“Cậu học ngoại ngữ?”
Tiêu Hoành Vĩ bàytoan ra vẻ mặt nghi ngờ, trong lòng tất cả mọi người đều biết thành tích học tập của Trần Hán Thăng đạt đến trình độ nào, hắn có thể ngoan ngoãn học tập như vậy sao?
“Thật đấy, chú Tiêu, tối hôm qua cháu đã học nội dung quý thứ bảy của New Concept English, có một người đàn ông trẻ tuổi tên là Michael, anh trai anh ta bị tống vào ngục, để giải cứu anh mình, Michael đã chủ động bị bỏ tù…”
Trần Hán Thăng đang lảm nhảm nói bậy, kết quả Tiêu Dung Ngư rửa mặt xong đi ra ngoài, xoa xoa vòng eo thon thả nhỏ nhắn, mở to mắt nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông nhàm chán này.
“Cha, cha nói làm bữa sáng đâu nào?”
Tiêu Dung Ngư nhìn lão Tiêu ở trước mặt.
“Được rồi, được rồi, cha sẽ đi làm ngay.”
Tiêu Hoành Vĩ- Nô lệ của con gái vội vàng đứng dậy, trước khi đi vào phòng bếp còn quay đầu lại nói với Trần Hán Thăng: “Câu chuyện hay lắm, nhưng nó không thể xảy ra ở nhà giam trong nước được.”
Sau khi Tiêu Hoành Vĩ rời đi, Tiêu Dung Ngư chạy “thịch thịch thịch” đến trước mặt Trần Hán Thăng: “Này heo thối, anh đang nói gì vậy, còn dùng cốt truyện của “Vượt Ngục” để lừa gạt cha em nữa.”
“Mẹ nó, em cũng đã xem rồi sao?”
“Đúng vậy, một bộ phim điện ảnh của Mỹ mới phát hành vào tháng tám năm nay, một sư tỷ đã đề cử nó trong nhóm QQ của nhóm thạc sĩ.”
Tiểu Ngư Nhi nhẹ nhàng véo lỗ tai Trần Hán Thăng: “Nhưng còn anh, thậm chí còn chưa qua tiếng anh cấp 4, thế mà cũng đi xem phim Mỹ, có phải có cô gái nào nói với anh không?”
“Bạn cùng phòng của anh nói, chính là anh chàng thích tỏ vẻ tên là Kim Dương Minh mà anh đã từng nhắc với em đấy, đồng thời cũng là ẩn sĩ nhân gian ngoại long phượng sợ giống như anh đây.”
Trần Hán Thăng lôi Kim Dương Minh ra làm tấm bia chắn: “Cậu ta phô trương như vậy đấy, xem phim Mỹ, chơi Audition Online, tải hình ảnh những chiếc xe sang làm hình nền và thay đổi tên QQ thành “Đừng làm phiền, chớ quấy rầy, không nói chuyện phiếm”, giả vờ như mình được hoan nghênh lắm vậy?”
“Ha ha ha… Người bạn cùng phòng của anh buồn cười quá đi.”
Tiểu Ngư Nhi nhanh chóng bị chọc cười ha ha, đột nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cô dựa vào người Trần Hán Thăng cuộn tròn trên ghế sô pha, cùng nhau xem mấy chương trình ngớ ngẩn trên đài truyền hình Hồ Nam.
Cảm giác của cô bây giờ vô cùng kỳ quái, thực sự không muốn tách khỏi Trần Hán Thăng dù chỉ một giây, cả ngày chỉ muốn dính trên người Trần Heo.
“Cốc cốc cốc…”
Khi hai người đang tình chàng ý thiếp với nhau thì lại đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
“Mới sáng sớm tinh mơ ai đáng ghét như vậy chứ?”
Trần Hán Thăng thở dài một hơi, nhưng sau khi mở cửa, nhìn thấy Biên Thi Thi đỏ mắt xuất hiện trước mặt, rõ ràng là đã khóc.
“Tiểu Ngư Nhi.”
