Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 742 - Chương 742: Kịch Bản Luôn Đứng Ở Tầng Cao Nhất

Chương 742: Kịch bản luôn đứng ở tầng cao nhất Chương 742: Kịch bản luôn đứng ở tầng cao nhất

Bởi vì câu nói dối của Trần Hán Thăng, cộng với “hình ảnh” biểu hiện ra bên ngoài của hắn, Lữ Ngọc Thanh và Tiêu Hoành Vĩ đều cho rằng con gái nhà mình đã bị heo cưỡng hiếp.

Nếu hai vợ chồng này biết giữa Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư thực chất vẫn còn một tầng cuối cùng chưa đột phá, có lẽ Lão Tiêu sẽ giấu kỹ con gái của mình cho đến ngày kết hôn.

Lữ Ngọc Thanh và Lão Tiêu kết thúc cuộc trò chuyện, mở tủ lạnh ra nhìn xem, dự định sẽ làm một chút đồ ăn Tiểu Ngư Nhi thích.

Hơn bốn giờ chiều, Lữ Ngọc Thanh đang bận rộn trong phòng bếp thì đột nhiên nghe thấy trong phòng khách có động tĩnh, hoá ra là con gái nhà mình đã tỉnh ngủ.

Tiểu Ngư Nhi buông xoã mái tóc dài hơi rối, mặc một chiếc áo ngủ màu hồng nhạt đáng yêu, lảo đảo đi đến trên ghế sô pha, cầm lấy điều khiển từ xa tuỳ tiện đổi kênh.

“Con gái ngốc.”

Trong lòng Lữ Ngọc Thành thầm mỉm cười, cắt một ít dưa Hami đưa đến.

Bởi vì điều kiện gia đình tốt nên ánh mắt của Lữ Ngọc Thanh luôn tương đối cao, vì thế rất nhiều người đều có ấn tượng rằng bà không dễ ở chung, nhưng đối với đứa con gái duy nhất thực ra bà cũng là một người mẹ có thể moi gan móc phổi.

“Cảm ơn mẹ.”

Tiêu Dung Ngư thấy dưa Hami, ngồi thẳng người dậy nói cảm ơn.

“Bây giờ con ngủ nhiều, tối nay lại chơi máy tính.”

Lữ Ngọc Thanh lấy ra một cọng dây thun hoạt hình của Tiêu Dung Ngư, giúp con gái cột tóc.

Tiêu Dung Ngư vừa xem “Bài hát giống nhau trên CCTV 3 vừa ngâm nga theo lời bài hát “trời nắng” của Châu Kiệt Luân: “Hôm nay trời lộng gió, anh thử nắm tay em, nhưng tiếc thay, mưa dần dần trở nên nặng hạt, khiến anh không thể nhìn thấy em…”

Lữ Ngọc Thanh liếc nhìn vài lần: “Đây là Châu Kiệt Luân mà mấy người trẻ tuổi các con yêu thích sao? Ngay cả đọc chữ cũng không rõ ràng lắm, cũng không hiểu có gì hay ho nữa.”

“Tối nay Tiểu Trần đến đây, nếu anh ấy nghe thấy, có lẽ sẽ tranh luận với mẹ đấy.”

Tiểu Ngư Nhi cong hàng lông mi thật dài: “Người này là thần tượng của Tiểu Trần.”

“Hán Thăng sẽ đến đây sao?”

Lữ Ngọc Thanh hỏi.

“Vâng.”

Tiểu Ngư Nhi hơi hất cằm lên: “Bây giờ anh ấy đang xem Vương Tử Bác luyện lái xe ở trường thi, có lẽ lát nữa sẽ đến nhà của Tử Bác ăn cơm, sau đó đưa Thi Thi về nhà, nhân tiện ngồi chơi một chút.”

“Thằng bé bận rộn quá nhỉ.”

Lữ Ngọc Thanh cột tóc đuôi ngựa cao cho con gái, trong ánh mặt tràn ngập trìu mến.

“Tháng sáu năm sau, con gái nhà mình sẽ kết hôn sao”

Nghĩ đến đây, hốc mắt Lữ Ngọc Thanh hơi chua xót, đồng thời cũng cảm thấy may mắn, may mắn là Trần Hán Thăng.

Bởi vì Lão Thân và Lương Mỹ Quyên là bạn bè với nhà mình, nếu Tiểu Ngư Nhi gả qua đó, hoàn toàn không cần phải lo lắng cha mẹ chồng tỏ thái độ. Hơn nữa, Trần Hán Thăng đối xử với con gái rất tốt, về chuyện này bà và Lão Tiêu đều có thể nhìn ra được.

Điều quan trọng nhất chính là Tiểu Ngư Nhi cũng rất thích Trần Hán Thăng.

