Những cô gái có tính cách khác nhau, phương thức hôn môi của các cô ấy cũng có sự khác nhau rất lớn, về điểm này, Trần Hán Thăng có thể cảm nhận sâu sắc.
Ví dụ như Thẩm Ấu Sở, tính tình cô ngại ngùng xấu hổ, những lúc hôn môi về cơ bản đều là bị động đáp trả, Trần Hán Thăng thậm chí còn phải xụ mắt xuống, ra lệnh cho cô vươn đầu lưỡi ra.
Lúc ấy Thẩm khờ khạo mới ấm ức vươn đầu lưỡi nhỏ nhắn ra, thoạt nhìn có vẻ đáng yêu, giống như đang chơi trò “lêu lêu lêu” với Trần Hán Thăng vậy.
Còn về phần La Tuyền, lúc hôn môi, hàm răng sẽ vô thức cắn Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng bị cắn đến hoảng hốt, có chút kháng cự hôn môi với cô ấy.
Thương Nghiên Nghiên là người thấu hiểu lòng người nhất, cũng là người phóng khoáng nhất, đặc biệt cô còn thích tô những màu son môi tươi tắn sáng chói, sau khi hôn cô ấy xong, khoé miệng, cổ, thậm chí trên cổ áo đều có dấu môi rõ ràng.
Còn về phần cô bạn thân Trịnh, mặc dù mối quan hệ giữa cô và Trần Hán Thăng rất tốt, hai người đã từng ôm nhau, nhưng chưa từng chính thức hôn môi.
Đương nhiên, cùng uống chung một chén cà phê, chắc chắn không tính.
Về phần Khổng Tĩnh…
Hả?
Tại sao lại nghĩ đến chị Tĩnh chứ?
Còn về phần Tiêu Dung Ngư, vào buổi tối ngày 21, Trần Hán Thăng lại hôn lên môi Bạch Nguyệt Quang của mình một lần nữa, nhưng lần này khác với trước kia, lúc trước chỉ là “hôn cá”, đêm nay là “ăn cá”.
Tính tình Tiểu Ngư Nhi ngọt ngào dịu dàng, ngay cả nước miếng của cô cũng giống như hoà quện mùi hương ngọt ngào, phản ứng vừa nhiệt tình vừa tinh tế, bởi vì đây là bạn trai cô đã yêu suốt bảy năm, cũng là đối tượng muốn kết hôn trong tương lai.
Ba chữ “Trần Hán Thăng” này, đã được viết trên ký ức của thanh xuân.
“Tiểu Trần, em thực sự rất yêu anh.”
Tiêu Dung Ngư xinh đẹp tự tin, có chút kiêu ngạo, có chút tuỳ hứng, cuối cùng cũng hoàn toàn giao nộp bản thân ra ngoài.
….
Sáng sớm hôm sau, ánh trăng trắng sáng bên ngoài cửa sổ đã từ từ nhạt đi, thay vào đó là ánh mắt trời biếng nhác ấm áp, Trần Hán Thăng bị tiếng cãi nhau ở lầu dưới đánh thức.
Có lẽ là một cặp mẹ con, người mẹ đang muốn đưa đứa nhỏ đến nhà trẻ, đứa nhỏ lại lấy cớ “Đông Chí” để trì hoãn, cậu bé này còn rất biết đánh rắm, thậm chí ngâm nga một đoạn “Bài ca 24 tiết” để biểu đạt sự quan trọng của ngày lễ này.
Khi thấy người mẹ sắp bị thuyết phục, Trần Hán Thẳng mở cửa sổ một cái “rầm”: “Thân làm phụ huynh, chị nhất định phải có chủ kiến, đứa nhỏ nên đi học thì đi học, nên học thêm thì học thêm, dù sao thằng bé ở nhà cũng chỉ xem tivi thôi.”
“Hơn nữa!”
Trần Hán Thăng hét lớn: “Đông chí cũng không phải là lúc không thể đánh trẻ con.”
Cậu nhóc xấu xa kia có lẽ cũng không thể ngờ được sẽ có người xen vào chuyện người khác, đột nhiên không thể phản ứng lại, nhưng mẹ cậu nhóc lại nghe theo “kiến nghị” của Trần Hán Thăng, chỉ vào trán con mình cảnh cáo: “Con có đi nhà trẻ không, đừng ép mẹ phải ra tay trong ngày lễ này.”
“Hừ!”
