“Sao cậu lại có thể như vậy?”
Sau khi nghe Trần Hán Thăng trơ trẽn thừa nhận ý định “làm chuyện xấu”, Hồ Lâm Ngữ đứng phắt dậy: “Cậu nghĩ hay lắm! Đừng có nằm mơ! Tớ nhất định không đồng ý!”
“Hồ Lâm Ngữ, cậu bị bại não à.”
Bản thân Trần Hán Thăng cũng rất hoang mang: “Tớ với Thẩm Ấu Sở là người yêu, chuyện giữa bọn tớ cần cậu quản à?”
“Tớ muốn quản đấy!”
Hồ Lâm Ngữ hơi kích động, khoa tay múa chân nói: “Một cô gái đơn thuần tốt đẹp như Thẩm Ấu Sở, sao cậu có thể có suy nghĩ như vậy với cậu ấy? Tóm lại tối nay chỉ cần có tớ, cậu cũng đừng mong thực hiện được ý đồ!”
Bí thư Hồ nói xong, lại còn khóa trái phòng ngủ của Thẩm Ấu Sở một cái “rầm”, đồng thời cô ấy còn tự mình đứng ở cửa, nhìn chằm chằm Trần Hán Thăng cảnh giác.
“Ha ha!”
Trần Hán Thăng nhìn thấy Hồ Lâm Ngữ giống như “diều hâu che chở cho con”, hắn cũng không hề để ý, ngược lại còn nhếch miệng cười: “Cô gái, nếu như cậu muốn dùng cách này để làm cho tớ chú ý, tớ thừa nhận, cậu đã thành công.”
“Ai muốn làm cho cậu chú ý!”
Hồ Lâm Ngữ phỉ nhổ: “Đồ mặt dày.”
“Thế tại sao cậu phải làm như vậy?”
Trần Hán Thăng bước từng bước qua: “Thừa nhận đi, Tiểu Hồ, cậu chính là ghen tị với Thẩm Ấu Sở, cậu ghen tị Thẩm Ấu Sở có được tớ trước, không ngờ cậu núp bên người Thẩm Ấu Sở lâu như vậy, tất cả đều là vì tớ.”
“Còn nói lung tung nữa thì cậu đi chết đi, Trần Hán Thăng, tớ cảnh cáo cậu đừng có qua đây đấy...”
Hồ Lâm Ngữ nhìn bóng dáng Trần Hán Thăng càng ngày càng gần, bản thân cô ấy cũng có chút kích động, nhưng mà vẫn dũng cảm vươn hai cánh tay mập mạp ra che phía trước phòng ngủ: “Còn lại gần nữa, tớ sẽ báo cảnh sát đấy.”
Loại người như Trần Hán Thăng, trừ phi bản thân không muốn làm, nếu không sao Hồ Lâm Ngữ có thể ngăn cản được. Hắn vươn hai tay túm lấy nách bí thư Hồ, trực tiếp nhấc bổng cả người cô ấy lên, chuyển tới bên cạnh cửa chống trộm.
Hồ Lâm Ngữ không ngờ còn có thể di chuyển như vậy, hai chân ngắn cuống quít đong đưa trong không trung.
“Bảo bối, đừng chọc cười ở đây nữa. Tớ là chủ hộ của căn nhà này, người xông vào nhà trái phép chính là cậu.”
Trần Hán Thăng mở cửa ra, một tay đẩy Hồ Lâm Ngữ ra ngoài: “Ngoan ngoãn quay về trường học đi, đừng suy nghĩ bậy bạ. Không thì cậu lên Baidu tìm “cảnh xuân vườn trường hoặc là tranh ảnh đẹp của châu Á”, còn thú vị hơn tiểu thuyết của Quỳnh Dao đấy.”
“Nhưng mà...”
Hồ Lâm Ngữ còn muốn nói gì đó, Trần Hán Thăng đã đóng cửa cái “rầm”.