“Nghe nói Hán Thăng sắp đến đây.”

Lữ Ngọc Thanh khẽ véo khuôn mặt con gái: “Con vui vẻ như vậy sao?”

“Đúng vậy.”

Tiêu Dung Ngư mím chặt hai má lúm đồng tiền: “Bình thường Tiểu Trần đều tương đối bận rộn, nhưng ngày nào đó anh ấy đến tìm con, thì con đã bắt đầu vui vẻ từ sáng sớm rồi.”

“Nhưng…”

Tiểu Ngư Nhi lắc lư mái tóc đuôi ngựa, kiêu ngạo nói: “Con chưa bao giờ nói cho Tiểu Trần biết con vui vẻ như thế nào đâu.”

“Con vui thì mẹ cũng vui.”

Lữ Ngọc Thanh nhìn con gái, thầm nghĩ Trần Hán Thăng, cậu nhất định không thể khiến Tiểu Ngư Nhi thất vọng, con bé lớn đến chừng này rồi vẫn chưa phải chịu ấm ức lần nào đâu.

Tiêu Dung Ngư cảm nhận được cảm xúc của mẹ thay đổi, đặt trái cây xuống quay đầu lại nhìn mẹ, mẹ con liền tâm, cô dường như có thể cảm nhận được sự luyến tiếc trong lòng Lữ Ngọc Thanh.

“Mẹ…”

Tiểu Ngư Nhi gọi một tiếng, bĩu môi bổ nhào vào trong lồng ngực Lữ Ngọc Thanh.

Đối với Tiêu Dung Ngư mà nói, lúc trước mối quan hệ giữa cô và cha sâu sắc hơn một chút, bởi vì cho dù là chuyện gì đi chăng nữa, Lão Tiêu cũng sẽ ủng hộ cô vô điều kiện.

Thỉnh thoảng Lữ Ngọc Thanh cũng sẽ lạnh mặt, chỉ khi Tiêu Dung Ngư làm việc gì đó không ổn.

Cô còn nhớ rõ vào kỳ nghỉ Quốc Khánh sau thời gian huấn luyện quân sự, bởi vì Trần Hán Thăng đi đến quán bar đánh bida, Tiêu Dung Ngư tức giận và cảm thấy khó xử, lúc ấy cô không dám nói với Lữ Ngọc Thanh, chỉ có Lão Tiêu biết.

Sau này tuổi tác dần dần tăng lên, cộng thêm sự rèn luyện trong cuộc sống tập thế ở đại học, đặc biệt là sau lần “Tu La tràng” kia, khoảng cách nhỏ giữa mẹ và Tiêu Dung Ngư chậm rãi biến mất.

Bây giờ thay vào đó là giữa hai mẹ con thường xuyên thì thầm với nhau, Lão Tiêu chỉ có thể ở bên cạnh ghen tỵ.

Tiểu Ngư Nhi ngồi quỳ trên ghế sô pha, gối mặt lên bả vai mẹ, nhớ lại từng câu chuyện cũ, ánh nắng hoàng hôn dịu dàng đến nhường nào thì cảnh tượng bây giờ ấm áp như thế đó.

“Tiểu Ngư Nhi.”

Lữ Ngọc Thanh vỗ vỗ lưng con gái: “Sau này, chỉ cần Trần Hán Thăng dám lớn tiếng nói chuyện với con, con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ lập tức đi chất vấn Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên, đó là con trai cưng của nhà anh chị đúng không? Tóm lại cách nhau càng gần càng tiện tìm đến cửa.”

“Ha ha ha…”

Tiêu Dung Ngư bị chọc đến mỉm cười, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Mặc dù tính tình của Tiểu Trần không được tốt lắm, nhưng sẽ không lớn tiếng lớn tiếng với con, lúc con tức giận, cậu ấy còn phải dỗ dành con, có lẽ phải nghĩ ra rất nhiều phép tắc, đúng là làm khó cho anh ấy.”

“Thực ra Tiểu Trần vô cùng thông minh, từ năm cấp ba đã biểu hiện ra ngoài, anh ấy vừa dỗ dành con, con đã không thể tức giận được nữa.”

“Có thể từ đồng phục đến áo cưới, đây là chuyện lãng mạn nhất mà con có thể nghĩ đến.”

Khoảng sáu giờ, Tiêu Hoành Vĩ từ chối mọi xã giao về nhà, thấy bà xã và con gái đang ngồi nói chuyện trên ghế sô pha, ông mỉm cười tủm tỉm xắn tay áo đi vào bếp nấu cơm.

Chẳng bao lâu sau, Lữ Ngọc Thanh cũng đi vào giúp đỡ, Lão Tiêu xua tay nói: “Bà đi tâm sự với con gái đi, đến lúc đó kể lại nội dung cho tôi.”

