Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 748 - Chương 748: Hoàng Tuệ: Các Sinh Viên Nam Đại Học Đều Là Người Tốt, Ngoại Trừ Trần Hán Thăng!

Chương 748: Hoàng Tuệ: Các sinh viên nam đại học đều là người tốt, ngoại trừ Trần Hán Thăng! Chương 748: Hoàng Tuệ: Các sinh viên nam đại học đều là người tốt, ngoại trừ Trần Hán Thăng!

Phong cách trang trí trong phòng ngủ của Tiểu Ngư Nhi tràn ngập cảm giác thiếu nữ, trắng hồng đan xen, ánh sáng đầy đủ, bàn sách, giá sạch, tủ quần áo, đầy đủ tất cả mọi thứ. Sau khi Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác đi vào thì nhìn thấy Biên Thi Thi đang ngồi dưới mép giường, hình như cô ấy vẫn còn hơi tức giận, nhưng cảm xúc đã ổn định.

Biên Thi Thi đương nhiên sẽ không cho Vương Tử Bác sắc mặt tốt, trong lúc ném ra một ánh mắt khinh thường, cũng nhân tiện quan sát mặt của Vương Tử Bác.

Mặc dù biết Trần Hán Thăng không thể nào xuống tay với Trần Hán Thăng, nhưng Biên Thi Thi vẫn hơi lo lắng, ngộ nhỡ đánh thật thì sao? Bạn trai mình không thể chơi lại một kẻ lưu manh giống như Trần Hán Thăng.

Nhưng sau khi xác định Vương Tử Bác không bị thương, tính tình kiêu ngạo nóng nảy của Biên Thi Thi lại bộc phát, cảm thấy không thể tha thứ cho Vương Tử Bác nhanh như vậy.

“Đồ dính người, tớ đi đâu thì cậu theo đến đó.”

Biên Thi Thi ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

“Ha ha…”

Vương Tử Bác cười gượng một tiếng, cậu ấy bằng lòng đi theo đuôi Biên Thi Thi cả đời này, chỉ cần cô ấy không tức giận là được rồi.

Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau, Tiểu Ngư Nhi chỉ vào vị trí bên cạnh Biên Thi Thi: “Tử Bác, cậu cũng ngồi xuống đi chứ.”

Ý của Tiêu Dung Ngư là tạo cơ hội cho Vương Tử Bác thân thiết với Biên Thi Thi để giải trừ mâu thuẫn giữa hai người yêu nhau này, nhưng Vương Từ Bác chỉ đáp lời “ừ ừ ừ” một tiếng, sau khi nhìn đệm giường một cái, cậu ấy vẫn nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc, cẩn thận ngồi nửa cái mông lên.

Thực ra đây chỉ là một chi tiết rất nhỏ, Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư không hề để ý, Biên Thi Thi đột nhiên có hơi đau lòng.

Cô đương nhiên biết bạn trai mình nghĩ như thế nào, đây là phòng ngủ của Tiêu Dung Ngư, bản thân cô ấy là bạn thân của Tiểu Ngư Nhi, Trần Hán Thăng là bạn trai của cô, cho nên bọn họ có thể tuỳ tiện thoải mái.

Nhưng Vương Tử Bác cảm thấy thân phận của mình vẫn còn cách một tầng, cộng thêm điều kiện gia đình của Tiểu Ngư Nhi tốt như vậy, cảm giác kiềm chế vô hình khiến cậu ấy chú ý đến hành động lời nói của mình.

Đây là “đứa nhỏ con nhà bình thường” điển hình, vừa mẫn cảm vừa có chút tự ti.

Cũng may trong phòng còn có một cái ghế dựa, nếu không Vương Tử Bác có lẽ sẽ đứng mãi như vậy, sau đó còn vừa vặn vẹo mông vừa che giấu hành vi này: “Tớ vừa mới chạy đến đây, cơ đùi căng chặt, bây giờ chỉ muốn đứng thả lỏng một chút, không muốn ngồi.”

