Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 722 - Chương 722: Thẻ Quản Lý Thời Gian Của Chủ Tịch Trần

Chương 722: Thẻ quản lý thời gian của chủ tịch Trần Chương 722: Thẻ quản lý thời gian của chủ tịch Trần

Khi Hồ Lâm Ngữ đang cảm thấy rất hối hận vì bản thân không thể bảo vệ được Thẩm Ấu Sở, thì Trần Hán Thăng ở trong bếp lên tiếng gọi: “Mấy người đẹp ơi, ra ăn cơm thôi!”

Thẩm Ấu Sở đi vào nhà vệ sinh rửa tay, Hồ Lâm Ngữ đi theo phía sau cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thẩm Ấu Sở.

“Kỳ lạ quá…”

Hồ Lâm Ngữ cau mày, lẩm bẩm nói: “Trong tiểu thuyết nói, sau khi trải qua ngày đầu tiên thì người con gái sẽ không thể xuống giường được mà.”

“Bí thư Hồ.”

Trần Hán Thăng nghe được mấy lời đó, tò mò hỏi: “Mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình nữ chủ của mấy cậu đều dùng những từ ngữ miêu tả sự hung bạo đáng sợ như vậy sao, tớ có một người bạn tên là Đới Chấn Hữu, cậu ấy nói là rất muốn phê bình mấy cuốn tiểu thuyết kiểu như vậy đấy.”

“Không có!”

Hồ Lâm Ngữ liếc mắt lườm hắn, trong lòng cũng cảm thấy hơi xấu hổ, cô ấy luôn coi những cuốn tiểu thuyết này thành “tiểu thuyết 18+”.

Thẩm Ấu Sở rửa tay xong, ba người bọn họ ngồi xuống bàn ăn cơm, Trần Hán Thăng chỉ đơn giản nấu một ít mì, rồi chiên thêm hai quả trứng, sau khi Hồ Lâm Ngữ tới, thì hắn nấu thêm một phần ăn nữa.

Kỹ năng nấu nướng của Trần Hán Thăng được Lão Trần và Lương Mỹ Quyên đặc biệt huấn luyện mà ra, tất nhiên là không thể bằng tài năng nấu nướng của Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ, nhưng bữa ăn này chính là để thể hiện sự “đảm đang” của hắn.

“Anh đặc biệt làm món trứng chiên hình trái tim này cho em đấy.”

Trần Hán Thăng gắp một miếng trứng đưa sang cho Thẩm Ấu Sở.

“Cảm ơn!”

Thẩm Ấu Sở cúi đầu xuống ăn.

Hồ Lâm Ngữ gật đầu cười tủm tỉm, trong tiểu thuyết hình như cũng có tình tiết như vậy, đó là sau khi “một chủ tịch bá đạo đa tình” chiếm hữu được thứ quý giá nhất của một cô gái, thì hắn sẽ cải tà quy chính, từ này về sau không bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt, trong mắt chỉ có vợ và con.

Bây giờ xem ra, dường như Trần Hán Thăng cũng đang có xu hướng như thế.

“Hôm nay em định làm gì?”

Trần Hán Thăng rất nhanh đã ăn cơm xong, hắn lấy giấy lau miệng rồi đặt đũa xuống hỏi Thẩm Ấu Sở.

“Đọc, đọc sách với kiểm toán sổ sách.”

Thẩm Ấu Sở nhỏ nhẹ trả lời, lúc lâu sau mới nói thêm: “Tối nay anh có về ăn cơm không?”

“Chắc là khó đấy, hôm nay anh có khá nhiều việc cần làm.”

Trần Hán Thăng lắc đầu: “Cho đến hôm nay, sức ảnh hưởng của buổi họp báo về điện thoại di động đã dần hot lên rồi, có thể nguyên ngày hôm nay anh phải ở lì trong phòng làm việc đấy.”

“Em biết rồi!”

