“Bởi vì anh thực sự là ông chủ của Qủa Xác.”
Trần Hán Thăng cười tủm tỉm nói, còn chu đáo kẹp cho em gái một cái đầu sư tử.
Trần Lam nhìn về phía anh trai cà lơ phất phơ, lại nhìn về phía Vương Tử Bác, Biên Thi Thi, Tiêu Dung Ngư còn gật đầu với mình, ra hiệu “thực sự là như thế”.
“Mấy chục triệu tệ mà các anh nói lúc nãy đều là sự thật sao?”
Trần Lam ấp úng hỏi.
Trần Hán Thăng khẳng định gật đầu.
Vẻ mặt của Trần Lam đột nhiên trở nên phong phú, từ khiếp sợ đến nghi hoặc, từ nghi hoặc đến im lặng, cuối cùng cô ấy lại trực tiếp ném đũa xuống, ngẩng đầu chống nạnh bật cười “ha ha ha ha”.
Đó là một loại vui mừng phát ra từ tận trong lòng, mấy người Trần Hán Thăng bắt đầu trở nên bối rối.
“Chuyện gì thế này?”
Trần Hán Thăng nhìn cái đầu sư tử nói: “Trong đồ ăn này có độc sao? Chẳng lẽ người ta đã bỏ thuốc nửa điên nửa khùng, hay là do lúc trước Trần Lam đã từng bị chó cắn, hôm nay ra ngoài quên uống thuốc?”
Ngày thường nếu anh trai châm chọc mình như vậy, Trần Lam sớm đã phản kích, nhưng hôm nay cô ấy lại không ngại chút nào, sau khi cười đủ rồi mới sâu sắc cảm thán: “Không thể tin được, không thể tin được…”
“Không thể tin được chuyện gì?”
Trần Hán Thăng hỏi.
“Lúc nghỉ hè, em đã từng xem bộ phim truyền hình Đài Loan “Hoàng tử ếch”, cũng từng lén lút tưởng tượng rằng mình là công chúa con nhà giàu, nhưng rõ ràng đây là điều không thể.”
Không hiểu tại sao Trần Lam lại trở nên kích động: “Không thể ngờ được giấc mộng tuyệt vời này lại được anh trai của em thực hiện, em đã quyết định rồi, sau này ních QQ của em sẽ đổi thành “Trưởng công chúa Qủa Xác”!”
“Mẹ nó!”
Khoé miệng Trần Hán Thăng giật giật, đột nhiên có một loại xúc động không muốn nhận cô em gái ngốc nghếch này.
“Tiểu Ngư Nhi.”
Biên Thi Thi nhịn cười nói: “Cô em chồng này của cậu hoàn toàn là Trần Hán Thăng bản nữ.”
…
Sau khi ăn trưa xong, Tiêu Dung Ngư lại dẫn theo Trần Lam đến dạo chơi trong công ty luật, bây giờ Trần Lam vẫn chưa thể hiểu được địa vị đặc biệt của “công ty luật Dung Thăng” trong ngành luật ở Kiến Nghiệp, chỉ cảm thấy việc xuyên thấu qua lớp kính ở tầng 18 thưởng thức cảnh đẹp của cố đô sáu triều đại, thực sự vô cùng ngầu.
Chiều hôm đó Tiêu Dung Ngư muốn dẫn Trần Lam đi mua sắm, nhưng vị “Trưởng công chúa của Qủa Xác” này vẫn là sinh viên năm nhất, hoàn toàn không thể so sánh được với các “sinh viên già” nghiên cứu sinh, sinh viên năm bốn và người gây dựng sự nghiệp kia, giáo viên hướng dẫn gửi một tin nhắn trong group, cô phải đau khổ trở về trường học.
“Anh, anh đưa em đi.”
Trần Lam lo lắng gào rống: “Tối nay bọn em có một buổi họp lớp.”
“Bây giờ mới hai giờ.”
Trần Hán Thăng lười biếng không muốn đi: “Em đi xe buýt cũng được mà.”
“Chị dâu, anh trai em bảo em tự trở về kìa.”
Trần Lam trực tiếp năn nỉ với Tiêu Dung Ngư.
“Tiểu Trần, cậu đưa em ấy về đi.”
Tiêu Dung Ngư vẫn làm hết trách nhiệm của một người “chị dâu: “Trần Lam không quen với Kiến Nghiệp, em ấy lạc đường thì phải làm sao?”
“Phiền quá đi.”