“Haiz…”

Biên Thi Thi thở dài một hơi, đối mặt với một người bạn trai như thế này, không hiểu tại sao cô lại không thể nổi nóng được.

Thực ra lúc nãy Tiểu Ngư Nhi nói rất đúng, Tử Bác chỉ là không muốn giấu diếm mà thôi, xuất phát điểm của cậu ấy là thẳng thắn thành khẩn, mình ghen thì ghen, nhưng không nên trách móc bạn trai quá nhiều.

“Vương Tử Bác, cậu định xử lý chuyện này như thế nào?”

Biên Thi Thi hít hít mũi: “Cô ta bảo hôm nay cậu phản hồi đấy.”

“Mẹ nó, kết thúc nhanh như vậy sao?”

Trần Hán Thăng giật mình, hắn đã nằm trên giường chờ đợi hai người bọn họ một khóc hai cãi ba sến súa rồi mà, không ngờ Biên Thi Thi lại “hiểu chuyện” đến mức không theo lẽ thường, trực tiếp bắt đầu giải quyết vấn đề.

“Tớ…. Tớ không phản hồi là được.”

Vương Tử Bác liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng một cái, phát hiện không nhận được chỉ thị gì, chỉ có thể giải quyết dựa theo suy nghĩ của mình.

“Không phản hồi, cô ta tiếp tục tìm đến cậu thì sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Biên Thi Thi trở nên nghiêm túc, đưa ra khả năng có thể tồn tại trong thực tế này.

“Tớ sẽ chặn số điện thoại của cô ta.”

Vương Tử Bác thành thật thì thành thật đấy, nhưng cậu ấy vẫn có thể phân biệt rõ ràng giữa Biên Thi Thi và Hoàng Tuệ người nào tốt hơn, người nào đáng được quý trọng hơn, người nào mới là bạn đồng hành cả đời.

Nghe thấy câu trả lời này, đuôi lông mày Biên Thi Thi mới chậm rãi dịu xuống, nào ngờ Trần Hán Thăng ngại chưa đủ náo loạn, cười hì hì phản bác: “Chặn số này, cô ta lại dùng số khác để quấy rầy mày thì phải làm sao?”

“Trần Hán Thăng đáng chết.”

Trong lòng Vương Tử Bác thầm mắng một tiếng, nhưng vấn đề này thực sự đang làm khó cậu ấy, đúng vậy, nếu Hoàng Tuệ đổi số khác liên lạc với mình thì phải làm sao?

“Vậy thì, vậy thì…”

Vương Tử Bác không biết nên giải quyết như thế nào, bắt đầu nói lắp đứt quãng, vẻ mặt của Biên Thi Thi lại trở nên căng thẳng.

Mắt thấy hai người này sắp làm lành, kết quả chỉ vì một câu nói xen vào của Trần Hán Thăng lại thành ra như thế này, đặc biệt là Trần Hán Thăng còn vô cùng nhàn nhã, khuỷu tay chống đầu, tóm lại là dáng vẻ xem náo nhiệt.

Tiêu Dung Ngư tức giận, không nhịn được vỗ vào mông bạn trai một cái “bốp”: “Ai hỏi thì người đó đưa ra phương án giải quyết, anh hỏi thì anh tới giải quyết đi.”

Nhưng sau khi bàn tay này dáng xuống, không chỉ có Trần Hán Thăng giật mình mà ngay cả Vương Tử Bác và Biên Thi Thi cũng há hốc mồm khó có thể tin được.

“Bọn họ đã từng nhìn thấy phương thức ở chung của Tiêu Dung Ngư và Trần Hán Thăng, Tiểu Ngư Nhi siết chặt nắm đấm đánh vài cái là chuyện rất bình thường, nhưng vỗ mông như thế này, ừm thì…

Cũng không phải không thể, chỉ là có hơi kỳ quái, Biên Thi Thi chớp chớp mắt, mối quan hệ giữa bạn thân và Trần Hán Thăng hình như có một số thay đổi sâu xa.

