“Tiểu Ngư Nhi mang thai?”
Sau khi Lão Tiêu nói ra những lời này, trên bàn cơm ngay lập tức ngừng lại một chút.
Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên đưa mắt nhìn nhau, lập tức nhìn về phía Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư, ánh mắt của Lương thái hậu phức tạp nhất, vừa mong chờ vừa có chút cô đơn.
Vương Tử Bác và Biên Thi Thi cũng liếc nhìn nhau, Vương Tử Bác hơi căng thẳng, cậu ấy biết nhiều tình hình thực tế nhất.
Biên Thi Thi tương đối yên tâm, rốt cuộc thì Trần Hán Thăng và Tiểu Ngư Nhi đã làm đến “bước” kia hay chưa, thân là bạn thân, trong lòng cô ấy hiểu rõ nhất.
Phản ứng của Lữ Ngọc Thanh nhỏ hơn ông xã một chút, nhưng cũng khoá chặt ánh mắt lên người Trần Hán Thăng.
“Thực sự có hơi bất ngờ, phải tổ chức tiệc rượu trước năm mới thôi.”
Lữ Ngọc Thanh nhíu chặt hai hàng chân mày, trong lòng thầm nghĩ: “Dù sao Tiểu Ngư Nhi và Hán Thăng đều được tuyển thẳng lên cao học, nếu Tiểu Ngư Nhi mang thai, mình và Lương Mỹ Quyên sẽ đồng thời nghỉ hưu.”
Nguồn thu nhập ở cục cung cấp điện thực sự rất cao, hơn nữa còn nhẹ nhàng, nhưng cộng những thứ đó lại cũng không bằng một sợi tóc của con gái bảo bối.
“Ôi trời! Cha, cha đang nói bậy gì vậy?”
Cuối cùng vẫn là Tiểu Ngư Nhi đỏ mặt nói: “Chúng con vẫn, vẫn…”
“Chúng con vẫn chưa có ý định có con đâu.”
Trần Hán Thăng mỉm cười nói tiếp, đồng thời cũng bóp méo ý tứ của Tiêu Dung Ngư.
Lúc đầu cô ấy muốn nói rằng giữa mình và Tiểu Trần vẫn chưa phá vỡ mối quan hệ đó, chỉ là trong lúc nhất thời không biết nên khéo léo biểu đạt như thế nào;
Nhưng Trần Hán Thăng cắt ngang như vậy, trực tiếp biến thành “Thực ra chúng con đã làm tất cả mọi thứ, chỉ là trước mắt vẫn chưa có kế hoạch sinh con mà thôi”.
Sau khi nói xong, Trần Hán Thăng dùng khoé mắt quan sát biểu cảm của Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh.
Sau khi nghe thấy “con gái không mang thai”, Lão Tiêu đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó khi hiểu rõ ý tứ của Trần Hán Thăng, ông lại lặng lẽ nâng chén lên uống một ngụm rượu.
Rượu Mao Đài vốn dĩ ngọt ngào và tinh khiết, hiện giờ lại vô cùng chua xót.
Lữ Ngọc Thanh gật đầu, nếu không mang thai, vậy hôn lễ cũng không cần sốt ruột, có thể nghiêm túc chọn ngày lành tháng tốt vào năm sau, chuẩn bị hôn lễ một cách thong thả.
Sau khi nhìn xong, trong lòng Trần Hán Thăng hiểu rõ- Chú Tiêu và dì Lữ đã ngầm đồng ý cho hành động mang tính đột phá giữa mình và Tiểu Ngư Nhi.
Trong lần thử nghiệm này, những người khác đứng ở tầng thứ nhất, chỉ có Trần Hán Thăng đứng ở tầng thứ hai.
“Nếu chú Tiêu sốt ruột, vậy con và Tiểu Ngư Nhi sẽ cố gắng một chút nữa.”
Tên khốn khiếp Trần Hán Thăng này, hán còn cố ý trêu chọc Lão Tiêu: “Cố gắng nhanh chóng đúng như mong đợi của chú Tiêu.”
“Không vội không vội, chuyện này nhất định phải chuẩn bị thoả đáng trước.”
Lão Tiêu sửng sốt một chút: “Tốt nhất là chờ mấy người lớn bọn chú xử lý xong công việc ở đây đã, như vậy mới có sức lực đi chăm sóc hai đứa.”
“Nhưng chuyện này khó mà nói trước lắm.”
