Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 743 - Chương 743: Tất Cả Công Tác Chuẩn Bị “Trước Khi Đẩy Người”

Chương 743: Tất cả công tác chuẩn bị “trước khi đẩy người” Chương 743: Tất cả công tác chuẩn bị “trước khi đẩy người”

Sau khi cơm nước xong xuôi ở trong nhà Vương Tử Bác, Trần Hán Thăng lái xe đưa Biên Thi Thi trở về Thương Ngô Lục Viên.

“Oán khí” của bạn học Thi Thi vẫn rất lớn, cô ấy ngồi ở hàng ghế sau không hề quan tâm đến Trần Hán Thăng, sau khi lên nhà, vừa nhìn thấy Tiêu Dung Ngư đã cáo trạng: “Tiểu Ngư Nhi, Trần Hán Thăng nhà cậu là lại giở trò.”

“Có chuyện gì vậy?”

Tiêu Dung Ngư cảm thấy hơi kỳ quái.

“Chẳng phải lúc trước đã nói rồi sao, hãy để mối quan hệ giữa tớ và Tử Bác tự do phát triển, các cậu không được xen vào đốt cháy giai đoạn.”

Biên Thi Thi nhìn về phía Trần Hán Thăng: “Nhưng lúc nãy cậu ấy còn cố ý sử dụng phép khích tướng để tớ ở lại qua đêm trong nhà Tử Bác, cậu muốn thúc đẩy tình cảm giữa tớ và dì Lục đúng không?”

“Chuyện này…”

Trần Hán Thăng bày ra vẻ mặt xấu hổ, giống như bị bạn học Thi Thi thông minh nhìn thấu tâm tư.

“Tiểu Trần!”

Tiêu Dung Ngư cũng bĩu môi: “Tử Bác nhà người ta đã trưởng thành rất nhanh trong sáu tháng qua, Biên Thi Thi cũng thường âm thầm cảm thấy hạnh phúc, anh không thể cứ quạt gió thêm củi như vậy mãi được.”

“Haiz…”

Cuối cùng Trần Hán Thăng cũng thừa nhận: “Xin lỗi, dù sao anh và Tử Bác cũng là anh em suốt mười mấy năm qua, tính tình lại thành thật, lúc đó anh chỉ muốn tiện tay giúp đỡ một chút, bây giờ đã hiểu rõ, quá nghĩa khí cũng không phải là chuyện tốt.”

“Sau này chỉ cần chú ý thêm một chút là được.”

Thấy Trần Hán Thăng trịnh trọng xin lỗi như vậy, Biên Thi Thi lại cảm thấy hơi bối rối: “Thực ra tâm sự với dì Lục cũng là chuyện tốt, vừa hay có thể hỏi thăm mấy chuyện xấu hổ của Tử Bác khi còn nhỏ.”

“Đúng vậy, đúng vậy, Thi Thi, cậu quá lương thiện, thực sự là thiên sứ nhỏ sống trên thế gian.”

Trần Hán Thăng qua loa có lệ khen ngợi vài câu, chờ đến khi Biên Thi Thi bị Lữ Ngọc Thanh gọi đi ăn dưa hấu, Trần Hán Thăng bĩu môi một chút: “Biên Thi Thi ở bên cạnh Vương Tử Bác đã được một thời gian rồi, đầu óc không còn được linh hoạt như trước, vì thế có thể chứng minh được, bệnh thiểu năng trí tuệ có thể truyền từ người này sang người khác.”

“Cậu có ý gì?”

Tiểu Ngư Nhi chớp mắt: “Tiểu Trần, sao cậu lại mắng chửi người khác vậy?”

“Không mắng chửi người khác.”

Trần Hán Thăng ôm lấy bả vai của Tiêu Dung Ngư, miệng ghé sát vào khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn xinh đẹp của cô: “Em nên cảm thấy vui mừng đi, bởi vì có một người bạn trai vô cùng thông minh như anh.”

“À à à, bà Vương bán dưa mèo khen mèo dài đuôi…”

Tiểu Ngư Nhi vừa cười vừa ngăn cản không cho Trần Hán Thăng giở trò lưu manh, ngay khi hai người đang chơi đùa trên ghế sô pha thì Lão Tiêu mặt không cảm xúc đi đến.

“Ăn trái cây đi.”

Lão Tiêu đặt đĩa hoa quả trong tay xuống, ngước mắt nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng.

“Khụ khụ…”

Trần Hán Thăng ho khan một tiếng, ngại ngùng nói: “Ăn dưa thì ăn dưa, chú Tiêu, chú có thể thả dao xuống trước được không?”

