“Haiza, đúng là không dễ nhìn mà.”
Tiêu Dung Ngư bất đắc dĩ che mắt lại: “Hai người bọn họ đã là sinh viên năm tư rồi, thế mà còn đùa giỡn trên đường giống như những đứa trẻ.
“Đúng vậy đấy.”
Biên Thi Thi nói tiếp: “Đặc biệt là bạn trai của người nào đó bây giờ đã là một doanh nhân sinh viên nổi tiếng, sang năm phải kết hôn rồi mà không hề trầm ổn chút nào.”
“Bạn trai của người nào đó hiện giờ cũng đã mở công ty rồi mà.”
Tiêu Dung Ngư nghe thấy bạn thân “diss” Trần Hán Thăng, cô cũng cười phản bác: “Bây giờ các bạn học của Tử Bác đều gọi cậu ấy là “Vương tổng” rồi đấy.”
Trần Hán Thăng đang chơi đến mồ hôi chảy đầy đầu cũng đã phát hiện ra Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi, lúc này mới cười hì hì buông Vương Tử Bác ra, Vương Tử Bác vừa kéo quần vừa lẩm bẩm mắng, giống như thực sự bị bắt nạt vậy.
“Không đứng đắn chút nào cả.”
Tiêu Dung Ngữ đến gần, thân mật nhéo tai Trần Hán Thăng: “Cậu đừng cởi mũ và kính râm ra, làm như thế mọi người sẽ biết ông chủ của Qủa Xác hoá ra lại nghịch ngợm như vậy đấy.”
“Ha ha ha, tớ không thèm để ý.”
Trần Hán Thăng cầm lấy bữa sáng trong tay Tiểu Ngư Nhi: “Mấy thứ như hình tượng hay hình cảnh chủ yếu chỉ để marketing và tuyên truyền mà thôi, cho dù tớ tạo ra tin đồn gì đi chăng nữa, thực ra cũng chưa chắc là chuyện xấu, nếu đó có chừng mực, nói không chừng còn có tác dụng thúc đẩy doanh số tiêu thụ sản phẩm đấy…”
Vương Tử Bác ở bên cạnh nghe thấy, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua cậu bạn nối khố, hơi mất tự nhiên run rẩy bả vai.
Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi cũng chưa phát hiện, Trần Hán Thăng vờ như không có chuyện gì, còn đưa bữa sáng cho Vương Tử Bác: “Mày muốn ăn bao nhiêu cái bánh bao?”
“Mấy cũng được.”
Câu trả lời của Vương Tử Bác vẫn giống như khi còn nhỏ: “Mày cứ ăn no trước đi, tao chẳng sao cả.
Biên Thi Thi nhìn thấy chỉ biết lắc đầu, trong lòng còn có chút “ghen tị” mơ hồ, tình bạn giữa hai chàng trai thực sự không thể tưởng tượng được.
Với thân phận hiện tại của mình, Trần Hán Thăng còn sẵn sàng vật lộn với Vương Tử Bác ở trên đường, thậm chí bằng lòng chia một nửa trứng luộc trong nước trà còn thừa cho Vương Tử Bác; Vương Tử Bác là người không thích gây rắc rối, nhưng khi tìm đến Trần Hán Thăng lại không có chút áy náy nào, đây có lẽ là do tình bạn gần hai mươi năm đúng không?
“Bữa sáng ở đại học Đông Đại của các cậu khá ngon đấy.”
Trần Hán Thăng ngồi xổm xuống ven đường, trong miệng nhét đầy bánh bao: “Hôm nào đó tớ nhờ cậu hỏi một tiếng, hỏi xem nhóm đầu bếp có muốn đến làm trong nhà ăn của Qủa Xác không?”
“Mong Trần tổng hãy giơ cao đánh khẽ.”
Biên Thi Thi cười nói: “Đại học Đông Đại chúng tớ cất giấu hai báu vật, hoa khôi học đường Tiêu Dung Ngư và đầu bếp nữ hấp bánh bao trong căng tin, cậu đã bắt cóc đi một người rồi, nữ đầu bếp kia để lại cho các sư đệ và sư muội sau này của cậu đi, để bọn họ cũng được thưởng thức đồ ngon.”
“Đúng vậy.”
Tiêu Dung Ngư hất chiếc cằm trắng như tuyết: “Tiểu Trần, cậu đừng lam tham quá, một mình tớ là đủ rồi, cậu còn muốn hai người sao?”