Trần Hán Thăng vẫn còn muốn tiếp tục ba hoa, Trần Triệu Quân cảm thấy không nên dây dưa quá lâu vào chủ đề này, dễ xảy ra việc càng nói càng loạn, vì thế nói sang chuyện khác: “Ăn cơm trước đi, chúng ta mải mê nói chuyện, đồ ăn đã nguội hết rồi.”
“Bà gắp đùi gà cho Tiểu Ngư Nhi đi.”
Trần Triệu Quân đẩy cánh tay bà xã: “Chẳng phải bà nói cố ý làm cho Tiểu Ngư Nhi sao?”
“Suýt chút nữa quên mất.”
Lương Mỹ Quyên hiểu rõ ý của ông xã: “Đây là thứ dì cố ý mang từ nhà bà ngoại của Trần Hán Thăng đến, gà thả vườn thực thụ đấy, rất bổ dưỡng đấy, cậu cả của Hán Thăng còn không vui đâu…”
Cứ thế dưới sự dong dài của Lương thái hậu, trên bàn ăn lại khôi phục lại bầu không khí như bữa cơm hàng ngày, vô cùng náo nhiệt, hoà thuận vui vẻ.
Nhưng đây chỉ là trạng thái bề ngoài, sau khi ăn cơm trưa xong, một nhà ba người Lão Tiêu rời đi trước, Biên Thi Thi cũng đi thăm cha mẹ của Vương Tử Bác, Lương Mỹ Quyên rửa chén đũa xong quay về ngồi xuống trên ghế sô pha.
Lão Trần đang đọc báo, Trần Hán Thăng đang nằm chơi điện thoại di động, trên TV đang phát chương trình, ê ê a a hơi ầm ĩ, Lương Mỹ Quyền cầm lấy điều khiển từ xa tắt “phụt” một cái, trong phòng khách đột nhiên trở nên im lặng.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?”
Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên oán giận nói: “Con là một chàng nghệ sĩ bị trầm cảm nhẹ, cho dù không xem chương trình thì lúc nào cũng muốn xung quanh có một chút âm thanh.”
“Đừng nói lung tung, con còn có thể bị bệnh trầm cảm sao?”
Lương Mỹ Quyên nhìn kỹ con trai: “Mẹ hỏi con, Tiểu Ngư Nhi thực sự không mang thai sao?”
“Không!”
Trần Hán Thăng bất đắc dĩ nói: “Mẹ có phiền không vậy, vừa muốn làm bà nội sớm một chút vừa lo lắng các con dâu của mẹ mang thai, đúng là những hành động khiến người khác khó hiểu.”
“Rốt cuộc là hành động của ai khó hiểu hử?”
Lương thái hậu đẩy chân thối của Trần Hán Thăng xuống ghế sô pha: “Còn các con dâu mang thai, Trần Hán Thăng, sao con có thể háo sắc như vậy chứ?”
“Đàn ông không háo sắc vậy thì còn gì là đàn ông nữa?”
Trần Hán Thăng nhỏ giọng phản bác: “Như are you thôi.”
“Giỏi quá nhỉ, bây giờ còn dùng tiếng Anh.”
Lương thái hậu cười lạnh một tiếng, hai tay bắt đầu sờ soạng lung tung phía sau.
Trần Hán Thăng đã bị đánh đến mức cơ bắp tạo ra phản ứng, cho dù mẹ ruột của hắn cầm được thứ gì đi chăng nữa, nó đều đáp xuống trên người mình.
“Con còn có chút việc, con về phòng ngủ trước đây.”
Trần Hán Thăng thậm chí còn không đi giày, trực tiếp nhảy xuống ghế sô pha, chờ đến khi Lương thái hậu rút móc áo ra, Trần Hán Thăng đã khoá trái cửa phòng ngủ lại.
“Hừ, nhỏ đã chạy, già không chạy nổi đúng không?”
Lương thái hậu cầm móc áo chỉ vào Trần Triệu Quân: “Ông hãy tự giải thích xem nào, hay là để tôi hỏi ông, tự mình giải thích có thể nhận được sự khoan hồng, chờ đến khi tôi hỏi ông, kết quả sẽ khác đấy.”
“Cái gì?”
Trần Triệu Quân nhìn đại ma vương trong nhà, rồi lại nhìn móc áo bằng gỗ, khó hiểu đặt tờ báo xuống: “Tôi không háo sắc cũng không như are you, tôi phải giải thích gì chứ?”
“Hừ!”
Lương thái hậu hừ lạnh một tiếng: “Lúc nãy khi ông nghe nói Tiểu Ngư Nhi có lẽ mang thai, ông lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi là có ý gì?”
