Bình thường Hoàng Tuệ và Thẩm Ấu Sở gần như không có bất cứ tiếp xúc nào với nhau, ngay cả khi cô ta đang ở Hoả Tiễn 101 đi chăng nữa, Trần Hán Thăng cũng chưa bao giờ dẫn Thẩm Ấu Sở tham gia vào các hoạt động liên hoan của nhóm.
Thứ nhất là vì Thẩm Ấu Sở không quen với những trường hợp đông người, hai là Trần Hán Thăng lo lắng đến việc gây ra những phiền phức không cần thiết.
Cho nên Hoàng Tuệ không thể biết được rằng, thực ra Thẩm Ấu Sở còn có một người em gái, dung mạo của hai người bọn họ giống nhau đến sáu bảy phần, Hoàng Tuệ cũng không thể biết được rằng Thẩm Ấu Sở đang ôn tập thi lên thạc sĩ, chỉ là cách nhau một màn mưa, hơn nữa bọn họ đã không gặp nhau một thời gian dài, cô ta lập tức nhận sai người.
Nhưng khi đi vào quầy thanh toán, Hoàng Tuệ vẫn có thể phân biệt rõ, cô gái này không phải là Thẩm Ấu Sở.
Đầu tiên là chiều cao không tương xứng, trong trí nhớ của Hoàng Tuệ, Thẩm Ấu Sở cao ít nhất 1m7, nhưng nhân viên thu ngân của quán trà sữa này chỉ khoảng chừng 1m65.
Sau đó là đặc thù ngũ quan vô cùng rõ ràng.
Thẩm Ấu Sở sở hữu một đôi mắt đào hoa không hề tương xứng với tính cách của cô, nhưng cô nhân viên thu ngân này lại có đôi mắt hạnh, mặc dù cũng tương đối xinh đẹp, nhưng không thể khiến người ta có ấn tượng sâu sắc giống như Thẩm Ấu Sở.
“Chào… Chào chị.”
Tính cách của cô nhân viên thu ngân lại có phần tương tự với Thẩm Ấu Sở, cô ấy bị Hoàng Tuệ nhìn chằm chằm đến mức cảm thấy xấu hổ, cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện.
“Chào cô.”
Hoàng Tuệ đánh giá một lát rồi nói: “Cô… Rất giống với một người mà tôi quen biết.”
“Chị đang nói đến chị gái nhà tôi sao?”
Người đàn ông cầm loa thu hút khách hàng ở bên ngoài lúc này cũng đi vào, mỉm cười nói tiếp chủ đề.
Hoàng Tuệ đánh giá một chút, người đồng hương Xuyên Du này có vẻ nói rất nhiều, làn da hơi ngăm đen, nhưng cực kỳ năng động, tựa như đang cất giấu sức lực vô tận, vẻ mặt ngây ngô pha lẫn với sự trưởng thành.
Chờ đến khi anh ta hoàn toàn trưởng thành, có lẽ chỉ có người nhà mới có thể nhìn thấy nét ngây ngô.
“Chị của cậu là ai, Thẩm Ấu Sở sao?”
Hoàng Tuệ đổi thành giọng điệu Xuyên Du để nói chuyện.
“Đúng vậy.”
Gặp được đồng hương, người trẻ tuổi kia vô cùng nhiệt tình: “Tôi tên là Phùng Quý, em ấy là Thẩm Như Ý, chúng tôi là hai vợ chồng, Thẩm Ấu Sở là chị của chúng tôi, chị ấy đang ôn tập thi lên thạc sĩ.”
“Ồ.”
Hoàng Tuệ hiểu rõ, vừa gọi trà sữa vừa quan sát cách trang trí của quán trà sữa này.
