“Samsung?”
Hoàng Tuệ nhất thời không hề nghĩ đến công ty nằm trong danh sách 500 công ty hàng đầu đó, ngược lại còn nghi hoặc trả lời một câu: “Bạn là người của Samsung nào?”
Sau khi trả lời, Hoàng Tuệ cũng không để ở trong lòng, click con chuột đọc các tin tức bát quái trên Tianya, chẳng bao lâu lại phát hiện có người đang nhắn tin riêng với mình, vẫn là “nhân viên của SamSung kia”, không ngờ đối phương muộn như vậy mà vẫn chưa đi ngủ.
Nhân viên của Samsung: Samsung đương nhiên là Samsung của Hàn Quốc rồi, là Samsung sản xuất điện thoại ấy.
Hoàng Tuệ: Thật không, tại sao lại tìm tôi?
Nhân viên của Samsung: Chúng tôi cảm thấy rất có hứng thú với nội dung trong bài viết của ngài, cho nên muốn hẹn ngài một thời gian nào đó ngồi xuống nói chuyện một lát.
“Nội dung trong bài viết…”
Hoàng Tuệ liếc nhìn máy tính một cái, chẳng có gì ngoài tiết lộ ông chủ đương nhiên của điện tử Qủa Xác- Trần Hán Thăng bắt cá hai tay, chỉ là mình vạch trần chi tiết danh tính của hai cô gái kia thôi.
Một người là Thẩm Ấu Sở của đại học Tài chính, cô là bạn học của Trần Hán Thăng; Một người là Tiêu Dung Ngư của đại học Đông Đại, cô là giám đốc của một công ty luật nổi tiếng ở Kiến Nghiệp.
Nhưng Hoàng Tuệ vẫn còn nghi ngờ về danh tính của “nhân viên của Samsung” này, dù sao trên mạng có quá nhiều kẻ lừa đảo, ngoài ra toàn bộ chân tướng sự thật cũng không có gì khó tin cả, bản thân mình chỉ trút giận đăng một bài post, thế mà lại thu hút sự chú ý của Samsung?
“Chẳng lẽ ông chủ của Samsung có một cô con gái đáng muốn gấp gáp lấy chồng, cho nên vẫn luôn chú ý đến Trần Hán Thăng?”
Hoàng Tuệ thích thú suy nghĩ một cách ác ý, nhưng cô ta vẫn phản hồi lại tin nhắn, chỉ là thái độ không mặn không nhạt, không có gì tích cực cả.
Hoàng Tuệ: Bạn ở Kiến Nghiệp sao, ngày mai tôi phải đi rồi, không có nhiều thời gian rảnh đâu.
Nhân viên của Samsung: Bây giờ tôi đang ở Seoul Hàn Quốc, nhưng ngài cứ cho tôi một thời gian và địa chỉ, tôi sẽ đến chờ ngài trước.
“Bây giờ đã hơn hai giờ sáng rồi.”
Trong lòng Hoàng Tuệ thầm nghĩ chuyện này đúng là không đáng tin chút nào, người vẫn còn đang ở nước ngoài, thế mà còn muốn hẹn nói chuyện với mình.
Cô ta dứt khoát cho đối phương một thời gian tương đối hà khắc.
Hoàng Tuệ: “8 rưỡi sáng mai, quán sữa đậu nành Vĩnh Hoà trước công Tân Bách Kiến Nghiệp đi.
Nhân viên của Samsung: Không thành vấn đề, phiền ngài cho tôi xin số điện thoại, để tiện tôi liên lạc với ngài khi đến đó.
Đối phương thế mà lại không phàn nàn thời gian quá sớm hay gì đó, điều này khiến Hoàng Tuệ hơi giật mình, cô ta suy nghĩ một chút rồi gửi số điện thoại của mình đi: “Bạn thực sự là nhân viên của Samsung?”
“Tinh!”
