Trần Hán Thăng lừa được mẹ hai Mạc xong, bản thân tự lái xe trở về ký túc xá của điện tử Qủa Xác, lúc mở cửa lại nghe thấy phòng phòng của Khổng ngự tỷ ở phía đối diện phát ra tiếng nhạc.
Nhưng lần này không phải một bản piano, mà là bài “Sau này” của Lưu Nhược Anh.
Sau này, khi em biết yêu một người là như thế nào;
Thì đáng tiếc, anh đã biến mất trong biển người mênh mông;
Sau này, cuối cùng trong hàng nước mắt, em cũng hiểu ra;
Có những người đã bỏ lỡ thì sẽ mất nhau mãi mãi.
…(Theo Thẩm Ấu Sở thì Tiêu Dung Ngư cũng nên xưng anh em thôi. Thật ra mình dự định đến khi học xong đại học mới đổi, bởi vì bây giờ giới trẻ bằng tuổi yêu nhau nhiều, cũng như xưng cậu tớ dễ thương hơn)
Đây là một ca khúc kinh điển, kinh điển đến mức ngay cả một người mù âm nhạc giống như Trần Hán Thăng cũng biết hát vài câu, Trần Hán Thăng ngâm nga theo lời bài hát, vừa mới vào phòng, còn chưa kịp bật máy tính lên thì Tiêu Dung Ngư đã đúng giờ gọi điện thoại đến.
“Tiểu Trần.”
Tiểu Ngư Nhi trong trẻo hỏi: “Anh đang làm gì vậy?’
“Anh sao?”
Trần Hán Thăng đặt mông ngồi trên ghế sô pha, đồng thời phát ra một tiếng cảm thán thoải mái, vắt chéo chân nói: “Anh đang nói chuyện điện thoại với cô gái xinh đẹp nhất thế giới.”
“Hừ, mồm miệng thật ngọt.”
Tiểu Ngư Nhi khá hài lòng với câu trả lời này.
“Nhưng Lưu Nhược Anh vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh, nên anh chỉ có thể nói chuyện với em.”
Trần Hán Thăng cười hì hì trêu chọc một câu.
“Hừ! Trần heo, anh lại trêu chọc em rồi!”
Tiểu Ngư Nhi hờn dỗi làm nũng: “Ngày mai nhớ đến cổng trường đón em sớm một chút, nếu đến muộn em sẽ nhéo tai anh đấy.”
“Xin giám đốc Tiêu cứ yên tâm, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Trần Hán Thăng cười hì hì nói.
Hai người lại trò chuyện vài câu rồi mới cúp máy, Trần Hán Thăng cảm nhận được sự kiêu ngạo đáng yêu của Tiêu Dung Ngư, khoé miệng mang theo nụ cười ngọt ngào, nhắm mắt lại nghe hết bài “Sau này”.
Nhưng đang nghe, hắn đột nhiên cảm thấy lời bài hát có gì đó không thích hợp, ví dụ như:
Mùa hạ năm 17 tuôi, đêm mà anh hôn em;
Khiến cho quãng đời sau này, mỗi khi em nhớ lại, đều chỉ nhớ bầu trời sao khi đó;
…
Tình yêu thuở đó, tại sao có thể đơn giản như vậy?
Và tại sao những người trẻ tuổi, nhất định phải tổn thương người mình yêu?
…
“Lần đầu tiên mình hôn Tiểu Ngư Nhi, hình như cũng là năm 18 tuổi.”
Trần Hán Thăng đột nhiên ngồi thẳng người dậy, “Sau này” đang thể hiện cảnh Tu La tràng sau đó, là kết cục của mình và Tiêu Dung Ngư?
“Con mẹ nó, ông đây đã trúng độc Võng dịch vân sao? Nếu không tại sao nghe bất cứ bài hát gì cũng cảm thấy giống như đang hát về mình thế này?”
Trần Hán Thăng cau mày suy nghĩ một chút, lập tức gọi điện thoại cho Hoàng Lập Khiêm ở bộ phận mạng, sau khi nhận được câu trả lời “Tất cả đều ok”, Trần Hán Thăng mới hơi thả lỏng tinh thần một chút.
“Lần này về nhà, có nên để Tiểu Ngư Nhi chịu trách nhiệm với mình không nhỉ?”
Trần Hán Thăng bắt đầu âm thầm lên kế hoạch và suy nghĩ, hắn cảm thấy mình không thể đợi thêm được nữa.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Hán Thăng lái chiếc Porsche mới mua chậm rãi đi ra khỏi nhà máy điện tử Qủa Xác.
Chiếc xe này quả nhiên phù hợp với yêu cầu “giản dị tự nhiên” của Trần Hán Thăng, dọc theo đường đi thu hút được đủ mọi sự chú ý, thậm chí lúc dừng lại ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ, tài xế xe ô tô bên cạnh còn cầm điện thoại chụp ảnh.