Một mình Tiểu Hồ ngơ ngác đứng ở bên ngoài, mãi đến sau khi đèn cảm ứng ở hành lang tắt, đột nhiên bóng tối tràn ra mới làm cho cô ấy phản ứng lại.
Hồ Lâm Ngữ lập tức lấy điện thoại ra, “cạch cạch” nhắn tin cho Thẩm Ấu Sở: “Ấu Sở, đêm nay Trần Hán Thăng muốn làm cái kia với cậu, cậu đừng đồng ý với cậu ta, bởi vì...”
Lúc nhắn đến “bởi vì”, ngón tay của Hồ Lâm Ngữ từ từ dừng lại. Cô ấy không biết tiếp theo nên nhắn thế nào, trong đầu lập tức xuất hiện hai linh hồn.
Linh hồn A:
“Trần Hán Thăng không phải người tốt. Cậu ta tính tình táo bạo, thích nói lời thô tục, thích trốn học, còn dây dưa không ngừng với mấy nữ sinh như La Tuyền, Thương Nghiên Nghiên, một chân đạp hai thuyền... Tài liệu đen của cậu ta có thể viết thành sách luôn đấy.”
“Cậu là bạn thân nhất của Thẩm Ấu Sở, sao cậu có thể trơ mắt nhìn cô ấy rơi vào miệng sói chứ?”
“Tối nay tôi đã vạch ra kế hoạch hành động cho cậu - tay cầm dao, giết Trần cẩu, giành lại Ấu Sở.”
“Hồ Lâm Ngữ, cậu không được sợ hãi.”
Linh hồn B:
“Trần Hán Thăng là tên lưu manh, nhưng mà cậu ta đối xử với Thẩm Ấu Sở thế nào, Hồ Lâm Ngữ cậu không biết sao?”
“Lúc mới khai giảng năm nhất đại học, Thẩm Ấu Sở còn không biết nói chuyện, cả ngày đều làm thêm ở căn tin và thư viện, mỗi ngày ăn cơm ba hào và canh miễn phí, buổi tối quay về ký túc xá còn muốn len lén học bài, đáng thương đến mức làm cho người ta đau lòng.”
“Bây giờ thì sao, cô ấy không chỉ ngẩng đầu lên mà còn có thể nói chuyện, thỉnh thoảng còn cười nữa. Một cô gái xinh đẹp như Thẩm Ấu Sở, cậu có biết cô ấy khi cười trông đẹp như thế nào không? Tất cả là nhờ có Trần Hán Thăng đó.”
“Ngoài ra, chính vì phong cách ngang ngược của Trần Hán Thăng mà bọn công tử bột của Học viện Quốc giáo không dám kiêu ngạo, những sinh viên trao đổi nước ngoài có đặc quyền cũng không dám phách lối, nếu không thì Thẩm ngốc nghếch sau khi ngẩng cao đầu, thật sự có thể yên ổn học xong đại học như vậy sao?”
“Quên đi, Hồ Lâm Ngữ, người ta trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, đến lượt yêu quái như cậu phản đối chắc?”
·······
“Hừ, cậu mới là yêu quái ấy!”
Hồ Lâm Ngữ một cước đã giẫm chết “linh hồn B” trong đầu, nhưng “lời cuối cùng” của linh hồn B vẫn rất đúng trọng tâm, Trần Hán Thăng lưu manh thì lưu manh, nhưng dường như cậu ta thực sự phù hợp với thiên sứ như Thẩm Ấu Sở.
Hơn nữa, thật ra Trần Hán Thăng cũng rất trâu bò.
Tỷ phú chưa tốt nghiệp đại học, ở Trung Quốc được bao nhiêu người có thể làm được?
Hắn cũng mạnh dạn bày tỏ tình cảm với Thẩm Ấu Sở tại hội nghị giới thiệu sản phẩm điện thoại.
Con hồ ly Thương Nghiên Nghiên kia, ngoại trừ Thẩm Ấu Sở, ai cũng có thể thấy cô ta muốn ngủ với Trần Hán Thăng đến mức nào!