Thẩm Ấu Sở gật đầu, những ngày này chắc hẳn Trần Hán Thăng sẽ rất bận rộn, mặc dù cô cũng không muốn phải cách xa hắn.

“Trần Hán Thăng.”

Bí thư Hồ lại lần nữa “bênh vực lẽ phải”: “Mặc dù công việc cũng rất quan trọng, nhưng cũng đừng quên có người chờ cậu về đấy, nếu như mỗi ngày cậu đều chuẩn bị bữa sáng như thế này, thì Ấu Sở cũng thỏa mãn rồi.”

“Không cần không cần…”

Thẩm Ấu Sở vội vàng xua tay, cô vẫn nên làm quen với việc tự mình chuẩn bị cơm, rồi ngồi đợi Trần Hán Thăng về nhà cùng nhau ăn cơm.

“Tiểu Hồ cậu mà không nhắc là tớ cũng quên đấy.”

Nói xong Trần Hán Thăng đứng lên: “Sau khi dùng xong bữa ăn tình yêu này, “Thẻ trải nghiệm sự dịu dàng của Chủ tịch Trần” cũng đã hết thời gian, ngay lập tức tớ sẽ khôi phục lại chế độ sống chung của trước kia, nếu cô Thẩm Ấu Sở vẫn muốn trải nghiệm, xin vui lòng nạp thêm tiền.”

“Hả?”

Thẩm Ấu Sở ngốc nghếch không hiểu ý của câu nói này, chớp chớp mắt một cách dễ thương.

“Dùng cách ngủ để nạp thêm tiền đó.”

Trần Hán Thăng mỉm cười ghé sát vào Thẩm Ấu Sở: “Chỉ cần ngủ một lần, em sẽ sở hữu thẻ trải nghiệm sự dịu dàng của Chủ tịch Trần trong một khoảng thời gian giới hạn, thời gian kết thúc là đến bữa sáng của ngày hôm sau.”

Thẩm Ấu Sở nghe vậy, từ vành tai cho đến hai gò má của cô đều lập tức ửng đỏ, bĩu môi không nói gì, chỉ có Hồ Lâm Ngữ ở bên cạnh cực kỳ tức giận mà mắng hắn: “Đồ lưu manh, tớ còn tưởng cậu đã quyết tâm sửa đổi những sai trái trong quá khứ rồi, thật không ngờ vẫn là cái dáng vẻ của một tên lăng nhăng đó, thế giới hiện thực và thế giới tiểu thuyết tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy chứ?”

“Tiểu Hồ cậu đừng nói vậy.”

Trần Hán Thăng huýt sáo: “Hệ thống quyết định, cậu không đáp ứng được các yêu cầu cơ bản để có thể sở hữu “Thẻ trải nghiệm sự dịu dàng của Chủ tịch Trần”, chỉ có thể im lặng ngồi bên cạnh mà ghen tị thôi.”

“Cút!”

Hồ Lâm Ngữ với lấy cái gối trên ghế sô pha ném về phía hắn: “Trừ Ấu Sở ra, thì làm gì có ai ngốc mà mua cái thẻ trải nghiệm buồn nôn như vậy chứ!”

“Cái này không đúng rồi nha.”

Trần Hán Thăng ra ngoài đóng cửa lại, vừa đi xuống lầu vừa lẩm bẩm nói thầm: “Cũng may là Thương Nghiên Nghiên không biết, nếu cô ấy mà biết chắc chắn sẽ hăng hái đi đăng ký gói khách hàng VIP bao trọn một năm mất.”

Sau khi Trần Hán Thăng xuống dưới lầu, hắn lái xe đi đến Nhà máy điện tử Quả Xác, nhưng khi đến trước cửa chính, thì thấy có mấy chiếc xe taxi đang đậu ở đó.

Nhìn thấy chiếc Land Rover của Trần Hán Thăng, ngay lập tức đã có người giơ máy ảnh lên “tách tách” để chụp hình.

