Đây là hội nghị quản lý đầu tiên sau khi Trần Hán Thăng công khai thân phận với bên ngoài, mỗi một lãnh đạo của Quả Xác đều rất hăng hái, phấn khởi báo cáo tin tức tốt.
Đầu tiên là bộ phận kinh doanh, người phụ trách Thôi Chí Phong giới thiệu: “Từ hôm qua đến bây giờ, đơn đặt hàng của các đại lý ngoại tuyến đã gần hai mươi ngàn, hiện giờ vẫn đang tăng lên, ngoài ra đơn đặt hàng cá nhân chuyển khoản đến cũng có hơn hai ngàn, dựa theo đà này mà tính toán, tổng doanh số bán hàng của chúng ta trong tháng tuyệt đối có thể vượt quá một trăm năm mươi ngàn đơn, thậm chí có thể vượt qua hai trăm ngàn đơn.”
Thôi Chí Phong nói xong, mọi người trong phòng họp đều tự động vỗ tay, chúc mừng Quả Xác đạt được thành tích ấn tượng.
Đơn giá của điện thoại di động Quả Xác là hai ngàn chín trăm tám mươi tám tệ, nếu dựa trên một trăm năm mươi ngàn đơn để tính toán, doanh thu tháng này có thể có bốn trăm năm mươi triệu, chi phí cho một chiếc điện thoại di động khoảng một ngàn hai trăm tệ, trừ đi chi phí điện thoại di động thì lợi nhuận khoảng hai trăm bảy mươi triệu tệ.
Sau đó trừ đi chi phí nghiên cứu và phát triển, tiền lương nhân viên, tiền thưởng hiệu suất, chi phí marketing các thứ, lợi nhuận ròng cũng hơn một trăm năm mươi triệu.
Lúc trước khi Trần Hán Thăng quyết định làm điện thoại di động, rất nhiều quản lý cũng không đồng ý trong lòng, có điều sau khi nhìn thấy thành tích, bọn họ lại cảm thấy bị vả mặt đau đớn, chút lợi nhuận của MP4 kia cùng với khối lượng thị trường, bán đến khi râu dài tóc bạc mới có được hiệu quả này.
Hơn nữa bây giờ mới là tháng đầu tiên, sức ảnh hưởng sau này của Quả Xác sẽ càng lúc càng lớn, doanh thu hàng tháng đạt tới mười tỷ cũng không phải là một giấc mơ, khó trách ngay cả loại doanh nghiệp khổng lồ như Haier và Lenovo cũng phải chui vào thị trường điện thoại di động để kiếm tiền.
“Có lẽ vào ngày này năm sau, Trần tổng sẽ leo lên bảng xếp hạng tỷ phú của Forbes.”
Nhóm quản lý cấp cao nhìn thoáng qua vị trí trước nhất trong phòng họp, Trần Hán Thăng cũng theo mọi người phụ họa vỗ tay, thỉnh thoảng còn cầm điện thoại lên nhắn tin, cũng không phải là quá tập trung.
“Tổng doanh thu thực hẳn là phải vượt hơn.”
Triệu Vỹ - phó kỹ sư trưởng của bộ phận mạng - cũng nói thêm: “Chúng ta cũng đã bán được hơn hai ngàn đơn và có hơn sáu trăm đơn đặt hàng trên Taobao.”
Triệu Vỹ cười nói xong, trong phòng họp hơi có chút tẻ nhạt, con số này so với mấy chục ngàn đơn vừa rồi, thật sự là không có gì lạ.
Với cả, Triệu Vỹ và Hoàng Lập Khiêm đều thuộc loại “giám đốc điều hành nhập cư” nhảy chức, mọi người đều biết đây là người Khổng Tĩnh cố ý đề bạt, dùng để cắt giảm sức ảnh hưởng của “đảng cũ Tân Thế Kỷ”.
“Kỹ sư Triệu vất vả rồi.”
Khổng Tĩnh hắng giọng, mở miệng hòa giải: “Thật ra tôi đã hiểu rồi, quy mô tổng thể của mua bán trực tuyến hiện tại đều rất nhỏ, ngày đầu tiên có thể có hiệu quả như vậy, tôi cảm thấy vẫn không tệ lắm.”
