Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 749 - Chương 749: Thẩm Ấu Sở Đến Cầu Sử Tử Bán Trà Sữa Sao?

Chương 749: Thẩm Ấu Sở đến cầu Sử Tử bán trà sữa sao? Chương 749: Thẩm Ấu Sở đến cầu Sử Tử bán trà sữa sao?

Sáng ngày 23 tháng 12 hôm sau, sau ngày Đông Chí, Trần Hán Thăng đón đám người Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi trở về Kiến Nghiệp từ Cảng Thành.

Thực ra cũng phải cảm ơn Vương Tử Bác, nếu không phải cậu ấy đưa ra lý do “thí nghiệm bổ sung, có lẽ thực sự phải về muộn hơn một hai ngày.

Dù sao bây giờ học kỳ một năm tư cũng sắp kết thúc, Tiêu Dung Ngư và Trần Hán Thăng đều được tuyển thẳng lên cao học nên không có nhiệm vụ học tập gì. Về phương diện công việc, hiện giờ điện thoại di động Qủa Xác đã được tung ra thị trường, hơn nữa doanh số vô cùng ổn định, về công ty luật, sang năm mới cần phải lên toà bắt đầu khai hoả vụ kiện tụng xuyên quốc gia kia.

Lần này trên đường đi đương nhiên là tiếng cười nói vui vẻ, bởi vì nhiệm vụ đã thành công viên mãn.

Đối với Tiêu Dung Ngư mà nói, lần này trở về là để đưa Trần Hán Thăng đi gặp bà con họ hàng, biểu hiện tổng thể của Tiểu Trần vô cùng xuất sắc, trong lòng cha mẹ đều rất hài lòng.

Bản thân Trần Hán Thăng cũng rất hài lòng, lý do thì người ngoài cuộc cũng không thể hiểu được.

Vương Tử Bác đã lấy được bằng lái, sau khi nói chuyện phiếm suốt cả đêm, tình cảm giữa Biên Thi Thi và Lục Ngọc Trân càng ngày càng sâu đậm, mấy người đều cảm thấy rất có thu hoạch.

Đặc biệt hai ngày sau là Giáng Sinh, tất cả mọi người đều đang thương lượng xem nên mừng lễ như thế nào.

“Tiểu Trần.”

Lần này là Tiêu Dung Ngư lái xe, bây giờ cô đã có thể vừa lái xe vừa nói chuyện: “Em đã xem dự báo thời tiết rồi, ngày hôm qua Kiến Nghiệp mưa, hình như lễ Giáng Sinh sẽ đổ tuyết.”

“Tuyệt quá đi, chúng ta có thể tổ chức party rồi đắp người tuyết.”

Trần Hán Thăng cười nói: “Đến lúc đó gọi thêm nhiều bạn bè một chút, mọi người cùng ăn lẩu trước, sau đó tìm một chỗ nào đó đắp người tuyết rồi chơi ném tuyết.”

“Được đấy.”

Biên Thi Thi cũng là người phóng khoáng hoạt bát, lập tức kéo theo Vương Tử Bác đi đăng ký. Vương Tử Bác mỉm cười lắng nghe, lúc trước cậu ấy có thói quen nghe lời người bạn thân từ nhỏ, bây giờ quen nghe lời bạn gái, bản thân mình rất ít khi phát biểu ý kiến.

Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất chính là cậu ấy đưa ra ý kiến cũng vô dụng.

Bốn người đang thảo luận, Trần Hán Thăng đột nhiên đưa ra một vấn đề: “Chúng ta nên tổ chức lễ Giáng Sinh vào đêm Bình An ngày 24 hay là cùng ngày 25 đây?”

“Chuyện này…”

Tiểu Ngư Nhi và Biên Thi Thi đều ngây ngẩn cả người, hình như bình thường hai người cũng không quá chú ý đến nó, tuỳ tiện chọn một ngày nào đó vào 24 và 25 coi như Giáng Sinh.

“Hình như nước ta coi trọng đêm Bình An hơn đúng không?”

Biên Thi Thi nói: “Ngày hôm đó mọi người sẽ tặng táo cho nhau.”

“Giám đốc, em muốn ngày nào?”

Trần Hán Thăng hỏi Tiêu Dung Ngư.

“Em muốn ngày nào cũng tổ chức.”

