Thương Ngô Lục Viên là một trong những khu dân cư tốt nhất Cảng Thành, rất nhiều lãnh đạo của các cơ quan chính phủ và doanh nhân giàu có đều sinh sống ở đây.
Khi Trần Hán Thăng đang chất thuốc lá, rượu và thực phẩm dinh dưỡng lên xe, thỉnh thoảng sẽ có người hàng xóm đi ngang qua, khách khí chào hỏi với vợ chồng Tiêu Hoành Vĩ.
“Phó cục trưởng Tiêu, về quê thăm người thân sao?”
“Ôi trời, Tiểu Ngư Nhi thật xinh đẹp, đẹp từ nhỏ đến lớn.”
“Ồ, chàng trai này là ai vậy?”
…
Mấy người hàng xóm vừa trò chuyện vừa dùng ánh mắt đánh giá Trần Hán Thăng.
Người thanh niên này mặc một bộ quần áo bình thường giản dị, trên mặt đeo kính râm, vừa thu dọn đồ đạc vừa cười hi hi ha ha trêu chọc với Tiêu Dung Ngữ, hành động giữa hai người vô cùng thân mật.
Chẳng lẽ đây là bạn trai của Tiêu Dung Ngư?
Tiêu Hoành Vĩ đã mấy lần nói rằng con gái có bạn trai trong các bữa tiệc xã giao, điều này vừa khiến người ta thất vọng, vừa khơi dậy sự tò mò rốt cuộc là người nào đang hẹn hò với cô con gái xinh đẹp của cục trưởng Tiêu.
“Đây là con trai của Trần Triệu Quân ở văn phòng chính quyền khu, cậu ấy và con gái tôi đang tìm hiểu nhau.”
Lúc trước Lão Tiêu còn giấu diếm, nhưng bây giờ ngay cả nhà cũng đã mua rồi, bà con họ hàng cũng sắp gặp, Tiêu Hoành Vĩ cảm thấy chẳng cần phải giấu nữa, vì thế ông vẫy tay gọi Trần Hán Thăng đến: “Đây là chú Triệu ở cục XX, đây là dì Lưu đến từ phòng XX, đây là giám đốc Ngô của công ty XX…”
“Ồ, hoá ra đây là con trai của Lão Trần à.”
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, Trần Triệu Quân không còn xa lạ đối với bọn họ, cũng có thể coi là một gương mặt quen thuộc, trong lúc nhất thời, rất nhiều suy nghĩ nảy sinh trong lòng bọn họ.
“Mặc dù điều kiện của Lão Trần không tồi, nhưng dựa theo điều kiện toàn diện của Tiêu Dung Ngư mà nói, có thể coi là gả thấp đúng không?”
“Người phụ nữ mắt cao hơn đầu Lữ Ngọc Thanh kia sao có thể đồng ý được chứ?”
“Không đúng, tôi nhớ ra rồi, con trai của Trần Triệu Quân rất giàu đấy, lần trước còn được lên TV, hình như cậu ta là ông chủ của một nhà máy sản xuất điện thoại.”
….
Những người hàng xóm nhìn một nhà ba người bọn họ, lại nhìn chằm chằm vào chiếc Porsche Cayenne mới tinh kia, trong đầu loé lên bốn chữ: Liên minh mạnh mẽ.
Bốn bậc cha mẹ hai bên đều nhà nhân viên nhà nước, con gái đang làm luật sư ở một thành phố lớn, xinh đẹp xuất sắc, con trai gây dựng sự nghiệp thành công, có tiền có thế, hai nhà này kết hợp lại với nhau thực sự là một đôi “trời đất tạo thành”.
Chẳng trách lúc trước cục trưởng Tiêu lại từ chối ý tốt của nhiều lãnh đạo tỉnh như vậy, hoá ra là con rể nhà mình cũng không hề thua kém.
Thực ra mấy người hàng xóm này vẫn chưa hiểu hết về tầm ảnh hưởng của điện tử Qủa Xác, vào thời điểm này năm sau, điện thoại di động của Qủa Xác có thể sẽ trở thành một thương hiệu nội địa dẫn đầu, lúc đó Trần Hán Thăng sẽ lọt vào danh sách tỷ phú Hồ Nhuận, suy nghĩ của những người này lại thay đổi.
Lão Tiêu và Lữ Ngọc Thanh cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của nhóm hàng xóm đó, trong lòng bọn họ tương đối vui vẻ, đặc biệt là Lữ Ngọc Thanh- Người mẹ vợ kiêu ngạo này, tầm mắt lại cao hơn một chút.
Dù sao, sau này cháu trai hoặc cháu gái của mình cũng đi học ở Kiến Nghiệp.
Sau khi cất toàn bộ quà tặng lên xe, Trần Hán Thăng lại huýt sáo một cái, ra hiệu có thể xuất phát, khi Tiêu Dung Ngư đang định leo lên ghế phụ thì Trần Hán Thăng đột nhiên nói: “Cậu có muốn làm tài xế một lần nữa không?”
“Được chứ.”
Tiểu Ngư Nhi lập tức đồng ý, vui vẻ ngồi vào ghế lái.