Chẳng bao lâu sau, điện thoại di động vang lên một tin nhắn, Hoàng Tuệ mở ra xem, có người gửi cho mình một thẻ nhân viên, nhưng tất cả đều bằng tiếng Hàn.
Trên thẻ nhân viên còn dán kèm một bức ảnh, không ngờ đối phương lại là một người phụ nữ, có lẽ khoảng chừng ba mươi tuổi, tóc ngắn, thoạt nhìn trông rất có năng lực.
Bức ảnh này có lẽ là câu trả lời cho câu hỏi của Hoàng Tuệ, đồng thời cô ta còn kèm thêm một câu: “Tôi là phó giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của Samsung, hiện tại tôi đang chịu trách nhiệm các tranh chấp giữa Qủa Xác và Samsung, còn về phần cụ thể chi tiết, ngài có thể tìm kiếm các tin tức liên quan trước một chút, ngày mai tôi sẽ nói chuyện với ngài, xin lỗi đã làm phiền.”
“Thoạt nhìn có vẻ lịch sự, nhưng thực chất trong giọng điệu mang theo cảm giác xa cách và sự vượt trội.”
Hoàng Tuệ cười lạnh một tiếng, mở Baidu ra nhập “Samsung và Qủa Xác”, không ngờ nó lại nhảy ra mấy chục tìm kiếm, về cơ bản đều cùng một nội dung.
Ông chủ Qủa Xác Trần Hán Thăng bóc phốt Samsung trong buổi họp báo ra mắt điện thoại di động.
Ông chủ Qủa Xác Trần Hán Thăng lại bóc phốt Samsung khi nhận phỏng vấn;
Tại sao ông chủ Qủa Xác Trần Hán Thăng luôn bóc phốt Samsung?
…
“Thì ra là thế, Samsung cũng là oan gia.”
Sau khi mở mấy trang web đọc xong, Hoàng Tuệ đại khái đã hiểu rõ chuyện là như thế nào, nhưng đồng thời cô ta cũng vô cùng lo lắng, đây là tranh chấp giữa hai doanh nghiệp, bản thân mình thực sự muốn xen vào sao?
Hoàng Tuệ nhìn chằm chằm vào thẻ nhân viên, logo của Samsung vẫn đang lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn, cuối cùng Hoàng Tuệ quyết định cầm tiền bỏ chạy lấy người.
“Nếu Samsung muốn đối phó với Qủa Xác thì tin tức của mình vẫn hữu dụng, một khi điện tử Qủa Xác xuất hiện bê bối quan hệ bất chính này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chuyện làm ăn, mình không dám lấy tiền của Trần Hán Thăng, nhưng vẫn có thể mua bán với Samsung, để bọn họ đi đối phó với Trần Hán Thăng.”
Đây là suy nghĩ của Hoàng Tuệ.
…
Tám giờ rưỡi sáng ngày 24, Hoàng Tuệ đúng giờ đi đến chuỗi cửa hàng sữa đậu nành Vĩnh Hoà ở Tân Nhai Khẩu.
Vốn dĩ dựa theo kế hoạch ban đầu, Hoàng Tuệ phải xách theo hành lý ăn sáng ở đây xong rồi lập tức về quê, nhưng bây giờ cô ta chỉ mang theo một chiếc túi xách Hermes nhỏ, chọn một vị trí gần sát cửa sổ ngồi xuống.
“Phù… Phù…”
Hoàng Tuệ thở một hơi nóng vào lòng bàn tay, hôm nay nhiệt độ không khí giảm mạnh, đám mây giống như cũng khóc lên mình một lớp khói xám xịt, gió lạnh vi vu, dự báo thời tiết cũng nói rằng hai ngày nay Kiến Nghiệp sẽ có tuyết lớn.
Nhưng bữa sáng trong quán vừa ấm áp vừa náo nhiệt, bởi vì lễ Giáng Sinh nên trước cửa còn đặt một mô hình ông già Noel, radio đang phát bài “Jingle Bells” nhẹ nhàng vui vẻ.