Tiêu Dung Ngư cũng phản ứng lại đây, cô cũng không biết tại sao lại như vậy, có thể là sau đêm qua, động tác cơ thể của hai người bắt đầu không còn câu nệ “nam nữ khác biệt” nữa.

Về chuyện này, bạn học Thi Thi tạm thời không thể hiểu được.

“Khụ!”

Trần Hán Thăng ho khan một tiếng phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi trong phòng, cầm lấy điện thoại của Vương Tử Bác, nói: “Cách giải quyết cũng rất đơn giản, chính là khiến Hoàng Tuệ hoàn toàn mất hết hy vọng ở chỗ Tử Bác là được, cho nên thái độ của chúng ta không thể quá ôn hoà.”

“Bíp bíp bíp”

Trần Hán Thăng bấm mấy chữ rồi gửi đi, sau đó trả điện thoại lại cho Vương Tử Bác: “Trả lời như vậy là được rồi.”

Vương Tử Bác nhìn thoáng qua, sắc mặt cứng lại, sau đó chủ động đưa cho Biên Thi Thi và Tiêu Dung Ngư, các cô nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động Qủa Xác chỉ có hai câu đơn:

Không có tiền, đừng làm phiền ông đây!

Biên Thi Thi và Tiêu Dung Ngư cũng ngẩn người, đây đâu phải là không thể quá ôn hoà, rõ ràng là tức giận, còn sặc mùi phong cách trước sau như một của Trần Hán Thăng.

“Tinh.”

Hoàng Tuệ có thể nói là một đêm không ngủ, cũng có thể là cô ta đang mong chờ Vương Tử Bác giúp đỡ, kết quả lại chờ được câu nói này, cho nên phản hồi vô cùng nhanh chóng.

Hoàng Tuệ: Tử Bác, đây căn bản không phải là giọng điệu nói chuyện của cậu, đây là do Trần Hán Thăng trả lời tin nhắn đúng không?

Hoàng Tuệ: Trần Hán Thăng, tôi có lỗi với cậu ở chỗ nào, sao cậu cứ khăng khăng chèn ép tôi như vậy?

Hoàng Tuệ: Tôi không thể tiếp tục ở lại Kiến Nghiệp nữa, là do cậu hại, Trần Hán Thăng!

Có lẽ Hoàng Tuệ có chút mất kiểm soát, liên tục gửi đi mười mấy tin nhắn, toàn bộ đều là chất vấn: “Trần Hán Thăng, tại sao cậu lại xấu xa như vậy, cậu bắt nạt người khác như vậy, không sợ gặp báo ứng sao?”

Trần Hán Thăng hoàn toàn không để ở trong lòng, mối quan hệ giữa Vương Tử Bác và Hoàng Tuệ sâu xa như thế nào, mâu thuẫn giữa hắn và Hoàng Tuệ đã kéo dài trong bao lâu, nếu thực sự phải ngược dòng thời gian, thì có lẽ là bắt đầu từ “bữa cơm Tây 800 tệ” đó đi.

Hoàng Tuệ ăn cơm với bạn bè của mình, nửa chừng lại gọi Vương Tử Bác đến đó, Vương Tử Bác của năm nhất đại học thì có bao nhiêu kinh nghiệm xã hội chứ? Sau khi hớn hở đi đến mới phát hiện phải thanh toán tiền, dưới tình huống không đủ tiền thực sự chỉ có thể nhờ cậu bạn nối khố giúp đỡ.

Chuyện này chẳng khác nào coi người ta như một “kẻ ngốc” để bắt nạt, một đại lưu manh như Trần Hán Thăng sao có thể nhẫn nhịn được, nếu không phải Vương Tử Bác mềm lòng, nhiều lần cầu xin giúp Hoàng Tuệ thì Trần Hán Thăng thậm chí còn nghĩ đến chuyện thiết lập một cạm bẫy “Tham ô công quỹ” trong Hoả Tiễn 101, trực tiếp đưa Hoàng Tuệ vào tù.