“Hừ, dù sao cũng không thể tránh khỏi một bước này, mình chẳng qua là có chút tâm tư của mẹ già, luyến tiếc Ấu Sở mà thôi.”
Hồ Lâm Ngữ yếu ớt thở dài, âm thầm xóa tin nhắn vừa rồi, gõ cửa chống trộm “rầm rầm rầm” một lần nữa.
“Hồ Lâm Ngữ con mẹ nó cậu có bệnh à.”
Sau khi Trần Hán Thăng mở cửa, mất kiên nhẫn thấp giọng mắng: “Cậu thật sự muốn nhúng tay vào hả?”
Hồ Lâm Ngữ nhón chân nhìn, phát hiện Thẩm Ấu Sở đã đi ra từ phòng ngủ, cô ấy không biết tên lưu manh này làm cách nào mà mở được cánh cửa phòng ngủ bị khóa.
“Tớ muốn thay giày!”
Hồ Lâm Ngữ sẽ không thừa nhận rằng cô ấy đã “cho phép” Trần Hán Thăng gần gũi Thẩm Ấu Sở, nhìn nhìn đôi dép trên chân.
Lúc này Trần Hán Thăng mới nhường đường cho Hồ Lâm Ngữ đi vào. Sau khi bí thư Hồ thay xong, vẫn có chút buồn rầu nói: “Trần Hán Thăng, từ giờ trở đi cậu phải đối xử tốt với Ấu Sở...”
“Cậu nói nhảm nhiều quá, nếu thật sự không đành lòng thì cậu ở lại thay thế Thẩm Ấu Sở đi.”
Trần Hán Thăng cà lơ phất phơ ngắt lời.
“Sao cậu lại không biết xấu hổ như vậy!”
Rốt cuộc Hồ Lâm Ngữ cũng không nói lại tên lưu manh, lại bị Trần Hán Thăng đẩy ra.
...
“Tiểu Hồ là người tốt, nhưng đầu cậu ấy nhiều nước quá, đêm nay ngày lành cảnh đẹp không thích hợp, nếu không tớ đã cho cậu ấy mấy trò đùa hay ho rồi.”
Sau khi Trần Hán Thăng đóng cửa chống trộm lần thứ hai, lại bĩu môi đánh giá Hồ Lâm Ngữ.
“Hở?”
Thẩm Ấu Sở sửa sang lại đệm giường, vẫn thắc mắc tại sao Hồ Lâm Ngữ không ở lại đây nghỉ ngơi, cô ấy hoàn toàn không nhận ra “nguy hiểm” đang rình rập đêm nay.
“Hồ Lâm Ngữ đến quán cà phê Internet cả đêm, cậu ấy nói muốn “thử giọng”, chúng ta mặc kệ cậu ấy đi.”
Trần Hán Thăng bịa ra một câu, nhìn thời gian đã gần chín giờ rưỡi, giả vờ kinh ngạc nói: “Ôi, đã muộn như vậy rồi à, đi ngủ muộn không tốt cho sức khỏe, chúng ta mau lên giường ngủ thôi.”
“Tớ tìm quần áo cho cậu.”
Thẩm Ấu Sở nghĩ rằng Trần Hán Thăng thật sự muốn nghỉ ngơi, cô vào phòng tắm giúp Trần Hán Thăng bóp kem đánh răng, điều chỉnh nhiệt độ nước của vòi hoa sen, rồi tìm bộ đồ ngủ mà lúc trước Trần Hán Thăng đem đến đây để giặt...
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, cô mới chậm rãi nhắc nhở: “Được rồi đó.”
Trần Hán Thăng mỉm cười, lúc Tiêu Dung Ngư tâm trạng tốt có lẽ sẽ làm những việc này một hai lần, nhưng mà sẽ không kiên trì lâu dài, mặc dù cô rất yêu bạn trai của mình.