Xung quanh đều là những người trẻ tuổi làm việc gần đây, bọn họ uống sữa đậu nành và bánh quẩy, cùng bàn bạc xem năm nay sẽ trải qua lễ Giáng Sinh như thế nào, hoặc là mong chờ cảnh đẹp của núi Tê Hà sau tuyết, còn thảo luận cả đề thi thi lên thạc sĩ năm nay…
Nhưng những chuyện này đều không liên quan đến Hoàng Tuệ, sau khi duỗi ngón tay ra để thư giãn, cô ta lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho phó giám đốc của Samsung kia.
Hoàng Tuệ: Tôi đang ở quán sữa đậu nành Vĩnh Hoà, cô có thể từ từ đến đây, hôm nay tôi không có chuyện gì cả.
Nhân viên của Samsung: Cảm ơn, ngài mặc quần áo gì, ngồi ở đâu?
Hoàng Tuệ: Tôi mặc một chiếc áo gió Prada màu đen, ngồi ở gần cửa sổ phía Đông.
Nhân viên của Samsung: Được.
Hoàng Tuệ: Nếu cô không biết địa chỉ, có thể bắt taxi..
Ngay khi cô ta đang suy nghĩ đến chuyện nhắc nhở đối phương đến đây bằng cách nào thì đột nhiên nghe thấy có người phía sau hỏi: “Tôi là nhân viên của Samsung đã liên lạc với cô vào tối qua, xin hỏi…”
Hoàng Tuệ xoay người lại, phát hiện có hai người đang đứng sau lưng mình.
Một nam một nữ, người phụ nữ chính là phó giám đốc của gửi ảnh vào tối qua, bọn họ ăn mặc xa hoa thời thượng, rất có cảm giác giống như trong cách bộ phim truyền hình Hàn quốc trên TV.
“Tối hôm qua cô vẫn còn đang ở Seoul, đến nhanh như vậy sao?”
Hoàng Tuệ giật mình hỏi.
“Sau khi đọc được bài post của cô, chúng tôi phát hiện có một ít tin tức tương đối phù hợp với những gì chúng tôi thu thập được, cho nên khởi hành đến đây suốt cả đêm.”
Nữ phó giám đốc kia vừa giải thích vừa hỏi: “Tôi có thể ngồi xuống được không?”
“Đương nhiên rồi.”
Hoàng Tuệ khen ngợi nói: “Không ngờ người Hàn Quốc các cô lại có thể nói tiếng phổ thông tốt như vậy.”
“Người Hàn Quốc?”
Đối phương sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu nói: “Cô hiểu nhầm rồi, tôi là người Trung Quốc lớn lên ở trong nước, tôi tên là Nhan Ninh, chỉ là đi du học ở trường đại học nữ sinh Hàn Quốc mà thôi, sau khi tốt nghiệp, tôi vào làm việc trong công ty Samsung.”
“Ồ.”
Lúc này Hoàng Tuệ mới bừng tỉnh hiểu ra, nhưng cái tên trường đại học này nghe có vẻ kỳ quái, chẳng lẽ toàn bộ sinh viên bên trong đều là nữ sao?
Đương nhiên đó đều là những chi tiết không quan trọng, Nhan Ninh lại giới thiệu về thân phận của người trợ lý Khương Đông Huân, đây mới là một người Hàn Quốc thực thụ.
“Chuyện là…”
Sau khi nghe xong câu hát “jingle bells, jingle bells, jingle all the way” một lát, lúc này Nhan Ninh mới nói: “Xin hỏi nên gọi cô đây là gì?”
“Tôi họ Hoàng.”
Để chắc chắn, Hoàng Tuệ chỉ nói họ của mình, đồng thời đánh giá Nhan Ninh ở phía đối diện một chút.