“Có vẻ không ổn đúng không?”
Lão Tiêu hơi lo lắng: “Đường ở nông thôn tương đối xóc nảy, Tiểu Ngư Nhi vừa mới học lái xe…”
“Chú Tiêu à, em ấy phải rèn luyện một chút ở trên những địa hình phức tạp, đặc biệt là có chúng ta ở bên cạnh, nếu có sai sót thì có thể chỉ cho em ấy ngay lập tức.”
Trần Hán Thăng đưa ra lý do riêng của bản thân: “Như vậy, khi em ấy lái xe trở về Kiến Nghiệp, chú mới có thể yên tâm chứ?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Tiêu Dung Ngư cũng gật đầu tán thành với ý kiến của Trần Hán Thăng: “Với những đoạn đường không quen thuộc, con chỉ cần đi một lần là đã quen rồi.”
“Chuyện này…”
Lão Tiêu vẫn còn đang chần chờ, nhưng Lữ Ngọc Thanh cũng cảm thấy suy nghĩ của Trần Hán Thăng rất tốt, có nhiều tay lái lão làng ở bên cạnh Tiểu Ngư Nhi luyện lái xe, không cần phải lo lắng về tính an toàn.
Với số phiếu “3-1”, Tiêu Dung Ngư nhận được quyền lái xe, sau khi chiếc Porsche chậm rãi rời khỏi khu dân cư Thương Ngô, Trần Hán Thăng mới phát hiện “thiếu” một người.
“Biên Thi Thi đâu, cậu ấy vẫn còn ngủ trên lầu sao?”
Trần Hán Thăng hỏi.
“Không phải đâu, Tử Bác đã đến đón người từ sáng sớm rồi.”
Tiêu Dung Ngư cười nói: “Có lẽ hôm nay cậu ấy sẽ đi thi bằng lái xe cùng với Vương Tử Bác, sau đó cả ngày đều ở trong nhà Vương Tử Bác, chiêu khích tướng của anh mặc dù hơi lộ liễu, nhưng vẫn hữu dụng.”
“Vậy sao?”
Trần Hán Thăng thành thật sờ đầu: “Các người đều quá thông minh, nhìn thấu tính toán của anh, quả nhiên người thành thật không thích hợp chơi với người quá tâm cơ.”
“Chậc, anh mà là người thành thật sao?”
Tiểu Ngư Nhi liếc mắt nhìn bạn trai một cái, tập trung tinh thần nhìn vào con đường phía trước.
Cảng Thành cũng không lớn lắm, nhịp sống ở khắp mọi nơi đều tương đối chậm, Trần Hán Thăng thường xuyên chế giễu rằng đây là một thành phố nhỏ tuyến mười tám, lúc trước khi học thể dục, giáo viên giới thiệu Cảng Thành là một đầu cầu tấn công phương Đông của lục địa Á Âu, trong lòng học đều tràn ngập tiếng nghi ngờ thổn thức.
Xe cộ trên đường khá ít, ánh mặt trời đầu đông đã tự loại bỏ khí lạnh, dịu dàng uyển chuyển chiếu rọi vào trong xe, “một nhà bốn người” tuỳ tiện trò chuyện, nói chuyện phiếm, cảm giác hạnh phúc ấm áp khẽ trào dâng từ tận đáy lòng Tiêu Dung Ngư.
Nếu cả đời như vậy thì thật tốt biết bao.
Thỉnh thoảng Trần Hán Thăng cũng sẽ nhận được mấy cuộc điện thoại, ngày 24 sẽ tổ chức thi lên thạc sĩ, hôm nay đã là ngày 21, hai ngày nay Thẩm Ấu Sở đều gửi tin nhắn với Trần Hán Thăng vào buổi tối, thời gian còn lại đều làm đề thi thử.
Cho nên những cuộc điện thoại vào ban ngày về cơ bản đều là công việc kinh doanh của Qủa Xác.
“Phó giám đốc của Uỷ ban Cải cách và Phát triển Kiến Nghiệp đã đến Qủa Xác khảo sát, tôi không gặp, ngay cả lãnh đạo Uỷ ban Thông tin và Kinh tế đến tôi cũng không gặp, để giám đốc Lý ra tiếp đi.”
“Ngay cả một đơn đặt hàng năm triệu mà cô cũng gọi hỏi tôi, Nhiếp Tiểu Vũ, cô cảm thấy tôi rảnh rỗi lắm sao?”
“Dây chuyền sản xuất không đủ thì tăng lên, không gian không đủ thì tiếp tục chọn địa điểm, cô chỉ cần chia sẻ kế hoạch vào email của tôi là được, còn chi tiết cụ thể tôi không tham gia vào.”
….
Trần Hán Thăng thảnh thơi nói chuyện cùng với cấp dưới, vẻ mặt và dáng vẻ đều vô cùng thả lỏng, Tiêu Dung Ngư sớm đã quen với cách thức xử lý này của Trần Hán Thăng, nhưng đây lại là lần đầu tiên Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh nhìn thấy.
Nhưng bọn họ là những nhà lãnh đạo hiểu sâu biết rộng, nên cũng không “âm thầm chậc lưỡi” cũng không “chấn động”, nhưng có thể nhìn ra được, Trần Hán Thăng đang ở trên vị trí nhất ngôn cửu đỉnh.