Trần Hán Thăng nhếch miệng cười, đội mũ lưỡi trai và kính râm lên, giả vờ vô tình kéo cửa xe xuống, để góc nghiêng “lạnh lùng nghiêm túc” của mình lọt vào điện thoại di động của bọn họ.
Hắn còn cảm thấy động tác này chỉ là một hình ảnh tĩnh, không thể hiện được hiệu quả của GIF động, vì thế lại đốt một điếu thuốc Trung Hoa, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, đồng thời nhẹ nhàng đưa cổ tay ra ngoài.
Nắng sớm mờ ảo, mùa đông ùa về, một làn khói nhẹ mỏng manh toả ra từ tàn thuốc, lẫn vào trong đám sương mù ở cố đô sáu triều đại, mang đến một cảnh đẹp khác.
Ngay cả bản thân Trần Hán Thăng cũng không nhịn được cảm thán, tỏ vẻ cool ngầu quả nhiên có thể gây nghiện.
“Này, cậu lái xe bằng cách nào vậy?”
Nhưng ở Tân Nhai Khẩu náo nhiệt nhất, có một cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ cuối cùng cũng nhìn thấy được cảnh tượng này: “Tại sao lại duỗi tay ra, không thấy đèn xanh đèn đỏ sao?”
“Thấy, thấy.”
Trần Hán Thăng dứt khoát dập tắt tàn thuốc, tỏ vẻ không có súng để tranh chấp với các ban ngành.
“Thấy rồi mà còn làm như vậy?”
Cảnh sát giao thông không vui chất vấn.
Trần Hán Thăng ngại ngùng trả lời: “Chẳng phải tôi không nhìn thấy anh sao?”
Anh cảnh sát giao thông: …
…
Sau khi đi vào cổng lớn của đại học Đông Đại, Trần Hán Thăng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở ven đường Văn Lan.
Không biết Vương Tử Bác đã đến đây từ lúc nào, cậu ta đang đứng dưới tán cây ngô đồng đã trụi lá, không ngừng nhảy lên nhảy xuống để chống lạnh, nhìn từ xa thực sự giống như một con gấu lớn ngu ngốc.
“Con mẹ nó sao mày lại ở đây?”
Trần Hán Thăng kéo khẩu trang xuống.
“Đồ chó má nhà mày lại đổi xe mới à?”
Vương Tử Bác mở to hai mắt.
Thực ra cậu ấy cũng đã nhìn thấy một chiếc siêu xe mới tinh đang lái từ phía trước đến đây, nhưng không ngờ tài xế lại là anh bạn nối khố của mình.
“Tiểu Ngư Nhi nói mày định trở về Cảng Thành.”
Vương Tử Bác tương đối thành thật, cậu ấy mở miệng nói trước: “Tao cũng có ý định đi theo về một chút.”
“Mày về làm gì?”
Trần Hán Thăng tỏ vẻ khó hiểu: “Tao và Tiểu Ngư Nhi đi làm chính sự, mày đi theo làm bóng đèo sao?”
“Không phải…”
Vương Tử Bác giải thích nói: “Tao về để thi bằng lái, ở Kiến Nghiệp cần phải xếp hàng chờ rất lâu, nghe nói còn phải nhét phong bì cho thầy giáo nữa, tao trở về Cảng Thành nhờ chú Tiêu chào hỏi một chút, có thể tiết kiệm được số tiền đút phong bì kia.”
Lúc trước khi thằng nhóc này đến Qủa Xác giúp đỡ đã nhìn thấy trong nhà máy có rất nhiều xe để không, những người khác cũng không biết chỉ đạo như thế nào, nhưng cậu ấy lại mò mẫn lái vô cùng quen thuộc.
Chỉ là không có bằng lái xe nên không dám chạy trên đường, bây giờ vừa khéo có cơ hội thích hợp, ở quê cũng có quan hệ, Vương Tử Bác dự định sẽ nhận được bằng lái xe trước khi tốt nghiệp đại học.
“Ồ.”
Cuối cùng Trần Hán Thăng cũng hiểu rõ, lúc này mới bĩu môi nói: “Xe mới của anh đây, trâu bò không?”
“Bạch bạch bạch.”
Vương Tử Bác vỗ vào thân xe: “Thoạt nhìn đường cong có vẻ mượt mà, không có sự sắc bén giống như Land Rover, sau logo của chiếc xe này có hình con ngựa vậy, nhãn hiệu của nó là gì vậy?”
“Porsche Cayenne.”
Trần Hán Thăng cười hì hì nói.
“Mày mau xuống dưới đi, để tao thử cảm giác xem nào?”
Vương Tử Bác hơi nóng lòng, giữa cậu ấy và cậu bạn nối khố cũng không cần khách khí.
Trần Hán Thăng nhường chỗ, nhìn Vương Tử Bác ngồi trên ghế điều khiển nhấn còi, lắc cần số, sờ soạng tay lái, thỉnh thoảng còn nhìn về phía Trần Hán Thăng cười ngây ngô vài tiếng.
