Sau khi ăn cơm trưa xong, bà nội đi nghỉ ngơi, Hồ Lâm Ngữ và Đông Nhi cùng thu dọn bàn ăn, Trần Hán Thăng dẫn theo A Ninh đi ra ngoài dạo quanh, lúc đầu Thẩm Ấu Sở cũng muốn đi vào phòng bếp giúp đỡ, nhưng lại bị mẹ hai Mạc ngăn cản lại.
“Cháu sắp thi cử rồi, tạm thời không cần lo lắng những chuyện này.”
Lúc trước Mạc Kha đã từng là hiệu trưởng kiêm giáo sư của trường đại học, bây giờ là lãnh đạo hệ thống giáo dục, rất có quyền lên tiếng trong việc “thi lên thạc sĩ” này.
Bà kéo Thẩm Ấu Sở vào trong phòng, dự định sẽ nhấn mạnh một số công việc chuẩn bị cho kỳ thi.
“Trần Hán Thăng, cậu cầm chổi.”
Hồ Lâm Ngữ định gọi người lười biếng nhất dậy.
Không ngờ Trần Hán Thăng còn phản ứng nhanh hơn nữa, hắn vừa nghe thấy cái tên của mình đã lập tức nhảy dựng lên ôm đầu: “Khoảng thời gian này tinh thần tớ suy nhược dữ dội, nhất định phải ngủ một chút, nếu không có thể sẽ đột tử ngay tại chỗ.”
Trần Hán Thăng lẩm bẩm, hai chân cất bước đi về phía phòng ngủ.
“Tớ chưa thấy người nào không biết xấu hổ như vậy!”
Hồ Lâm Ngữ vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể dậm chân tỏ vẻ bất mãn.
Lúc này, cuộc phỏng vấn đặc biệt về “Trần Hán Thăng của điện tử Qủa Xác” trên TV cũng vừa mới kết thúc, người dẫn chương trình của ê kíp chương trình đang đánh giá cao doanh nhân sinh viên này:
“Trần Hán Thăng bắt đầu với công việc là nhân viên chuyển phát nhanh bán thời gian trong khuôn viên trường, cuối cùng thành lập điện tử Qủa Xác, cung cấp hàng trăm hàng ngàn công việc cho xã hội, thúc đẩy sự phát triển của hàng loạt ngành công nghiệp, nếu không có sự kiên định, chăm chỉ, tình thần cống hiến và không khuất phục, anh ấy tuyệt đối không thể bước ra khỏi khó khăn từ trong thất bại đầu tiên…”
“Phụt!”
Thư ký Hồ trực tiếp tắt TV: “Bộ phận truyền thông càng ngày càng không biết xấu hổ, Trần Hán Thăng có liên quan gì đến sự chăm chỉ và kiên định sao?”
…
Trần Hán Thăng không quan tâm đến Tiểu Hồ, vừa mới mở cửa ra đã nhìn thấy Mạc Kha và Thẩm Ấu Sở đang ngồi bên cạnh bàn làm việc, nhỏ giọng thảo luận về xu hướng của các chủ đề chính trị năm nay.
Hai người đều ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng nhún vai: “Hồ Lâm Ngữ bảo anh đừng làm vướng bận ở trong phòng khách, cho nên anh đến đây nghỉ ngơi một chút, hai người tiếp tục đi, con người anh khá cẩu thả, không quan tâm đến hoàn cảnh ngủ đâu.”
Mạc Kha lắc đầu, nếu Lão Trần có một phần mười da mặt dày như con ông ấy thì ông ấy không chỉ nằm ở chức vụ chủ nhiệm văn phòng giống hiện tại rồi.
Trần Hán Thăng biếng nhác nằm ở trên giường, từ góc độ này vừa khéo có thể nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt của Thẩm Ấu Sở, vì thế hắn vừa chơi điện thoại vừa đánh giá Thẩm khờ khạo.
Những người sở hữu ngoại hình xinh đẹp, ngắm nhìn bọn họ cũng là một thú vui, dáng người “trời cho” của Thẩm Ấu Sở tương đối tốt, các sinh viên bình thường gần như đều gầy đi một vòng sau khi ôn thi thạc sĩ xong, nhưng khuôn mặt của cô chỉ hơi gầy.
Nhưng tinh thần và khí sắc của cô thực sự rất dồi dào, làn da trắng hồng, còn mang theo một chút ửng hồng mạnh khoẻ, hai hàng mi dài thỉnh thoảng khép lại, che giấu đôi mắt đào hoa ngấn nước.
