Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 718 - Chương 718: Nguy Cơ Tràn Ngập Trong Buổi Ra Mắt Điện Thoại Di Động (2)

Chương 718: Nguy cơ tràn ngập trong buổi ra mắt điện thoại di động (2) Chương 718: Nguy cơ tràn ngập trong buổi ra mắt điện thoại di động (2)

Mặc dù con át chủ bài số 1 Vương Tử Bác mắng Trần Hán Thăng nhưng cậu ấy chỉ có thể tuân theo, bởi vì cậu ấy thực sự không muốn nhìn thấy bạn nối khố xảy ra chuyện, đặc biệt là vào một ngày quan trọng như vậy.

Vương Tử Bác đi đón Tiêu Dung Ngư, thân phận của cậu ấy là phù hợp, vừa là phe của Trần Hán Thăng, vừa là bạn tốt của Tiêu Dung Ngư, đã thế còn là bạn trai của Biên Thi Thi, khuyết điểm duy nhất của cậu ấy là không thể nói dối.

“Khụ!”

Nhìn thấy Trung tâm Triển lãm Quốc tế ngày càng gần, ngồi ở ghế phụ Vương Tử Bác biết mình không thể chờ đợi được nữa, đột nhiên ho khan một tiếng nói: “Chà… tớ thấy hơi đau bụng, tớ nghĩ, tớ phải đi vệ sinh lần nữa.”

“Gì cơ?”

Biên Thi Thi cảm thấy có chút kỳ lạ: “Cậu không phải vừa mới đi sao?”

“Tớ... Tớ vừa mới đi tiểu, hiện tại lớn hơn...”

Vương Tử Bác là một người trung thực, nói chuyện linh tinh trước mặt bạn gái thực sự là một vấn đề lớn, vì vậy khi cậu ấy nói, khuôn mặt cậu ấy đỏ bừng, giọng điệu ngập ngừng, đã thế còn không dám nhìn vào mắt Biên Thi Thi.

Biên Thi Thi là một cô gái thông minh, cô ấy lặng lẽ nhìn bạn trai mình.

Vương Tử Bác càng lo lắng hơn, nếu không phải cậu ấy đang cố gắng kiểm soát mông của mình, có lẽ nó đã cọ xát phát ra âm thanh của bài “Hai con bướm” trên ghế da.

Thấy bầu không khí có gì đó không ổn, chính Tiêu Dung Ngư ở bên cạnh Biên Thi Thi nói: “Gần đây có không khí lạnh lặp đi lặp lại, đau bụng là chuyện bình thường, phiền tài xế Ngô tìm chỗ dừng chân chút.”

Ông Ngô là tài xế của Nhà máy Điện tử Quả Xác, vì để “Giám sát” chặt chẽ nhất cử nhất động của Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, Trần Hán Thăng đã đặc biệt cử xe từ công ty đến hộ tống họ, hắn còn đắc ý gọi đó là “Dịu dàng và Quan tâm.”

Người lái xe nghe Tiêu Dung Ngư nói xong, gật đầu và rẽ vào một cửa hàng McDonald's gần đó, Vương Tử Bác xấu hổ chạy vào nhà vệ sinh.

“Hừ!”

Biên Thi Thi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Vương Tử Bác, hừ một tiếng và nói: “Tiểu Ngư Nhi, cậu cảm thấy tại sao Vương Tử Bác lại nói dối?”

Nếu kỹ năng diễn xuất của Trần Hán Thăng có thể sánh ngang với diễn viên, thì Vương Tử Bác lại ngược lại, Biên Thi Thi và Tiêu Dung Ngư đã nhận ra cậu ấy đang nói dối.

“Tớ cũng không rõ lắm.”

Tiêu Dung Ngư lắc đầu.

Vương Tử Bác không phải là người thích nói dối, đặc biệt hôm nay là ngày ra mắt điện thoại Quả Xác, cậu ấy giả vờ đi vệ sinh để trì hoãn 10 phút, chẳng lẽ như vậy sẽ có tác dụng tốt cho điện thoại Quả Xác sao?

Hai cô gái còn đang thắc mắc, Ngô sư phụ cũng không nói chuyện, thỉnh thoảng từ kính chiếu hậu liếc nhìn khuôn mặt thanh tú của Tiêu Dung Ngư.

Tối hôm qua, anh ta cùng Vương Tử Bác nhận nhiệm vụ đi đón một người bạn cùng lớp của Trần tổng, mệnh lệnh này là do đích thân quản lý Nhiếp Tiểu Vũ đưa ra nên tài xế Ngô rất quan tâm.

Sau khi Tiêu Dung Ngư lên xe, anh ta nghe thấy cô ấy gọi ông chủ là “Tiểu Trần” khi nói chuyện, người lái xe rất ngạc nhiên và cũng suy đoán về mối quan hệ của đôi nam nữ này.