Cả Trần Hán Thăng và Mạc Kha đều đưa ra không ít ý kiến cho việc trang trí quán trà sữa ở bên cầu Sử Tử này, cho nên nó đã được trực tiếp nâng cấp, hơn nửa tiền thuê mặt bằng ở cầu Sử Tử này, Hoàng Tuệ đoán có lẽ cũng trên dưới mấy trăm ngàn tệ.
“Phùng Quý và Thẩm Như Ý trả tiền sao?”
Hoàng Tuệ lắc đầu, chắc chắn là có người nào đó mở cửa hàng, sau đó để đôi vợ chồng trẻ này đến đây kinh doanh và rèn luyện.
Trà sữa nhanh chóng được làm xong, lúc Hoàng Tuệ muốn trả tiền, Phùng Quý vốn dĩ muốn mời khách, nhưng Hoàng Tuệ mỉm cười từ chối.
Một cốc trà sữa có đáng mấy đồng tiền đâu, Hoàng Tuệ vẫn luôn tự nhận mình là “người thượng lưu tinh anh”, cho nên sao có thể nhận mấy đồng tiền rẻ mạt này chứ, cô ta không thèm để ý đến những thứ rẻ mạt dưới một ngàn tệ.
“Phải cố gắng lên, dù sao cũng là đồng hương.”
Hoàng Tuệ cổ vũ một câu, lúc nhận lấy trà sữa còn thuận miệng hỏi: “Quán trà sữa này của các cậu do ai bỏ vốn mở vậy, cách trang trí thực sự không tệ chút nào.”
“Anh rể nhà tôi đấy.”
Lúc nhắc đến “anh rể”, trên mặt Phùng Quý cũng không giấu được sự tự hào.
“Anh rể?”
Hoàng Tuệ nhíu mày, không chắc chắn hỏi: “Chẳng lẽ là… Trần Hán Thăng?”
“Chị cũng biết anh rể nhà tôi sao?”
Phùng Quý mỉm cười gật đầu.
“Đâu chỉ quen biết…”
Hoàng Tuệ cười lạnh một tiếng: “Chị gái của cậu đã chia tay với Trần Hán Thăng rồi, thế mà cậu vẫn còn gọi “anh rể, anh rể”, bởi vì cậu ta là tỷ phú sao? Đúng là không có chút cốt khí nào!”
Phùng Quý nghe thấy lời dạy dỗ từ trên trời rơi xuống này, trong lúc nhất thời hơi sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Chia tay lúc nào, ngày hôm qua chúng ta còn ăn cơm với chị gái, dì Mạc còn muốn sang năm chị và anh rể kết hôn mà.”
“Cộp cộp cộp”
Hoàng Tuệ vốn dĩ đang định rời đi, nhưng bây giờ lại chậm rãi xoay người lại, đôi giày cao gót nhỏ Burberry dẫm lên gạch men sứ phát ra âm thanh chói tai.
“Cậu vừa nói gì cơ?”
Hoàng Tuệ gằn từng chữ một hỏi.
“Tôi nói.”
Phùng Quý cố chấp nghiêm túc nhấn mạnh: “Tình cảm giữa chị gái và anh rể nhà tôi rất tốt, bọn họ căn bản không chia tay.”
“Bây giờ vẫn là người yêu của nhau?”
Hoàng Tuệ loáng thoáng hiểu ra điều gì đó.
“Đương nhiên rồi.”
Phùng Quý nói một cách đương nhiên, mặc dù trên mặt anh ta vẫn nở một nụ cười khách khí, nhưng trong lòng đã bắt đầu cảm thấy mâu thuẫn, hình như người phụ nữ này rất hy vọng chị và anh rể nhà mình chia tay vậy.
“Tôi biết rồi.”
Hoàng Tuệ im lặng một lát rồi xách theo trà sữa nhẹ nhàng đi ra ngoài, lúc ở cửa, cô ta bật ô lên một “tạch”, xoay người lại nở một nụ cười thâm thuý về phía Phùng Quý và Thẩm Như Ý, sau đó nhanh chóng biến mất ở trong đám người ồn ào náo nhiệt ở cầu Sư Tử.