Khổng ngự tỷ chủ động lên tiếng, trong phòng họp mới vang lên tiếng vỗ tay lần nữa.
Kỹ sư trưởng của bộ phận mạng - Hoàng Lập Khiêm - ho khan một tiếng, tiến hành báo cáo tóm tắt: “Trần tổng, cho đến nay đã có hơn tám ngàn người dùng đăng ký trong cộng đồng Quả Xác, hầu hết đều là thanh niên dưới hai mươi lăm tuổi, từ góc độ này, hơn tám ngàn người đăng ký, hơn hai ngàn người mua sắm ở trung tâm thương mại, tỷ lệ chuyển đổi này thực sự vô cùng phóng đại, cho thấy rằng sự gắn bó của khách hàng của chúng ta rất cao.”
“Nhiều nhất là trong một năm nữa, với sự thúc đẩy liên tục của cộng đồng Quả Xác và cả sự chín muồi dần của thị trường thương mại điện tử.”
Hoàng Lập Khiêm nói một cách dứt khoát: “Tôi dự đoán rằng trong năm 2007, doanh số bán hàng trực tuyến của Quả Xác sẽ không thấp hơn so với các nền tảng vật lý ngoại tuyến và thậm chí sẽ dần vượt qua các nền tảng ngoại tuyến trong tương lai. Không tin thì chúng ta có thể cược một ván.”
Nghe đến đây, vẻ mặt Thôi Chí Phong từ từ trở nên nghiêm túc.
Khá lắm, Lão Hoàng thế này là muốn đưa ra khiêu chiến với bộ phận kinh doanh đây mà.
Điều này dường như hơi bị buồn cười, hiện tại bộ phận mạng chỉ có quy mô bằng một phần mười bộ phận kinh doanh, thế mà cũng dám đưa ra khiêu chiến, cho dù Trần tổng ném cả nghiệp vụ của không gian QQ cùng với “Audition Online” cho bộ phận mạng, Thôi Chí Phong vẫn cảm thấy đây là điều viển vông.
Bởi vì Trần Hán Thăng cũng chẳng hề nhất bên trọng nhất bên khinh, hắn giao bộ phận marketing cho bộ phận kinh doanh, Thôi Chí Phong trực tiếp quản lý hai bộ phận.
“Tôi tốt nghiệp đại học xong là ra ngoài bán hàng, bằng cấp so ra thì kém hơn Lão Hoàng và Lão Triệu, bọn họ đều là tiến sĩ hàng top.”
Thôi Chí Phong suy nghĩ một chút, đáp lại “khiêu chiến” của bộ phận mạng: “Nhưng nếu Lão Hoàng có nhã hứng này, vậy chúng ta tiến hành đánh cược một lần đi, bộ phận mạng đấu với bộ phận kinh doanh, nói chung thì bây giờ cũng là cuối năm 2005 rồi, năm 2007 cũng không phải quá xa, khi đó xem coi bộ phận nào có đóng góp lớn nhất.”
“Được, một lời đã định.”
Hoàng Lập Khiêm bình tĩnh nói.
“Đây là công khai hóa mâu thuẫn đó sao?”
Khổng Tĩnh quay đầu nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng, xem hắn có ý hòa giải hay không.
“Cái thứ cá cược này ấy mà…”
Trần Hán Thăng cười ha hả ngồi thẳng dậy, Khổng ngự tỷ trong lòng thở phào nhẹ nhõm, những lời tiếp theo hẳn phải là “Cái thứ cá cược này ấy mà, chúng ta cũng không khuyến khích, hiện tại hẳn là nên đồng tâm hiệp lực, cùng nhau xây dựng tốt điện tử Quả Xác.”
Song, Trần Hán Thăng trực tiếp lệch khỏi suy nghĩ của Khổng ngự tỷ.
“Cái thứ cá cược này, không có chút mánh khóe thì còn ý nghĩa gì nữa?”