“Ông chủ trẻ tuổi như vậy, giàu có như vậy, có bạn gái xinh đẹp cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”

“Vương tổng của Công ty mạng Trí Bác cũng là bạn nối khố của ông chủ. Mọi người trong nhà máy đều biết điều đó. Cậu ấy thậm chí còn đi đón cùng, điều đó cho thấy thân phận của một cô gái rất quan trọng.”

“Nếu... ý tôi là nếu.”

“Nếu như đây là bà chủ tương lai, như vậy tôi hôm nay đang đưa đón quý nhân rồi.”

.......

Trong lòng Ngô sư phụ đột nhiên rất phấn khích, nhưng để tạo ấn tượng tốt với “Bà chủ tương lai”, anh ta vẫn rất bình tĩnh.

Khoảng 10 phút sau, Vương Tử Bác từ McDonald's đi ra, sau khi lên xe, cậu ấy quan sát biểu hiện của Biên Thi Thi trước tiên, Biên Thi Thi bĩu môi không muốn nói chuyện với cậu ấy.

Vương Tử Bác xấu hổ gãi đầu, Tiêu Dung Ngư mỉm cười mà dàn xếp: “Không sao, Tử Bác lần sau sẽ cẩn thận hơn, đừng để đau bụng, đừng để Biên Thi Thi nhà tớ lo lắng.”

“Chậc, ai lo lắng chứ.”

Biên Thi Thi trừng mắt nhìn Vương Tử Bác.

Từ sáng đến giờ, người đàn ông đen thủi này chỉ bận nhắn tin, cũng không biết đang liên lạc với ai, tuy rằng khả năng Vương Tử Bác đang quan hệ với một cô gái bên ngoài là không thể, nhưng tuyệt đối không phải là một điều tốt lành!

.......

Lúc 8h10, chiếc xe cuối cùng đã đến cổng phía tây của phòng triển lãm, quá trình này không gây ra bất kỳ nghi ngờ nào, Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi không biết rằng có một cổng phía đông khác.

Sau khi xuống xe, Tiêu Dung Ngư nhìn toàn cảnh xung quanh, bên ngoài phòng triển lãm rất sôi động, có các phóng viên cầm thiết bị chụp ảnh, cũng có những người hâm mộ cầm logo”K?” của Quả Xác, còn có công nhân mặc đồng phục nhà máy.

“Nó giống như một buổi hòa nhạc của người nổi tiếng.”

Tiêu Dung Ngư mỉm cười nói, trong lòng cô ấy tràn đầy tự hào, vẫn còn rất nhiều ngọt ngào và mong đợi.

Sau hội nghị điện thoại di động, Tiểu Trần có lẽ sẽ ổn định hơn, sau đó hai người sẽ sửa nhà và kết hôn sau khi tốt nghiệp vào năm sau, xem ra đây chính là tương lai...

“Đúng vậy, tớ cũng cảm thấy như một buổi hòa nhạc!”

Biên Thi Thi ở bên cạnh đáp lại.

Tuy nhiên, Tiêu Dung Ngư nhận thấy giọng nói của bạn thân có chút kỳ lạ, và khi cô ấy quay đầu lại, cô ấy nhìn thấy Biên Thi Thi lặng lẽ đi phía sau Vương Tử Bác, và đột nhiên hét lên: “Cậu đang lén lút nhắn tin với ai?”

“Haiz!”

Vương Tử Bác bị âm thanh đó làm cho sợ đến mức suýt nữa đánh rơi điện thoại, hoảng sợ giải thích: “Tớ, tớ, Tiểu Trần và tớ...”

“Thật không?”

Biên Thi Thi tỏ ra không tin nên đi qua xem, không ngờ Vương Tử Bác đúng thực sự đang nói chuyện với Trần Hán Thăng.

Vương Tử Bác: ‘Tiểu Trần, bọn tao đã đến cổng Tây, có thể vào không?’.

Trần Hán Thăng: ‘Phòng tổng điều hành đã nhận được, hiện tại đã an toàn, số 1 có thể vào.’.

“Hai người các cậu đều điên à, chỉ là báo cáo hành trình thôi mà, có cần phải bí mật giống phim gián điệp như vậy không.”

Biên Thi Thi cảm thấy nhẹ nhõm, cười nhạt nói: “Chẳng lẽ đây là trò vui nhàm chán của con trai sao?”

“Hohoho...”

Vương Tử Bác mỉm cười đồng ý, miệng bắt đầu khô vì căng thẳng, may là vừa rồi Biên Thi Thi không cầm đi điện thoại, nếu không chỉ cần cô ấy xem lịch sử nói chuyện, tình cảnh khó xử có thể sẽ nổ tung trong cô ấy.