Thực ra Thẩm Ấu Sở bây giờ rất có tiền, nhưng quần áo của cô vẫn đơn giản như cũ, áo lông vũ bình thường phối với một chiếc quần jean, bên trong đi kèm với một chiếc áo len tự dệt, trên tai không nhìn thấy xỏ lỗ tai, bàn trang điểm cũng không thấy son phấn, trong ánh mắt của cô chỉ có sách vở và Trần Hán Thăng.
“Khò khò, khò khò…”
Trần Hán Thăng mãi ngắm nhìn, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Ấu Sở nghe thấy động tĩnh, nhẹ nhàng nói với mẹ hai Mạc một tiếng rồi đi đến trước mặt Trần Hán Thăng, giúp đỡ bạn trai lôi thôi lếch thếch cởi giày.
Mạc Kha ngồi bên cạnh nhìn, tính tình Thẩm Ấu Sở quá dịu dàng, lúc cô cởi giày cũng không trực tiếp kéo ra, mà kiên nhẫn cởi bỏ dây giày từng chút từng chút.
Mạc Kha híp mắt, thầm nghĩ điều Trần Hán Thăng khiến người khác hâm mộ thực ra không phải có sự nghiệp là điện tử Qủa Xác, mà có lẽ là tìm được Thẩm Ấu Sở đúng không?
Mẹ hai Mạc không có con, các cháu trai cháu ngoại của bà ta cũng chứa đựng đầy mục đích riêng của mình, nhưng tâm tư của Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở lại vô cùng trong sạch.
Hơn nữa…
Nếu năm đó không cắt đứt liên lạc, nói không chừng Trần Hán Thăng chính là con trai của mình, Thẩm Ấu Sở chính là con dâu của mình.
Ánh mắt trời quyến luyến, không hiểu tại sao mẹ hai Mạc lại nhớ đến một số chuyện cũ.
Cuối cùng bà ta cũng thở dài một hơi, gọi Thẩm Ấu Sở đến đây một lần nữa, đừng hầu hạ Trần Hán Thăng quá thoải mái.
…
Cũng không biết đã ngủ trong bao lâu, hình như Trần Hán Thăng nghe thấy bên tai có người đang khóc, hắn khó hiểu mở mắt ra thì nhìn thấy một đám người đang đứng thành một vòng tròn trong phòng ngủ.
Tiểu Hồ, Đông Nhi và Trần Lam đều đang ở đây, các cô ấy không phải muốn nhìn Trần Hán Thăng ngủ, mà là vì A Ninh đang khóc.
Thẩm Ninh Ninh rúc vào trong lồng ngực chị gái mình, trên mặt đầm đìa nước mắt, Thẩm Ấu Sở vừa mới lau mặt cho cô bé xong, A Ninh hít cái mũi nhỏ nhắn, nước mắt lại chảy xuống giống như không cần tiền.
“Có chuyện gì vậy?”
Trần Hán Thăng không thèm đi tất, chạy “thịch thịch thịch” qua đó hỏi: “Trần Lam, em đánh con bé sao?”
“Không.”
Trần Lam không vui nói: “Em lớn hơn A Ninh mười một tuổi đấy, sao nỡ đánh em ấy được?”
“Vậy Hồ Lâm Ngữ cắn con bé?”
Trần Hán Thăng quay đầu lại hỏi.
“Cút cút cút.”
Hồ Lâm Ngữ mất kiên nhẫn nói.
Cuối cùng vẫn là Đông Nhi đưa ra câu trả lời, hoá ra Tiểu A Ninh vừa mới trở về từ bên ngoài, lập tức đi vào trong phòng bếp nghịch tôm hùm đất, nhưng đang chơi vui vẻ thì lại đột nhiên nghe nói những con tôm hùm đất đáng yêu này sẽ bị giết chết.
Trong lòng A Ninh vô cùng đau lòng, nhưng cô bé cũng không ầm ĩ, chỉ lặng lẽ chạy đến trong lòng chị gái, tự đau lòng khóc một mình.
“Hoá ra là việc này, haiza…”
Sau khi nghe xong, Trần Hán Thăng nghiêm túc nói: “Đúng là một đứa nhỏ tâm địa thiện lương mà, giống như tớ khi còn nhỏ vậy.”
“Hả?”
