Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 720 - Chương 720: Đêm Nay Tớ Phải Làm Chuyện Xấu!

Chương 720: Đêm nay tớ phải làm chuyện xấu! Chương 720: Đêm nay tớ phải làm chuyện xấu!

“Anh có bạn gái không?”

Nếu hỏi vấn đề này với những người đàn ông thành công bốn mươi tuổi trở lên thì đương nhiên là không thích hợp, bởi vì phần lớn họ đều đã kết hôn rồi.

Nhưng Trần Hán Thăng không chỉ là người thành công, mà năm nay hắn mới hơn hai mươi tuổi, vẫn là một sinh viên còn đang đi học, vấn đề “Bạn gái” này đối với hắn mà nói thì rất thích hợp, còn có thể làm tăng tính thú vị của tương tác.

Thậm chí còn có fans Quả Xác giơ ngón tay cái về phía nữ sinh nêu vấn đề vừa rồi, cho rằng đây đúng là một vấn đề rất nice.

Nhưng sau khi Trần Hán Thăng nghe xong thì phản ứng đầu tiên lại là “Cái đệch!”

Phản ứng thứ hai, đây là người Tam Tinh phái đến để quấy rối à?

Nhưng nghĩ lại thì lại thấy không đúng, Tam Tinh còn chưa biết mình muốn ăn vạ mà.

Mặt khác, nhìn dáng vẻ chân thành và chờ mong trên mặt fans nữ này, xem ra đúng là cô ấy rất quan tâm đến “Chung thân đại sự” của Trần Hán Thăng.

“Mẹ bảo vệ Quả Xác như vậy à?”

Trong lòng Trần Hán Thăng thở dài một hơi, mắt thấy cuộc họp báo có thể kết thúc viên mãn, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện không hay ở chỗ này.

Đương nhiên, rất nhiều người trong phòng triển lãm đều biết “Đáp án chính xác”.

Ví dụ như Biên Thi Thi, bạn gái của Trần Hán Thăng chính là Tiêu Dung Ngư mà, hai người họ đều đã mua nhà muốn kết hôn, còn có cái gì cần phải hỏi nữa.

Ví dụ như Hồ Lâm Ngữ, bạn gái của Trần Hán Thăng chính là Thẩm Ấu Sở mà, hai người đã sống với nhau rồi, đây là điều không thể nghi ngờ.

Lại ví dụ như Vương Tử Bác và Nhiếp Tiểu Vũ biết tình huống thực tế, trong ánh mắt của bọn họ đều là hoảng sợ, nghĩ Trần Hán Thăng sẽ ứng đối khiêu chiến này như thế nào đây.

Còn có Trịnh Quan Đề, cô vốn là đến học tập kinh nghiệm về buổi ra mắt sản phẩm điện thoại Quả Xác, kết quả lại gặp phải một sự cố như vậy.

Có điều cô bạn tốt Trịnh không để ở trong lòng, bằng vào năng lực phản ứng của Trần Hán Thăng, tuy rằng sóng gió này không tính là nhỏ, nhưng vẫn chưa thể đẩy ngã được hắn.

Người biết Trần Hán Thăng không chỉ có một bạn gái còn có Thương Nghiên Nghiên, cô ngồi ở hàng phía sau Thẩm Ấu Sở, cho nên vừa nãy chỉ gọi “Lớp trưởng” theo mọi người, mà không dám gọi “Cha”.

Thương Nghiên Nghiên có chút lo lắng, cô gần như không có bạn bè ở đại học, một người là bạn cùng phòng trưởng thành hơn nhiều so với bạn cùng lứa tuổi, một người khác thì “Danh tiếng” không tốt lắm, thuộc kiểu lúc thì “ tai tiếng” với nam sinh này, lúc thì “Nảy sinh vướng mắc” với nam sinh kia.

Tuy đây đều là giả, nhưng bởi vì cá tính nhìn có vẻ hư hỏng của Thương Nghiên Nghiên, nên loại nữ sinh chính trực như Hồ Lâm Ngữ đều sẽ tránh xa.

Thẩm Ấu Sở cũng không phải bạn của Thương Nghiên Nghiên, có điều cô lại là người duy nhất không chê, không xa lánh, đối xử bình thường với bạn học Thương Nghiên Nghiên.

Đặc biệt là Thẩm Ngốc Nghếch còn có một câu danh ngôn —— Nghiên Nghiên là một cô gái tốt.

Nếu đến lúc đó thật sự phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Thương Nghiên Nghiên quyết định kéo Thẩm Ấu Sở rời đi trước, suy cho cùng thì mình đã trộm người đàn ông của cô, cho dù chỉ là một chút vô cùng nhỏ.