“Đi thôi đi thôi.”

Vì không có “Tai nạn” nào, Tiêu Dung Ngư khoác tay Biên Thi Thi đi về phía cổng phía đông.

Vương Tử Bác theo sau đi vài bước, đột nhiên nhớ tới cái gì, lấy điện thoại ra, động tác lúng túng xóa nội dung trò chuyện vừa rồi.

.......

Sau khi Tiêu Dung Ngư, Biên Thi Thi rời đi, lái xe Ngô mới xuống xe và châm một điếu thuốc, dựa vào đầu xe và hút thuốc.

Mọi người đều biết rằng sau khi điện thoại di động được bán ra, nhân viên trong nhà máy sẽ có một số tiền thưởng nhất định, chức vụ càng cao thì phần thưởng càng nhiều.

Lái xe Ngô biết rằng anh ta không thể so sánh với Giám đốc Khổng và Giám đốc nhà máy Lý, nhưng anh ta không có yêu cầu cao, anh ta chỉ hy vọng trở thành đội trưởng tổ xe của Điện tử Quả Xác, để có thể nhận được mức lương cao hơn. Mỗi tháng lương sẽ cao hơn 300 tệ, khi ông chủ muốn dùng xe, thì anh ta có thể phục vụ riêng cho hắn.

“Sau hội nghị điện thoại di động, mình sẽ cố gắng hết sức để thể hiện tốt hơn và để lại ấn tượng sâu sắc hơn cho bà chủ.”

Lái xe Ngô thầm nghĩ: “Có thể một ngày nào đó chuyện đó sẽ đến tai ông chủ, và khi đó Lão Tạ sẽ không phải là đối thủ của mình nữa.”

Hiện tại có hai “Đối thủ nặng ký” cho vị trí đội trưởng của tổ xe, một là lái xe Ngô và một là lái xe Tạ, cả hai đều là những ứng cử viên sáng giá, Trưởng phòng hậu cần không còn cách nào khác là tạm thời để trống vị trí này.

Lái xe Ngô đang lên kế hoạch trong đầu, nhưng anh ta không ngờ rằng một người đang đi về phía mình hóa ra lại là đối thủ lớn nhất của anh ta – Lão Tạ.

Bình thường lái xe Ngô không muốn nói chuyện với anh ta, nhưng vì đang đưa đón “Bà chủ tương lai”, tâm trạng tốt nên muốn thể hiện.

Không ngờ, lão Ngô còn chưa mở miệng, thì lái xe Tạ đã chủ động lên tiếng. Lão Tạ nở một nụ cười vui vẻ: “Anh cũng ở đây sao, ha ha ha ha ha ha...”

“Anh cười cái shit!”

Ngô sư phụ nhổ nước bọt: “Đi ra ngoài nhặt được tiền sao?”

“Nhặt được tiền thì có là gì?”

Lão Tạ thần bí nói: “Tôi vừa mới nhặt được một nhân vật lớn, đoán xem là ai?”

“Ồ, thật là trùng hợp.”

Ngô sư phụ cười toe toét: “Vừa rồi tôi cũng đón một nhân vật lớn.”

“Lão Ngô, anh học tôi nói chuyện cũng chẳng để làm gì.”

Lái xe Tạ có chút không vui: “Giữa chúng ta không có thâm thù đại hận. Tương lai tôi trở thành tổ trưởng đội xe, cũng sẽ không bạc đãi anh.”

“Ha ha ha... anh làm tổ trưởng tổ xe, còn tôi thì sao?”

Lái xe Ngô cảm thấy rằng mình đã nghe được câu chuyện hài hước nhất trên đời, nên mỉa mai nói: “Tôi nói thật với anh, tôi vừa đón một người quan trọng nhất trong Nhà máy Điện tử Quả Xác của chúng ta ngoài ông chủ. Vị trí đội trưởng đội xe, chỉ cần cô ấy nói một tiếng là đủ!”

“Lão Ngô!”

Nếu như vừa rồi lái xe Tạ chỉ là không hài lòng, hiện tại lại có chút tức giận: “Anh học nói theo tôi thì thôi, còn cướp lời của tôi, được đấy! Vậy thì hai chúng ta sẽ xem xem, thân phận hành khách của ai mới là quan trọng nhất!”

Nói xong, lái xe Tạ phẩy tay áo rời đi, cảm thấy Lão Ngô thật là cứng đầu.

“Cô gái tôi vừa đón đi cùng với thư ký của ông chủ. Đặc biệt xinh đẹp. Cô ấy 100% là vợ của ông chủ.”

Lái xe Tạ rất tự tin: “Lão Ngô, ván này anh thua rồi, còn có ai có thể có tiếng nói hơn bà chủ của Quả Xác?”

.......

Bình Luận (0)
Comment