“Tiểu Trần, sao mày lại vui sướng khi nhìn thấy người gặp hoạ như vậy chứ?”
Vương Tử Bác cảm thấy mình đã thành ra như thế này rồi, thế mà bạn bè tốt còn cười vô cùng vui vẻ.
“Nhưng tao cảm thấy rất thú vị mà, Tu La tràng của ông đây vẫn chưa bùng nổ mà mày đã thử một Tu La tràng loại nhỏ trước để kiểm tra uy lực của nó, hơn nữa còn là do mình chủ động thẳng thắn.”
“Cút cút cút…”
Vương Tử Bác hất tay Trần Hán Thăng ra, lẩm bẩm nói: “Đây hoàn toàn không phải là Tu La tràng, tao chỉ không muốn giấu diếm mà thôi, bây giờ phải làm sao bây giờ?”
Trần Hán Thăng nhún vai: “Có một tin tốt và một tin xấu, mày muốn nghe tin nào trước.”
“Còn có tin tức tốt gì?”
Vương Tử Bác mở to hai mắt, khó có thể tin được hỏi.
“Biên Thi Thi tức giận sau khi nghe thấy chuyện đó, chứng tỏ cậu ấy thực sự thích mày.”
Trần Hán Thăng nhún vai: “Đây chẳng phải là tin tốt sao?”
“Cũng phải ha.”
Vương Tử Bác phản ứng lại, ngây ngô cười một tiếng rồi lại hỏi: “Vậy tin tức xấu thì sao?”
“Cũng chính vì cậu ấy thích mày nên việc này mới khó giải quyết.”
Trần Hán Thăng vỗ ngực “bốp bốp bốp”: “Cần phải bậc thầy tình cảm là tao đây ra mặt.”
“Ồ, vậy mày mau nói đi chứ?”
Vương Tử Bác ngơ ngác nói.
“Tử Bác, sao mày không hiểu quy củ giang hồ chút nào vậy?”
Trần Hán Thăng nhanh chóng vân vê ngón tay cái và ngón trỏ: “Chẳng lẽ bậc thầy tình cảm không cần phí lên sân khấu sao?”
“Phí lên sân khấu?”
Vương Tử Bác cho rằng đây chỉ là một trò đùa, Trần Hán Thăng thân là một tỷ phú, làm sao mình có thể trả nổi, nhưng khi thấy Trần Hán Thăng thực sự không có ý định dịch mông, cậu ấy chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Vậy mày muốn bao nhiêu?”
“Một trăm triệu…”
Trần Hán Thăng còn dưa dứt lời, Vương Tử Bác đã lập tức đứng dậy, coi như cậu ấy đã nhìn thấu, thứ chó má này đang coi mình như một trò tiêu khiển.
“Khách quan đừng đi chứ, có thể bàn lại mà.”
Trần Hán Thăng cười hì hì giữ chặt Vương Tử Bác: “Không có tiền cũng có thể dùng thứ đồ khác thay thế mà.”
“Thứ gì?”
Vương Tử Bác xoay người lại hỏi.
Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên liếc nhìn một vòng, xác định cửa phòng của Tiêu Dung Ngư vẫn đang đóng chặt, Lão Tiêu và Lữ Ngọc Thanh đang ở trong phòng bếp, lúc này mới hạ giọng nói: “Ngày 24 này Thẩm Ấu Sở thi lên thạc sĩ, ngày hôm đó tao phải đưa cô ấy đến địa điểm thi, dù sao cũng đã từng gặp mặt bà con họ hàng của Tiểu Ngư Nhi, phải xử lý việc công bằng một chút.”
“Nhưng…”
Vương Tử Bác lúng túng hỏi: “Cái này thì có liên quan gì đến chuyện sáng nay?”
“Có chứ.”
Trần Hán Thăng nói: “Muộn nhất là ngày mai ngày 23 tao phải trở về Kiến Nghiệp, nhưng rất có thể Tiểu Ngư Nhi ngày 24 mới về, mấy lý do như công việc bận rộn tao đã dùng hết rồi, cho nên lần này mày hãy tìm một lý do nào đó, người anh em tốt chẳng phải nên giúp đỡ bao che cho nhau sao?”