Dáng người trung bình, ngũ quan không thực sự xinh đẹp, trên mặt còn có mấy nốt tàn nhang nhỏ, nhưng làn da rất trắng, mái tóc ngắn gọn gàng vừa khéo che khuất lỗ tai.
Mặc dù trên mặt vẫn luôn duy trì nụ cười khách khí, nhưng ánh mắt Nhan Ninh rất có sức xuyên thấu, làm nổi bật chút nghiêm túc trên khuôn mặt bình thường ấy.
“Đã lâu lắm rồi không trải qua lễ Giáng Sinh, lúc trước khi còn đi học, tôi khá mong chờ.”
Nhan Ninh bảo trợ lý đi mua một ít bữa sáng, sau đó lại hoà nhã nói đến chuyện khi còn đi học, Hoàng Tuệ đối phó vài cây, chờ đến khi cảm giác xa lạ giữa hai bên chậm rãi tiêu tan, cuối cùng cũng nói đến chính sự.
“Cô Hoàng, tôi có thể mạo muội hỏi thăm một chút về mối quan hệ giữa cô và Trần tổng của điện tử Qủa Xác không?”
Nhan Ninh hỏi.
“Cô yên tâm.”
Hoàng Tuệ nói thẳng: “Tôi và cậu ta là thù không phải là bạn, nếu không cũng sẽ không đăng tải bài post kia.”
“Ha ha…”
Nhan Ninh hơi gật đầu, cô gái ở phía đối diện cũng không phải là một nhân vật đơn giản.
“Thực ra Trần tổng là một nhân vật vô cùng giỏi giang, cá nhân tôi vô cùng bội phục.
Nhan Ninh uống mấy ngụm sữa đậu nành thơm phức, vừa nói chuyện vừa quan sát vẻ mặt của Hoàng Tuệ: “Đầu tiên là gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng và sáng lập Hoả Tiễn 101, sau khi thất bại đã làm lại một lần nữa, tạo nên bản đồ thương nghiệp Qủa Xác, có thể nói rằng bản thân nó có khả năng ảnh hưởng đến hai ngành sản xuất trong nước, cho nên trong lần đầu tiên Trần tổng chỉ trích Samsung, lúc đó chúng tôi chỉ hy vọng Trần tổng đưa ra một lời giải thích thoả đáng.”
“Vậy Trần Hán Thăng có đưa ra lời giải thích không?”
Hoàng Tuệ hỏi lại.
“Không hề.”
Nhan Ninh lắc đầu: “Trần tổng nói đó là phong cách của Qủa Xác, nếu Samsung có ý kiến, vậy thì có thể tự đi tìm nguyên nhân.”
“Chẳng có gì bất ngờ cả.”
Hoàng Tuệ nhàn nhạt nói, nếu người khác nói ra những câu như thế này, đó là đang cố ý khiêu khích, nhưng đối với Trần Hán Thăng mà nói, đây là chuyện thường ngày.
“Lúc đó chúng tôi cũng có chút nghi ngờ, cho rằng có chỗ nào đó đắc tội với Trần tổng.”
Nhan Ninh thở dài một hơi: “Lần trước khi cậu ta nhận phỏng vấn, lại tiếp tục nói xấu điện thoại di động của Samsung một lần nữa, không những ảnh hưởng đến doanh số và danh tiếng trên thị trường của công ty chúng tôi, mà Qủa Xác còn định cướp đoạt khách hàng Ấn Độ của chúng tôi, lần này chúng tôi đã thương lượng và chuẩn bị phản kích, vừa ra tay từ góc độ pháp luật vừa điều tra cuộc sống cá nhân của Trần tổng một cách toàn diện, sau đó lập tức phát hiện ra một số chuyện kỳ quái…”
“Chuyện kỳ quái gì?”
Hoàng Tuệ cười như không cười nói: “Cuộc sống cá nhân của cậu ta tương đối hỗn loạn đúng không?”
“Cũng không thể nói là hỗn loạn.”