Hồ Lâm Ngữ và A Lam đồng thời tỏ vẻ nghi ngờ.
“Thật mà.”
Trần Hán Thăng tự giải thích cho mình: “Lúc còn nhỏ khi đến thăm nhà họ hàng, tớ cũng muốn trở thành bạn tốt với một con gà trống nhỏ, sau đó nhà bọn họ muốn giết con gà trống nhỏ chiêu đãi tớ, lúc đó tớ cũng khóc hết nước mắt.”
“Sau đó thì sao?”
Trần Lam hỏi, hình như thời thơ ấu của mỗi người đều trải qua loại chuyện này.
“Lúc đó tớ mới bao nhiêu tuổi chứ, đương nhiên sẽ không ngăn cản rồi.”
Trần Hán Thăng ảo não nói: “Tối hôm đó khi món gà trống hầm khoai tây được bưng lên bàn, tớ lại khóc ngay tại chỗ, trong miệng chảy xuống một lượng lớn nước mắt đau lòng.”
“Không thể tin được cậu cũng có lúc tâm địa lương thiện.”
Hồ Lâm Ngữ cảm than thở dài: “Qủa nhiên là nhân chi sơ tính bản thiện, không đúng… Tại sao lại là trong miệng chảy xuống nước mắt đau lòng?”
“Mẹ nó… Cậu là người đầu tiên miêu tả chảy nước miếng đến thoát tục như vậy đấy.”
Lúc này Hồ Lâm Ngữ mới phản ứng lại, khinh bỉ nói: “Cho nên, cậu đã ăn người bạn tốt gà trống nhỏ của cậu sao?”
“Chuyện này cũng không còn cách nào khác.”
Trần Hán Thăng nhún nhún vai: “Con người phải học được cách trưởng thành và thoả hiệp, giống như lúc nhỏ tớ cực kỳ ghét những anh chàng đẹp trai, sau đó trưởng thành lại trở thành người mình ghét nhất.”
“Oẹ…”
Trần Lam che miệng đi ra ngoài.
Hồ Lâm Ngữ cũng phỉ nhổ, ngay cả Đông Nhi cũng giả vờ bận rộn làm cơm, vội vàng chạy vào phòng bếp.
“Anh đẹp trai không?”
Trần Hán Thăng hỏi Thẩm Ấu Sở.
“… Đẹp.”
Thẩm Ấu Sở ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngơ ngác gật đầu.
“Chỉ có em bằng lòng nói thật.”
Trần Hán Thăng cảm thấy mỹ mãn, lúc này mới bỏ tay ra khỏi cổ Thẩm khờ khạo.
…
Lúc ăn cơm tối, A Ninh đương nhiên không thể mặt dày như Trần Hán Thăng, cô bé hoàn toàn không thể ăn “bạn tốt” tôm hùm đất của mình.
Trần Hán Thăng lại ăn đến mồm miệng bóng nhẫy, liên tục khen ngợi kỹ năng nấu nướng của Đông Nhi rất tốt.
Khoảng 8 giờ tối, Mạc Kha đang chuẩn bị lái xe trở về, Trần Hán Thăng cũng đang định quay trở về nhà máy điện tử, lúc hai người cùng xuống lầu, mẹ hai Mạc nhớ đến chuyện chiều hôm nay, nghiêm túc nhắc nhở nói: “Hán Thăng à, tiền vĩnh viễn không thể kiếm đủ, cậu phải tìm được sự cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình, sang năm sau khi hai đứa tốt nghiệp đại học, chi bằng sớm đăng ký kết hôn với Ấu Sở đi, trước hoa dưới trăng chẳng lẽ không thể thoải mái bằng những tranh đấu lục đục sao?”
“Cái gì?”
Trần Hán Thăng cố ý giả vờ hồ đồ: “Mẹ hai à, dưới ánh trăng thì được, nhưng tiêu tiền thì không được, bây giờ đang khởi xướng chính sách tiết kiệm đấy.”
“Thằng nhóc này.”
Mạc Kha lắc đầu, Trần Hán Thăng vừa chắc chắn vừa trơn trượt, nhưng hắn cho rằng cuối cùng mình có thể chạy trốn được sao?
Cuối cùng chẳng phải ngoan ngoãn kết hôn với Thẩm Ấu Sở, tốt nhất là sinh thêm hai đứa nhỏ, Lương Mỹ Quyên chăm sóc một đứa, mình cũng có thể chăm sóc một đứa.