“Tôi có sao?”
Lão Trần còn muốn giãy giụa một chút.
“Hả?”
Lương Mỹ Quyên trừng mắt, đồng thời dùng móc áo gõ “thịch thịch thịch” vào bàn trà.
“À à à, tôi nhớ ra rồi, hình như thực sự có.”
Lão Trần cũng không thể chịu sự thiệt thòi trước mắt: “Bà cũng biết đấy, tôi vẫn luôn hy vọng Hán Thăng kết hôn với Tiểu Ngư Nhi, nếu thực sự có con, rất nhiều chuyện không cần phải rối rắm nhiều như vậy nữa.”
Lương Mỹ Quyên đương nhiên hiểu rõ một yếu tố rối rắm nhất đương nhiên chính là Thẩm Ấu Sở, đó cũng là cô gái khiến bà ấy luôn nghĩ đến, không thể nào buông bỏ được.
“Lão Trần à.”
Vẻ mặt của Lương Mỹ Quyên khổ sở: “Tôi thích Tiểu Ngư Nhi, nhưng càng đau lòng cho Thẩm Ấu Sở.”
“Tất cả đều là số mệnh rồi.”
Lão Trần hút một điếu thuốc, lặng lẽ nhớ lại giữa sương khói lượn lờ.
Nếu nói ông ấy không thích Thẩm Ấu Sở thì đó là giả, ai mà không thích cô gái Xuyên Du bị đụng đến đầu nổi một cục, nhưng vẫn chào hỏi mình với hai mắt đẫm lệ chứ.
“Đồng thời, con bé còn rất hiếu thảo, năm nào cũng gửi một vài chiếc áo len do chính tay cô đan dệt.
Chỉ là đứng từ góc độ của một người cha, Lão Trần cảm thấy Tiêu Dung Ngư thích hợp hơn mà thôi, đây là một cuộc cạnh tranh cho dù ai thua ai thắng đi nữa, cũng sẽ không có người vui vẻ.
“Ông nói xem.”
Lương thái hậu sửng sốt một lúc lâu, không biết bà nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên hỏi một câu xoắn não: “Nếu Ấu Sở cũng mang thai, vậy thì…”
“Này này này, đừng nói lung tung.”
Trần Triệu Quân bất mãn cắt ngang: “Bà còn nói Hán Thăng háo sắc, tôi thấy bà cũng are you đấy!”
“….”
Cuộc nói chuyện tương tự cũng xảy ra ở trong nhà Tiêu Hoành Vĩ, chỉ là giữa hai cha con không tiện hỏi han, cho nên ông đã giao cho Lữ Ngọc Thanh.
Chiều hôm đó Lữ Ngọc Thanh xin nghỉ không đi làm, ngủ trưa cùng con gái giống như khi còn nhỏ, nhân tiện “nói những lời khách sáo.”
Nhưng kết quả thực sự khiến Lữ Ngọc Thanh vô cùng ngạc nhiên, chờ đến khi Tiểu Ngư Nhi ngủ say, bà mới gọi điện thoại cho chồng.
“A lô?”
Lữ Ngọc Thanh nói: “Có tiện nói chuyện không?”
“Trong văn phòng không có người.”
Tiêu Hoành Vĩ lặng lẽ đóng cửa lại: “Tiểu Ngư Nhi nói thế nào?”
“Lúc đầu tôi chỉ muốn hỏi thăm tính xác thực của chuyện mang thai, không ngờ con gái nói ngoại trừ ôm ấp ra, giữa con bé và Trần Hán Thăng hoàn toàn không có bất cứ hành động vượt qua phạm vi nào.”
Lữ Ngọc Thanh nhíu mày nói.
“Vì Trần Hán Thăng, con gái cũng đã học được cách nói dối rồi.”
Lão Tiêu thở dài một hơi: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, với tính tình chó má của Trần Hán Thăng, thằng bé có thể buông tha cho Tiểu Ngư Nhi như hoa như ngọc nhà chúng ta sao?”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Lữ Ngọc Thanh vô cùng tán thành: “Chỉ là da mặt Tiểu Ngư Nhi mỏng, không muốn thừa nhận mà thôi.”
“Thực ra, lúc ăn cơm Trần Hán Thăng đã nói rõ rồi còn gì.”
Lão Tiêu dừng lại một chút, sâu kín nói: “Trong chuyện này, tôi thà tin vào nhân cách của cậu ta.”