Em gái vừa phiền phúc vừa thông minh cuối cùng cũng trở lại trường học để tham gia cuộc họp lớp. Trần Hán Thăng cũng không trở về trung tâm thương mại quốc tế mà trực tiếp đi về phía nhà máy điện tử Qủa Xác.
Sau khi Trịnh Quan Đề lãnh đạo dự án nghiên cứu và phát triển điện thoại di động, Trần Hán Thăng vô cùng tin tưởng vào năng lực của cô, cô còn chủ động đưa ra quy định một số cơ chế liên lạc cố định cho “Viện nghiên cứu liên hợp Qủa Mễ”, mỗi tuần sắp xếp hai người quản lý của Qủa Xác và Xiaomi tiến hành thảo luận nghiên cứu, duy trì thông tin liên lạc hiệu quả.
Cô bạn thân Trịnh vô cùng thông minh, cô hiểu rõ mối quan hệ giữa Qủa Xác và Xiaomi có lẽ là vừa hợp tác vừa cạnh tranh, ở các khoảng thời gian khác nhau, tỷ lệ của hai yếu tố này cũng khác nhau.
Bây giờ bọn họ đang hợp tác chiều sâu, chờ đến khi sản phẩm của hai nhà được tung ra thị trường theo hai hướng riêng biệt, lúc đó có lẽ là mối quan hệ cạnh tranh.
Cho nên, chiếc điện thoại động đầu tiên của Qủa Xác, cho dù bản chất của nó chỉ là một “máy lắp ráp” đi chăng nữa, nhưng chất lượng vẫn có thể được đảm bảo dưới sự hỗ trợ của nhiều nguồn tài nguyên như sức người sức của.
Đồng thời, còn phải đạt được yêu cầu hiệu quả về chi phí “cấp thấp nhưng không thô tục” do Trần Hán Thăng đưa ra.
Việc sản xuất điện thoại di động cứ dao cho Trịnh Quan Đề, sự chú ý của Trần Hán Thăng khoảng thời gian này đều đặt trên “Cộng đồng Qủa Xác”, đây mới là nền tảng network toàn diện tích hợp cuộc sống, mua sắm, liên lạc… Mà Qủa Xác độc lập nghiên cứu phát minh.
Thỉnh thoảng hắn sẽ đến đây nghe kỹ sư trưởng Hoàng Lập Khiêm báo cáo tình hình một chút, thỉnh thoảng hai người sẽ cùng nhau thảo luận về trải nghiệm của người dùng.
Sau khi chiếc Land Rover đi vào công điện tử Qủa Xác, nhân viên bảo vệ nhanh chóng chạy ra mở cửa, mọi người đều không phải là kẻ ngốc, lần đầu tiên Trần Hán Thăng đi vào nhà máy là tháng 4, bây giờ đã là tháng 9, trong khoảng thời gian này Trần Hán Thăng ra ra vào vào nhiều lần như vậy, thân phận của hắn sớm đã ở trong trạng thái “nửa công khai”.
Gần như tất cả các nhân viên của điện tử Qủa Xác đều biết ông chủ của mình là một sinh viên đại học, bộ phận hành chính còn đặc biệt đưa ra một thông báo, tỏ vẻ trước khi có thông tin chính thức, mọi người đừng bình luận lung tung.
Thông báo đó không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận, chỉ nói “trước khi có thông tin chính thức”, có lẽ là sau khi Trần Hán Thăng chính thức lộ diện, mọi người có thể thoải mái buôn chuyện.
Sau khi đi vào văn phòng, Hoàng Lập Khiêm đã sớm cầm laptop chờ ở đó, anh ta xấp xỉ tuổi với Lý Tiểu Giai, nhưng tóc gần như đã rụng hết rồi.
“Trần tổng, mời anh xem…”
Hoàng Lập Khiêm nghiêm túc xoay màn hình máy tính đến trước mặt Trần Hán Thăng, giải thích về những chi tiết thay đổi so với khuôn mẫu của Cộng đồng Qủa Xác sắp tới.
Gu thẩm mỹ của Trần Hán Thăng đối với những thứ này thực sự đã vượt quá mức quy định và đạt đến khả năng thưởng thức mười năm sau, mấy tháng trước, lần đầu tiên Hoàng Lập Khiêm tạo được giao diện trò chuyện của Cộng đồng Qủa Xác, trang web với hai màu chủ đạo là đen trắng và các chức năng lạc hậu này lập tức bị Trần Hán Thăng trực tiếp phủ định, còn đặt biệt danh cho nó là “diễn đàn âm phủ”.