“Cô ta giống như kẻ điên vậy.”
Phùng Quý dựa vào quầy thu ngân, lẩm bẩm nói: “Anh còn tưởng là bạn của chị và anh rể chứ, bây giờ có vẻ như không phải.”
“Lần sau nhớ đừng nói tên anh rể nữa.”
Thẩm Như Ý chu môi, vô cùng nghiêm túc nói: “Bây giờ anh rể đang rất nổi tiếng, chúng ta kinh doanh trà sữa của mình là được rồi, đừng gây thêm rắc rối cho anh ấy.”
“Anh hiểu rồi, lúc nãy anh còn tưởng cô ta là sinh viên đại học Tài chính.”
Phùng Quý cầm lấy chiếc loa đi đến trên đường, lại lớn tiếng hét lên một lần nữa: “Đi ngang qua, dạo ngang qua, đừng bỏ qua, quán trà sữa của chúng tôi đã từng được lên TV đấy.”
…
“Hoá ra, Trần Hán Thăng vẫn chưa chia tay với Thẩm Ấu Sở.”
“Hoá ra, Trần Hán Thăng đang bắt cá hai tay.”
“Hoá ra, Trần Hán Thăng là một gã đàn ông cặn bã.”
Hoàng Tuệ bất ngờ thám thính được chân tướng sự thật, tâm trạng đột nhiên giống như trúng xổ số năm triệu tệ, vừa thấp thỏm vừa phấn khích, lập tức chặn một chiếc taxi về nhà.
Trên đường đi, trái tim của cô ta không ngừng đập “thình thịch, thình thịch”, Hoàng Tuệ theo bản năng cảm thấy đây là một tin tức “đáng giá”, ít nhất còn có hiệu quả hơn cả việc treo cổ trước cổng lớn ở nhà máy điện tử Qủa Xác.
“Mình có thể sử dụng tin tức này để tống tiền Trần Hán Thăng không?”
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Hoàng Tuệ sau khi bình tĩnh lại, ngẫm xem có thể tạo ra giá trị kinh tế gì cho mình không.
Nhưng cô ta cân nhắc một lúc lâu, đặc biệt là sau khi uống hai hớp trà sữa đá lạnh lẽo, cuối cùng chỉ có thể chán nản từ bỏ.
“Trần Hán Thăng là một tên lưu manh, thủ đoạn phổ biến nhất mà loại người như cậu ta thường dùng chính là, ngoài mặt đồng ý với mọi yêu cầu của mình trước, sau đó ngấm ngầm điều động tài nguyên đối phó với mình.”
Hoàng Tuệ nghĩ đến một số cảnh tượng kinh điển nào đó trong TV, cả người đột nhiên run lên một chút, trong đầu chứa đầy bùn đất, thế mà còn muốn uy hiếp một tên đại lưu manh?
“Trần Hán Thăng không phải là người thành thật, cậu ta không ức hiếp người khác đã là tạ ơn trời phật lắm rồi.”
Hoàng Tuệ thở dài một hơi, cô ta lo lắng nếu Trần Hán Thăng không thể giải quyết được vấn đề thì sẽ xử lý người đưa ra vấn đề trước, bản thân cô ta sao có thể đấu với một tỷ phú sở hữu hơn một trăm triệu?
Ngoài ra, một kẻ có tiền như Trần Hán Thăng, thực ra có hai người bạn gái cũng là chuyện bình thường đúng không, sau khi Hoàng Tuệ nghĩ thông suốt, không hiểu tại sao lại có chút nản lòng.
Bây giờ đối với Hoàng Tuệ mà nói, tờ vé số “năm triệu” bỗng nhiên biến thành râu ria, bản thân cô ta không dám dùng, nhưng lại cảm thấy tiếc nuối nếu vứt đi.