Sau khi đến quê vào giữa trưa, Trần Hán Thăng xách theo thuốc lá, rượu và thực phẩm chức năng, không ngại phiền đi theo phía sau thăm hỏi họ hàng.
Tiêu Dung Ngư gọi cái gì, hắn sẽ gọi như thế đó, những người họ hàng cũng biết điều kiện gia đình cho Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh rất tốt, Tiêu Dung Ngư càng là hòn ngọc quý trong tay bọn họ, cho nên đều không ngừng hỏi thăm về thân phận của Trần Hán Thăng.
Lão Tiêu giới thiệu vô cùng ngắn gọn: Cậu ấy tên là Trần Hán Thăng, là bạn cấp ba của con gái, bây giờ đang học đại học, trước mắt mở một công ty sản xuất điện thoại di động.
Ở vùng nông thôn này, có rất nhiều người già không có điện thoại di động, hoặc là dùng chiếc nokia cổ xưa nhất, cho nên khi nghe thấy cái tên “Qủa Xác” tất cả mọi người đều sửng sốt không thôi.
Có một người họ hàng khó hiểu hỏi: “Cái tên Qủa Xác này thực sự quá cổ quái, tại sao không gọi là điện thoại di động Hồng thái dương đi chứ?”
Trần Hán Thăng mỉm cười giải thích: “Cái tên Hồng thái dương đúng là rất hay, lúc đầu cháu cũng định đặt tên này, nhưng cuối cùng đã bị người ta đăng ký trước rồi, lúc đó trong lòng cháu còn đau khổ một lúc lâu đấy.”
Lúc này cụ già ấy mới “hiểu rõ và tha thứ” cho điện tử Qủa Xác, đồng thời giáo dục Trần Hán Thăng phải nghiêm túc làm ăn buôn bán, không thể hãm hại lừa gạt, kết hôn sinh con với Tiêu Dung Ngư sớm một chút…
Chỉ có một số người trẻ tuổi, bọn họ đều đã từng xem quảng cáo của Qủa Xác, lúc Trần Hán Thăng châm thuốc, những người anh em họ hàng đó đều tỏ vẻ sau này sẽ mua điện thoại di động của Qủa Xác để ủng hộ một chút.
Trần Hán Thăng không quan tâm đây là lời nói khách sáo hay thật lòng, tóm lại, chỉ cần là những người cảm thấy hứng thú với điện thoại di động Qủa Xác, hắn đều trực tiếp lấy một chiếc điện thoại Qủa Xác mới tinh từ trong xe ra tặng cho người đó.
Chẳng bao lâu sau, Trần Hán Thăng đã tặng đi bảy tám cái.
Đương nhiên hiệu quả cũng vô cùng rõ ràng, bởi vì Trần Hán Thăng biết dỗ dành người già, còn biết khoác lác với người trẻ tuổi, đồng thời rất hào phóng, cho nên bà con anh em đều có ấn tượng rất tốt với Tiêu Hoàng Vĩ và Lữ Ngọc Thanh.
“Chẳng trách ngày hôm qua Hán Thăng không thích nghe tôi lải nhải.”
Lữ Ngọc Thanh lặng lẽ nói với chồng: “Thằng bé ứng đối vô cùng thuần thục, biết khi nào phải nói như thế nào.”
“Đương nhiên rồi.”
Trong lòng Lão Tiêu hơi tự đắc, cũng không nhìn xem đó là con rể ai chọn, nhưng ngoài miệng ông vẫn nhàn nhạt nói: “Vừa mới lên năm nhất Hán Thăng đã gây dựng sự nghiệp, làm ông chủ, đối với thằng bé mà nói, những thứ này đều là mấy tình huống nhỏ.”
Bữa tiệc ở nông thôn được tổ chức tương đối trễ, đám người Trần Hán Thăng đến vào lúc hơn 11 giờ trưa, nhưng chờ mãi đến hơn hai giờ mới được ngồi vào bàn.
Trần Hán Thăng lấy ba ly rượu đến đây, đặc biệt rót đầy cho Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh: “Chú Tiêu, dì Lữ, hôm nay con đã gặp rất nhiều bà con họ hàng, quen biết rất nhiều bạn bè, trong lòng vô cùng vui vẻ, cũng nhân tiện mượn hoa hiến phật, nhân cơ hội này kính hai người một chén, chúc chú Tiêu dì Lữ sức khoẻ dồi dào, lúc chú Tiêu bước qua tuổi 50 may mắn, một nhà năm người chúng ta cũng chúc mừng một chút.”
“Đâu ra một nhà năm người…”
Tiểu Ngư Nhi lúc đầu còn ngơ ngác đếm người, sau khi phản ứng lại mới xấu hổ đỏ mặt muốn véo Trần Hán Thăng một cái, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ, chỉ hờn dỗi nói mình cũng muốn cụng ly.
“Em lấy trà thay rượu là được rồi.”
Trần Hán Thăng xua tay: “Con gái ở bên ngoài đừng uống rượu, nhất là những người xinh đẹp như em.”