Trần Hán Thăng ngồi thẳng người, ánh mắt cũng phát sáng: “Hiếm khi tất cả mọi người đều có hứng thú, tôi cũng chỉ chen một chân nhé, Quả Xác có ba trăm mẫu đất trống ở bên Thành phố Thượng Hải, tôi chuẩn bị xây dựng một phân xưởng Quả Xác, một năm sau Lão Thôi và Lão Hoàng ai thắng thì người đó đến phân xưởng kia làm giám đốc, hơn nữa cũng giống như anh Giai, được hưởng cổ phần để khích lệ.”
“Wow…”
Trần Hán Thăng vừa dứt lời, trong phòng họp lập tức tràn ngập tiếng kinh hô.
Thôi Chí Phong và Hoàng Lập Khiêm ngẩn người ra, vốn là bọn họ giận dỗi nhau, Hoàng Lập Khiêm muốn làm xứng danh bộ phận mạng, Thôi Chí Phong muốn tiếp tục duy trì địa vị đầu tàu của bộ phận kinh doanh.
Hiện tại thì hay rồi, Trần Hán Thăng trực tiếp cược một ván lớn như vậy, ngoại trừ lòng ganh thắng bại ban đầu ra, ánh mắt Thôi Chí Phong và Hoàng Lập Khiêm nhìn nhau đã có “sát khí”.
Những người khác đều trông rất hưng phấn, thú vị quá thú vị, đặt cược lớn như vậy luôn!
Hiện tại Lý Tiểu Giai và Khổng Tĩnh là những lãnh đạo cấp cao thứ hai được hưởng cổ phần khích lệ, sau khi điện thoại di động Quả Xác ra thị trường, tài sản của hai người này cũng tăng gấp đôi, ai mà không hâm mộ chứ.
“Hầy…”
Khổng Tĩnh thở dài thật dài, biết ngay ông chủ này không đáng tin mà.
Hai bộ phận đánh cược, còn miễn cưỡng xem như là “công đấu”, có điều Trần Hán Thăng thêm lợi lộc lớn như vậy, đây chính là “Công tư lẫn lộn”, có thể tưởng tượng được Lão Thôi và Lão Hoàng sau này sẽ dùng hết mười tám loại phương pháp để kiếm tiền cho điện tử Quả Xác.
“Sau này lại phải thêm một nhiệm vụ nữa rồi.”
Khổng Tĩnh bất đắc dĩ mà nghĩ, cô phải khống chế hai bộ phận tiến hành nội đấu trong phạm vi hợp lý, không thể ảnh hưởng đến sự phát triển bình thường của doanh nghiệp.
Thừa dịp trong phòng họp lộn xộn, Trần Hán Thăng lặng lẽ gọi điện thoại cho Tiêu Dung Ngư.
Từ sau khi thân phận Trần Hán Thăng bị bại lộ, tin nhắn điện thoại gần như là không ngừng đổ đến, có điều hắn cũng chọn để xem và trả lời.
Ví dụ như Lương Mỹ Quyên nói với con trai, ngoại trừ thân thích và hàng xóm ra, hình như những người khác không kích động đến thế, Lương thái hậu vốn còn lo có người muốn đến cửa nhà chặn mình lại.
Ví dụ như Trần Lam, lúc Trần Hán Thăng mở buổi họp báo ra mắt điện thoại di động, dứt khoát không dẫn cô ấy theo.
Thân phận của cô nhóc này cũng rất đặc biệt, cô ấy vừa thuộc “Thẩm đảng” cũng thuộc “Tiểu Ngư Đảng”, nếu Trần Lam xuất hiện ở phòng triển lãm, hiệu quả cũng không khác gì Lương thái hậu.
Trần Lam: Chị dâu cả, chào chị.
Trần Lam: Chị dâu hai, chào chị.
Trần Hán Thăng: Xong.
Cho nên Trần Hán Thăng dứt khoát bỏ cô ấy lại, hiện tại A Lam rất tức giận, buổi họp báo ra mắt điện thoại di động Quả Xác, “Trưởng công chúa Quả Xác” lại bị bỏ qua, thật sự là vô cùng nhục nhã đó!