“Ông chủ, tôi đã hỏi rồi, đây đều là phóng viên.”

Nhân viên bảo vệ đi tới xin ý kiến hắn: “Có cần đuổi bọn họ tránh xa chỗ này ra không? Tôi thấy mấy người này cứ như là mấy tên trộm ấy, luôn muốn xem trộm bí mật của nhà máy chúng ta.”

Sau buổi họp báo về điện thoại di động, thân phận “ông chủ” của Trần Hán Thăng cũng coi như chính thức được tiết lộ, đây cũng là một chuyện đáng mừng, cuối cùng thì mọi người cũng không cần phải phối hợp “diễn xuất” với ông chủ nhàm chán này nữa.

“Không cần đâu.”

Trần Hán Thăng cài kính râm lên đầu rồi nhìn xung quanh: “Người nổi tiếng mà không có scandal thì đó không phải là người nổi tiếng, có phóng viên đến chụp hình, cho dù bọn họ có mục đích gì, thì cũng có nghĩa là chúng ta có giá trị để tuyên truyền.”

“Mọi người cũng vất vả rồi.”

Trần Hán Thăng đưa hai điếu thuốc lá cho nhân viên bảo vệ rồi đánh xe vào. Hắn đi vào trong phòng làm việc nhưng chưa ngồi được hai phút, thì Nhiếp Tiểu Vũ đã gõ cửa đi vào.

“Bộ trưởng Trần.”

Thư ký nhỏ mở to mắt ngạc nhiên nói: “Hôm qua chuyện bên Ấu Sở và Tiểu Ngư Nhi cậu đã xử lý gọn gàng xong hết rồi sao?”

“Sao lại gọi là xử lý gọn gàng chứ!”

Trần Hán Thăng buồn bực sửa lại câu chữ: “Vốn dĩ cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cái này sao gọi là xử lý gọn gàng được, à đúng rồi, có vài việc cần cô đi giải quyết đây.”

“Đầu tiên là hôm diễn ra buổi họp báo, hai tài xế nhận đưa đón Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở, cô thăng chức cho bọn họ thành tổ trưởng của đội lái xe, chia thành hai tổ A và B, dù sao thì bọn họ cũng đưa đón bà chủ, nên ít nhiều cũng cho bọn họ chút thể diện.”

“Còn nữa, phóng viên ở trước cửa hơi đông, cô kêu người của phòng hành chính ra tặng bọn họ chai nước khoáng và hộp cơm trưa đi, làm như vậy thì chí ít bọn họ cũng chụp cho tôi đẹp trai chút.”

“Thứ ba, tôi muốn mua một chiếc xe mới, bây giờ ai cũng biết tôi đi Land Rover rồi, bắt mắt quá nên dễ bị lộ lắm, nhãn hiệu của chiếc xe mới tạm thời là Porsche Cayenne đi, cô đi khảo sát giá của mấy cửa hàng xe hơi thử.”

“Được, đã ghi xong mọi thứ.”

“Xoẹt xoẹt xoẹt” Nhiếp Tiểu Vũ nhanh chóng ghi lại: “Bộ trưởng Trần, cậu nhắc đến chuyện phóng viên làm tôi mới nhớ ra, bên đài truyền hình Giang Lăng định hẹn một buổi phỏng vấn độc quyền, tôi nghĩ dù gì bên đó cũng là bạn cũ, lúc ở Hỏa Tiễn 101 bọn họ cũng giúp đỡ nhiều, nên đồng ý rồi.”

“Cô xem xử lý thế nào cho tốt là được, Diệp Ỷ cũng là người quen của tôi.”

Trần Hán Thăng không để tâm.