Trong lúc đàm phán, Nhan Ninh về cơ bản đều không có bất cứ sơ hở gì: “Chỉ là lúc thì có người nói bạn gái của tổng giám đốc Trần là hoa khôi học đường trường đại học Đông Đại, lúc thì có người nói là hoa khôi học đường đại học Tài chính, vừa hay cô đăng bài trên Tianyan, nó có chút tương xứng với tin tức mà chúng tôi tìm hiểu được, cho nên mới mạo muội quấy rầy một chút.”
“Thực chất là mạo muội xác nhận tính chân thực đúng không?”
Hoàng Tuệ đùa nghịch đôi đũa ngắt lời, bởi vì thứ nhiều nhất trên mạng chính là tin tức vỉa hè, chỉ có mình mới hiểu rõ toàn bộ chân tướng sự thật, bao gồm cả tin tức về danh tính của hai người bạn gái Trần Hán Thăng.
“À thì… Chúng tôi cũng không có ý gì khác.”
Nhan Ninh dừng lại một chút: “Dù sao Trần tổng cũng là nhân vật công chúng, nếu chuyện này được tiết lộ ra ngoài, có lẽ sẽ tạo thành một ảnh hưởng tồi tệ, chúng tôi muốn xuất phát từ góc độ kinh doanh hữu nghị, tốt bụng nhắc nhở một chút mà thôi.”
“Ha ha…”
Hoàng Tuệ cười nhạo một tiếng, công ty Samsung này quá dối trá rồi, rõ ràng là muốn đi uy hiếp và cảnh cáo Trần Hán Thăng, nhưng lại nói một cách hiên ngang lẫm liệt, đúng là kỹ nữ còn muốn lập đền thờ.
“Cô đi “nhắc nhở” Trần Hán Thăng.”
Hoàng Tuệ ý vị thâm trường nói: “Không sợ cậu ta trả thù sao? Lòng dạ của Trần Hán Thăng không rộng rãi lắm đâu.”
“Hả?”
Nhan Ninh ngẩn người một chút, thời gian cô ta tiếp xúc với Trần Hán Thăng vẫn quá ít ỏi, ấn tượng trước mắt chỉ có mấy chữ “kiêu ngạo và phong lưu” mà thôi.
“Sau này khi các người từ từ đấu đá với nhau, có rất nhiều cơ hội để hiểu rõ.”
Hoàng Tuệ không muốn nhắc đến chủ đề này quá nhiều, đặt đũa xuống nói: “Tôi cũng hiểu rõ ý đồ của các cô, trong tay tôi thực sự đang nắm giữa rất nhiều bí mật đen tối của Trần Hán Thăng, hơn nữa đảm bảo tính chân thật.”
Vừa nói đến đây, Hoàng Tuệ đột nhiên im bặt, nửa sau đó rõ ràng còn có chuyện muốn nói.
Trong lòng Nhan Ninh hiểu rõ, bộ phận quan hệ công chúng này vốn dĩ là một tổ chức “dùng tiền để giải quyết vấn đề”, ý của Hoàng Tuệ là Samsung bằng lòng bỏ ra bao nhiêu tiền để đổi lấy bí mật đen tối của Trần Hán Thăng.
“Cô Hoàng đây muốn gì?”
Nhan Ninh chớp chớp mắt, ra hiệu cho Hoàng Tuệ mở miệng.
“Một trăm ngàn.”
Hoàng Tuệ đưa ra một con số: “Tôi có thể nói hết tất cả những gì mình biết cho cô nghe, ví dụ như trong kỳ nghỉ đông năm thứ nhất, Trần Hán Thăng đã từng đưa Thẩm Ấu Sở trở về Xuyên Du.”
Thực ra những tin tức Hoàng Tuệ biết được cũng hữu hạn, nhưng câu nói “Trong kỳ nghỉ đông năm thứ nhất” của cô ta vẫn rất có tính mê hoặc, như thể cô ta biết rõ rất nhiều hoạt động riêng tư của Trần Hán Thăng.