“Em sẽ không say đâu.”
Tiêu Dung Ngư bĩu môi, nhìn Trần Hán Thăng rót trà cho mình.
Lão Tiêu và Lữ Ngọc Thanh mỉm cười đưa mắt nhìn nhau, nhìn xem Trần Hán Thăng biết nói chuyện đến nhường nào, cái gì mà “mượn hoa hiến phật kính hai người một chén”, lại là “một nhà năm người chúng ta cũng chúc mừng một chút”, còn không cho Tiểu Ngư Nhi uống rượu.
Vì thế một nhà bốn người hoà thuận vui vẻ cụng ly, trên mặt người nào người nấy đều nở nụ cười rạng rỡ.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Trần Hán Thăng đi theo thăm hỏi người thân, biểu hiện xuất sắc vẫn tiếp tục được duy trì, mãi đến khi hắn ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, sau khi trở về thì thầm với Tiêu Hoành Vĩ vài câu.
“Cái gì?”
“Lão Tiêu cũng hơi giật mình: “Rất gấp sao?”
“Tương đối gấp.”
Trần Hán Thăng bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
“Có chuyện gì vậy?”
Lữ Ngọc Thanh và Tiêu Dung Ngư đều ghé sát đến gần hỏi.
“Phía bên Qủa Xác có chuyện gấp xảy ra, liên quan đến đơn hàng gần trăm triệu tệ, con nhất định phải xử lý trước máy tính một chút.”
Biểu cảm của Trần Hán Thăng tỏ ra hơi nôn nóng.
“Nhiều như vậy sao?”
Lữ Ngọc Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Dù sao thì bà con họ hàng cũng gặp hết rồi, hay là Hán Thăng về trước đi.”
“Vâng.”
Trần Hán Thăng gật đầu, hỏi giống như đang đặc biệt “nhắc nhở”: “Chú Trần, con uống hơi nhiều rượu, lái xe không thành vấn đề đúng không?”
“Chắc chắn có vấn đề rồi.”
Tiêu Hoành Vĩ trừng mắt: “Con rể… Của phó cục trưởng cục công an sao có thể biết rõ còn cố ý vi phạm pháp luật chứ?”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Trần Hán Thăng thể hiện “mức độ” sốt ruột trên mặt lên một mức cao hơn nữa.
Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh cũng khó xử, chiều nay bọn họ cũng đã uống rượu.
“Để con đưa Tiểu Trần về.”
Lúc này, Tiêu Dung Ngư đứng ra.
“Con?”
Lão Tiêu theo bản năng cảm thấy không ổn thoả: “Con thậm chí còn không quen đường.”
“Cha, cha đã quên rồi sao?”
Tiêu Dung Ngư cắt lời: “Hôm nay con lái xe đến đây đấy.”
“Đúng rồi.”
Lữ Ngọc Thanh không nhịn được vỗ tay một cái: “Tiểu Ngư Nhi không uống rượu, hôm nay vừa hay cũng là con bé lái xe đến đây, thực sự quá trùng hợp, nhân lúc bây giờ còn tương đối sớm, hai đứa mau về đi.”
“Như vậy cũng được sao?”
Trần Hán Thăng không phản ứng lại ngay lập tức, mà thể hiện một chút do dự vừa phải, để nó phù hợp hơn với phản ứng chân thật.
“Không sao đâu, phía bên bà con họ hàng chú dì sẽ giải thích.”
Lữ Ngọc Thanh đã coi Trần Hán Thăng là con rể của mình, thúc giục Trần Hán Thăng về nhà xử lý chuyện công ty.
“Vậy… Được rồi.”
Lúc này Trần Hán Thăng mới đồng ý.
Sau khi Tiêu Dung Ngư và Trần Hán Thăng rời đi, Lão Tiêu vẫn luôn ở trong trạng thái mất tập trung tinh thần.
“Ông sao vậy?”
Làm vợ chồng nhiều năm, Lữ Ngọc Thanh đã nhìn ra được.
“Tôi cứ cảm thấy kỳ quái.”
Cục trưởng Tiêu- Người xuất thân từ ngành điều tra tội phạm nhíu mày nói: “Cảm giác như tất cả mọi thứ đều quá trùng hợp, giống như được sắp xếp từ trước vậy.”
“Ông đừng lảm nhảm rồi mang dáng vẻ trong đơn vị kia về nhà nữa.”
Lữ Ngọc Thanh lắc đầu, bà cảm thấy đây là bệnh nghề nghiệp.
“Còn một chuyện nữa.”
Tiêu Hoành Vĩ cũng không giấu diếm với vợ, hơi lo lắng nói: “Lúc nãy tôi đột nhiên nghĩ đến, nếu tối hôm nay Trần Hán Thăng ăn vạ ở nhà mình thì phải làm sao?”
“Ông đang lo lắng chuyện gì vậy?”
Lữ Ngọc Thanh chớp chớp mắt: “Giữa Trần Hán Thăng và Tiểu Ngư Nhi đã… Ông đừng nghĩ nhiều nữa, năm sau chúng ta sắp xếp cho hai đứa nhỏ kết hôn là được.”