Còn có tin nhắn của Dương Thế Siêu, sau khi xem xong màn biểu diễn của Trần Hán Thăng, cậu ấy đã chuẩn bị thu dọn đồ đạc về quê, hiện tại đang chờ Trần Hán Thăng về trường ăn cơm.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là tin nhắn của Tiêu Dung Ngư, tối hôm qua Trần Hán Thăng ngủ ở khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, làm chuyện có lỗi với Tiểu Ngư Nhi, đồng thời còn nói dối mình đang “tăng ca suốt đêm”.
Buổi sáng Tiêu Dung Ngư nhắn tin ngay, cô có phần lo lắng cho sức khỏe của Trần Hán Thăng, tính đến Giang Lăng thăm bạn trai.
Bên ngoài đều là phóng viên, loại “hành động uy hiếp” này của Tiểu Ngư Nhi nhất định phải loại trừ, nhưng làm sao để cho tự cô buông tha đây?
Trần Hán Thăng phát hiện trong phòng họp mọi người đều đang bàn luận sôi nổi, nên chủ động gọi cho Tiểu Ngư Nhi, nhưng hắn không đặt điện thoại lên tai mà lặng lẽ đặt ở trên mặt bàn.
“Tiểu Trần, bây giờ cậu rảnh không?”
Tiêu Dung Ngư thấy bạn trai gọi điện tới, vui vẻ vô cùng nhận máy, nhưng trong ống nghe không truyền đến giọng nói của Trần Hán Thăng, ngược lại là một trận bàn luận ồn ào.
“Tiểu Trần có đó không?”
“Sao cậu không nói chuyện?”
“Alo?”
Tiêu Dung Ngư liên tục hỏi vài câu, Trần Hán Thăng vẫn không lên tiếng, Tiểu Ngư Nhi chỉ có thể nghe được những người khác nói chuyện.
“Ván cược này đúng là ngầu đét, quyết định thẳng xưởng trưởng của một nhà máy mới.”
“Lão Thôi, anh nhất định phải giành được đó nha.”
“Cảm ơn, bộ phận kinh doanh rất mạnh, thật ra tôi chiếm lợi hơn rất nhiều.”
“Lão Hoàng, anh có nắm chắc không thế?”
“Cố hết sức mà làm thôi.”
······
“Tiểu Ngư Nhi!”
Mãi đến lúc này, Trần Hán Thăng giống như mới phản ứng kịp, cố ý hỏi: “Cậu gọi điện cho tớ à?”
“Lợn!”
Tiêu Dung Ngư cười nói: “Là cậu không cẩn thận gọi cho tớ á, cậu đang họp hả?”
“Ừ.”
Trần Hán Thăng thở dài nói: “Thì ra giới thiệu sản phẩm mới chỉ là điểm khởi đầu, chuyện sau đó còn rất nhiều, tối hôm qua tăng ca mệt quá rồi, vừa nãy không cẩn thận nhấn điện thoại của cậu cũng không chú ý, họp xong tớ lập tức phải đi nghỉ ngơi thôi.”
“Vậy cậu mau đi đi.”
Tiêu Dung Ngư quả nhiên rất săn sóc: “Vốn là tớ còn muốn đi tìm cậu.”
“Cố lên bạn ơi!”
Trần Hán Thăng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ngoài miệng nói: “Chờ tớ nghỉ ngơi xong xuôi, buổi tối đi tìm cậu ăn cơm.”
“Tiểu Trần, không cần vội đâu, dù sao tối hôm qua cậu đã mệt mỏi suốt cả đêm rồi.”
Tiểu Ngư Nhi mặc dù rất nhớ bạn trai, nhưng vẫn nói Trần Hán Thăng lấy sức khỏe làm trọng.
"Không sao đâu.”
Trần Hán Thăng luôn luôn da mặt dày lại có chút áy náy: “Tuy sự nghiệp rất quan trọng, nhưng tớ không thể quên có người đang chờ tớ được.”
Nói xong câu đó, Trần Hán Thăng mới nhớ ra có hơi quen tai.
“Hình như là đầu đất Hồ Lâm Ngữ sáng vừa nói qua…”
···