Sau khi nhìn thấy cậu nhóc kia ngoan ngoãn đi nhà trẻ, Trần Hán Thăng hừ lạnh một tiếng: “Quấy rầy giấc ngủ của ông đây, không trả giá một chút thì không được.”
“Ha ha ha…”
Phía sau vang lên một đợt cười duyên, không biết Tiêu Dung Ngư đã tỉnh dậy từ lúc nào, kéo chăn lên che khuất người, chỉ chừa ra khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn ở bên ngoài.
“Tiểu Trần, sao anh lại bắt nạt trẻ con vậy?”
Ánh mắt Tiêu Dung Ngư sáng lấp lánh, tất cả đều phản chiếu bóng dáng của Trần Hán Thăng.
“Anh không bắt nạt mà.”
Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Anh chỉ muốn thằng bé trải nghiệm được tình cảm mẹ con chân thật một chút, đừng đi viết mấy bài văn mẫu như bản thân sốt cao 40 độ, mẹ cõng mình trên lưng chạy về phía bệnh viện giữa trời mưa như trút nước, trên đường đi còn vấp ngã một cái, những thứ này hoàn toàn không chân thật chút nào.”
“Hừ!”
Tiêu Dung Ngư lại nhăn cái mũi nhỏ nhắn: “Chẳng phải lúc trước chúng ta đều viết văn như vậy sao?”
“Cho nên mới không chân thật đấy, có mẹ nào mà không đánh con đâu, lúc trước Lương thái hậu thường xuyên đánh anh, có một lần anh cũng vô cùng tức giận, phản bác mẹ giáo dục con cái như vậy là không đúng!”
Trần Hán Thăng vừa nói vừa chui vào trong chăn: “Em đoán xem bà ấy nói gì?”
“Ồ, dì Lương đã nói như thế nào?”
Tiêu Dung Ngư tò mò hỏi, không nhìn thấy sự mừng thầm giữa hai hàng chân mày Trần Hán Thăng.
Bây giờ mới hơn 8 rưỡi, hình như vẫn có thể thân thiết một lần nữa, sau đó bọn họ sẽ về quê đón chú Tiêu và dì Lữ, nhân tiện ăn cơm trưa rồi trở về nội thành.
Quản lý thời gian này, chuẩn cmnr.
“Mẹ anh nói.”
Trần Hán Thăng dùng ngôn ngữ để thú hút sự chú ý của Tiểu Ngư Nhi, bàn tay tác quái lại duỗi vào trong một lần nữa: “Lúc ấy mẹ không muốn giáo dục anh, chỉ đơn thuần muốn đánh một trận cho hả giận… Mẹ nó, sao em lại mặc quần áo vào rồi?”
“Hả?”
Tiêu Dung Ngư bị chọc cười, nhưng nghe thấy câu nói của Trần Hán Thăng, cô cũng sửng sốt một chút: “Dậy rồi, em chắc chắn phải mặc quần áo chứ sao?”
“Khụ khụ…”
Trần Hán Thăng kho khan một tiếng: “Tiểu Ngư Nhi, trong kế hoạch một ngày, vào sáng sớm là thời điểm học ngoại ngữ tốt nhất, sao em có thể mặc quần áo chứ?”
“Em không học.”
Tiêu Dung Ngữ đã biết “học ngoại ngữ” có nghĩa là gì, sau này rất có thể cả hai người sẽ có một “bí mật cứng”.
“Bạn học Tiêu.”
Sáng sớm hôm nay Trần Hán Thăng rất muốn học tập, đầy ẩn ý nói: “Thầy giáo Trần cảm thấy vô cùng đau lòng trước loại thái độ không thích học tập của em.”
“Cha mẹ em về rồi.”
Tiểu Ngư Nhi đỏ mặt đưa ra lý do từ chối.
“Chậc, ai tin chứ?”
Trần Hán Thăng căn bản không tin: “Em cho rằng dùng phụ huynh làm lý do thì không cần phải học ngoại ngữ sao?”
“Thực sự đã về rồi.”
Tiêu Dung Ngư đưa điện thoại cho Trần Hán Thăng, quả nhiên trên đó có mấy tin nhắn.
Tiêu Hoành Vĩ: Con gái đã về đến nhà chưa, bữa tối ăn gì vậy?
Tiêu Dung Ngư: Con đã về rồi, ăn sủi cảo.
Tiêu Hoành Vĩ: Hán Thăng đâu?
Tiêu Dung Ngư: Anh ấy đang check mail ở trong phòng ngủ.