Trần Hán Thăng gọi một tiếng, nhất định là đã xảy ra chuyện gì.
“Thi Thi, có chuyện gì vậy?”
Tiêu Dung Ngư đi ra ngoài, nhìn thấy dáng vẻ này của cô bạn thân thì đau lòng không thôi, ôm cô ấy đi vào trong phòng ngủ an ủi.
Khi Trần Hán Thăng đang định đóng cửa lại thì nhìn thấy Vương Tử Bác cũng chạy “thịch thịch thịch” lên lầu, cậu ấy thậm chí còn không kịp lấy lại nhịp thở, lập tức vội vàng hỏi: “Biên Thi Thi ở dây không?”
“Có, vừa đến.”
Trần Hán Thăng bĩu môi, chỉ vào phòng ngủ của Tiêu Dung Ngư.
“Vậy thì tốt rồi.”
Lúc này Vương Tử Bác mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới phát hiện mặc dù là ngày đông nhưng mình đã chạy đến mồ hôi đầm đìa.
“Hai người làm sao vậy?”
Trần Hán Thăng tò mò hỏi: “Tối hôm qua Biên Thi Thi ở trong nhà mày, mày cũng kéo người ta học ngoại ngữ à?”
“Học ngoại ngữ cái gì chứ?”
Đây là bí mật cứng chỉ thuộc về Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư, Vương Tử Bác sao có thể biết được.
“Ha ha…”
Trần Hán Thăng ti tiện cười hai tiếng, lại thay đổi cách nói khác: “Có phải mày đã làm chuyện gì xấu với Biên Thi Thi không, mới sáng sớm người ta đã khóc sướt mướt chạy về, chú Tiêu là cảnh sát, chuyên bắt những thứ chó má không biết xấu hổ như mày đấy.”
“Mày cái rắm!”
“Vương Tử Bác vốn dĩ đang sốt ruột, lại nghe Trần Hán Thăng đùa giỡn thế này, tức giận đấm hắn một cái: “Tối hôm qua Biên Thi Thi ngủ cùng với mẹ tao, mẹ tao còn đặc biệt đổi đệm, giường chiếu mới, ông đây không phải là loại lưu manh như mày, sao có thể làm chuyện xấu với cậu ấy được chứ?”
“Fuck! Con mẹ nó mày không biết mình đã dùng sức lớn như thế nào sao? Giống như một con chó gấu vậy.”
Trần Hán Thăng xoa xoa cánh tay, hùng hùng hổ hổ ném điếu thuốc qua, Vương Tử Bác đang định cầm lấy thì đột nhiên nhớ ra đây là nhà của Tiêu Dung Ngư, Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh đang ở bên cạnh, vẫn xua tay từ chối.
Vương Tử Bác là một đứa trẻ sinh ra trong một gia đình bình thường, tính cách cũng tương đối lương thiện, đương nhiên có chút kính sợ đối với Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh.
Trần Hán Thăng cũng không miễn cưỡng, lười biếng nằm trên ghế sô pha tiếp tục xem “Happy Camp”.
“Tiểu Trần.”
Vương Tử Bác thất thần nhìn TV hai phút, cuối cùng hỏi: “Tao có vấn đề về tình cảm muốn hỏi một chút.”
“Đừng hỏi.”
Trần Hán Thăng cười hì hì đáp: “Hỏi chính là phân.”
“Mày đứng đắn một chút đi.”
Vương Tử Bác buồn bực nói: “Tối hôm qua Hoàng Tuệ liên lạc với tao.”
“Cái quỷ gì vậy?”
Trần Hán Thăng cho rằng mình nghe nhầm: “Sao mày còn giữ phương thức liên lạc với cô ta?”
“Tao giữ làm gì, xoá QQ rồi, xoá Fetion, số điện thoại cũng xoá.”
Vương Tử Bác vô cùng bực bội: “Nhưng chị ta không xoá của tao.”
“Cô ta tìm mày có chuyện gì?”