Thực ra Hoàng Lập Khiêm cũng bị oan, bây giờ các trang web trò chuyện gần như đều có hình thức này, chẳng lẽ mọi người đều trò chuyện dưới âm phủ sao?
Nhưng Trần Hán Thăng là ông chủ, nếu hắn đã đưa ra yêu cầu thì nhất định phải sữa, ngoài ra, Trần Hán Thăng cũng là người ủng hộ đắc lực nhất của bộ phận mạng của điện tử Qủa Xác.
Bộ phận mạng này vẫn luôn là “nhà giàu” ăn tiền mặt, một số người trong ban quản lý từ lâu đã đưa ra một câu hỏi, sự tồn tại của nó mang ý nghĩa quan trọng như vậy sao?
Trước mắt hình như nó không mang lại bất cứ lợi ích và hiệu quả kinh tế nào, còn vì việc nghiên cứu phát minh này mà tiêu tốn một lượng tài chính lớn, cho nên mới dẫn đến việc điện tử Qủa Xác cần vay ngân hàng 50 triệu.
Mặc dù mọi người đều biết rằng, một khi điện thoại di động được ra mắt, bọn họ chỉ cần một phút là có thể kiếm được 50 triệu, nhưng những lời dị nghị vẫn luôn tồn tài.
Trong lòng hai vị kỹ sư đứng đầu vẫn luôn biết rõ rằng, nguyên nhân chính là do bản thân “chưa lập được chút công lao” nào, vừa mới đến đây đã chiếm được vị trí cao, có lẽ đã đắc tội với người nào đó.
Trong lòng Trần Hán Thăng cũng hiểu rõ những chuyện này, nhưng từ trước đến nay hắn chưa bao giờ để ý, đây đều là những đạo lý vô cùng dễ hiểu, mấy đứa nhỏ trong hội học sinh cũng hiểu được.
Ví dụ như, ở trong trường đại học Tài chính, cho dù là hội học sinh của trường hay hội học sinh của học viện thì cũng chỉ có một hội trưởng, nhưng phó hội trưởng lại có đến hai ba người, giữa những phó hội trưởng này đều đối chọi gay gắt với nhau, chỉ cần mở cuộc họp sẽ cãi nhau.
Hội trưởng đều là “người hiền lành”, khuyên nhủ người này, nói một tiếng với người kia, nhưng hắn chưa bao giờ tổ chức lại cơ cấu để mấy vị phó hội trưởng thực sự “bắt tay giảng hoà”.
Bởi vì nhóm phó hội trưởng cãi nhau càng dữ dội, bọn họ càng cần nhận được sự ủng hộ, đến lúc đó hội trưởng mới dễ dàng sai bảo cấp dưới hơn.
Tương tự như trong một doanh nghiệp, sự cạnh tranh thích hợp giữa các bộ phận với nhau, nói một cách dễ hiểu thì là bắt lỗi của nhau, điều này sẽ có lợi cho việc cải thiện trình độ sản xuất hoặc quản lý cho doanh nghiệp.
Những tinh anh của xã hội này không phải là kẻ ngốc, chỉ cần Trần Hán Thăng còn có sức mạnh, bọn họ sẽ không dám làm ầm ĩ.
Hội học sinh cãi nhau ầm ĩ nhất cùng lắm cũng chỉ là mọi người gặp nhau đều không quan tâm đến nhau, trong lòng mắng một tiếng “Mẹ kiếp, cả nhà mày chết hết đi”, nhưng doanh nghiệp cãi nhau ầm ĩ thì sẽ bị khai trừ.
Lúc ấy, sau khi Trần Hán Thăng mắng “diễn đàn âm phủ xong”, thực ra có một số người trong ban quản lý rất vui mừng, bởi vì bản thân mình phản đối cũng vô dụng, thái độ của ông chủ mới là điều quan trọng nhất.
Bản thân Hoàng Lập Khiêm cũng lo lắng bất an, kết quả chưa đầy vài phút sau, thư ký chuyên môn của Trần Hán Thăng là Nhiếp Tiểu Vũ đưa đến hơn năm triệu tiền ngân sách, dặn dò bọn họ yên tâm làm việc, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc này Hoàng Lập Khiêm cuối cùng cũng hiểu rõ, ông chủ quả nhiên đúng như trong truyền thuyết, tính tình nóng nảy, tác phong làm việc bá đạo, nhưng đồng thời lại rất có cá tính.