Thư ký nhỏ “ừm” một tiếng, trò chuyện thêm vài câu, sau đó Nhiếp Tiểu Vũ lật sổ ghi chép của mình ra rồi nói về công việc sắp tới:

“Đầu tiên, từ sáng tới giờ, tôi đã nhận được lịch hẹn gặp mặt từ người phụ trách bên phòng Mạng, phòng Kinh doanh, Viện nghiên cứu liên hợp Quả Mễ, phòng Sản xuất, phòng Nghiên cứu và phát triển, bọn họ đều muốn gặp mặt cậu để báo cáo công việc, tôi cũng đã sắp xếp thời gian hợp lý rồi.”

“Thứ hai, lúc trước chị Tĩnh đã từng nhận lời là sau khi điện thoại di động Quả Xác được đưa ra thị trường, sẽ khen thưởng toàn bộ công nhân trong nhà máy, các tiêu chí liên quan vẫn cần phải bàn bạc lại.”

“Thứ ba, bên phía Samsung (Trung Quốc) đã gọi điện để chất vấn, trong buổi họp báo về điện thoại di động Quả Xác ngày hôm qua, tại sao lại bôi nhọ danh tiếng của Samsung, bọn họ mong bên mình đưa ra câu trả lời thích đáng.”

“Thứ tư,…”

“Trời mịa, đâu cần làm như vậy đâu.”

Trần Hán Thăng vội vàng ngắt lời: “Báo cáo công việc hàng ngày và tiêu chí để khen thưởng, mấy cái này còn phải hỏi tôi à, tình huống bình thường như vậy Khổng Tĩnh và Lý Tiểu Giai đều có thể tự ứng phó được, Nhiếp Tiểu Vũ đầu óc cô bị chậm tiêu à sao cái gì cũng đẩy cho tôi giải quyết vậy?”

Thư ký nhỏ bị mắng nhiều riết quen rồi, bĩu môi nói: “Mấy người phụ trách đó, cố ý nhấn mạnh là đích thân mình sẽ đến báo cáo công việc với cậu…”

“Cô bị người ta lợi dụng rồi đó.”

Trần Hán Thăng thở dài: “Tôi không che giấu thân phận nữa, trong lòng bọn họ tất nhiên sẽ rất lo lắng, có phải là ông chủ đã bắt đầu nhúng tay vào chuyện quản lý của công ty rồi hay không? Cho nên mấy người này cố tình lợi dụng chuyện này để tới đây thăm dò, nếu tôi thật sự muốn nhúng tay vào chuyện quản lý công ty, thì bọn họ sẽ hiểu là sau này đều phải tới báo cáo công việc với tôi rồi.”

“Hả?”

Thư ký nhỏ lập tức nổi nóng: “Sao có thể như thế được chứ, Tào tổng, Thôi tổng, Hoàng tổng, Hứa tổng... bọn họ bắt nạt người khác à!”

“Haha!”

Trần Hán Thăng cười nói: “Lát nữa mở một cuộc họp đi, chia rõ trách nhiệm công việc, chứ không tôi sẽ mệt chết mất, cũng nên làm một cái “Thẻ báo cáo công việc của Chủ tịch Trần” thôi, như vậy sẽ tiện cho việc sắp xếp thời gian hơn.”

“Ồ!”

Thư ký nhỏ lẩm bẩm hỏi: “Vậy còn Samsung...”

“Cứ kệ đi.”

Trần Hán Thăng không quan tâm nói: “Nếu Samsung lại gọi tới để chất vấn, thì cô cứ trả lời là chúng tôi không cố ý, Samsung có thể xử lý thì xử lý, không xử lý được thì tự mình đi tìm nguyên nhân, dù sao Quả Xác vẫn cứ như vậy thôi.”

“Đã rõ!”

Thư ký nhỏ đáp lại một cách dứt khoát, liếc nhìn trích dẫn lời nói của Chủ tịch Trần kiêu ngạo, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì rất nhanh câu nói “Con mịa nó đều tại Samsung” sẽ xuất hiện thôi.

Bình Luận (0)
Comment