“Con bé đang nói chuyện điện thoại với Trần Hán Thăng.”

Lữ Ngọc Thanh lắc đầu: “Cũng không biết chuyện đâu ra mà nói nhiều như vậy.”

“Điều đó chứng tỏ tình cảm rất tốt.”

Tiêu Hoành Vĩ hỏi: “Nó có đến đây ăn cơm không?”

“Không, có lẽ đến ngồi chơi một lát.”

Lữ Ngọc Thanh lắc đầu: “Hán Thăng biết chuyện ngày mai chúng ta sẽ xuống vùng nông thôn để tham gia bữa tiệc mừng thọ, nhận tiện thăm mấy người bà con họ hàng rồi đúng không? Hơn nữa khoảng cách hơi xa, có lẽ tối mai sẽ không về nhà.”

“Chắc là biết.”

Tiêu Hoành Vĩ gật đầu: “Có lẽ Lương Mỹ Quyên và Tiểu Ngư Nhi đã nói lâu rồi.”

Chẳng bao lâu sau, hai vợ chồng lão Tiêu đã làm vài món cơm nhà mà Tiểu Ngư Nhi thích ăn nhất, gọi cô đến đây ăn cơm.

“… Tiểu Trần, em ăn cơm trước đã, lát nữa gặp lại.”

Tiểu Ngư Nhi vừa đi vừa cúp điện thoại.

Hai người gọi điện thoại gần một tiếng đồng hồ, lúc Trần Hán Thăng tắt máy, lượng pin của điện thoại Qủa Xác đã giảm từ 60% xuống 30%.

“Chức năng này kém Nokia rồi.”

Trần Hán Thăng vuốt ve điện thoại Qủa Xác hơi nóng, trong lòng thầm nghĩ.

Bây giờ hắn đang chơi trong nhà Vương Tử Bác, cha mẹ Vương Tử Bác và Biên Thi Thi đều ở nhà. Chiều hôm nay bởi vì phó cục trưởng cục công an đã mở lời, nên Vương Tử Bác trực tiếp luyện xe, ngày mai sẽ vào trường thi, việc nhận được bằng lái xe cũng không thành vấn đề.

“Hán Thăng à, Tử Bác nói nó đang làm việc trong công ty của con, hơn nữa còn nhận được một trăm ngàn tiền lương, con tuyệt đối đừng thiên vị cho nó.”

Lục Ngọc Trân cho rằng Trần Hán Thăng đang có ý quan tâm đến Vương Tử Bác.

Sau khi vào làm việc ở Qủa Xác ở kỳ nghỉ hè, bởi vì sự phát triển nhanh chóng của cộng đồng Qủa Xác nên Vương Tử Bác đã nhận được hai phần thưởng hiệu suất.

Thực ra đối với bộ phận mạng Qủa Xác mà nói, số tiền này không thể coi là nhiều, nhưng đối với hai vợ chồng Lục Ngọc Trân không có công việc ổn định mà nói, đây là một khoản tiền khổng lồ khó có thể tưởng tượng được.

“Không có, đây là do Tử Bác vất vả kiếm được.”

Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Hơn nữa, cho dù có chút thiên vị cũng là chuyện đương nhiên thôi, lúc còn nhỏ con nghịch ngợm như vậy, luôn cảm thấy đồ ăn mẹ làm không ngon, thích đến nhà dì ăn chực ngủ nhờ, lần nào dì Lục cũng phải chiên hai quả trứng gà và thêm cơm, sau khi mẹ con đánh một trận, con mới biết được số tiền đó được trích từ nguồn học phí của Tử Bác.”

“Ôi trời, điều kiện nhà con rất tốt.”

Thực ra Lục Ngọc Trân cũng xấp xỉ tuổi tác với Lương Mỹ Quyên, nhưng hai bên thái dương đã có không ít tóc bạc, bà vuốt ve bàn tay thô ráp của mình: “Đến nhà dì ăn cơm, chắc chắn không thể chịu ấm ức.”

“Mẹ còn nhắc lại những chuyện này để làm gì?”

Vương Tử Bác không thích nhắc đến những chuyện này, ồm ồm cắt ngang: “Sau này mẹ và cha không cần phải quá tiết kiệm nữa, dùng số tiền này sửa sang lại nhà cửa một chút rồi mua thêm hai cái điều hoà…”

Mặc dù đây là những lời quan tâm, nhưng Vương Tử Bác lại nói với giọng điệu cứng ngắc, bởi vì hoàn cảnh gia đình và vấn đề về tính cách, nên có lẽ cả đời này giữa Vương Tử Bác và cha mẹ không thể nào ấm áp giống như gia đình Tiêu Dung Ngư, cũng không tuỳ tiện như gia đình Trần Hán Thăng.