Tài xế vừa mới học lái xe là vậy đấy, chỉ cần phía trước có đường, bọn họ sẽ dám nhấn “Đề” để khởi động kể cả là xe tăng.
“Tiểu Trần.”
Vương Tử Bác vuốt ve một hồi, có lẽ cũng cảm nhận được sự khác biệt rất lớn giữa Porsche và Santana trong nhà máy, tò mò hỏi: “Chiếc xe này bao nhiêu tiền vậy? Có đắt như Land Rover không?”
“Chiếc Land Rover đó là xe chở nước mà chú Tiêu mua trong hệ thống, chỉ phải trả chưa đầy 50%, có lẽ hơn bốn trăm ngàn tệ.”
Trần Hán Thăng nói: “Chiếc Porsche này thực sự được mua trong cửa hàng 4s, khoảng hơn 1,6 triệu tệ.”
“Mẹ nó…”
Vương Tử Bác nghe giá cả xong, đột nhiên cảm thấy chỗ ngồi hơi nóng mông, nếu đây không phải là xe của cậu bạn nối khố, có lẽ cậu ấy đã nhảy xuống ngay lập tức, sợ phá hỏng một bộ phận nào đó thì mình không thể đền nổi.
“Đắt như vậy sao?”
Vương Tử Bác đau lòng nói: “Tiểu Trần, mày là đồ phá gia chi tử, mày làm gì với 1,6 triệu không làm, thế mà lại đi mua một chiếc xe?”
“Tao có thể làm gì được chứ?”
Trần Hán Thăng hỏi ngược lại: “Mua nhà à? Tao có biệt thự luôn rồi; Buôn bán ư, bây giờ đập 1,6 triệu tệ vào Qủa Xác thậm chí còn không thể khơi dậy được bọt nước, cho nên chỉ có thể mua một chiếc xe mới chạy thôi.”
“Mẹ nó, bớt tỏ vẻ đi.”
Vương Tử Bác lẩm bẩm một tiếng, nhưng Trần Hán Thăng nói rất có lý, cậu ấy lặng lẽ ngồi đó một chút, đột nhiên nói: “Biên Thi Thi cũng muốn đi theo về.”
“Vậy thì đi thôi, có phải là lần đầu tiên nữa đâu!”
Trần Hán Thăng nhàn nhạt lên tiếng, hắn cảm thấy hình như Vương Tử Bác đang có ý định “phản kích”.
“Roẹt.”
Vương Tử Bác kéo khoá kéo áo lông xuống, chỉ vào thắt lưng mới trên eo mình, nói: “Mày nhìn này, đây là Biên Thi Thi mua cho tao đấy.”
Trần Hán Thăng duỗi đầu ra nhìn: “Được đấy, còn là Gucci nữa.”
“Đúng vậy.”
Vương Tử Bác liếc mắt nhìn cậu bạn nối khố: “Cô ấy mua gần hai ngàn tệ ở trung tâm thương mại quốc tế Kim Ưng đấy, lúc đó tao giật cả mình.”
“Tử Bác à.”
Trần Hán Thăng không muốn che giấu, trực tiếp hỏi: “Nếu tao đoán không sai thì mày đang muốn khoe khoang trước mặt tao đúng không?”
“Mày đã khoe khoang ở trước mắt tao mười mấy năm rồi.”
Vương Tử Bác bị nhìn thấy, cậu ấy cũng “dũng cảm thừa nhận: “Tao không thể khoe khoang một lần được sao?”
“Buồn cười muốn chết!”
Trần Hán Thăng đưa tay kéo Vương Tử Bác xuống xe: “Chẳng phải mày cảm thấy trời quang mây tạnh, đã hết mưa rồi, mày lại cảm thấy mày ok rồi, dám xách rìu phá cửa sao?”
Trần Hán Thăng vừa nói vừa động thủ nhét áo lông vũ của Vương Tử Bác vào trong thắt lưng Gucci: “Vậy thì sau này mày cứ mặc như vậy đi, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy thắt lưng mày đang sử dụng đấy.”
“Mày đang làm gì vậy, buông tao ra, tránh xa…”
Vương Tử Bác giữ chặt lưng quần né tránh, nhưng tính cách của cậu ấy không ầm ĩ như Trần Hán Thăng, đặc biệt là đang trên đường lớn, thỉnh thoảng có sinh viên đi qua, Vương Tử Bác trọng thể diện chẳng mấy chốc đã phòng thủ đến mệt.
Đúng lúc này, có hai cô gái cao gầy bước ra khỏi cổng trường đại học Đông Đại, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô gái hơi thấp hơn giả vờ bất mãn.
“Tiểu Ngư Nhi, lúc nãy tớ nhìn thấy Trần Hán Thăng nhà cậu đang bắt nạt Vương Tử Bác nhà tớ, càng khiến người ta tức giận hơn nữa là cậu ta còn cởi quần Vương Tử Bác!”