...

Tựa như một nghìn người đọc thì sẽ có một nghìn cái Hamlet, ở trong mắt những người khác nhau, bạn gái của Trần Hán Thăng đều không giống nhau.

Các phóng viên cũng rất tò mò, cuối cùng thì tỷ phú tuổi trẻ này còn độc thân hay không?

“Khụ…”

Trần Hán Thăng hắng giọng một cái, tập trung lại lực chú ý của mọi người.

Nhưng hắn chỉ hơi hé miệng, có lẽ là muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra âm thanh, cuối cùng còn cười ngại ngùng.

Màn “Biểu diễn” này vẫn rất đúng chỗ, rất ăn khớp với dáng vẻ bị dò hỏi việc tư, do dự, xấu hổ, ngại ngùng ở trường hợp công khai.

“Hô hô hô…”

Khán giả trong phòng triển lãm đều đáp lại bằng nụ cười thông cảm và khoan dung, đương nhiên là vẫn không buông tha, tất cả mọi người đều chờ đợi đáp án.

“Cố làm ra vẻ bí ẩn.”

Hồ Lâm Ngữ bĩu môi: “Ấu Sở, cậu có cảm thấy cậu ấy sẽ công khai thừa nhận không?”

Thẩm Ấu Sở ngại ngùng lắc đầu, thật ra đối với cô mà nói, nếu Trần Hán Thăng để mình đứng lên thật, thì cô ngược lại sẽ cảm thấy lo lắng và thấp thỏm.

Một màn như vậy cũng diễn ra ở phía tây, Biên Thi Thi cười nói với Tiêu Dung Ngư: “Tớ rất tò mò Trần Hán Thăng sẽ giới thiệu cậu như thế nào đấy.”

“Hừ…”

Tiểu Ngư Nhi nghiêng đầu, thật ra cô cũng rất mong chờ.

Vương Tử Bác ở bên cạnh lau mồ hôi, cậu ấy cảm thấy một chân của Tiểu Trần đã đạp lên quả bom, lúc nào cũng có thể “Bùm” một tiếng.

“Tôi...”

Trần Hán Thăng kéo dài giọng: “Có bạn gái.”

Nghe thấy Trần Hán Thăng đưa ra câu trả lời khẳng định, dưới phía dưới đều lên tiếng hoan hô, loại “Fans công nghệ” này không giống fans của giới giải trí, bọn họ rất rộng lượng đối với vấn đề tình yêu và hôn nhân của thần tượng, chỉ cần sản phẩm tiếp tục cool ngầu là được.

...

“Cô ấy à, lớn hơn tôi mấy tháng.”

Trần Hán Thăng bắt đầu giới thiệu “Bạn gái” của mình với mọi người.

Nghe thấy Trần Hán Thăng chủ động thừa nhận tuổi của mình nhỏ hơn, Hồ Lâm Ngữ và Biên Thi Thi đều trêu chọc bạn tốt.

Hồ Lâm Ngữ: Ấu Sở, nếu không phải tớ nhìn qua chứng minh thư của Trần Hán Thăng thì cũng rất khó tin các cậu lại là tình chị em đấy.

Biên Thi Thi: Tiểu Ngư Nhi, sao tớ luôn cảm thấy cậu giống cỏ non hơn nhỉ, Trần Hán Thăng mới là trâu già.

...

“Tôi và cô ấy đã biết nhau từ rất lâu, xác định quan hệ cũng hơn ba năm rồi.”

Trần Hán Thăng tiếp tục nói.

Hồ Lâm Ngữ: Từ năm nhất đến năm tư, hình như là hơn ba năm thật.

Biên Thi Thi: Các cậu ở bên nhau hơn một ngàn ngày rồi á, thật là khiến người ta hâm mộ mà.

Ánh mắt của Trần Hán Thăng quét từ phía đông đến phía tây: “Thành tích của cô ấy rất tốt, sang năm sẽ học nghiên cứu sinh ở một trường trong nhóm 985 thuộc Kiến Nghiệp.”

Hồ Lâm Ngữ: Trần Hán Thăng thật đúng là chắc chắn cậu sẽ thi đỗ Đại học Kiến Nghiệp nha.

Biên Thi Thi: Tiểu Ngư Nhi, thân phận của cậu sáng tỏ rồi nhá, Kiến Nghiệp chỉ có hai 985 thôi, một là Đông Đại, một là Đại học Kiến Nghiệp.

...