Trần Hán Thăng lề mề cầm lấy chìa khoá xe: “Trần Lam, em đến Kiến Nghiệp đi học, hoàn toàn làm loạn cuộc sống bình thường của anh.”
“Chị dâu, anh của em ghét em kìa.”
Trần Lam lại làm nũng và giở trò.
Tiêu Dung Ngư ngọt ngào xinh đẹp lại thích dáng vẻ này, ôm má Trần Lam nói: “Chị dâu có bằng lái xe, chờ chị học được cách lái trên đường, sau này chúng ta mặc kệ anh trai em, chị dẫn em đi đến núi Tê Hà, lăng Trung Sơn, chùa Kê Minh ngắm cảnh.”
“Tớ bận thế này, không có thời gian dạy cậu đâu.”
Trần Hán Thăng thoái thác nói.
Chiếc Chevrolet của Tiêu Dung Ngư vẫn đang đậu trong đại học Đông Đại, Trần Hán Thăng cố ý không dạy cô, bởi vì sau Tiểu Ngư Nhi học lái xe xong, hắn không thể kiểm soát được phương hướng của cô nữa.
“Tớ không cần cậu dạy.”
Tiêu Dung Ngư hất mái tóc đuôi ngựa: “Chị Cao cũng đã mua xe, chị ấy nói nếu rảnh sẽ dạy mình, Tiểu Trần, cậu sẽ không ngăn cản đấy chứ?”
“Hả? Không đâu, ha ha, ha ha…”
Trần Hán Thăng cười gượng hai tiếng, nếu như vậy còn phản đối, động cơ không đơn thuần có lẽ sẽ bại lộ.
“Tiểu Trần, tao cũng có ý định học lái xe.”
Vương Tử Bác cũng xen vào một câu: “Nhân lúc vẫn còn đang đi học, tao muốn học thêm một thứ gì đó, sau này khi tốt nghiệp rồi sẽ không còn nhiều thời gian nữa.”
“Ai quản mày đâu, mày lái xe tăng cũng không ai quan tâm.”
Trần Hán Thăng mất kiên nhẫn nói.
Cao Văn, cô không việc gì thì lo yêu đương không thú vị hơn sao? Tại sao lại phải dạy người khác lái xe chứ?
“Khắp nơi đều là điêu dân muốn hại trẫm mà!”
…
Trên đường từ trung tâm thương mại quốc tế đến khu đại học Giang Lăng, Trần Lam vẫn vô cùng phấn khích, có thể tưởng tượng được mấy năm mình học tập ở Kiến Nghiệp chắc chắn sẽ rất tuyệt vời.
“Anh, chị dâu cả và chị dâu thứ hai…”
Trần Lam vừa nghe nhạc trên đài phát thanh trong xe vừa nói chuyện phiếm.
“Cái gì gọi là chị dâu cả và chị dâu thứ hai?”
Trần Hán Thăng cau mày cắt ngang.
“Ồ, Thẩm Ấu Sở là chị dâu cả, Tiêu Dung Ngư là chị dâu thứ hai.”
Trần Lam vô cùng nghiêm túc giải thích: “Việc sắp xếp này dựa theo thời gian em quen biết hai chị dâu, cũng không có ý nghĩa đặc biệt nào khác, mong nam chủ đừng quá suy diễn, cảm ơn đã hợp tác.”
“Ồ, em có rắm thì mau thả đi.”
Trần Hán Thăng rủ mắt xuống, người có thể khiến hắn hết cách không biết làm sao không nhiều lắm, em gái Trần Lam có lẽ là một trong số đó.
“Xin hỏi nam chủ đương sự, việc anh đồng thời hẹn hò với nhiều phụ nữ xinh đẹp…”
Trần Lam nắm tay lại làm microphone, đưa đến bên miệng Trần Hán Thăng: “Chẳng lẽ là có năng lực đặc biệt gì sao? Có thể giới thiệu cho em biết một chút được không?”
“Đối với những chuyện như hẹn hò với nhiều bạn gái này, tám phần phải dựa trên sự chân thành, một phần phải nhìn vào sự thông minh.”
Trần Hán Thăng dừng lại một chút, bàn tay xoay chuyển vô lăng một cái.
“Vậy một điểm còn lại là gì?”
Trần Lam truy hỏi.
“91 điểm con lại hoàn toàn dựa vào da mặt dày.”
Trần Hán Thăng nhàn nhạt nói.
Trần Lam ngẩn người: “Qủa không hổ là anh trai em.”