Trần Hán Thăng hỏi: “Không phải là muốn cầu xin quay lại đấy chứ, mày sẽ không mềm lòng đồng ý rồi đúng không? Mày còn nhớ ao cá của Hoàng Tuệ đúng không, không thể nào, không thể nào…”
“Tao không có, Hoàng Tuệ cũng không cầu xin quay lại.”
Vương Tử Bác rầu rĩ lấy điện thoại di động ra đưa cho Trần Hán Thăng xem.
Dãy số lạ: Tử Bác, cậu có ở đó không?
Vương Tử Bác: Bạn là ai?
Dãy số lạ: Ha ha, quả nhiên cậu đã xoá tôi.
Vương Tử Bác: Xin lỗi, lúc trước tôi đã đổi điện thoại, có lẽ có một số liên hệ không thể lưu được, xin hỏi bạn là?
Dãy số lạ: Tôi là Hoàng Tuệ, lúc trước cậu có thể nhớ kỹ số điện thoại của tôi, không ngờ vừa mới yêu đương với một cô sinh viên xinh đẹp, cậu đã quên tôi.
Sau tin nhắn này, Vương Tử Bác không trả lời một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Hoàng Tuệ chủ động mở chủ đề.
Hoàng Tuệ: Tử Bác, dạo gần đây cậu sống thế nào?
Vương Tử Bác: Tôi muốn đi ngủ, ngủ ngon.
Muốn nói về quá trình trưởng thành của Vương Tử Bác, đặc biệt là vướng mắc với Hoàng Tuệ, đó thực sự là một đoạn lịch sự phong phú và chân thật, thực sự khiến người nghe rơi lệ, người nghe đau lòng.
Đoạn thứ nhất, có lẽ là lần đầu tiên gặp nhau trên tàu hoả;
Đoạn thứ hai, sau khi Hoàng Tuệ đến Kiến Nghiệp làm việc, Vương Tử Bác biến thẳng một tên simp lỏ thời gian dài, bao gồm cả việc vay tiền mời Hoàng Tuệ ăn cơm Tây, mãi đến khi dưới sự can thiệp của Trần Hán Thăng, Vương Tử Bác tận mắt nhìn thấy Hoàng Tuệ và Triệu Chính đi vào khách sạn, lúc này mới từ bỏ theo đuổi;
Đoạn thứ ba là Hoàng Tuệ bị Triệu Chính đá, vì thế tìm đến Vương Tử Bác, đây là lần đầu tiên Vương Tử Bác tha thứ cho Hoàng Tuệ, hai người làm lành;
Đoạn thứ tư, Triệu Chính tỏ vẻ muốn kết hôn với Hoàng Tuệ, sau khi so sánh “tiềm lực phát triển” giữa Triệu Chính và Vương Tử Bác, Hoàng Tuệ quyết định trở lại bên cạnh Triệu Chính, sau khi “bị chia tay”, Vương Tử Bác say mèm gào khóc trong đêm khuya, sau khi tỉnh rượu mặt rất đau;
Đoạn thứ năm, mẹ của Triệu Chính không đồng ý cuộc hôn nhân này, vì thế Hoàng Tuệ lại bị đá một lần nữa, cô ta cũng tìm đến Vương Tử Bác một lần nữa, Vương Tử Bác lo Trần Hán Thăng mắng mình nên tìm đến Thẩm Ấu Sở cầu xin giúp đỡ;
Đoạn thứ sáu, Trần Hán Thăng chỉ có thể đồng ý, lần này là khoảng thời gian Vương Tử Bác và Hoàng Tuệ ở bên nhau lâu nhất, thậm chí còn chứng kiến quá trình Hoả Tiễn 101 quật khởi đến suy sụp.
Đoạn thứ bảy, sau khi Hoả Tiễn 101 “phá sản”, Vương Tử Bác khăng khăng muốn đồng cam cộng khổ với bạn nối khố, Hoàng Tuệ tỏ vẻ nếu như vậy thì cậu hãy chọn một người giữa tôi và Trần Hán Thăng đi, Vương Tử Bác chọn Trần Hán Thăng, đồng thời biến thành một kẻ nghèo rách mùng tơi, Hoàng Tuệ cũng không chút do dự rời đi.