Vì trọng tâm cuộc sống của Tiểu Ngư Nhi không ở đây, không chừng cô còn có thể làm nũng để Trần Hán Thăng “hầu hạ” một chút.
Thương Nghiên Nghiên cũng sẽ làm điều đó, nhưng không phải theo cách thông thường như vậy.
Cô có thể sẽ làm một vài chiêu hoa hòe hoa sói, chẳng hạn như đột nhiên xông vào trong khi đang tắm, hoặc mua một ít quần áo thú vị gì đó...
La sư muội có lẽ cũng có thể không oán không hối hận mà làm, nhưng mà cô cũng có rất nhiều ràng buộc.
Giống như tối nay, khi Trần Hán Thăng đang tắm, La Tuyền có thể tìm kiếm điện thoại của Trần Hán Thăng tám trăm lần từ trong ra ngoài, thậm chí còn ghi lại tên của từng cô gái trong cách thức liên lạc.
Có lẽ chỉ có Thẩm Ấu Sở, bởi vì quan niệm giáo dục truyền thống của bà, cô ấy sẽ làm mọi thứ theo lẽ tự nhiên, cũng sẽ không nghịch ngợm với điện thoại di động của Trần Hán Thăng. Đợi sau khi Trần Hán Thăng tắm xong đi ra từ phòng vệ sinh, trên bàn đã có một ly trà nóng ấm áp.
Ngọn đèn lớn trong phòng khách lại bị Thẩm Ấu Sở có tính tiết kiệm tắt đi. Cô vẫn đang bật chiếc đèn bàn nhỏ đó để đọc sách, ngày hai mươi bốn tháng này sẽ thi nghiên cứu sinh, cô đã bước vào trạng thái ôn tập cuối cùng.
“Giường đã chuẩn bị xong rồi, cậu đi ngủ trước đi.”
Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn dịu dàng, đôi mắt hoa đào có cảm giác mê ly dưới ngọn đèn dịu dàng.
“Hì hì, cậu muốn xem bao lâu?”
Trần Hán Thăng cười “hì hì”, di chuyển một chiếc ghế và ngồi cạnh Thẩm Ấu Sở.
“Xem đến hai giờ.”
Thẩm Ấu Sở nhìn Trần Hán Thăng: “Cậu đói bụng à, tớ làm cho cậu chút gì ăn nhé?”
“Không cần, không cần.”
Trần Hán Thăng lắc đầu: “Cậu cứ làm việc của cậu đi, tớ ở bên cạnh cậu.”
“Ừm.”
Thẩm Ấu Sở có chút xấu hổ, nhưng cũng có chút vui mừng, khẽ gật đầu.
Thẩm ngốc nghếch khi học rất tập trung, mặc dù tiếng hít thở bên người ngày càng nặng nề, Trần Hán Thăng nhìn chằm chằm vào góc nghiêng mặt hoàn mỹ của Thẩm Ấu Sở một lúc, ánh mắt lại chậm rãi dạo chơi từ chiếc cổ trắng như tuyết đến toàn thân thể.
Cuối cùng, hắn chậm rãi đưa tay đặt lên vai Thẩm Ấu Sở.
Lúc này Thẩm Ấu Sở mới phát hiện, cô quay đầu nhìn Trần Hán Thăng, đôi mắt trong veo như nước của cô thuần khiết, hoàn toàn đối lập với ánh mắt thâm sâu của Trần Hán Thăng.
“Cậu đọc sách đi, đừng nhìn tớ.”
Trần Hán Thăng bĩu môi, làm chuyện xấu bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, luôn cảm thấy có chút không thoải mái.
Trước đây hai người cũng có hành động thân mật như vậy, Thẩm Ấu Sở cũng không để trong lòng, cúi đầu tiếp tục chép tài liệu ôn tập.