Làm việc dưới quyền của những ông chủ như thế này thực ra tương đối đơn giản, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ hắn giao, những thứ khác không cần phải xen vào.
Cho dù có mười ngàn người bất mãn với bạn đi chăng nữa, chỉ cần hắn duy trì thì mọi chuyện không cần phải lo lắng.
Nói cách khác, cho dù mười ngàn người đều cảm thấy bạn rất tốt, nhưng chỉ cần hắn không hài lòng, bạn có thể bị cho nghỉ việc ngay lập tức.
Cho nên sau đó, Hoàng Lập Khiêm thu hồi tâm tư kết bạn cùng với các đồng nghiệp khác, nghiêm túc suy nghĩ đến những yêu cầu mà Trần Hán Thăng đưa ra “nhất định phải ngắn gọn rõ ràng, đừng có mấy thứ hoa hoè loè loẹt chó má kia, đừng tạo ra một diễn đàn âm phủ giống như người chết, đừng con mẹ nó…” cộng thêm một đống từ liên quan, sau khi nghiên cứu và cải thiện cùng với nhóm từng bước từng bước, cuối cùng diễn đàn cũng càng ngày càng phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ vào mười năm sau.
Trần Hán Thăng cũng không còn cách nào khác, nhất định phải thiết kế dựa theo yêu cầu này, bởi vì sau khi Cộng đồng Qủa Xác được ra mắt, đối thủ của bọn họ chính là những diễn đàn như Baidu Tieba, Tianya, Mop.com… gì đó.
Để giữ chân người lướt Web ngay từ cái nhìn đầu tiên, bọn họ chỉ có thể chăm chú về bố cục và nội dung diễn đàn.
“Trần tổng.”
Sau khi hoàn thành những thay đổi trong khuôn mẫu, Hoàng Lập Khiêm lại đưa ra một điều anh ta vẫn nghi hoặc: “Sau khi người dùng đăng ký trên Cộng đồng Qủa Xác, bọn họ có cần thêm hậu tố tên tuổi hoặc danh tính khi lên tiếng không?”
Trần Hán Thăng cau mày: “Danh tính thì có thể suy xét, tuổi tác thì thôi đi, làm thế này có lẽ mọi người sẽ xấu hổ.”
“Sao lại như vậy?”
Kỹ sư trưởng Hoàng vẫn có chút không hiểu, bây giờ rất nhiều diễn đàn đều thích thêm tuổi tác nghề nghiệp gì đó.
“Ừm… Anh nên thoả mãn nhu cầu khoác lác của mọi người đi.”
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi đưa ra mấy ví dụ, anh thử xem làm như vậy thực sự có thích hợp không nhé?”
“Ví dụ như, trong bài post tình cảm nào đó, xuất hiện hai bình luận như thế này.”
“Dịu dàng sao? Đó là do tôi dùng mạng của mình để đổi lấy (9 tuổi)”.
“Hy vọng những người như các cậu đừng bao giờ hiểu được sự đau xót trong lòng tôi (10 tuổi).”
…
“Thêm một ví dụ khác, trong một bài post mang tính xã hội nào đó, xuất hiện bình luận như thế này.”
“Tôi phản đối ý kiến của bạn, bởi vì tôi là tiến sĩ đợt đầu tiên, bây giờ đã là mẹ của hai đứa nhỏ (11 tuổi).”
“Tôi vừa mới đi du học trở về, các bạn học đều đã là những người giàu có với thu nhập hàng năm vài triệu tệ, gia đình lại nuôi thả, bạn cho rằng mình là ai (13 tuổi).”
…
Trần Hán Thăng chỉ tuỳ tiện đưa ra hai ví dụ mà Hoàng Lập Khiêm đã cảm thấy trên đầu chảy mồ hôi ròng ròng, xem ra thêm hậu tốt tuổi tác vào thực sự không ổn.
“Điều quan trọng nhất là, sau khi Cộng đồng Qủa Xác chính thức ra mắt, tôi chắc chắn sẽ chuyển hướng mọi người đến “Audition Online”, đến lúc đó nếu xuất hiện một cái thiệp như thế này.”
Trần Hán Thăng thở dài một hơi: “Các anh chị, năm nay em mới lên lớp một, các anh chị có ai có thể dẫn em đi, hoặc mua cho em một chiếc váy trong trung tâm thương mại được không? (38 tuổi).”
“Lão Hoàng, nhãn hiệu này sẽ bị phá vỡ mất.”