Tiểu Ngư Nhi bĩu môi nói.

“Tham lam như vậy sao?”

Trần Hán Thăng không đồng ý: “Nếu ngày nào cũng tổ chức thì nó sẽ mất đi ý nghĩa, em chỉ có thể chọn một ngày thôi, coi ngày còn lại trở thành ngày bình thường.”

“Ừm… Vậy thì ngày 24 đi.”

Tiêu Dung Ngư suy nghĩ một chút rồi nói: “Tiểu Trần, anh phải chuẩn bị cho em một quả táo đáng yêu.”

“Không thành vấn đề!”

Trần Hán Thăng cười ha hả đồng ý.

“Ngày 24 cũng được đấy.”

Biên Thi Thi cũng tương đối đồng ý: “Hình như ngày 25 là ngày kỳ thi thi lên thạc sĩ kết thúc, nhưng sinh viên thi lên thạc sĩ ngột ngạt đã lâu chắc chắn đều muốn thả lỏng, chúng ta đừng nên tranh giành chỗ với bọn họ.”

Lúc nghe thấy bốn chữ “thi lên thạc sĩ”, sắc mặt của Vương Tử Bác hơi thay đổi một chút, nhưng vẻ mặt của Trần Hán Thăng vẫn như thường, còn đang nghiêm túc chọn địa điểm ăn cơm vào đêm mai.

Đối với sát thủ thời gian mà nói, đây là cách quản lý thời gian đơn giản nhất, ngày 24 và ngày 25, vừa hay có thể một người một ngày.

Nếu Tiêu Dung Ngư chọn tổ chức lễ Giáng Sinh vào đêm 24, Trần Hán Thăng sẽ ở bên cạnh Thẩm Ấu Sở vào ngày 25, lý do là cậu vừa mới thi xong, lại là lễ Giáng Sinh, cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm “chúc mừng”.

Tiêu Dung Ngư chọn tổ chức lễ Giáng Sinh vào ngày 25, Trần Hán Thăng sẽ ở bên cạnh Thẩm Ấu Sở vào ngày 24, lý do là ngày mai cậu còn phải thi, đêm nay là đêm Bình An, cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm “thả lỏng thả lỏng” đi.

Tóm lại là so easy, vấn đề nằm ở đâu thì giải quyết ở đó, mẹ không cần phải lo lắng Tu La tràng lật xe nữa rồi.

Nhưng khi lái xe đi được nửa đường, trên cao tốc cũng đã xuất hiện mưa lả tả, vì lý do an toàn, Trần Hán Thăng chỉ huy Tiểu Ngư Nhi dừng xe ở khu vực nghỉ ngơi, quãng đường còn lại hắn sẽ lái xe.

“Sao rồi, Hoàng Tuệ còn quấy rầy mày nữa không?”

Nhân lúc nghỉ ngơi, Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác đi đến một nơi xa vừa hút thuốc vừa trò chuyện về tình huống đột nhiên xảy ra vào ngày hôm qua.

“Không còn nhắn tin nữa.”

Vương Tử Bác lắc đầu: “Mày đã nói thẳng ra như vậy rồi, ai còn không biết xấu hổ liên lạc chứ?”

“Mày cũng đừng mềm lòng.”

Trần Hán Thăng cười nhạo nói: “Thực ra Hoàng Tuệ vô cùng thông minh, chỉ cần ngày hôm qua thái độ của mày có hơi do dự một chút, cô ta chắc chắn sẽ bám chặt lấy không buông, nhất định phải moi móc từ trên người mày mấy chục ngàn tệ.”

“Haiz…”

Vương Tử Bác biết đây là sự thật, ngẩng đầu lên nhìn về phương xa, u ám hơi đáng sợ, giống như đang dự báo lễ Giáng Sinh sẽ có một trận tuyết lớn.

Cùng lúc đó, Hoàng Tuệ- “Người thông minh” trong miệng Trần Hán Thăng vừa mới thức dậy, cô ta ngủ trong phòng ngủ có điều hoà ấm áp đến tận bây giờ, sau khi mở mắt ra ngơ ngác nhìn chằm chằm vào trần nhà, cô ta quấn một chiếc chăn lông nhập khẩu bước xuống giường pha cà phê.