Hoàng Tuệ cũng là một người thông minh, cô ta sớm đã nhìn ra được Trần Hán Thăng bất mãn với mình, nên cho dù kiêu ngạo vô lại như thế nào đi chăng nữa, làm việc không chút kiêng kỵ như thế nào đi chăng nữa, Hoàng Tuệ cũng không dám trêu chọc loại người này.

Lão Tiêu đã chuẩn bị xong bữa sáng, ở bên ngoài gọi nhóm bạn con gái và con rể ra ngoài ăn cơm, Vương Tử Bác nhìn nội dung tin nhắn mà Hoàng Tuệ gửi đến, lo lắng nói: “Giọng điệu của Hoàng Tuệ rất tàn nhẫn, cứ tiếp tục thế này liệu có xảy ra vấn đề gì không?”

“Không cần phải quan tâm đâu, Hoàng Tuệ là cái thá gì chứ? Cô ta chỉ có thể nói mấy câu tàn nhẫn mà thôi.”

Trần Hán Thăng hờ hững nói: “Với quy mô hiện tại của điện tử Qủa Xác, có khối người hận tao, năng lực của bọn họ còn mạnh hơn rất nhiều so với Hoàng Tuệ, nhưng chẳng phải cũng không còn cách nào khác so với ông đây sao? Mày đừng quên tìm một lý do ngày mai trở về Kiến Nghiệp đấy.”

Trần Hán Thăng thực sự không để ý chút nào, tuỳ tiện ngồi xuống ăn cháo, nhân tiện thương lượng xem Đông Chí có muốn hai nhà cùng nhau tổ chức lễ không?

Thực ra, sự thật không nằm ngoài dự đoán của Trần Hán Thăng, Hoàng Tuệ đúng là “sủa trong bất lực”.

Thứ nhất, cô ta không dám làm ra chuyện phạm pháp, như vậy cả cuộc đời này sẽ bị huỷ hoại, ngoài ra bởi vì đã từng làm việc ở Hoả Tiễn 101, nên số căn cước và địa chỉ quê quán của cha mẹ đều được ghi chép lại ở chỗ của Nhiếp Tiểu Vũ.

Hoàng Tuệ cảm thấy cách duy nhất có thể trả thù Trần Hán Thăng bây giờ có lẽ chính là cầm theo một sợi dây thừng, nhân lúc trời tối, lặng lẽ treo cổ ở trước cổng lớn của điện tử Qủa Xác, như vậy tốt xấu gì cũng có thể bôi đen một chút.

Đương nhiên, đây chỉ là lời nói đùa, một người phụ nữ “suy nghĩ ích kỷ như Hoàng Tuệ sẽ không bao giờ tự sát, cho dù cô ta vô cùng chán ghét Trần Hán Thăng.

Ngược lại, Hoàng Tuệ không hề hận Vương Tử Bác chút nào, cho dù Vương Tử Bác không đồng ý cho cô ta vay tiền.

“Có thể là vì lúc sắp rời đi, mới phát hiện ra trong thành phố Kiến Nghiệp này, cũng chỉ có Tử Bác đã từng yêu mình thật lòng.”

Hoàng Tuệ đứng trước cửa sổ của phòng cho thuê, lặng lẽ nhìn lớp sương mù mờ ảo bên ngài.

Kiến Nghiệp là một thành phố rất đẹp, ngoại trừ thỉnh thoảng u ám đến mức khiến người khác tức ngực ra thì gần như không có khuyết điểm nào.

Không chỉ có các siêu trung tâm cbd như Tân Nhai Khẩu, mà còn có các điểm tham quan mang nặng bề dày lịch sự như miếu Phu Tử, sông Tần Hoài, tường thành nhà Minh, cũng như phố quán bar 1912- Nơi những người trẻ tuổi có thể sảng khoái bật cười.

Nhưng Hoàng Tuệ cũng cảm thấy có chút chua xót, rõ ràng bản thân mình rất có năng lực, cũng có bằng cấp chính quy, cũng giỏi về nghiên cứu lòng người, tại sao lại không thể tiếp tục lăn lộn ở thành phố Kiến Nghiệp này, cũng không tiết kiệm được nhiều tiền?