Thực ra câu nói của Tiêu Dung Ngư không có ý tứ gì khác, nhưng khi lọt vào lỗ tai Vương Tử Bác, cậu ấy lại mất tự nhiên vặn vẹo mông.
“Lại vặn mông.”
Biên Thi Thi chú ý đến, nhẹ nhàng đá chân bạn trai một cái: “Lúc trước tớ đã nói thế nào hả?”
“Không vặn, không vặn nữa.”
Vương Tử Bác liên tục gật đầu, thực ra cậu ấy cũng không muốn vặn vẹo.
“Chậc, câu nói của tớ không có tác dụng gì mà, có lẽ Trần Hán Thăng nói cậu mới nghe.”
Biên Thi Thi bĩu môi nói: “Vương Tử Bác, tớ hỏi cậu, nếu một ngày nào đó, giữa tớ và Trần Hán Thăng, cậu buộc phải chọn một người, vậy cậu sẽ chọn ai?”
“Mẹ kiếp….”
Trong lòng Vương Tử Bác đột nhiên vô cùng sợ hãi, sao cuộc trò chuyện hôm nay lại giấu dao găm ở khắp nơi thế này, thỉnh thoảng lộ ra ngoài và đâm mình một nhát.
Biên Thi Thi cho rằng “Hai chọn một” chỉ là lời trêu đùa, nhưng không ngờ trong tương lai không xa, có lẽ khả năng này sẽ trở thành sự thật.
Vương Tử Bác suy nghĩ một chút, phần mông giống như được lắp đặt một mô tơ nhỏ, không nhịn được nhanh chóng vặn vẹo.
“Vương Tử Bác…”
Điều này khiến Biên Thi Thi trợn mắt há hốc mồm: “Cậu đang cố ý khiêu khích tớ sao?”
“Không hề, thực sự tớ không muốn vặn.”
Vương Tử Bác vừa vặn mông vừa giải thích với Biên Thi Thi.
….
Trên đường từ đại học Đông Đại trở về Cảng Thành, Biên Thi Thi và Vương Tử Bác ngồi ở hàng ghế sau, Vương Tử Bác rất nhiều lần muốn dùng đồ ăn và nước ra để xin lỗi, nhưng Biên Thi Thi không quan tâm.
Trần Hán Thăng ngồi trên ghế phụ nhìn thấy cảnh này, cảm thấy đồng tình, hai người này sao vậy chứ, thường xuyên cãi nhau nóng giận.
Không sai, hôm nay Trần Hán Thăng ngồi trên ghế phụ, người lái xe thực sự là Tiêu Dung Ngư.
Tiêu Dung Ngư đã nhận được bằng lái lâu lắm rồi, chỉ là Trần Hán Thăng vẫn luôn không dạy cô thực hành trên đường nên với trì hoãn đến bây giờ.
Không ngờ sau khi Cao Văn mua xe xong, cô ta “bắt chó đi cày” chủ động dạy Tiêu Dung Ngư, bây giờ chính là kỳ sát hạch cuối cùng, chỉ cần có thể thông qua thì sau này Tiêu Dung Ngư có thể lái xe ở Kiến Nghiệp.
Đương nhiên, mức độ nguy hiểm của Trần Hán Thăng cũng sẽ tăng lên một phần.
“Tiểu Trần, chiếc SUV có cảm giác hơn nhiều so với xe hơi nhỏ, tầm mắt cũng rộng hơn nhiều.”
Tiêu Dung Ngư đã đi vòng quanh Tân Nhai Khẩu vài vòng, bây giờ Trần Hán Thăng đang ở bên cạnh, trên đường cao tốc lại có rất ít tình huống đột ngột xảy ra, chẳng bao lâu sau cô đã thích nghi được với tiết tấu này.
“Đương nhiên rồi.”
Trần Hán Thăng uể oải nói: “Chiếc Hyundai nhỏ kia của Cao Văn giá lăn bánh cũng chỉ có 110 ngàn tệ, chiếc porsche này của tớ là một trong những chiếc SUV đắt nhất trên thế giới, giá tiền của nó có thể mua được mười mấy chiếc Hyundai, trên đường đi lúc thì bày ra n, lúc thì bày ra b, điều này có thể làm nổi bật sự cool ngầu của anh.”
“Ồ ồ ồ…”
Tiểu Ngư Nhi che miệng cười, Vương Tử Bác ngồi ở phía sau nhìn thấy mà hâm mộ không thôi, thực ra cậu ấy không hâm mộ tình cảm giữa Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư, mà là ngứa tay muốn lái xe.