“Hừm... Cô ấy rất xinh đẹp, nhân vật cấp bậc hoa khôi của trường, thích bện tóc đuôi ngựa.”

Trần Hán Thăng giới thiệu đơn giản một chút về ngoại hình.

Hồ Lâm Ngữ: Cái này cũng lấy ra khoe được, nhàm chán!

Biên Thi Thi: Bím tóc đuôi ngựa của cậu sẽ nổi tiếng nhanh thôi.

...

Trần Hán Thăng cười: “Chúng tôi đã gặp người nhà của hai bên.”

Hồ Lâm Ngữ: Hừ, rải cơm chó trước công chúng.

Biên Thi Thi: Không chỉ từng gặp người trong nhà, mà còn sắp kết hôn nữa cơ!

...

Trần Hán Thăng rất thâm tình nói: “Hôm nay cô ấy vì ủng hộ tôi, nên cô ấy và bạn bè đã đến đây từ rất sớm, tôi rất cảm ơn cô ấy.”

Hồ Lâm Ngữ / Biên Thi Thi: Ấu Sở (Tiểu Ngư Nhi), thật ra tớ không muốn tới đâu, chỉ vì đi cùng cậu thôi đấy.

Vương Tử Bác: Đầu Tiểu Trần làm từ cái gì thế, chỉ trong nháy mắt mà đã tìm ra nhiều điểm tương tự như vậy?

Nhiếp Tiểu Vũ: Trước kia bộ trưởng Trần từng nghiên cứu chiêm tinh học à?

Những lời vừa nãy của Trần Hán Thăng rất giống với những quyển sách chiêm tinh, nghe thì tưởng là thật nhưng lại là giả, có điều nó lại có thể khiến “ Thẩm đảng” và “Tiểu Ngư đảng” tự động dò số chỗ ngồi, thật sự quá thần kỳ.

...

Cuối cùng, Trần Hán Thăng cười nói: “Sau này cô ấy còn phải học nghiên cứu, hiện tại thì cô ấy đang ở hiện trường nên cũng không nhất thiết phải đứng lên, hy vọng mọi người có thể cho cô ấy một chút không gian học tập tự do.”

“Như vậy đi, tôi gửi cho cô ấy một hình trái tim.”

Nói xong, Trần Hán Thăng bỏ xuống microphone, giơ hai tay lên đỉnh đầu, làm động tác “trái tim” lớn.

Tiểu Ngư Nhi cười duyên đứng lên, cũng làm động tác trái tim, lúc này không phải chỉ có một mình cô đứng lên, cho nên không hề khiến người khác chú ý đến chút nào.

Thẩm Ấu Sở sẽ không đứng lên, nhưng cô cũng dùng ngón tay cái và ngón trỏ tạo thành hình trái tim, lặng lẽ giơ lên trước mặt.

...

Cứ như vậy, việc ngoài ý muốn xuất hiện đột ngột này đã bị Trần Hán Thăng rải cơm chó một cách thoải mái hào phóng để lừa gạt cho qua chuyện, còn tăng thêm cho cuộc họp báo “Quả xác - một lần nữa định nghĩa lại điện thoại” một chút hơi thở ngọt ngào.

Sau khi cuộc họp báo kết thúc, Trần Hán Thăng lại nhắn tin cho Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, tỏ vẻ mình còn khá bận, để Tiểu Vũ và Tử Bác đưa các cô về trước.

Hai người đều thông cảm cho hắn, dù sao hôm nay cũng là ngày họp báo ra mắt điện thoại, Trần Hán Thăng chắc chắn còn rất nhiều chuyện phức tạp đang chờ xử lý, huống chi hắn đều đã nói về khoảng thời gian ở chung của “Hai người” tại loại trường hợp công khai này, cho nên mình cũng phải có trách nhiệm một chút.

Buổi chiều đúng là khá bận, nhưng tin tức tốt cũng rất nhiều, các cổng thông tin lớn đã lần lượt đăng tin tức về “Trần Hán Thăng” và “Quả xác”.

Điện thoại của Trần Hán Thăng cũng bị gọi tới tấp, tin tức “ting ting ting” gần như không dừng lại một giây nào, có điều lực ảnh hưởng còn đang lên men, ngày mai mới có thể nghênh đón cao điểm chân chính.

Buổi tối, Trần Hán Thăng tham gia “Tiệc khánh công” mà Chính phủ của khu vực Giang Lăng cố ý tổ chức cho Quả Xác.

Trước kia người sáng lập này cố ý giấu kín thân phận, nhóm lãnh đạo cũng không cách nào cưỡng cầu, hiện tại hắn “Phá kén chui ra”, cho nên chắc chắn không tránh được chầu xã giao này.