“Ồ, còn có dao sao?”

Lúc này dường như Lão Tiêu mới phản ứng lại, “ngạc nhiên” nhìn tay phải của mình: “Lạ thật, sao mình lại cầm dao trong tay thế này, có lẽ là do lúc nãy bổ trái cây quên mất, nhưng cũng rất hợp tình hợp lý đúng không?”

“Hợp lý, hợp lý.”

Trần Hán Thăng liên tục gật đầu, hắn đã nhận được lời cảnh cáo này rồi, nhưng cũng chẳng làm được cái mẹ gì, kế hoạch ngày mai vẫn không thay đổi.

Một lát sau, Lữ Ngọc Thanh cũng đi đến, bà ấy muốn dặn dò một số điều cần chú ý khi xuống vùng nông thôn thăm họ hàng.

Lần trước sau khi mua biệt thự ở Kiến Nghiệp, trong mắt Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh mà nói, đây là dấu hiệu của việc hai đứa nhỏ sắp tiến đến hôn nhân, cho nên vừa khéo có thể nhân bữa tiệc mừng thọ của trưởng bối lần này để bớt chút thời gian gặp mặt một số bà con họ hàng.

Không ngờ Lữ Ngọc Thanh vừa mới giới thiệu thân phận của mấy người, Trần Hán Thăng đã hơi mất kiên nhẫn nói: “Ôi trời, dì Lữ, dì cứ yên tâm đi, con biết phải nói gì trong từng trường hợp mà.”

“Ừ, vậy thì tốt rồi.”

Lữ Ngọc Thanh gật đầu, cũng không tiếp tục nữa.

Lần này đến lượt Tiêu Hoành Vĩ và Tiêu Dung Ngư nghẹn họng nhìn trân trối, điều này thực sự không giống như tác phong ngày thường của bà xã (mẹ).

“Tại sao trong tình huống bình thường, mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu đều không thể hoà thuận giống như giữa mẹ vợ và con rể chứ?

Lão Tiêu không nhịn được tự hỏi, Lữ Ngọc Thanh ở chung với bà nội của Tiêu Dung Ngư cũng không hoà thuận lắm, hình như điều này đã trở thành “truyền thống” được lưu truyền từ mấy ngàn năm đến nay.

“Về phần Tiểu Ngư Nhi vẫn ổn.”

Tiêu Hoành Vĩ nghĩ đến tính tình của Lương Mỹ Quyên, đặc biệt còn có sự giúp đỡ của Trần Triệu Quân, hình như cũng không cần phải lo lắng.

Sau khi ăn trái cây xong rồi lại ngồi chơi thêm một lát, Trần Hán Thăng lập tức vỗ mông về nhà, vừa mới mở cửa ra, đã thấy cha mẹ đang xem TV trong phòng khách.

Bọn họ đang quen với việc Trần Hán Thăng lang thang ở bên ngoài, biết nhưng cũng không thể quản thúc được, nhưng Trần Hán Thăng nhất định phải trở về nhà trước 11 giờ, bắt đầu từ năm cấp ba đã lập ra quy tắc này.

Nếu không nhìn thấy bóng dáng con trai, Lương Mỹ Quyên sẽ không đi ngủ, mặc dù Trần Hán Thăng hơi nghịch ngợm, nhưng cũng vô cùng hiếu thảo, để mẹ không phải thức đêm, hắn luôn về nhà trước 11 giờ.

“Mẹ, ngày mai con phải đi theo gia đình chú Tiêu xuống nông thôn.”

Trần Hán Thăng đi đến nói.

“Để mẹ nhắc nhở con.”

Lương Mỹ Quyên suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói: “Sau khi gặp mặt bà con họ hàng, mọi chuyện sẽ được quyết định đấy.”

“Con biết.”

Trần Hán Thăng ba phải trả lời: “Vốn dĩ con cũng không có ý định từ bỏ Tiêu Dung Ngư, có lẽ tối mai phải qua đêm ở đó.”

“Con muốn thế nào cũng được.”

Lương Mỹ Quyên tin là thật: “Trước khi ngủ phải gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho mẹ.”

“Vâng ạ.”

Trần Hán Thăng thành công lừa được cha mẹ, bởi vì kế hoạch của hắn là ngày mai dự định sẽ lén lút trở về nội thành.

Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra vào tối mai, trong lòng Trần Hán Thăng hơi kích động, sau khi tắm rửa lên giường xong cũng không buồn ngủ, phấn khích không ngừng vặn vẹo giống như con dòi.

Tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt” làm ồn đến Lương thái hậu, bà đi đến gõ cửa “bịch bịch bịch”: “Đêm nay con sắp tu tiên sao? Có để người khác ngủ không hả?”

“Gì vậy mẹ?”

Cánh cửa phòng ngủ đã được khoá trái nên lá gan của Trần Hán Thăng cũng lớn hơn một chút, lẩm bẩm nói: “Không thể đánh rắm được thì trách trái đất không đủ lực hấp dẫn, không thể ngủ được thì trách người ta tu tiên, con đề nghị mẹ nên tìm đến trường cấp ba nào đó trở mình một chút, làm như thế có thể nhanh chóng đi vào giấc ngủ.”

“Trần Hán Thăng.”

Lương Mỹ Quyên đứng ngoài cửa, gọi tên đầy đủ của hắn với giọng điệu bình tĩnh: “Có phải con thấy mình rất hài hước không?”

“Cạch”

Trần Hán Thăng không nói một lời lập tức tắt đèn: “Con đột nhiên cảm thấy buồn ngủ quá, mẹ ngủ con, con yêu mẹ.”

Sáng sớm ngày hôm sau, trong không khí đã dần lộ ra cái lạnh của mùa đông phương Bắc, vẫn có ánh mặt trời rất chói chang, chiếu rọi lên người mang đến một cảm giác ấm áp thoải mái, Trần Hán Thăng lái chiếc Porsche đi vào Thương Ngô Lục Viên, một nhà ba người Tiểu Ngư Nhi đã thu dọn xong xuôi.

Tiêu Dung Ngư trang điểm vô cùng xinh đẹp, cô mặc một chiếc váy len cổ cao màu xanh da trời, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu trắng sữa có thắt lưng, đôi chân thon dài mảnh khảnh được đôi tất dài màu trắng bao bọc, mái tóc đuôi ngựa kiêu ngạo không ngừng lắc lư qua lại theo từng bước chân của cô.

Nhìn thấy Trần Hán Thăng đến đây, Tiêu Dung Ngư vui vẻ vẫy tay, má lúm đồng tiền nở kèm theo một nụ cười ngọt ngào.

Trên mặt đất vẫn còn bày một đống nào là thuốc lá, rượu và các sản phẩm dinh dưỡng, trong lòng Trần Hán Thăng biết rõ, bởi vì hai vợ chồng Tiêu Hoành Vĩ đều rất biết đối nhân xử thế, cho nên khi đến nông thôn thăm người thân, bọn họ chắc chắn không thể đi tay không được, nhất định phải đi thăm một vòng cô bảy dì tám mới không để lại những lời đàm tiếu.

Vào ngày lễ tết, Lão Trần và Lương Mỹ Quyên cũng làm như thế này, Trần Hán Thăng dừng xe xong, không chờ người khác dặn dò mà vô cùng tự giác bắt đầu khuân vác đồ đạc vào trong cốp xe.

Tiêu Hoành Vỹ là Lữ Ngọc Thanh đưa mắt nhìn nhau, hoá ra đây chính là cảm giác có “con rể”.

Nhưng đồ đạc tương đối nhiều, cốp xe của chiếc Cayenne không thể chứa hết được, Lão Tiêu nhìn một chút rồi nói: “Hay là chất đồ lên xe chú đi.”

“Bốn người mà cũng phải lái hai chiếc xe sao?”

Trần Hán Thăng không đồng ý: “Nhét ở ghế trước một chút là được rồi, dù sao bây giờ toàn xã hội cũng đang khởi xướng chính sách cần kiệm tiết kiệm, chú Tiêu là cán bộ đảng viên, nhất định phải đi đầu thực hành.”

“Được rồi…”

Lão Tiêu nhất thời không thể phản ứng lại, không lái thì không lái, nhắc đến cấp trên làm gì, chẳng lẽ là muốn trả thù chuyện tối qua mình cầm dao “đe doạ” sao?”

Thực ra Trần Hán Thăng chỉ đơn thuần là ngăn cản không lái hai chiếc xe, nếu không mình có thể trở về, Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh cũng có thể trở về.

“Lần này, nhất định phải thành công!”

Trần Hán Thăng nhìn bạch nguyệt quang mắt ngọc mày ngài của mình, Tiểu Ngư Nhi không hề ý thức được rằng kể từ sau đến nay, thân phận của mình sẽ xảy ra một sự thay đổi quan trọng.

Bình Luận (0)
Comment