Đối với Samsung mà nói, một trăm ngàn nhân dân tệ chỉ là một hạt cát trong sa mạc, thậm chí còn thấp hơn cả con số trong dự đoán của Nhan Ninh, nhưng cô ta vẫn suy nghĩ một lúc lâu, sau đó ra hiệu cho trợ lý.
Người trợ lý hiểu rõ, đứng dậy đi về phía ngân hàng Nông nghiệp ở bên cạnh.
“Chuyện này có nghĩa là thành công rồi sao?”
Bản thân Hoàng Tuệ cũng không dám tin, quả nhiên là một công ty nằm trong top 500 của thế giới, bao nhiêu tiền cũng không quan trọng.
Sau khi trợ lý rời đi, trên bàn chỉ còn lại hai người Nhan Ninh và Hoàng Tuệ, bọn họ không ai nói chuyện với ai, yên tĩnh nhìn gió đông gào thét bên ngoài cửa kính.
Thỉnh thoảng có một túi nilon bị cuốn lên cao, lơ lửng giữa những toà nhà cao tầng hiện đại hoá, lạc lỏng và có chút buồn cười.
“Lúc trước cô…”
Dù sao phụ nữ lúc nào cũng tò mò, không biết Nhan Ninh nghĩ đến chuyện gì, tò mò hỏi: “Có phải đã từng bị Trần tổng làm tổn thương không?”
Nhan Ninh hiểu nhầm, cho rằng Hoàng Tuệ vì yêu mà sinh hận.
“Tôi?”
Hoàng Tuệ lắc đầu không nói gì, nhưng nói thật, loại người như Trần Hán Thăng vừa hào phóng vừa có tiền, vừa hài hước vừa có tiền, vừa tự tin vừa có tiền, vừa biết dỗ dành phụ nữ vừa có tiền… Qủa thực là khuôn mẫu của một người bạn trai hoàn mỹ.
Thấy Hoàng Tuệ không muốn trả lời, Nhan Ninh cũng không để bụng, cầm lấy điện thoại di động của Samsung, “tách tách tách” nói chuyện với bạn bè.
“Ha ha…”
Trong lúc đang trò chuyện, Nhan Ninh đột nhiên cười một tiếng, ngẩng đầu lên thì phát hiện Hoàng Tuệ đang nhìn chằm chằm vào mình, Nhan Ninh vẫy điện thoại giải thích: “Khoảng vừa rồi khi trở về trường tham gia hoạt động, tôi quen biết một em gái Trung Quốc mới chuyển trường đến đây, em ấy biết tôi sẽ đến Kiến Nghiệp công tác nên vô cùng vui vẻ và phấn khích, tỏ vẻ người đàn ông em ấy yêu nhất trong cuộc đời cũng đang ở Kiến Nghiệp.”
“Nếu là người đàn ông mình yêu nhất đang ở Kiến Nghiệp, vậy cô ấy còn đi Hàn Quốc du học làm gì?”
Hoàng Tuệ hỏi.
Nhan Ninh lắc đầu: “Em ấy nói người đàn ông kia đã có bạn gái, chính vì thế nên mẹ em ấy mới ép em ấy đến Hàn Quốc du học, thậm chí không được nhắc đến tên của người kia.”
“Haiza…”
Nghĩ đến hành động bắt cá hai tay của Trần Hán Thăng, Hoàng Tuệ cảm khái nói: “Đó cũng là một gã đàn ông cặn bã, nếu đã không cười thì trêu chọc làm gì chứ?”
“Tôi cũng cảm thấy vậy đấy.”
Nhan Ninh nhớ đến tiểu sư muội mắt một mí kia, nghĩ đến biểu cảm nhớ nhung khi nhắc đến người đàn ông kia, nhất thời cũng có chút xúc động trong lòng.
Trên thế giới này, đàn ông cặn nhà nhiều đến mức nào.