Đây là khuyết điểm mà khó khăn lắm Trần Hán Thăng mới để lộ ra ngoài, chẳng lẽ cứ thế mặc kệ và từ bỏ sao?
“Mình không thể để lộ thân phận của mình được, đồng thời còn phải để lộ tin tức ông chủ của điện tử Qủa Xác bắt cá hai tay ra ngoài.”
Hoàng Tuệ trầm ngâm suy nghĩ một chút, đi đến trước máy tính, không ngờ cuối cùng vẫn phải nhờ vào “internet”.
Thực tế tôi vâng vâng dạ dạ không dám trêu chọc;
Trên mạng tôi tấn công dữ dội, Trần Hán Thăng, cậu chờ chết đi!
Đây là lần đầu tiên Hoàng Tuệ đăng bài trên “Cộng đồng Qủa Xác” đang cực kỳ nổi tiếng trong khoảng thời gian này: Đồ vô sỉ Trần Hán Thăng, trái ôm phải ấp một chân đạp hai thuyền, khiến người khác phỉ nhổ!
Đây là đại bản doanh của Trần Hán Thăng, Hoàng Tuệ cảm thấy có thể tung một đòn nặng nề, kết quả sau khi đăng tải bài post xong, Hoàng Tuệ chỉ đi thay quần áo một lát, bài post đã 404 not found.
Lúc đầu Hoàng Tuệ còn tưởng rằng hệ thống có vấn đề, nhưng sau đó gửi thêm một lần nữa thì lại bị chăm, cứ thế sau khi gửi liên tục ba lần, cô ta đột nhiên gửi một bài viết: Ông chủ của Qủa Xác Trần Hán Thăng là một người tốt.
Ừmmm… Bài đăng này được giữ lại vĩnh viễn.
“Đúng là hết sức vô liêm sỉ.”
Hoàng Tuệ chợt nhận ra rằng, hoá ra Trần Hán Thăng sớm đã có dự đoán trước nên đã chuẩn bị trước.
“Đến Tianya hay Tieba thử xem sao?”
Hoàng Tuệ lại nghĩ, sau đó đi đến Tianya và Tieba đăng bài.
Kết quả, Tieba đưa ra lý do “bịa đặt lung tung”, không những bài đăng bị xoá mà còn bị ban quản lý chó má khoá tài khoản trong ba mươi ngày.
Tianya thì không xoá bài, nhưng khoảng chừng nửa tiếng sau, mới có một phản hồi qua loa: Phát hiện nghiêm trọng, internet xuất hiện lỗ hổng nặng nề, có thể update phiên bản QQ trực tuyến, Q xu và nạp tiền Audition Online với chiết khấu khoảng 30%, đảm bảo an toàn, không bao giờ trả lại, xin hãy liên hệ với QQ…”
“Mấy mạng xã hội này, các người không có hứng thú chút nào với đời sống tình cảm của kẻ có tiền sao?”
Hoàng Tuệ bất đắc dĩ mắng một tiếng, đám cư dân mạng này thực sự không đáng tin cậy chút nào.
“Hay là thôi đi, dù sao cũng không có tiền.”
Hoàng Tuệ trực tiếp ngã xuống giường, trùm chăn lên đầu dự định sẽ đi ngủ, ngày hôm sau thức dậy sẽ trực tiếp rời khỏi Kiến Nghiệp, tất cả mọi thứ ở đây sẽ không còn liên quan gì đến mình nữa.
Nửa đêm, Hoàng Tuệ dậy đi tìm nước uống, nhìn thấy máy tính vẫn còn ánh sáng lờ mờ, ngay khi cô ta đang định tắt máy thì đột nhiên nhiên bài đăng trên Tianya của mình có một phản hồi.
“Tôi là nhân viên của Samsung, cảm thấy rất hứng thú với nội dung trong bài post của ngài, ngài có bằng lòng gặp mặt nói chuyện không?”