Đài truyền hình khu vực Giang Lăng làm việc rất nhanh, sáng ngày 18 tháng 12 sẽ tiến hành phỏng vấn, đêm hôm đó sau khi cắt nối biên tập xong, bọn họ gửi cho Nhiếp Tiểu Vũ để kết nối.
Cô thư ký nhỏ xem đi xem lại mấy lần đều không phát hiện ra vấn đề gì. Ngày 19, buổi phỏng vấn lập tức xuất hiện trên chương trình.
Trần Hán Thăng đang xem TV ở trong khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, trên màn hình, bản thân hắn ngồi trước bàn làm việc, mỉm cười trả lời câu hỏi Diệp Khởi đưa ra.
“Trần Hán Thăng.”
Hồ Lâm Ngữ vừa gõ chữ ở trên laptop vừa hỏi: “Cậu công khai diss Samsung hai lần, đối phương có thù oán gì với cậu sao?”
“Tớ nhìn Samsung không thuận mắt, không được sao?”
Trần Hán Thăng lười giải thích với Tiểu Hồ về “Kiểm chuẩn” và “Hiệu ứng mỏ neo” nên tuỳ tiện nói bậy một câu.
Hồ Lâm Ngữ lắc đầu, có lẽ là cảm thấy Samsung thật đáng thương, thế mà lại bị một tên lưu manh như Trần Hán Thăng nhắm đến.
Bây giờ trong phòng khách vô cùng náo nhiệt, Trần Lam ôm Thẩm Ninh Ninh đọc “truyện cổ tích Andersen”, bây giờ hai người bọn họ đã quen thuộc với nhau, A Ninh rất thích chị gái hoạt bát đột nhiên xuất hiện này, bởi vì tính cách của cô ấy rất giống với anh trai.
Bà nội yên tĩnh ngồi trong phòng, rất nhiều người già đều có thói quen này, không nói một lời lặng lẽ ngồi trên mép giường hoặc ghế sô pha, bất động mấy tiếng đồng hồ.
Đông Nhi đang làm việc trong phòng bếp, nhìn vào biểu hiện của cô ấy, có lẽ Kim Dương Minh vẫn giấu diếm chuyện nào đó ở trong lòng, không nói rõ với cô ấy.
Một mình Thẩm Ấu Sở ở trong phòng ngủ ôn tập, thời gian thi thạc sĩ năm nay là ngày 24 và 25, cô sắp bước vào phòng thi rồi.
Thực ra không thể không nói, công lao của Hồ Lâm Ngữ vẫn khá lớn, một tháng cuối cùng này cô ấy đã “chế trụ” Trần Hán Thăng, khiến toàn bộ sự chú ý của Thẩm Ấu Sở đều tập trung vào chuyện thi cử.
Vì thế Hồ Lâm Ngữ rất đắc ý, tự cho là “đệ nhất công thần”.
Trần Hán Thăng biết thực ra còn một vị anh hùng đứng sau chuyện này nữa, đó chính là Hoàng Lập Khiêm của bộ phận mạng, anh ta lập một chương trình nhỏ tự động ngăn chặn hàng trăm bài đăng, kiên quyết đè lại ngòi nổ của quả bom.
Hôm nay mọi người tụ tập ở chỗ này, chủ yếu là vì Mạc Kha đau lòng cho Thẩm Ấu Sở, cố ý hầm một nồi canh gà đen đưa đến đây, đồng thời bảo Trần Hán Thăng đến nếm thử một chút, đừng trở thành ông chủ lớn rồi thì không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nhưng sắp đến giữa trưa thì mẹ hai Mạc lại bị chặn ở trên đường cao tốc quanh thành phố, Trần Hán Thăng cạn lời, canh gà đen kia đắt lắm sao, bà còn cố ý đi qua nội thành để đưa đến đây.
“Lạch cạch lạch tạch…”
Tiếng gõ bàn phím của Hồ Lâm Ngữ vô cùng lớn, từ vẻ mặt thoả mãn của cô ấy có thể đoán ra được, có lẽ Tiểu Hồ lại phát biểu một số câu ngớ ngẩn ở trên không gian QQ.
Trong số tất cả bạn bè của Trần Hán Thăng, Hồ Lâm Ngữ là người thường xuyên đăng tải nhật ký lên QQ nhất, lúc mới bắt đầu Trần Hán Thăng còn đi bình luận lung tung, bây giờ đã bị Tiểu Hồ block vĩnh viễn.
Trần Hán Thăng hơi tò mò, đứng dậy giả vờ đi WC, nhưng thực chất là lặng lẽ đến phía sau Hồ Lâm Ngữ, nhìn thấy một tiêu đề chói đến mù mắt chó:
“Phụ nữ, bạn nhất định phải học được cảm giác nghi thức!”