Tinh thần của những người phụ nữ như Hoàng Tuệ vẫn tương đối kiên cường, cô ta thở dài một hơi, thay chiếc áo khoác Givenchy, thắt một chiếc khăn lụa Hermes, đi trên đôi boot Burberry, chuẩn bị ra ngoài đi dạo.

Cô ta muốn ngắm nhìn thành phố Kiến Nghiệp này một lần trước khi rời đi, hoặc là có chỗ nào đã từng muốn đi nhưng chưa bao giờ đi.

Cơn gió lạnh mang theo một chút ẩm ướt ập đến, xem ra trời sắp mưa rồi, sau trận mưa này, có lẽ toàn tỉnh sẽ có tuyết rơi, Hoàng Tuệ thở ra hai hơi sương trắng, tay đút trong túi áo, lang thang không có mục đích đi dạo dọc theo con đường Trung Sơn Nam.

Tân Nhai Khẩu vẫn cô cùng náo nhiệt, cho dù lá cây ngô đồng ven đường đã trơ trụi, nhưng tiếng còi xe qua lại vẫn tăng thêm rất nhiều hương vị trần gian.

Hoàng Tuệ không nhịn được nhớ lại đã từng có một nam sinh viên với làn da ngăm đen, chất phác thành thật nói rằng muốn tích cóp tiền mua xe cho mình.

Nhắc đến cũng thật kỳ lạ, Hoàng Tuệ tự giễu mỉm cười: “Lúc trước có rất nhiều đàn ông nói sẽ mua xe cho mình, nhưng người duy nhất mình tin tưởng cũng chỉ có Vương Tử Bác.”

Hoàng Tuệ không ở lại Tân Nhai Khẩu quá lâu, bởi vì ở đây không chỉ có công ty của Tống Nghĩa Tiến, mà còn có màn hình lớn quảng cáo điện thoại di động Qủa Xác, đây là hai người đàn ông cô ta ghét nhất.

Lúc này Hoàng Tuệ không có bất cứ suy nghĩ gì cả, chỉ đi bộ theo ký ức của mình, chờ đến khi phản ứng lại một lần nữa, cô ta đã đi đến con đường lớn bên ngoài trường đại học Lý Công Kiến Nghiệp.

“Sao mình có thể đến đây được nhỉ?”

Trong lúc nhất thời, Hoàng Tuệ cũng có hơi bối rối, nhưng quán cà phê Starbucks ở phía đối diện cho hơi quen thuộc, đây là lần đầu tiên Vương Tử Bác đi cùng mình vào một nơi “xa hoa” như thế này.

Lúc đó biểu hiện của Vương Tử Bác vô cùng kém cỏi, lúng túng không biết làm thế nào, trên trán đổ mồ hôi, ngay cả cà phê “cappuccino” cũng không biết.

Hoàng Tuệ biết bối cảnh gia đình của Vương Tử Bác, cũng đã từng nghe Vương Tử Bác nói, lúc học cấp ba, cửa hàng KFC đầu tiên ở Cảng Thành khai trương, mặc dù cậu ấy rất muốn ăn nhưng luôn cảm thấy nhà hàng này đồ ăn rất đắt và xa hoa, cho nên chưa bao giờ dám đi vào.

Mãi đến khi trong lớp rất nhiều bạn bè đều đã ăn qua, cậu ấy mới lấy ra mấy đồng tiền lẻ mình tiết kiệm được trong vài tháng, kéo ông bạn nối khố Trần Hán Thăng đi vào KFC.

Lúc đó Vương Tử Bác mới dám mở miệng hỏi giá, cậu ấy mới biết hoá ra KFC cũng không đắt lắm, cậu ấy cũng biết Trần Hán Thăng luôn dùng tiền tiêu vặt của mình đi chơi game, lúc nào cũng dựa vào mồm mép của mình đi ăn khoai tây chiên các bạn học nữ.

“Giống như một kẻ ngốc vậy.”