Lòng bàn tay của Trần Hán Thăng lướt qua vai Thẩm Ấu Sở, xuyên qua một lớp áo ngủ bằng vải bông, hắn vẫn có thể cảm nhận được sự mượt mà, mềm mại, sau đó ngón tay bắt đầu trượt xuống, nhưng khi trượt qua lưng, đầu ngón tay đột nhiên “lộp cộp”, hóa ra là trượt qua một sợi dây áo ngực.
Động tác này mặc dù chỉ là vô ý trong nháy mắt, nhưng cũng đủ kích thích Trần Hán Thăng vốn đã bị phân tâm, hắn không còn che giấu mục đích, đặt ngón tay lên eo Thẩm Ấu Sở, nói: “Chúng ta nghỉ ngơi trước đi.”
“Hả?”
Thẩm Ấu Sở không hiểu, cô đã dọn giường rồi, Trần Hán Thăng có thể đi ngủ bất cứ lúc nào mà.
“Tớ không muốn ngủ trên giường của Đông Nhi.”
Trần Hán Thăng kéo Thẩm Ấu Sở lên và nói: “Tối nay tớ sẽ ngủ với cậu, chúng ta trò chuyện tâm sự một chút. Cũng bởi vì gần đây tớ bận rộn, nên đã lâu rồi chúng ta không trò chuyện với nhau. Còn nhớ có một kỳ nghỉ đông tớ đến nhà cậu, chúng ta nằm trên giường cùng nhau ôn lại chuyện cũ, cảm giác đó thật tuyệt...”
Trần Hán Thăng kinh nghiệm dày dặn, lúc này không thể trực tiếp để lộ ra dấu vết dục vọng, ngược lại lấy lý do “nói chuyện tâm sự” làm vỏ bọc. Trần Hán Thăng lại không hề phòng bị với Trần Hán Thăng, dễ dàng bị lừa vào phòng ngủ.
“Lạch cạch.”
Trần Hán Thăng nhân tiện khóa cửa lại, quay người thì nhìn thấy Thẩm Ấu Sở ngây ngốc ngồi ở mép giường, Trần Hán Thăng thúc giục: “Chúng ta nằm xuống nói chuyện đi, ngồi ở đây không được tự nhiên.”
“Lát nữa tớ còn phải đọc sách.”
Thẩm Ấu Sở ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói.
“Lúc này còn đọc sách cái rắm, đêm nay tớ chính là sách của cậu, mau đến đọc tớ đi.”
Trần Hán Thăng kéo Thẩm Ấu Sở về phía sau, Thẩm Ấu Sở khẽ kêu lên một tiếng, khi nhận ra thì cơ thể của cô đã nằm trong vòng tay của Trần Hán Thăng.
“Nói chuyện như vậy đi, cách xa tớ không nghe được.”
Hơi thở nóng rực của Trần Hán Thăng phả vào mặt Thẩm Ấu Sở, ngón tay ở sau lưng lại bắt đầu không an phận.
Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu, lông mi dài cong vút chớp nhẹ, trong mắt cô đều là bóng dáng của Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng cũng không nói đến bất kỳ kỷ niệm nào, bây giờ hắn căn bản là không thể nghĩ về những điều đó. Hắn ôm Thẩm Ấu Sở nằm một lúc, rồi nhanh chóng đưa ra một yêu cầu không giới hạn: “Ở gần thì lại nóng quá, có muốn cởi đồ ngủ ra không rồi nói chuyện không? Tình cảm giữa chúng ta, thật ra đã gần đến mức kết hôn rồi, giữa hai người không nên có bí mật.”
Mặc dù Thẩm Ấu Sở ngây thơ, đôi khi còn hơi ngốc, nhưng cô đã học sinh học cấp ba rồi, dường như cô đã biết mục đích của Trần Hán Thăng.
Hóa ra “trò chuyện tâm sự” chỉ là một cái cớ, đặc biệt là khi ngón tay của Trần Hán Thăng đã chạm vào làn da trên lưng cô.
“Không, đừng...”
Nhận được phản ứng bảo vệ bản năng của cơ thể, lần này Thẩm Ấu Sở bắt đầu hơi giãy giụa.