“Máy pha cà phê quá nặng, mình không muốn mang đi, nhưng để lại cho chủ nhà thì tiếc quá.”

Hoàng Tuệ nhìn chiếc máy cà phê đang chuyển động “kẽo kẹt” trước mắt, trong lòng cảm thấy hơi đáng tiếc, đây là món quà của một người bạn nước ngoài tặng cho mình đấy.

Lúc trước Vương Tử Bác đã từng nói đến “chất lượng sinh hoạt” của Hoàng Tuệ với Trần Hán Thăng, lúc đó cậu ấy thực sự không thể hiểu được, gia cảnh của Hoàng Tuệ không tốt, nhưng tiêu chuẩn về quần áo, đồ trang điểm, kể cả đồ dùng hàng ngày cũng rất cao.

Trong số những người Vương Tử Bác quen biết, điều kiện của Tiêu Dung Ngư tốt nhất, ngoại trừ cha mẹ và bối cảnh gia đình ra, bản thân cô cũng là giám đốc của một công ty luật, bạn trai còn là một tỷ phú vô cùng trẻ tuổi.

Nhưng tiêu chuẩn mua sắm của Hoàng Tuệ còn cao hơn cả Tiêu Dung Ngư, hơn nữa còn rất không dễ dàng thoả mãn, Tiểu Ngư Nhi chỉ cần một cây kem ba tệ đã có thể mặt mày hớn hở, nhưng Hoàng Tuệ lại khịt mũi kinh thường với cả một thỏi son ba trăm tệ.

Trần Hán Thăng đánh giá người này là “con nhà lính tính nhà quan”, hắn có thể chịu đựng được một “người nữ quyền” như Hồ Lâm Ngữ, nhưng đã được định sẵn không cùng một chiến tuyến với Hoàng Tuệ.

“Tinh tinh tinh”

Hoàng Tuệ vừa uống cà phê hóng vừa lướt xem những tin nhắn chưa đọc từ tối qua đến bây giờ.

Có Tống Nghĩa Tiến nhắc nhở mình trả tiền, cũng có các bạn học ở Kiến Nghiệp muốn hẹn mình ăn một bữa cơm chia tay, Hoàng Tuệ không muốn nói chuyện với bọn họ chút nào.

Những người này đều là người giả tạo, tất cả đều có ý đồ khác, thay vì liên hoan với bọn họ, Hoàng Tuệ thà đi dạo một mình, ngày mai trực tiếp rời khỏi Kiến Nghiệp còn hơn.

“Nếu Tử Bác bằng lòng mời mình ăn cơm thì thật tốt biết bao.”

Hoàng Tuệ lặng lẽ suy nghĩ, có lẽ đây chính là chuyện châm chọc nhất, khi bản thân mình ngã xuống thung lũng, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có “người thành thật” kia mới đáng dựa dẫm vào nhất.

Đáng tiếc, tin nhắn điện thoại cuối cùng của Vương Tử Bác vẫn là câu nói kia: Không có tiền, đừng làm phiền ông đây!

Hoàng Tuệ lại nghĩ đến khuôn mặt kiêu ngạo kia của Trần Hán Thăng, không nhịn được nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa, trong đầu tưởng tượng đến 10086 tình trạng thảm hại của tên đại ác nhân này, mãi đến khi cà phê trong tay nguội bớt, cô ta mới cảm thấy hả dạ.

Tuy nhiên, sau khi sự phấn khích qua đi, Hoàng Tuệ lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị, bản thân cô ta thực sự không dám trả thù, hay nói cách khác, cô ta căn bản không biết trả thù như thế nào.

Với tính cách của Trần Hán Thăng, sau lưng có không biết bao nhiêu kẻ thù ghen ghét, nhưng hắn vẫn có thể sống vô cùng thoải mái, Hoàng Tuệ cảm thấy có lẽ trong mắt Trần Hán Thăng, bản thân mình chỉ là một con kiến nhỏ nhoi mà thôi.

Nếu con kiến cắn con voi một miếng, con voi sẽ để ý sao?

Hơn một giờ chiều, Hoàng Tuệ thay quần áo đóng cửa đi xuống lầu, mặt đất vẫn ướt dầm dề, thỉnh thoảng còn có một số vũng nước đọng nhỏ.