Hoàng Tuệ đột nhiên cười một tiếng, lúc trước cô ta luôn cảm thấy Vương Tử Bác vừa quê mùa vừa nghèo vừa không lãng mạn, cũng không biết dỗ dành con gái vui vẻ, thậm chí lần đầu tiên gặp Vương Tử Bác ở trung tâm thương mại quốc tế, Hoàng Tuệ cũng cảm thấy cậu ấy không xứng với những chỗ như thế này.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, cô ta lại cảm thấy thực ra Vương Tử Bác vô cùng chân thành, trên thực tế, đây là một loại cổ phiếu vô cùng có tiềm năng.

Hoàng Tuệ rất quen thuộc với đại học Lý Công Kiến Nghiệp, bởi vì khi Vương Tử Bác phụ trách một chi nhánh của Hoả Tiễn 101, cô ta thường xuyên đến đây tìm Vương Tử Bác (đòi tiền).

Không biết hôm nay đã có chuyện gì xảy ra, trong đầu Hoàng Tuệ đều là bóng dáng của Vương Tử Bác, có chút cảm giác giống như “Con người trước khi chết thường nói thật lòng”, nếu không phải là khoảnh khắc cuối cùng, một thứ gì đó căn bản không thể phát hiện ra.

Hoàng Tuệ đi dạo trong đại học Lý Công Kiến Nghiệp một vòng, điểm gửi hàng của Hoả Tiễn 101, nhìn ký túc xá nam của Vương Tử Bác, cũng nhìn con dốc tình yêu nổi tiếng, lúc trước Vương Tử Bác đã từng muốn dẫn cô ta đến đây ngồi, Hoàng Tuệ chưa bao giờ đồng ý.

Mưa càng ngày càng nặng hạt, ngay khi Hoàng Tuệ cho rằng mình sẽ bị ướt trong ngày Đông Chí này thì có một chàng trai đột nhiên nhét ô che mưa vào trong tay mình.

“Chị dâu, anh Vương không ở trong trường học đâu.”

Chàng trai này cười ha hả nói, trên mặt tràn ngập sự thẹn thùng chỉ có sinh viên còn đi học mới có.

“Cậu gọi tôi là gì?”

Hoàng Tuệ ngẩn người.

“Gọi chị là chị dâu.”

Sinh viên kia giải thích nói: “Lúc trước em từng làm thêm dưới cấp của anh Vương, chẳng phải mọi người đều gọi như vậy sao? Sau đó em phải thi tiếng Anh cấp sáu nên nghỉ làm…”

“Ồ.”

Hoàng Tuệ gật đầu, chẳng trách đối phương không biết mình và Vương Tử Bác đã chia tay, nhưng Hoàng Tuệ cũng giải thích, chỉ khách khí nói: “Anh bạn, cảm ơn cậu.”

“Không cần khách khí đâu ạ.”

Chàng trai vẫy vẫy tay tạm biệt: “Chị dâu, tạm biệt.”

Nhìn người đàn ông chạy vào trong màn mưa, trong lòng Hoàng Tuệ trào dâng rất nhiều cảm giác u sầu, các nam sinh viên đại học đều rất tốt, đơn thuần, lương thiện, không có nhiều tâm cơ giống như Triệu Chính và Tống Nghĩa Tiến.

Khoan đã, hình như Trần Hán Thăng cũng là sinh viên đúng không?

Vậy thì đổi thành: Các sinh viên nam đại học đều là người tốt, ngoại trừ Trần Hán Thăng!

Sau khi đi ra khỏi đại học Lý Công Kiến Nghiệp thì đã hơn bốn giờ tối, Hoàng Tuệ bắt một chiếc taxi trước cổng về nhà.

Nhìn màn mưa mơ hồ bên ngoài cửa sổ xe, Hoàng Tuệ không nhịn được nghĩ, ngày mai nên đi chơi đâu đây?

Hình như cô ta chưa bao giờ đến Chiêm viên, chùa Linh Cốc cũng có thể thăm, còn có quán trà sữa rất ngon ở bên cầu Sử Tử mà các đồng nghiệp trước kia thường xuyên nhắc đến.

Bình Luận (0)
Comment