Hai người bắt đầu âm thầm “cạnh tranh” trên giường, cục cưng ngốc nghếch “nhỏ yếu bất lực còn có thể ăn cay” này bây giờ lại thật sự bất lực, thân thể đã không ngừng run rẩy, hai tay nắm chặt vạt áo ngủ.
Cuối cùng, Trần Hán Thăng đã không thành công trong một thời gian dài, có chút khó chịu và vô thức lôi ra một lời nói dối khác.
“Động tác của cậu nhẹ một chút, bà và A Ninh ở sát vách, cẩn thận bọn họ lại nghe được!”
Trần Hán Thăng vẻ mặt nghiêm túc, đè nén âm thanh nói.
Chỉ với một câu như vậy, động tác giãy dụa của Thẩm Ấu Sở cứng đờ trong chốc lát, nhất thời cô không nhận ra, thực ra bà cô và A Ninh căn bản không có ở đây.
Tận dụng thời điểm này, Trần Hán Thăng đã thực hiện thành công mục tiêu của mình.
“Tiểu, Tiểu Trần...”
Thẩm Ấu Sở vội vàng chui vào trong chăn, sợ hãi không rõ đến mức nước mắt giàn giụa.
“Hả?”
Trần Hán Thăng vuốt trán Thẩm Ấu Sở để giúp cô bình tĩnh lại.
“Có thể đừng hung dữ với tớ được không?”
Tay phải của Thẩm Ấu Sở nắm chặt cánh tay Trần Hán Thăng, vừa lau nước mắt bằng tay trái, vừa nhỏ giọng nói.
“Không hung dữ với cậu.”
Những lời yêu thương của Trần Hán Thăng lúc này giống như không cần tiền: “Tớ rất yêu cậu, sao có thể làm tổn thương cậu. Thật ra tớ chỉ muốn nói chuyện với cậu, tớ vẫn nhớ có một lần khi tớ trở về từ một bữa tiệc, cậu ngồi trong văn phòng Hỏa Tiễn 101 chờ tớ, chúng ta còn ở tòa nhà F...”
Thuận theo Trần Hán Thăng nhớ lại câu chuyện trước đó, Thẩm Ấu Sở dần dần bình tĩnh lại, cánh tay đang ôm Thẩm Ấu Sở cũng thả lỏng.
“Tiểu Trần.”
Thẩm Ấu Sở khẽ kêu một tiếng.
“Tớ ở đây.”
Trần Hán Thăng dịu dàng nhìn Thẩm Ấu Sở.
“Tớ, tớ rất yêu cậu.”
Thẩm Ấu Sở cố gắng dũng cảm “tỏ tình”.
“Tớ cũng yêu cậu!”
Trần Hán Thăng mỉm cười, những lời này hắn không nói dối.
...
“Tiểu Trần, tắt, tắt đèn đi được không?”
“Không được, như vậy tớ không thấy được cậu, cậu xinh đẹp như vậy, nhưng mà thật ra tớ có thể giảm nhẹ đi một chút.”
...
“Mùng, có thể thả mùng xuống được không?”
“Được, nhưng không gọi là mùng, bây giờ phải gọi là màn phù dung.”
...
(Từ đây cách xưng hô của Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở sẽ là anh em)
Sáng hôm sau, trong khi Trần Hán Thăng đang mơ màng, hắn cảm thấy có ai đó vuốt ve mặt mình.
Sau khi chậm rãi mở mắt ra, hắn phát hiện Thẩm Ấu Sở đã tỉnh lại, cô không chỉ tỉnh dậy mà còn thay một bộ đồ ngủ mới, thậm chí còn đặt thêm một lớp khăn trải giường dưới người.
“Sao em không ngủ thêm một chút?”
Trần Hán Thăng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thẩm Ấu Sở, đặt nó lên môi và hôn.