Chỉ mới đọc được mấy dòng đầu trong nội dung: Khoảng thời gian này tôi đang đọc lại “Huyễn thành” của Quách Kính Minh, càng cảm thấy đây là một trong những tác phẩm hiếm có trong những năm gần đây, nó không chỉ có lời văn hay, mà tư tưởng cũng rất sâu sắc, từ cuộc đời bi thương của Ca Sách và Lam Thường, tôi cảm thấy lễ nghĩa quan trọng như thế nào trong cuộc sống của một người phụ nữ.
“Xì…”
Trần Hán Thăng thực sự không muốn cười, nhưng không thể nhịn được nữa.
Tiếng động này đã bị Hồ Lâm Ngữ nghe thấy, cô “đóng” laptop cạch một cái, nổi giận đùng đùng quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng không hề xấu hổ chút nào, ngược lại còn trực tiếp chê giễu: “Tiểu Hồ, cậu hấp thụ dinh dưỡng từ đâu không hấp thụ, cứ khăng khăng phải nhận được linh cảm từ “Huyễn Thành” của Quách Tiểu Tứ sao?”
“Ai cần cậu quan tâm!”
Hồ Lâm Ngữ thấy bí mật của mình bị chọc thủng, tức giận đến mức muốn đánh Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng cười hì hì né tránh, trong miệng còn tiếp tục nói: “Sao nào, bậc thầy cổ vũ tình cảm muốn biến thành tác giả văn học thanh xuân đau khổ sao?”
“Cút cút cút…”
Hồ Lâm Ngữ thực sự không thể dây vào loại người vô lại như Trần Hán Thăng, ôm máy tính đi vào phòng ngủ.
Trần Lam mỉm cười nhìn Trần Hán Thăng và Hồ Lâm Ngữ đấu võ mồm với nhau, mồm miệng của anh trai thực sự quá ti tiện.
“A Lam, em cười cái rắm.”
Trần Hán Thăng đuổi Hồ Lâm Ngữ đi, sau đó lại trêu chọc em gái.
Trần Lam là quỷ lười biếng, cô ấy nghiêng người dựa vào trên ghế sô pha, cởi giày ra vứt bừa bãi trên mặt đất, hai chân trực tiếp gác lên thành ghế.
“Không có cô gái nào có dáng ngồi như vậy đâu.”
Trần Hán Thăng cau mày nói: “Sau này em còn muốn tìm một người bạn trai soái ca nữa không?”
“Anh à, em đang luyện hình chân.”
Trần Lam tuỳ tiện nói một cách hùng hồ và đầy lý lẽ: “Hình chân của em không được đẹp như chị dâu Ấu Sở, nên phải thường xuyên đặt thế này, anh xem em rất ít khi mặc váy, là vì sợ lộ ra ngoài đấy.”
“Vậy tại sao em lại không đội khăn trùm đầu?”
Trần Hán Thăng vô lại nói: “Có thể che giấu khuôn mặt lớn của em.”
“… Hừ!”
Trần Lam bế A Ninh lên, lẩm bẩm đi vào trong phòng ngủ.
A Ninh buộc kiểu tóc sừng dê đáng yêu, chớp đôi mắt to sáng ngời đơn thuần, trên mặt lộ vẻ ngây thơ.
Nhưng sau khi Trần Lam và A Ninh đi vào phòng ngủ, chẳng bao lâu sau đã vang lên từng đợt cười nói vui vẻ, có của Hồ Lâm Ngữ, có Trần Lam và giọng nói trẻ con của A Ninh.
Có lẽ Thẩm Ấu Sở cũng đang cười, nhưng không lớn tiếng như vậy.
Trong phòng khách đột nhiên trở nên trống rỗng, Trần Hán Thăng thở dài một hơi, náo nhiệt đều là của các cậu, chỉ có tôi là hai bàn tay trắng.
Khoảng mười hai giờ, cuối cùng tiếng chuông cửa cũng vang lên, tay trái Mạc Kha cầm một hộp giữ nhiệt đựng canh gà, tay phải xách theo một cái túi, bên trong đó hình như đựng đồ tươi sống, vẫn đang nhảy nhót lung tung.
“Trần tổng, đã lâu không gặp.”
Mẹ hai Mạc nhìn thấy Trần Hán Thăng, bà ta trêu chọc một câu trước: “Khoảng thời gian này số lần tôi đến đây còn nhiều hơn cả cậu đấy.”
“Chủ yếu là cháu sợ quấy rầy việc học của Thẩm Ấu Sở thôi.”
Trần Hán Thăng cười hì hì tiếp nhận hộp giữ nhiệt, lại chỉ vào cái túi hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
“Tôm hùm đất.”
Mạc Kha nói: “Bạn tôi nuôi được, cố ý tặng cho nếm thử, chiều nay tôi và Đông Nhi sẽ rửa sạch, giữa trưa ăn canh gà, buổi tối ăn tôm hùm đất xào cay, giúp Ấu Sở thay đổi khẩu vị.”