Lúc này, một lần nữa có thể thấy rằng “sự hiểu nhầm” lúc trước của Trần Hán Thăng thể hiện khả năng tính toán chính xác đến nhường nào.
“Được rồi.”
Tiêu Hoành Vĩ thở dài, mặc dù mọi chuyện đều rất bình thường, nhưng trực giác lại nói với ông rằng mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
….
Cái gọi là “đạo cao một thước, ma cao một trượng”, mặc dù Lão Tiêu là một cảnh sát dày dặn kinh nghiệm và một người cha già, nhưng dưới tầng tầng lớp lớp kịch bản của Trần Hán Thăng, ông vẫn không thể nhìn thấu chân tướng sự thật.
Bởi vì trong suy nghĩ của bọn họ, Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đã vượt quá mối quan hệ kia, đưa ra phán đoán sai lầm về phương diện này, đương nhiên Lão Tiêu cũng không có cách để phân tích kỹ lưỡng.
Bên này, Tiêu Dung Ngư đang chở Trần Hán Thăng đi trên đường quốc lộ, rất nhiều lần cô muốn tăng tốc nhưng đều bị Trần Hán Thăng ngăn cản lại.
“Mặc dù chuyện hơi gấp nhưng cũng phải tuân thủ luật lệ giao thông chứ?”
Trần Hán Thăng nghiêm túc dạy dỗ, thậm chí khi bị tắc đường trong nội thành, hắn còn chủ động chỉ huy Tiêu Dung Ngư nhường đường cho chiếc Ngũ Lăng Hoành Quang ở phía sau.
“Hả?”
Tiêu Dung Ngư hơi khó hiểu, nhưng Tiểu Trần có “chứng tức giận trên đường”, thường xuyên thốt ra những lời không thích hợp.
Trần Hán Thăng không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn vào thời khắc quan trọng nhất, cũng may khoảng chừng 8 giờ tối, cuối cùng chiếc Porsche cũng ổn định dừng lại dưới lầu của khu dân cư Thương Ngô.
“Nhanh lên, nhanh lên.”
Tiêu Dung Ngư không biết gì vẫn sợ trì hoãn công việc quan trọng, thế là kéo Trần Hán Thăng chạy lên lầu, sau khi “cạch” một tiếng mở cửa chống trộm ra, trong phòng khách vô cùng yên tĩnh.
Trong nhà không có người, đương nhiên sẽ không có bất cứ động tĩnh gì, nhưng cảm giác yên tĩnh này giống như có một ma lực độc đáo nào đó, lay động Trần Hán Thăng từng chút, từng chút, khiến những tâm sư ẩn sâu nhất của hắn trở nên không thể kiềm chế được.
“Cạch!”
Trần Hán Thăng đóng cánh cửa chống trộm lại, đồng thời khoá trái cửa, ngăn cách mình và Tiêu Dung Ngư trong không gian độc lập này.
Tiểu Ngư Nhi vẫn không hay biết gì, vẫn đang gấp gáp trở về phòng ngủ, mở laptop ra để Trần Hán Thăng xử lý công việc.
“Em đừng đi.”
Trần Hán Thăng giữ chặt Tiêu Dung Ngư đang định rời đi, bảo cô ngồi xuống trên đùi mình: “Em ngồi xem tài liệu cùng anh đi.”
Thực ra giữa hai người bọn họ, “ngoại trừ chuyện đó ra thì những chuyện khác đều đã làm”, bao gồm cả những động tác thân mật như ngồi trên đùi bạn trai này.
“Chờ một chút.”
Tiêu Dung Ngư chỉ vào áo ngủ trên giường nói: “Em muốn thay quần áo trước.”
“Ừng ực.”
Yết hầu Trần Hán Thăng chuyển động một chút: “Hay là, em cứ thay ở đây đi.”
“Không.”
Tiêu Dung Ngư mỉm cười từ chối, mặc dù vào lần đầu tiên hai người đi khách sạn, cô cũng đã từng chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm ở trước mặt Trần Hán Thăng.
Một lát sau, Tiểu Ngư Nhi đã thay một bồ đồ ngủ bằng vải bông, lúc đầu cô muốn khiến cho bạn trai giật mình, sau khi rón ra rón rén đi đến phía sau Trần Hán Thăng, kết quả lại phát hiện hắn đang tra cụm từ ‘hình đẹp Châu Á’ trên Baidu.
“Tiểu Trần.”
Tiêu Dung Ngư buồn bực nói: “Không phải anh nói có việc rất quan trọng cần xử lý sao?”
“Anh chờ em cùng tới làm việc mà.”
Trần Hán Thăng nhanh chóng thoát web đi, mở ra hòm thư công việc nói: “Em mau ngồi xuống đây chỉ đạo công việc nào.”
Trong nhà chẳng có ai, nên Tiêu Dung Ngư không đắn đo nhiều, ngay lập tức ngồi xuống đùi Trần Hán Thăng, rồi nhìn chằm chằm vào màn hình laptop.
Trần Hán Thăng mở ra một phần tài liệu bằng tiếng anh. Có một công ty bên Ấn Độ để ý đến Quả Xác nên gửi tới một hợp đồng, nguyện ý hợp tác với Quả Xác. Tổng giá trị hợp đồng quả thật lên tới cả trăm triệu.