Nếu kể rõ chi tiết bảy đoạn lịch sử này, những tình tiết vụn vặt trong đó thực sự có thể quay được một bộ phim truyền hình hơn 30 tập, trở lại với quan điểm cá nhân, Vương Tử Bác vừa là người thua, cũng là người thắng.
Thua là vì cậu ấy đã tiêu tốn quá nhiều tình cảm và tinh lực không cần thiết, hàng chục ngàn tệ kiếm được khi làm thêm ở Hoả Tiễn 101 cũng tiêu hết trên người Hoàng Tuệ.
Thắng là vì sau khi trải qua sự “rèn luyện” của chị tiểu Tuệ, Vương Tử Bác không còn bị tra nữ lừa gạt nữa, sau đó là tạm biệt với cuộc sống của xử nam, năng lực cũng tăng lên không ít, thậm chí còn tự mở công ty của mình dưới sự ủng hộ và cổ vũ của bạn tốt.
Bây giờ cậu ấy đã có Biên Thi Thi, một cô gái bảo bối xinh đẹp, đánh đá, học thức cao, giản dị như vậy, theo lý mà nói chắc chắn không thể lại trêu chọc với bạn gái cũ một lần nữa, Vương Tử Bác cũng thực sự không quan tâm, trực tiếp nói “ngủ ngon”, nhưng Hoàng Tuệ vẫn không thuận theo, không buông tha tiếp tục gửi tin nhắn.
Hoàng Tuệ: Tôi không thể ngủ được, muốn nói chuyện với cậu một chút, cậu không cần phải trả lời, chỉ cần đọc là được rồi.
Hoàng Tuệ: Tôi và Tống Nghĩa Tiến đã chia tay rồi, anh ta là một gã đàn ông cặn bã lừa sắc, không hề có ý định chịu trách nhiệm, tôi cũng muốn rời khỏi Kiến Nghiệp, thành phố này không thích hợp với tôi, nhưng trước khi tôi thôi việc, Tống Nghĩa Tiến lại yêu cầu tôi trả tiền, gã nói tiền thuê nhà mua quần áo cho tôi trước đó nhất định phải trả lại cho gã.
Hoàng Tuệ: Cậu cũng biết tôi không phải là người biết tiết kiệm tiền, cho nên cậu có thể cho tôi mượn một chút được không, sau này tôi chắc chắn sẽ trả lại cho cậu.
Hoàng Tuệ: Thực ra nguyên nhân lớn nhất khiến tôi và Tống Nghĩa Tiến chia tay chính là vì cậu đánh khách hàng người châu Úc kia, dẫn đến đơn hàng của công ty bị ngâm nước nóng.
Hoàng Tuệ: Nhưng tôi không trách cậu, bởi vì cậu là một người đàn ông tốt thực thụ, hy vọng cậu nể mặt đoạn tình cảm trước kia, có thể giúp tôi lần này… Tử Bác, cậu ngủ trước đi, ngày mai nhớ cho tôi một câu trả lời.
“Hay đấy, có thể hỏi chuyện vay tiền với liếm chó đã chia tay, hành động này rất Hoàng Tuệ.”
Trần Hán Thăng đọc tin nhắn xong, hỏi Vương Tử Bác: “Cho nên Biên Thi Thi vô tình đọc được… Những tin nhắn này?”
“Không.”
Vương Tử Bác nhịn một lúc lâu, cuối cùng cũng hậm hừ nói: “Là tao chủ động nói, tao cảm thấy giữa hai người yêu nhau không nên có bí mật gì, cho nên đã nói chuyện này cho cô ấy nghe, không ngờ Biên Thi Thi lại đột nhiên tức giận…”
“Ôi má tôi ơi.”
Trần Hán Thăng sửng sốt, cuối cùng phụt một tiếng bật cười nói: “Hành động này của mày đúng là khiến người ta bối rối, nếu không bị xuất huyết não trong suốt hơn hai mươi năm, chắc có lẽ mày cũng không thể làm được.”