Vương Tử Bác suy nghĩ một chút, cậu ấy luôn cảm thấy mình hơi bị thiệt, bởi vì Biên Thi Thi không phải là một cô gái vô cớ gây rối, hơn nữa có Tiểu Ngư Nhi ở bên cạnh khuyên nhủ, cuối cùng cô ấy sẽ hiểu rõ tấm lòng của mình.
Nhưng còn về phần Tiểu Trần, ngày mai hắn nhất định phải trở về.
Nghĩ đến đây, Vương Tử Bác lại có chút đắc ý nho nhỏ: “Tiểu Trần à, nếu tao không đồng ý thì sao?”
“Ha ha…”
Trần Hán Thăng nhìn thấy sắc mặt của Vương Tử Bác thay đổi, lập tức biết được trong lòng thằng nhóc này đang nghĩ gì, hắn cũng hừ lạnh một tiếng: “Mày cứ nói thẳng với Biên Thi Thi, thực sự là cái gì cũng nói được sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Vương Tử Bác ngẩng đầu ưỡn ngực: “Tao không muốn lừa cậu ấy chuyện gì cả.”
“Bao gồm cả chuyện lên giường với Hoàng Tuệ sao?”
Trần Hán Thăng nhàn nhạt nói.
“Mày có ý gì?”
Vương Tử Bác đứng phắt dậy, chuyện này đương nhiên cậu ấy chưa nói, nhưng trên đời này ngoại trừ mình và Hoàng Tuệ ra, cũng chỉ có ông bạn nối khố này biết.
Nhưng hoàn toàn không thể ngờ được rằng thứ chó má Trần Hán Thăng này lại dùng chuyện này ra để “uy hiếp”.
“Cho mày thời gian ba phút.
Trần Hán Thăng vuốt tóc về phía sau một cái: “Nhanh nghĩ ra lý do ngày mai trở về Kiến Nghiệp đi, nếu không, ông đây sẽ trực tiếp biến Tu La tràng loại nhỏ này mày trở thành Tu La tràng cỡ trung.”
Vương Tử Bác im lặng một lúc lâu: “Tiểu Trần, mày đúng là chó má.”
“Mua, yêu mày, moah moah!”
Trần Hán Thăng không chút do dự trả lời.
…
Ba phút sau, Vương Tử Bác quyết định dùng lý do “phải làm thí nghiệm” để trở về, thực ra Trần Hán Thăng hoàn toàn không ngại, chỉ cần không phải mình tự miệng là được.
Hai người đi đến bên ngoài phòng ngủ của Tiêu Dung Ngư, lúc Vương Tử Bác đang định gõ cửa thì Trần Hán Thăng đột nhiên ngăn cản cậu ấy lại.
“Tử Bác, phụ nữ rất kỳ quái.”
Trần Hán Thăng lặng lẽ nói: “Nếu mày trực tiếp đi vào, khí thế của mày sẽ lập tức giảm đi một nửa, lúc đó cho dù mày có sai hay không, chắc chắn cũng sẽ bị mắng đến máu chó phun đầy đầu, phải để các cô ấy mời chúng ta vào, như vậy mới có quyền chủ động.”
“Đoạt lại quyền chủ động bằng cách nào?”
Hiện giờ Vương Tử Bác đã hoàn toàn tin tưởng vào Trần Hán Thăng, để mặc hắn sắp xếp.
“Mày đứng trước cửa, cách gần một chút.”
Trần Hán Thăng sắp xếp vị trí đứng cho Vương Tử Bác xong, để tay trái lên gò má cậu ấy, tay trái tái mạnh một cái.
“Bốp!”
Một bạt tai vang dội lanh lảnh quanh quẩn trong phòng khách.
Trần Hán Thăng vừa đánh vừa mở miệng mắng: “Vương Tử Bác, thứ chó má nhà mày, Biên Thi Thi là một cô gái tốt biết bao, sao mày có thể khiến cậu ấy đau lòng chứ?”
“Bốp!”
“Số của Hoàng Tuệ, mày thế mà không trực tiếp block, lại còn dám chúc ngủ ngon với cô ta!”
“Bốp!”
“Tao nóng tính lắm, không động thủ không được!”
“Bốp!”
“Quỳ xuống, hát bài “A men trước một cây nho” với Thi Thi đi.”