Cậu ấy lặng lẽ quan sát Biên Thi Thi một chút, phát hiện cô ấy vẫn không quan tâm đến mình, cuối cùng vẫn không thể chống lại được sự “dụ hoặc”, cúi người về phía trước “chỉ đạo”
Tiêu Dung Ngư lái xe.
“Tiểu Ngư Nhi, cậu phải lái nhanh một chút, tốc độ trên cao tốc không thể thấp hơn 60.”
“Phía trước có một chiếc xe tải lớn, lát nữa cậu có thể tăng tốc, đừng đi song song với nó.”
“Tớ thấy trên mạng có người nói rằng trên đường cao tốc có thể dùng phương pháp chạy theo xe ở tốc độ cao, tức là chọn một chiếc xe làm trụ, duy trì khoảng cách mấy chục mét, như thế sẽ không quá căng thẳng.”
…
Nhìn thấy dáng vẻ “rất có kinh nghiệm” của Vương Tử Bác, Trần Hán Thăng cười nhạo một tiếng, đúng là một người dám nói, một người dám nghe.
Nhưng bản thân Trần Hán Thăng là một tay lái lão luyện thực thụ, lúc gặp phải tình huống gì đó hắn chỉ cần nhắc nhở giảm tốc độ là được, nên đừng quá lo lắng.
Lúc nãy Khổng Tĩnh gọi điện thoại đến đây, nói rằng phía bên Samsung (ở Trung Quốc) lại liên hệ với Qủa Xác một lần nữa, mãnh liệt yêu cầu Trần tổng giải thích rõ ràng về hành vi trong bài phỏng vấn tối hôm qua, đồng thời nói rằng sẽ không loại trừ khả năng sử dụng các biện pháp pháp lý để đáp trả.
Trong cuộc phỏng vấn được phát sóng vào tối hôm qua, câu nói gây thiệt hại đến Samsung của Trần Hán Thăng gần như được giữ nguyên hương vị, đối với Samsung mà nói, đây đã là lần thứ hai Qủa Xác chủ động gây chuyện.
Trần Hán Thăng đương nhiên không thèm để ý, sao có thể từ bỏ “hiệu ứng mỏ neo” nhanh như vậy chứ, thưa kiện cũng thật khéo, đúng lúc có thể làm tăng mức độ nổi tiếng cho công ty luật Dung Thăng.
Trong lúc nhất thời, trong xe trở nên ồn ào náo nhiệt.
Vương Tử Bác và Tiêu Dung Ngư đang thảo luận về biên độ xoay vô lăng; Trần Hán Thăng vừa nghe điện thoại vừa chú ý đến các xe xung quanh; Biên Thi Thi đang hờn dỗi, cuối cùng cũng gia nhập vào đội ngũ nói chuyện phiếm.
Hơn hai tiếng sau, Trần Hán Thăng nhìn thấy trạm thu phí ở phía trước, trong lòng vẫn đang khó hiểu, tại sao lần này thời gian trở về lại bị rút ngắn.
Chờ đến khi đến gần hơn một chút nữa, trên đó còn có mấy chữ.
Hoài An kính chào quý khách!
“Mẹ nó, tại sao lại đi đến Hoài An?”
Trần Hán Thăng hỏi Tiêu Dung Ngư: “Có phải em muốn đi xem chỗ ở cũ của thủ tướng Chu không?”
Không ngờ Tiêu Dung Ngư cũng bày ra vẻ mặt ngơ ngác: “Ờ ha, sao em lại đi đến Hoài An nhỉ?”
“…”
Trần Hán Thăng lại nhìn về phía Vương Tử Bác: “Huấn luyện viên Vương, mày giải thích một chút xem nào.”
“Tao, tao cũng không biết.”
Vương Tử Bác không dám đối mặt với Trần Hán Thăng, có lẽ là vì “phương pháp bám theo xe” bọn họ lựa sử dụng, suốt cả dọc đường đều đi theo chiếc xe phía trước đến Hoài An.
“Tao cũng phục luôn?”
Trần Hán Thăng lắc đầu: “Ba người sáu con mắt, thế mà có thể chạy đến Hoài An cho được, sao các cậu không chạy đến Mỹ luôn đi?”
“Tiểu Trần…”
Tiêu Dung Ngư vô cùng xấu hổ.
“Bảo bối, không trách em, chỉ trách anh.”
Trần Hán Thăng chu đáo nói: “Trách anh không có tiền làm đường đi thẳng từ đại học Đông Đại đến Thương Ngô Lục Viên ở Cảng Thành.”