“Vậy anh cảm thấy chị dâu cả của em xinh đẹp hay là chị dâu thứ hai của em xinh đẹp hơn?”
Trần Lam rất muốn biết câu trả lời của câu hỏi này.
“Ừmmmm…”
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút; “Thẩm Ấu Sở, cô ấy đơn thuần, lương thiện và xinh đẹp; Về phần Tiêu Dung Ngư, cô ấy cũng đơn thuần, lương thiện và xinh đẹp.”
“Từ ngữ miêu tả của anh giống nhau mà.”
Trần Lam kỳ quái nói.
“Đúng vậy.”
Trần Hán Thăng nhún nhún vai: “Cho nên không thể phân biệt được, sàn sàn như nhau thôi.”
“Sao có thể như vậy được chứ? Rõ ràng là anh không biết miêu tả con gái mà.”
Trần Lam lấy bản thân mình làm ví dụ: “Mong anh hãy miêu tả em gái của mình một chút.”
“Em gái của anh à?”
Trần Hán Thăng đánh giá liếc nhìn Trần Lam một cái: “Đơn thuần, thiện lương và thông minh.”
“Ý anh là gì?”
Trần Lam lập tức phản ứng lại: “Em không xinh sao?”
Trần Hán Thăng mỉm cười: “Đó là lý do anh nói em thông minh, nhận thức được câu trả lời rất nhanh.”
“Anh…”
Trần Lam lại bị trêu chọc không vui, đáng tiếc bây giờ cả hai vị chị dâu đều không có ở đây, Trần Hán Thăng căn bản sẽ không quan tâm đến cô ấy.
“Được rồi, em không thể so sánh được với các chị ấy.”
Trần Lam “giở trò” một lúc lâu, phát hiện hình như Trần Hán Thăng không nghe thấy, dứt khoát điều chỉnh lại cảm xúc của mình, tiếp tục hỏi: “Anh, chị dâu thứ hai sở hữu một công ty luật, chị dâu cả làm nghề gì vậy? Chẳng lẽ chỉ là một cô sinh viên xinh đẹp thôi sao?”
Đối với vấn đề này, Trần Hán Thăng không trực tiếp trả lời, sau khi đi vào khu thương mại Nghĩa Ô, hắn chỉ lên tầng hai nói: “Em đi vào đi mua một cốc trà sữa, đến lúc trả tiền thì nói mình là em gái chồng của Thẩm Ấu Sở, nhìn xem chuyện gì sẽ xảy ra.”
Trần Lam bán tín bán nghi đi đến, mười phút sau, cô ấy xách theo sáu ly trà sữa trở về, vẻ mặt hơi ngơ ngác: “Các cô ấy gọi điện thoại cho chị dâu Ấu Sở, sau khi xác định thì đưa cho em sáu ly trà sữa, dặn dò em chia cho các bạn cùng phòng mỗi người một ly để duy trì mối quan hệ với các bạn học, nhưng không đòi tiền.”
“Không đòi tiền là đúng rồi.”
Trần Hán Thăng nói: “Ở Kiến Nghiệp này có bốn chi nhánh trà sữa “Ngộ Kiến”, ở gần trung tâm thành phố có hai cửa hàng, bà chủ chính là Thẩm Ấu Sở.”
“Tại sao các anh chị lại có nhiều tiền như vậy chứ?”
Trần Lam tức giận nói: “Anh cố ý không để em nghiêm túc học tập, dụ dỗ em trầm luân vào viên đạn bọc đường là tiền tài đúng không?”
“Tuỳ em thôi.”
Trần Hán Thăng nhếch môi nói: “Tóm lại anh chỉ là một kẻ sống tạm bợ, người khác không thể tưởng tượng được sự hạnh phúc của một kẻ sống tạm bợ đâu.”
“Thôi bỏ đi, mẹ em sẽ đánh em mất.”
Trần Lam vẫn từ chối lời đề nghị này, lúc đến cổng trường y Kiến Nghiệp, cô ấy cố ý trì hoãn thời gian: “Anh, nghe nói album của Châu Kiệt Luân sẽ được phát hành vào tháng 11 này.”
“Hả?”
Trần Hán Thăng bắt đầu không quan tâm: “Đến lúc đó em mua băng về nghe thử xem.”
“Đúng vậy, Châu Kiệt Luân là một loại tín ngưỡng.”
Trần Lam dừng lại một chút: “Cho nên em muốn nghe nó bằng loại walkman chất lượng cao.”
Trần Hán Thăng im lặng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu nói: “Mua mua mua…”