Hoàng Tuệ đi một đôi boot Burberry, không chút do dự bước qua vũng nước nhỏ, cô ta cảm thấy việc yêu thích quần áo là tâm lý của người nghèo, giới thượng lưu mà cô ta đang theo đuổi sẽ không quan tâm đến mấy thứ này.

Theo kế hoạch của ngày hôm qua, Hoàng Tuệ đi đến Chiêm viên và chùa Kê Minh trước.

Hai nơi này đều là những địa điểm du lịch nổi tiếng ở Kiến Nghiệp, trước đó Hoàng Tuệ không mấy hứng thú với mấy nơi như thế này, bây giờ sắp rời khỏi Kiến Nghiệp, sau này không biết khi nào sẽ quay lại đây, lúc này mới cảm thấy vẫn lên ngắm nhìn một lần.

Cảnh sắc ở Chiêm viên và chùa Kê Minh đều rất đẹp, bên trong đều là các kiến trúc giả cổ với ngói lớn gạch xanh, cảm nhận được tiếng mưa tí tách tí tách rơi trên ô, tâm trạng Hoàng Tuệ dần dần thả lỏng lại, thậm chí còn quên mất đi sự bực bội trong hiện thực.

Cứ thế loanh quanh cho đến tận buổi chiều, lúc đầu Hoàng Tuệ cảm thấy hơi mệt mỏi không muốn đều cầu Sử Tử, nhưng lại cảm thấy có lẽ đây chính là một ly trà sữa cuối cùng của mình ở Kiếm Nghiệp.

“Uống một ly đi, cứ thế kết thúc cuộc sống ở cố đô lục triều.”

Hoàng Tuệ cảm khái một câu, cuối cùng vẫn quá giang đi đến cầu Sư Tử.

Con phố ẩm thực cầu Sư Tử vẫn náo nhiệt như vậy, cho dù trời đang mưa nhưng vẫn có rất nhiều người cầm ô chậm rãi đi dạo, hai bên đường đều là các cửa hàng mực và quầy thịt nước phát ra tiếng “lách tách”, khói trắng bốc lên từ đồ ăn hoà cùng với mưa bụi đầy trời, mang đến một nét đẹp nghệ thuật đặc biệt.

Hoàng Tuệ phát hiện ra ở đây hầu hết là sinh viên đại học, bọn họ thậm chí còn không quan tâm đến việc liệu quần có sẽ bị ướt không, chỉ cần thấy bên ngoài cửa hàng xếp hàng dài thì sẽ phấn khích đi vào thử một lần.

“Đi ngang qua, dạo ngang qua, đừng bỏ qua, quán trà sữa của chúng tôi đã từng được lên TV đấy.”

Hoàng Tuệ chưa đi được mấy bước thì nhìn thấy một thanh niên hơi gầy gò đang cầm một cái loa hò hét, giọng nói mang theo âm điệu Xuyên Du đặc sệt.

“Có lẽ đây chính là quán trà sữa ngon miệng kia chăng, không ngờ ông chủ còn là đồng hương của mình.”

Hoàng Tuệ nhìn tấm biển “Quán trà sữa Ngộ Kiến”, cũng tham gia vào đội ngũ xếp hàng.

Công việc kinh doanh của quán trà sữa này thoạt nhìn khá ổn, nhóm người đang xếp hàng đã dài đến mức rẽ sang một khúc quanh, nhưng không chỉ có người nghe danh mà đến.

Mấy cô gái nhỏ vừa mới mua trà sữa xong, vừa đi vừa bình luận: “Tây Thi trà sữa thực sự rất xinh đẹp, cảm thấy còn đẹp hơn cả hoa khôi học đường của chúng ta…”

“Tây Thi trà sữa là ai? Là người đang thu tiền kia sao?”

Hoàng Tuệ tò mò nhón mũi chân lên, nhưng phía trước có quá nhiều ô che mưa, trong lúc nhất thời cô ta không thể nhìn thấy được.

Nhưng cùng với khoảng cách càng ngày càng gần, Hoàng Tuệ vừa mới ngẩng đầu lên thì đã không nhịn được “ôi trời” một tiếng.

“Sau khi chia tay với Trần Hán Thăng, Thẩm Ấu Sở đã lưu lạc đến mức sang đây bán trà sữa rồi sao?”

Bình Luận (0)
Comment