Tiêu Hoành Vĩ: Cha có một đề nghị, sau khi check mail xong thì bảo Hán Thăng về đi, tuyệt đối đừng để dì Lương lo lắng.
Tiêu Dung Ngư: Con biết rồi, cha ngủ ngon.
Đây là tin nhắn vào tối hôm qua, Tiêu Dung Ngư trả lời không rõ ràng, có lẽ Lão Tiêu cả đêm không thể ngủ ngon được, cho nên sáng nay chưa đầy bảy giờ lại gửi một tin nhắn khác.
Tiêu Hoành Vĩ: Con gái à, cha và mẹ đã về rồi, vừa khéo có một chiếc xe đi vào nội thành, cha về làm bữa sáng cho con ăn nha.
“Mẹ kiếp…”
Trần Hán Thăng tính toán thời gian một chút, hình như cũng sắp về đến nhà rồi, hắn và Tiêu Dung Ngư vẫn chưa kết hôn, bên ngoài có thể tự do một chút, nhưng dưới mí mắt của cha mẹ, ở bên cạnh nhau thế này vẫn không ổn lắm.
“Thôi quên đi, anh vẫn nên tự tra từ điển thì hơn, không được tìm người khác học tiếng Anh…”
Trần Hán Thăng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ, trong miệng còn nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Tiểu Trần, từ điển gì vậy?”
Tiêu Dung Ngư chỉ nghe thấy nửa câu trước, trong lúc nhất thời không thể hiểu rõ ý của hắn.
“Ha ha, không có gì.”
Trần Hán Thăng cười hì hì mặc quần áo vào, “mua” một cái, hôn lên má của Tiểu Ngư Nhi: “Khăn trải giường tối qua chúng ta thay đâu rồi, tốt nhất đừng để dì Lữ nhìn thấy.”
Nếu để Lữ Ngọc Thanh nhìn thấy khăn trải giường, bà ấy sẽ ngay lập tức hiểu rõ lần đầu tiên của con gái thực chất là vào tối qua, trước đó đều là thủ thuật che mắt của Trần Hán Thăng.
“Hừ, không cần anh quan tâm.”
Trước khi Tiêu Dung Ngư chuẩn bị xuống giường, cô nhẹ nhàng nhíu mày một chút, sau đó đột nhiên nắm lấy cánh tay Trần Hán Thăng, “hung ác” cắn một miếng, nhưng cũng chỉ để lại một dấu răng nhàn nhạt trên cánh tay.
“Trần heo, anh nhất định phải đối xử tốt với em, Giáng sinh năm nay anh phải ở bên cạnh em.”
“Không thành vấn đề.”
Trần Hán Thăng sảng khoái đồng ý, phải ở bên cạnh hai cô gái trong lễ Giáng Sinh, đối với người khác mà nói chuyện này có chút khó khăn, nhưng đối với một “thích khách” thời gian giống như mình, chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề.
…
15 phút sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa “bộp bộp bộp”, Trần Hán Thăng đi đến mở cửa, quả nhiên là hai vợ chồng Lão Tiêu.
Nhìn thấy Trần Hán Thăng ở trong nhà, Lữ Ngọc Thanh chỉ gật đầu một cái, dường như cũng không bất ngờ, vẻ mặt của Lão Tiêu hơi phức tạp, “cha vợ tương lai” nhìn “con rể tương lai” một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi: “Tiểu Ngư Nhi đâu?”
“Em ấy đang rửa mặt ạ.”
Trần Hán Thăng trả lời.
“Xử lý xong tình hình khẩn cấp rồi?”
Lão Tiêu tiếp tục hỏi, những chuyện ngày hôm qua thực sự trùng hợp quá mức.
“Xử lý xong rồi ạ.”
Trần Hán Thăng không hề nói dối, cậu đã đồng ý với giao dịch làm ăn này, vừa có thể kiếm được tiền vừa có thể cạnh tranh với Samsung, thực sự quá thú vị.
“Ồ.”
Lão Tiêu ngồi xuống ghế sô pha, im lặng một lúc lâu, vẫn chưa thể chắc chắn, nhưng vẫn mang theo một chút hy vọng hỏi: “Hán Thăng, ngày hôm qua cậu không về đúng không?”
“Không ạ.”
Trần Hán Thăng lắc đầu, vô cùng thành thật nói: “Ngày hôm qua xử lý xong chuyện gấp, con lại học ngoại ngữ suốt cả đêm.