“Bây giờ là tháng mười hai, tôm hùm đất vẫn còn nhỏ đúng không, Phật gia lấy từ bi làm niệm, vẫn nên thả…”
Trần Hán Thăng vừa nói vừa thuận miệng mở chiếc túi ra nhìn một cái.
Tuyệt lắm, con nào con nấy đều không nhỏ, đang giương nanh múa vuốt giơ cái càng cứng của mình lên.
Thực ra chỉ cần nghĩ lại thì sẽ biết, đây là quà người khác tặng cho trưởng phòng Mạc, chắc chắn phải chọn mấy con tôm chắc thịt.
“Khụ khụ… Vẫn nên thả thêm một ít gừng hành và rượu để khử mùi tanh thì hơn.”
Trần Hán Thăng ho khan một tiếng, thu hồi hai chữ “phóng sinh” vừa muốn nói.
“Chậc chậc.”
Mẹ hai Mạc biết Trần Hán Thăng nghịch ngợm, mỉm cười vỗ vào bả vai hắn, sau đó đi vào tìm Thẩm Ấu Sở, chẳng bao lâu sau, trong phòng ngủ lại vang lên một tràng cười vui vẻ.
“Qủa nhiên, kẻ mạnh luôn cô đơn.”
Trần Hán Thăng lại lặng lẽ an ủi bản thân.
Lúc ăn cơm trưa, Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở ngồi một bên, Hồ Lâm Ngữ và Đông Nhi một bên, Trần Lam và A Ninh một bên, mẹ hai Mạc và bà nội một bên, ngược lại vô cùng ngay ngắn.
Chủ đề trên bàn cơm đều là chuyện Thẩm Ấu Sở thi lên thạc sĩ, từ địa điểm phòng thi đến khâu chuẩn bị cho kỳ thi, từ các môn thi đến việc lựa chọn giáo viên hướng dẫn, mặc dù Trần Hán Thăng không hiểu nhưng cũng không gây trở ngại mà ríu rít tham gia vào việc thảo luận.
“Hán Thăng.”
Mạc Kha biết Trần Hán Thăng hiểu, vì thế hỏi nhiều thêm một câu: “Mấy ngày nay tương đối quan trọng, cậu đều ở Kiến Nghiệp đúng không?”
“Cháu ở đây.”
Trần Hán Thăng dừng lại một chút: “Vào ngày Đông chí, mẹ bảo cháu về nhà một chuyến, dù sao Đông Chí cũng là
ngày lễ lớn, cho nên ngày mai cháu phải về Cảng Thành trước, nhưng chắc chắn sẽ trở về trước khi Ấu Sở thi lên thạc sĩ, cháu còn muốn đưa em ấy đi thi.”
Thực ra Lương thái hậu không hề yêu cầu như vậy, chủ yếu là Tiêu Hoành Vĩ hy vọng Trần Hán Thăng dẫn theo Tiểu Ngư Nhi về nhà một chuyến.
Thời gian đúng là vô cùng trùng hợp, ngày 22 là Đông chí, ngày 24 là ngày thi, 25 là lễ Giáng Sinh, điều này đặt ra yêu cầu vô cùng nghiêm khắc về việc quản lý thời gian.
“Vậy thì…”
Mạc Kha suy nghĩ một chút: “Vậy mấy ngày tới tôi sẽ đến đây nhiều một chút.”
“Cảm ơn mẹ hai Mạc, thành thật mà nói, lần này cháu rất muốn dẫn Thẩm Ấu Sở về nhà.”
Trần Hán Thăng nhìn về phía Thẩm khờ khạo: “Đáng tiếc, em còn phải ôn tập, năm sau chúng ta cùng về nhé.”
“Ừ…”
Thẩm Ấu Sở biết “dẫn về nhà” có ý nghĩa gì, ngại ngùng gật đầu.
“Anh đúng là thông minh mà.”
Trần Hán Thăng hơi đắc ý, biết rõ Thẩm khờ khạo không thể đi theo mình về nhà nên mới cố ý nói như vậy.
“Không cần phải chờ đến Đông Chí sang năm.”
Không ngờ Hồ Lâm Ngữ đột nhiên xen vào một câu: “Tết âm lịch năm nay cũng được mà, tóm lại hai cậu đều… Khụ khụ.”
“Đúng rồi.”
Mạc Kha cũng vô cùng tán thành: “Năm nay tôi cũng định về quê, có thể dẫn Ấu Sở về Cảng Thành sớm một chút.”
“?”
Trần Hán Thăng sửng sốt, thực sự người nào người nấy đều muốn “đâm sau lưng” tôi sao?
Hồ Lâm Ngữ thì thôi đi, nhưng mẹ hai Mạc à, bà tham gia vào làm gì, lúc trước người cướp đi lão Trần là Lương thái hậu đấy, bà “trả thù” một vãn bối như tôi để làm gì?