Đây là lần đầu tiên Quả Xác nhận được hợp đồng từ công ty nước ngoài, nên Khổng Tĩnh không thể quyết định được, mà gửi qua cho Trần Hán Thăng.
Trình độ tiếng anh của Tiểu Ngư Nhi rất giỏi, bởi vì bản thân cô phải tham gia vụ kiện xuyên quốc gia, nên thường xuyên phải đọc các loại thư kiểu này. Nhưng khi cô đọc xong nội dung mail thì phát hiện công việc này làm gì có gấp, thời hạn đến tận cuối tháng cơ mà.
“Tiểu Trần?”
Tiêu Dung Ngư khó hiểu nhìn Trần Hán Thăng: “Đây làm gì phải việc đột xuất cần xử lý?”
Trần Hán Thăng giả bộ không biết: “Thật sao? Nhiếp Tiểu Vũ báo lại cho anh vậy mà. Cô bé này, chuyện lớn chẳng đáng tin thế nhờ.”
“Có lẽ Tiểu Vũ muốn cậu đọc nó cách sớm nhất.”
Tiểu Ngư Nhi ngọt ngào nói: “Vậy em dịch cho anh nghe nhá.”
“Ừ.”
Trần Hán Thăng gật đầu, rồi thuận tiện điều chỉnh lại đùi, để Tiểu Ngư Nhi có thể dựa vào ngực của mình.
“Công ty Ấn Độ này tên là Coroma, bọn họ rất thích điện thoại Quả Xác, nên muốn hợp tác xây dựng dàn khung….Này, anh làm cái gì đấy?”
Tiểu Ngư Nhi đang phiên dịch tài liệu, đột nhiên vặn vẹo cơ thể một chút.
Hoá ra, tay phải của Trần Hán Thăm đã vô thức vén vạt áo ngủ của Tiểu Ngư Nhi lên, đang định thăm dò vào trong.
“Anh nghiêm túc một chút được không?”
Tiêu Dung Ngư cho rằng Trần Hán Thăng chỉ là không tập trung sự chú ý, chờ đến khi cô tức giận xoay người lại, đột nhiên sửng sốt một chút.
Trong mắt Trần Hán Thăng không còn là sự trêu chọc ái muội giống như trước nữa, mà là một loại dục vọng bùng cháy.
Tiểu Ngư Nhi không giống Thẩm Ấu Sở, Thẩm khờ khạo mãi đến khi mình bị đẩy ngã xuống giường mới thực sự phản ứng lại, nhưng Tiêu Dung Ngư là một sinh viên đại học bình thường, cô đã từng tham gia vào lớp học tâm sinh lý, còn biết lên mạng, thậm chí còn đọc các loại tiểu thuyết “màu vàng” dành cho nữ.
Đặc biệt lúc trước cô còn bị Trần Hán Thăng “lừa” đến khách sạn, tóm lại, cô biết sẽ có chuyện như vậy.
“Tiểu Trần, anh đói bụng không?”
Tiểu Ngư Nhi không quan tâm đến email tiếng Anh nữa, vội vàng đứng dậy: “Em đi nấu một ít sủi cảo đông lạnh cho anh nhé, anh không được chê, bởi vì em chỉ biết nấu sủi cảo thôi.”
“Được, anh không chê.”
Trần Hán Thăng không ngăn cản, đây là cá trong hồ nhà mình, đêm nay cô chắc chắn sẽ không thể chạy thoát được, ông nội của Trần Hán Thăng đã nói như vậy.
Lúc Tiêu Dung Ngư đang nấu sủi cảo ở trong phòng bếp, Trần Hán Thăng lại mở ra một email tiếng Trung từ trong hộp thư của mình.
Cô thư ký nhỏ đương nhiên biết rõ trình độ tiếng Anh của ông chủ nhà mình, ngay cả cấp bốn cũng không qua, nên đã nhờ chị gái có chuyên ngành tiếng anh cấp 8 trở lên ở bộ phận hành chính phiên dịch xong xuôi.
Cho nên cô ấy đã gửi hai bản, một bản là bản gốc tiếng Anh của phía bên Ấn Độ, một bản là bản dịch tiếng Trung, chỉ là Trần Hán Thăng cố ý mở bản tiếng Anh kia ra mà thôi.
Trần Hán Thăng vừa đọc vừa phân tích ý tưởng của các nhà phân phối Ấn Độ, còn gọi điện thoại cho giám đốc bộ phận kinh doanh Thôi Chí Phong bàn bạc.
Dựa theo nghiên cứu của Lão Thôi thì thị trường điện thoại di động ở Ấn Độ gần như không có thương hiệu nội địa nào, bây giờ Samsung đang chiếm thị phần chủ yếu, có thể là do giá cả và ngoại hình đẹp mắt đã thu hút ánh mắt của bọn họ, cũng có thể là trước đó Trần Hán Thăng đã diss Samsung một cách tàn nhẫn nhất.
Tóm lại, có người muốn tạo cho Samsung một chút áp lực.
“Đó là một chuyện tốt.”