Nhưng không hề thiếu tình yêu thương.

“Sửa sang lại nhà cửa để làm gì?”

Lục Ngọc Trân phủ quyết đề nghị này, bà ấy nhìn thoáng qua Biên Thi Thi ở bên cạnh: “Cất đây để dành dùng cho đám cưới của hai đứa.”

Sau khi nghe xong, cho dù Biên Thi Thi là một cô gái Vân Nam đánh đá đi chăng nữa, lúc này cũng ngại ngùng cúi đầu xuống.

“Mẹ!”

Vương Tử Bác hơi bực bội, cậu ấy luôn cảm thấy phương thức biểu đạt quá trực tiếp này của mẹ có vẻ như “không có văn hoá”.

“Dì Lục.”

Biên Thi Thi đầu tiên là trừng mắt nhìn Vương Tử Bác một cái, tỏ vẻ thái độ này của cậu ấy là không đúng, sau đó lại đi khuyên bảo Lục Ngọc Trân: “Con và Tử Bác đều có công việc của mình, dì cứ sửa sang lại nhà cửa một chút, như vậy chú và dì cũng có thể ở thoải mái hơn một chút.”

“Chúng ta đã từng này tuổi rồi, còn cần thoải mái gì nữa chứ.”

Lục Ngọc Trân vẫn rất cố chấp.

Cuối cùng vẫn là Trần Hán Thăng tìm đúng điểm mấu chốt, một lời bình định càn khôn.

“Chú dì không cần sự thoải mái, nhưng cũng phải nghĩ đến Biên Thi Thi một chút chứ?”

Trần Hán Thăng giống như đang nói giỡn: “Ngộ nhỡ cậu ấy cảm thấy hoàn cảnh chỗ này quá kém, sau này không muốn ở đây thì sao? Hoặc là cậu ấy cảm thấy dì Lục quá qua loa có lệ, tức giận không muốn yêu đương với Vương Tử Bác nữa…”

“Ngày mai mẹ sẽ tìm người coi nhà.”

Lục Ngọc Trân không nói một lời, lập tức đồng ý.

Con trai có thể tìm được một cô gái tốt như Biên Thi Thi, Lục Ngọc Trân nằm mơ cũng có thể bật cười tỉnh lại, hoàn toàn không chịu được lời “đe doạ” của Trần Hán Thăng.

“Trần Hán Thăng, cậu đừng nói bừa như vậy chứ.”

Biên Thi Thi hừ lạnh một tiếng: “Tớ không phải là loại người thích giàu chê nghèo như vậy đâu.”

“Chuyện này thì chưa chắc.”

Trần Hán Thăng đặc biệt cãi lại, nói: “Cậu chưa từng ở đây, ai biết thật hay giả, nói không chừng sẽ chê thì sao?”

“Chậc…”

Biên Thi Thi cũng không thể chịu được trước chiêu khích tướng của Trần Hán Thăng: “Vốn dĩ ngày mai các cậu đến vùng nông thôn, tớ còn cảm thấy một mình ở trong nhà Tiểu Ngư Nhi cũng không tiện lắm, nếu đã nói như vậy, đêm mai tớ sẽ đến đây nói chuyện với dì Lục đi.”

“Vậy thì quyết định như vậy nhé?”

Trần Hán Thăng mỉm cười gật đầu.

Vương Tử Bác bày ra vẻ mặt cảm kích, bớt thời gian đặc biệt nói với Trần Hán Thăng: “Tiểu Trần, cảm ơn mày nhé, mày làm như vậy thực ra là vì muốn gia tăng tình cảm giữa mẹ tao và Biên Thi Thi đúng không?”

“…”

Trần Hán Thăng sửng sốt một lúc lâu rồi vỗ mạnh vào bả vai Vương Tử Bác: “Thế mà bị mày nhìn thấu rồi.”

“Dù sao cũng nhiều năm như vậy, tao ít nhiều cũng học được mấy chiêu.”

Vương Tử Bác có chút đắc ý: “Theo như cách nói của mày thì, mày khích tướng Biên Thi Thi thực chất chỉ là tầng thứ nhất, để chứng minh bản thân mình, Biên Thi Thi dự định sẽ qua đêm ở nhà tao là tầng thứ hai, tao đã nhìn thấu kịch bản này rồi, có thể coi là tầng thứ ba không?”

“Đương nhiên có thể coi rồi.”

Trần Hán Thăng không chút do dự nói, nhưng trong lòng lại bổ sung thêm một câu, thực ra ông đây đang ở tầng thứ 4.

Tầng thứ 4 là gì?

Tối ngày mai, trong nhà Tiểu Ngư Nhi sẽ không có ai cả.

Bình Luận (0)
Comment