Sau khi cơm nước xong, Trần Hán Thăng đang định trở về Đại học Tài Chính như thường lệ, nhưng sau khi lên xe hắn mới nhớ tới thân phận của mình đã khác trước kia, lúc này xuất hiện ở vườn trường sẽ gây náo loạn.

“Sau này những ngày có thể ở trong ký túc xá, có lẽ sẽ càng ngày càng ít.”

Trần Hán Thăng thở dài một hơi, có điều hắn có rất nhiều nơi để ở, khu dân cư Thiên Cảnh Sơn của Thẩm Ấu Sở, thậm chí là “Mật thất” ở tầng hai quán cà phê của Thương Nghiên Nghiên.

Sau khi đi vào khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ đều ở đó, bà nội và A Ninh còn ở chỗ của Phùng Quý để giúp đỡ.

“Vẫn là ở nhà thoải mái.”

Trần Hán Thăng tất bật cả ngày, bây giờ lười nhác nằm trên sô pha, mở TV xem tin tức.

“Trần Hán Thăng, hay là khoảng thời gian này cậu ở lại khu dân cư Thiên Cảnh Sơn mấy ngày đi.”

Hồ Lâm Ngữ cũng có cái nhìn tương tự: “Vừa nãy tớ chỉ trở về trường một lát thôi mà đã ngay lập tức bị rất nhiều người vây quanh rồi.”

“Vốn dĩ tớ không có ý định trở về.”

Trần Hán Thăng không sao cả nói.

“Dù sao nơi này có rất nhiều phòng.”

Hồ Lâm Ngữ tự chủ trương sắp xếp: “Dù sao thì phòng của bà nội và Đông Nhi cũng đang trống, Ấu Sở, trải đệm giường cho Trần Hán Thăng nhà cậu đi kìa.”

“Ừ…”

Thẩm Ấu Sở nghe lời đi trải giường chiếu.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Trần Hán Thăng và Hồ Lâm Ngữ, Tiểu Hồ lấy ra sổ sách của cửa hàng trà sữa, đang lẩm nhẩm lầm nhầm hạch toán.

“Tiểu Hồ.”

Trần Hán Thăng uống hai ngụm trà nóng, đột nhiên nói: “Cậu biết Edison phát minh ra cái gì không?”

“Bóng đèn, ai nha đừng quấy rầy tớ, trước kia cậu đã hỏi qua một lần rồi...”

Hồ Lâm Ngữ có chút bực bội oán giận một câu, nhưng mà nghĩ lại, cô ấy đột nhiên cảm thấy có một tia không thích hợp.

Tiểu Hồ bỗng ngẩng đầu, phát hiện Trần Hán Thăng đang sáng quắc nhìn chằm chằm vào bóng lưng yểu điệu của Thẩm Ấu Sở.

“Trần, Trần Hán Thăng, cậu muốn làm gì?”

Hồ Lâm Ngữ không phải người ngu, loại ánh mắt này chính là khởi đầu của “Xảy ra chuyện” trong ngôn tình đấy.

“Cậu, có phải cậu muốn tớ đừng làm bóng đèn nữa đúng không.”

Hồ Lâm Ngữ cuối cùng cũng phản ứng lại, lắp bắp nói: “Sau, sau đó cậu muốn làm chuyện xấu với Ấu Sở?”

Lúc này, đài truyền hình Kiến Nghiệp đang chiếu thông tin về Quả Xác.

“Chín giờ sáng hôm nay, cuộc họp báo giới thiệu điện thoại Quả Xác được tổ chức ở phòng triển lãm quốc tế Kim Lăng, chủ đề là một lần nữa định nghĩa lại điện thoại, người sáng lập Trần Hán Thăng bất ngờ ra mặt chủ trì...”

“Sau cuộc họp báo lần này, giá thị trường của điện tử Quả Xác sẽ tăng lên mấy lần...”

“Chủ tịch mới nhậm chức - tỉ phú Trần Hán Thăng cao giọng bày tỏ tình yêu trong cuộc họp báo, tuổi trẻ nhiệt huyết, thoải mái nở rộ, thật là xuân phong đắc ý vó ngựa tật, một ngày xem tẫn Trường An hoa...”

“Không sai.”

Trần Hán Thăng xem xong tin tức, gật đầu nói một câu khẳng định: “Hồ Lâm Ngữ, đêm nay cậu không thể ở chỗ này, tớ phải làm chuyện xấu.”

Bình Luận (0)
Comment