Trần Hán Thăng đang lo lắng Samsung không thèm quan tâm đến Qủa Xác, đấu khẩu gần như không có tác dụng, bây giờ thì hay rồi, ông đây trực tiếp chiếm thị phần của mày, để xem mày có sốt ruột không?
“Ăn cơm thôi.”
Chẳng bao lâu sau, Tiêu Dung Ngư ở bên ngoài hét lên một tiếng.
Lúc Trần Hán Thăng đi vào phòng bếp, Tiểu Ngư Nhi đã bắt đầu ăn rồi.
“Ha ha…”
Trần Hán Thăng cười một tiếng, nếu là Thẩm Ấu Sở, cô ấy nhất định sẽ chờ mình.
“Anh đã nói là không chê rồi mà!”
Tiêu Dung Ngư hiểu nhầm, lập tức bất mãn nói.
“Anh không chê.”
Giọng điệu đêm nay của Trần Hán Thăng dịu dàng lạ thường: “Chỉ là gặp em, trong lòng vui vẻ mà thôi.”
“Hừ!”
Tiêu Dung Ngư đỏ mặt hừ một tiếng, không muốn quan tâm đến Trần Hán Thăng.
Bầu không khí trên bàn cơm bắt đầu trở nên hơi cổ quái, rõ ràng là một đôi tình nhân tình cảm rất tốt, hơn nữa còn ngồi đối mặt với nhau, nhưng không ai nói chuyện với ai câu nào, chỉ có tiếng đũa và bát sứ va chạm “lạch cạch” với nhau.
Tiêu Dung Ngư ăn hết phần sủi cảo trong bát nhỏ của mình, nhanh chóng chạy trốn vào trong phòng khách.
Trần Hán Thăng cũng diệt sạch số sủi cảo còn sót lại bằng mấy miếng, trước khi bưng bát đũa đi rửa sạch, hắn còn cố ý vòng qua phòng khách nói: “Này, em có muốn tắm rửa trước một chút không?”
“Anh muốn làm gì?”
Tiểu Ngư Nhi “hung dữ” hỏi.
“Anh chỉ nhắc nhở một chút thôi mà.”
Trần Hán Thăng cười nói: “Dù sao em cũng phải đi tắm trước khi ngủ chứ?”
“Ai cần anh lo!”
Tiêu Dung Ngư quay đầu sang chỗ khác, chỉ chừa lại một búi tóc đuôi ngựa cao kiêu ngạo cho Trần Hán Thăng.
Khi Trần Hán Thăng đi vào trong phòng bếp rửa bát, Tiêu Dung Ngư yên tĩnh ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt giống như đang do dự, cũng có một chút chần chừ, cuối cùng, cô vẫn cắn môi, cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng nước chảy từ vòi hoa sen, Trần Hán Thăng cũng không cảm thấy bất ngờ.
Mối quan hệ giữa hắn và Tiêu Dung Ngư thực sự đã đi đến bước này, không giống như lần vào khách sạn vào năm hai đại học trước đó, lúc ấy trong lòng Tiêu Dung Ngư gần như là hoảng hốt và sợ hãi chiếm đa số, bây giờ dưa chín cuống rụng, rất nhiều chuyện xảy ra một cách tự nhiên.
Sau khi tắm xong, Tiêu Dung Ngư lại ngồi xuống ghế sô pha, bởi vì Trần Hán Thăng đang ở trong phòng ngủ.
“Ồ, em tắm xong rồi sao?”
Trần Hán Thăng nghe thấy động tĩnh, đi ra hỏi.
Vừa mới tắm xong nên làn da Tiêu Dung Ngư hơi đỏ ửng, mái tóc dài ướt đẫm xoã trên vai, thỉnh thoảng để lộ xương quai xanh trắng nõn, hoàn toàn thu hút ánh mắt của người đàn ông.
“Nhìn cái gì mà nhìn!”
Tiểu Ngư Nhi ngọt ngào đáng yêu đang giả vờ “hung dữ” để che giấu sự căng thẳng trong lòng.
“Anh cũng đi tắm đây.”
Trần Hán Thăng cũng ném xuống một câu rồi “thịch thịch thịch” chạy về phía nhà vệ sinh.
Tiêu Dung Ngư siết chặt lòng bàn tay, phát hiện có hơi ẩm ướt, cũng không biết là mồ hôi hay vệt nước chưa lau khô.
Trần Hán Thăng tắm rất nhanh, mười phút sau, hắn đã lau tóc đi ra ngoài, chậm rãi đi đến bên cạnh ghế sô pha.
“Chuyện là… Khụ.”
Trần Hán Thăng ho khan một tiếng: “Email tiếng anh của anh vẫn chưa đọc xong đâu, chúng ta đến phòng ngủ học ngoại ngữ đi.”
“Hừ, anh có nghiêm túc nghe đâu?”
Tiêu Dung Ngư đương nhiên biết “đi đến phòng ngủ” sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không biết nên từ chối hay đồng ý, chỉ là nhớ đến những ký ức trước kia: “Hình như lúc còn học cấp ba, sau mỗi tiết học em đều cố ý ngồi tại chỗ thêm một lát nữa, chờ anh giải đáp câu hỏi, nhưng anh không hề hay biết nỗi khổ tâm của em.”