…
Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh đang nấu cơm ở trong phòng bếp, nghe thấy động tĩnh lập tức chạy ra ngoài nhìn xem, sau khi phát hiện Trần Hán Thăng chỉ đang chơi đùa với Vương Tử Bác, hai người không biết nên khóc hay nên cười.
“Tôi không hiểu lắm.”
Tiêu Hoành Vĩ hỏi: “Hán Thăng lớn lên giống ai vậy? Bình thường Trần Triệu Quân vô cùng khiêm tốn, Lương Mỹ Quyên cũng không phải là phụ nữ có tâm cơ gì, tại sao con trai lại nghịch ngợm như vậy chứ?”
“Ông quan tâm chuyện này làm gì, nó đối xử tốt với con gái mình là được.”
Lữ Ngọc Thanh đang nấu cháo, sau khi nêm nếm một chút muối mới nói: “Nhưng trong buổi liên quan gia đình lần trước, Lão Trần cũng đã thừa nhận mình mắc sai lầm, lúc đầu ông ấy chỉ muốn bồi dưỡng năng lực làm việc và EQ ứng xử của con trai, kết quả năng lực làm việc và EQ đã bồi dưỡng ra rồi, nhưng tính tình lại tuỳ tiện không thể che giấu được, bây giờ trên thế giới này cũng chỉ có Lương Mỹ Quyên mới có thể trấn áp được Trần Hán Thăng thôi.”
“Nếu Tiểu Ngư Nhi nhà ta cũng có thể trấn áp được thì tốt biết bao?”
Tiêu Hoành Vĩ mong đợi nói.
“Tại sao lại phải trấn áp?”
Lữ Ngọc Thanh không đồng tình với ý kiến này: “Tôi cảm thấy hình thức ở chung hiện tại của hai đứa nó rất tốt, tính tình này của Hán Thăng có thể chọc Tiểu Ngư Nhi vui vẻ.”
“Bốp bốp bốp…”
Nhưng, khi nghe tiếng tiếng động bốp bốp bốp bên ngoài, Lữ Ngọc Thanh lại nói thêm một câu: “Nhưng tuyệt đối không thể để Lão Trần giáo dục cháu nữa, con trai thì không sao, nhưng nếu là một Tiểu Ngư Nhi phiên bản nhỏ, hai cha con này chắc chắn sẽ phá nhà.”
….
Trần Hán Thăng ra sức diễn kịch như vậy, không nghĩ hai người Lục Ngọc Thanh nghe thấy mà Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi ở trong phòng ngủ cũng đã nghe được, chẳng bao lâu sau, cửa phòng đã “kẽo kẹt” được mở ra, Tiểu Ngư Nhi thò đầu ra nhìn: “Các anh đang quậy gì vậy, ầm ĩ không thôi, vào trong nói chuyện đi.”
Sắc mặt Vương Tử Bác trở nên vui vẻ, thầm nghĩ vẫn là Tiểu Trần có cách, các cô ấy thực sự chủ động mời.
Ngay khi Vương Tử Bác đang định đi vào bồi tội thì Trần Hán Thăng lại vô tình chặn đường, trên mặt lộ ra vẻ do dự: “Đi vào không tiện lắm đúng không? Biên Thi Thi đang tức giận như vậy mà.”
“Hả?”
Vương Tử Bác khó hiểu, sao Tiểu Trần lại nói chuyện giúp các cô ấy chứ?
Không ngờ sau khi nghe xong, Tiêu Dung Ngư ngược lại còn khuyên giải và an ủi nói: “Ôi trời, chuyện này Tử Bác cũng là người bị hại mà, thực ra tớ đã khuyên được Thi Thi rồi, Tử Bác chỉ cần nói lời ngon tiếng ngọt vài câu là được.”
Mãi đến lúc này Vương Tử Bác mới bừng tình hiểu ra, Tiểu Trần đang “lấy lui làm tiến”, hắn không chỉ muốn nắm giữ quyền chủ động, mà thậm chí còn không muốn đội “nồi”, chưa đi đến cửa đã ném ra ngoài.
“Bậc thầy vẫn là bậc thầy, chi phí lên sân khấu cao là có nguyên nhân của nó.”