Thẩm Ấu Sở lắc đầu không nói, mái tóc đen dài mềm mại xõa xõa trên gối, hốc mắt hơi sưng đỏ, tiếp tục khẽ chạm vào tai Trần Hán Thăng, cảm giác ỷ lại “mãi mãi không rời xa nhau” càng dâng trào.
“Tối qua cái gì anh cũng đã cho em rồi, lần đầu tiên của con trai vô cùng quan trọng, đặc biệt là một đứa con trai bảo bối như anh.”
Trần Hán Thăng vươn tay véo khuôn mặt Thẩm Ấu Sở: “Cho nên em phải chịu trách nhiệm với anh đấy, nếu không anh sẽ chết cho em xem.”
“Ừm...”
Thẩm Ấu Sở ngốc nghếch, còn thật sự gật đầu.
“Ha ha, thật giống một đứa ngốc.”
Trần Hán Thăng nghiêng người, “moa” một cái cắn Thẩm Ấu Sở.
Thẩm Ấu Sở có chút ngại ngùng, lau nước bọt trên mặt cô: “Em dậy nấu cơm.”
“Hôm nay để anh.”
Trần Hán Thăng đè cô lại: “Chúng ta quen nhau lâu như vậy, có thể em cũng không biết anh cũng là đầu bếp giỏi, em ngoan ngoãn chờ ăn cơm đi.”
Trần Hán Thăng hít một hơi thật sâu, nhảy xuống giường, mặc áo và quần dài một lượt, bước vào nhà bếp và bắt đầu mày mò. Thẩm Ấu Sở lắng nghe động tĩnh, di chuyển ngón tay trên đệm.
Theo dấu vết, chắc là “chồng”.
...
Không lâu sau, khi Trần Hán Thăng đang trổ tài “độc chiêu” trong bếp - món trứng luộc hình trái tim, thì nghe thấy tiếng “cạch” mở cửa, Hồ Lâm Ngữ thò đầu vào.
Khi nhìn thấy Trần Hán Thăng trong bếp, cô ấy rõ ràng rất sửng sốt.
Nhưng nhìn thấy Thẩm Ấu Sở đang gấp ga giường, Hồ Lâm Ngữ lại càng ngạc nhiên hơn: “Ấu Sở, làm sao cậu có thể đứng dậy, mau đi ngủ đi, mau nằm xuống, bây giờ cậu không thể di chuyển...”
Thẩm Ấu Sở sửng sốt, tối hôm qua cô mới bị bạn trai đè xuống giường, sao hôm nay bạn thân cũng muốn đẩy cô?
“Làm sao vậy?”
Trần Hán Thăng nghe thấy tiếng động, bước vào phòng ngủ.
“Trần Hán Thăng!”
Hồ Lâm Ngữ tức giận nói: “Cậu có còn là người không? Ấu Sở vừa rồi... vừa rồi... Vậy mà cậu lại bắt cô ấy đứng dậy làm việc, lúc này phải nằm nghỉ ngơi ba ngày lấy lại sức chứ…”
Trần Hán Thăng sửng sốt: “Hồ Lâm Ngữ, kiến thức kỳ lạ này của cậu ở đâu ra vậy?”
“Trong tiểu thuyết đều viết như vậy mà!”
Hồ Lâm Ngữ khoanh tay lớn tiếng đáp lại.
“Trong tiểu thuyết còn có Hàng Long Thập Bát Chưởng đấy, nếu tớ học xong, tớ sẽ là người đầu tiên tát chết cậu!”
Trần Hán Thăng lắc đầu đi vào phòng bếp: “Đừng con mẹ nó làm loạn ở đây nữa, buổi sáng vận khí cậu tốt, có thể ăn điểm tâm của Trần tổng làm đấy.”
Đợi sau khi Trần Hán Thăng nói mát rồi rời đi, Hồ Lâm Ngữ ôm mặt Thẩm Ấu Sở, im lặng nhìn hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi nói: “Từ nay về sau, cậu chính là bà Trần rồi.”