“Ai nói anh không biết?”
Trần Hán Thăng cười nhạo một tiếng: “Tiêu Dung Ngư, em nói như vậy chẳng có lương tâm chút nào, lúc trước ở trong lòng anh, em có một địa vị vô cùng quan trọng, ánh mắt đầu tiên sau khi đi vào phòng học không phải nhìn về phía vị trí của mình, mà là theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của em.”
“Anh thực sự biết?”
Tiêu Dung Ngư bán tín bán nghi.
“Đương nhiên là thật rồi.”
Trần Hán Thăng nhún vai: “Ngay cả khi xem phiếu điểm của kỳ thi tháng, anh cũng tìm kiếm tên của em đầu tiên.”
“Em còn gấp cả những ngôi sao nhỏ tặng cho anh đấy.”
Tiêu Dung Ngư hầm hừ nói: “Nhưng anh lại nhận của La Tuyền.”
“Đó là do La sư muội cưỡng ép đưa cho anh.”
Trần Hán Thăng cười nói: “Thật lòng mà nói, lúc trước khi nộp bài tập về nhà, anh còn cố ý đặt vở bài tập của chúng ta ở cạnh nhau, làm như vậy trong lòng sẽ vui vẻ thật lâu, vào mùa hè, thỉnh thoảng ngồi quá lâu, nhân lúc đứng lên kéo quần xuống, anh cũng phải nhìn xem em đang làm gì.”
Tiêu Dung Ngư: Em còn…
Trần Hán Thăng: Anh còn…
Chuyện này dường như đã biến thành một cuộc “cãi vã”, cả hai bên đều chứng minh bản thân mình đã từng trả giá càng nhiều hơn nữa.
Trần Hán Thăng miệng lưỡi sắc bén, đầu óc nhanh chóng phản ứng, thỉnh thoảng còn càn quấy một chút, chẳng mấy chốc Tiêu Dung Ngư đã không thể theo kịp tiết tấu.
Nhưng cô vẫn còn một vũ khí sắc bén.
“Nhưng lúc trước là anh đá em mà.”
Tiêu Dung Ngư đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng ngừng nói, cô đang ám chỉ “Tu La tràng” đầu tiên, lúc đó Tiêu Dung Ngư trực tiếp chuyển trường, hơn nữa không muốn gặp mình suốt vài tháng.
Trần Hán Thăng lau nước mắt trên mặt Tiêu Dung Ngư: “Em yên tâm đi, anh vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ em đâu.”
“Anh đừng gạt em.”
Tiêu Dung Ngư ngẩng đầu lên: “Thực ra những chuyện anh vừa nói lúc nãy, em nghe xong cũng cảm thấy rất vui, em rất yêu anh, Tiểu Trần.”
“Bạch Nguyệt Quang, anh cũng yêu em.”
Trần Hán Thăng cưng chiều nói.
“Vậy thì…”
Tiêu Dung Ngư ngơ ngác nhìn Trần Hán Thăng một lúc lâu: “Anh ôm em đến phòng ngủ được không?”
“Đương nhiên là được rồi, anh cũng đang có ý định như vậy.”
Trần Hán Thăng một tay ôm chân, một tay ôm cổ Tiêu Dung Ngư, vô cùng nhẹ nhàng nhấc cô lên, sau khi đi vào phòng ngủ, hắn thuận tiện dùng chân đóng cửa lại.
“Tắt đèn…”
Ngay khi Trần Hán Thăng đang định cởi quần áo thì Tiêu Dung Ngư lại tránh trong chăn, nói một câu giống như đã từng quen thuộc.
“Cạch.”
Trần Hán Thăng vội vàng tắt đèn tắt máy tính, trong phòng ngủ lập tức trở nên tối om, chỉ có một ánh trăng trắng nhàn nhạt phản chiếu trên bàn làm việc trước ô cửa sổ.
“Tiểu Trần.”
Khi ánh mắt của hai người đối diện nhau, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, cơ thể càng ngày càng gần, Tiêu Dung Ngư ôm lấy khuôn mặt của Trần Hán Thăng: “Anh phải nhớ kỹ, anh không thể vứt bỏ em lần thứ hai.”
“Ừ…”
Trần Hán Thăng gật đầu một cái thật mạnh, thực ra… Nếu tính cả trước khi trọng sinh, hắn đã vứt bỏ cô hai lần.
Lúc trước hắn vẫn luôn cảm thấy khó chịu trước việc trọng sinh, nhưng bây giờ nghĩ lại, thực ra cũng không tồi.
Nếu không có điều tốt đẹp của trọng sinh, sao có thể gặp lại một lần nữa chứ?
“Nếu thực sự vứt bỏ, anh sẽ trở về vào mùa hoa rơi ở Kiến Nghiệp sao….”
Ngay khi Trần Hán Thăng đang miên nam suy nghĩ thì đột nhiên có một cánh tay mảnh khảnh vươn ra từ trong ổ chăn, ôm lấy cần cổ của Trần Hán Thăng, ôm chặt về phía mình.