Chẳng bao lâu sau, trợ lý của Nhan Ninh đã trở về từ bên ngoài, trong tay còn cầm một tấm thẻ ngân hàng, Nhan Ninh và Hoàng Tuệ- Những người “cùng chung kẻ thù” vì chủ đề tra nam lúc nãy đều không hẹn mà cùng bày ra sắc vẻ mặt ngưng trọng, lại trở về trên bàn đàm phán một lần nữa.
“Cô Hoàng, trong tấm thẻ này chứa thù lao mà cô yêu cầu.”
Nhan Ninh lấy thẻ ngân hàng ra đặt lên bàn: “Nhưng tôi có một số điều kiện.”
“Ừ”
Hoàng Tuệ cũng không cảm thấy bất ngờ, không có điều kiện gì mới kỳ quái, dù sao bản thân mình chỉ cần để lộ ra một ít tin tức là có thể nhận được tiền trà nước sáu con số dễ dàng như trở bàn tay.
“Thứ nhất, cô cần phải tiết lộ toàn bộ thông tin của Trần tổng ra.”
Nhan Ninh mở miệng nói: “Thứ hai, nhất định phải đảm bảo tính chân thật; Thứ ba, tôi muốn gặp hai vị hồng nhan tri kỷ của Trần tổng, đặc biệt là Thẩm Ấu Sở của đại học Tài chính, tôi không thể tìm thấy ảnh của cô ta trên mạng.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Hoàng Tuệ suy nghĩ một chút, hình như những điều kiện này không hề khó, cô ta gật đầu rồi nói: “Bây giờ chúng ta đi tìm Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư ngay đi, thời gian trương đối gấp rút, hai người bọn họ một người ở phía Bắc Kiến Nghiệp, một người ở phía Nam Kiến Nghiệp, khá xa, không tiện qua lại.”
“Được.”
Nhan Ninh đứng dậy: “Mời cô Hoàng đây ra ngoài chờ một lát trước, chúng tôi sẽ thanh toán bữa sáng.”
“Vậy…”
Hoàng Tuệ chỉ vào tấm thẻ ngân hàng trong tay Nhan Ninh.
“Đương nhiên là của Hoàng tiểu thư rồi.”
Nhan Ninh mỉm cười đưa thẻ cho Hoàng Tuệ: “Về phần mật mã, lát nữa khi đi đến ngân hàng xác minh số dư, tôi sẽ nói cho cô biết.”
Hoàng Tuệ cầm lấy thẻ ngân hàng, thầm nghĩ bộ phận quan hệ công chúng của Samsung này thoạt nhìn rất lợi hại, hiệu suất tìm tòi và khai quật tin tức vô cùng triệt để, bản thân mình đăng một bài post, bởi vì tính chân thật tương đối cao, cho nên chẳng bao lâu sau đã được liên lạc.
Đương nhiên năng lực hành động cũng rất nhanh chóng, tối hôm qua Nhan Ninh vẫn còn đang ở Seoul, nhưng sáng sớm hôm nay đã xuất hiện ở Kiến Nghiệp.
Nhưng phương thức xử lý có vẻ hơi trẻ con một chút, lúc đầu Hoàng Tuệ cho rằng Samsung sẽ lấy ra một bản hợp đồng thoả thuận, nếu là vậy, bản thân cô ta sẽ bỏ đi ngay lập tức, cô ta tuyệt đối sẽ không để lại bất cứ chứng cứ nhược điểm nào.
Nhưng Samsung lại dễ dàng đưa tiền cho mình như vậy, một doanh nghiệp top 500 thế giới cũng không có thiên lý giống như việc Trần Hán Thăng trở thành tỷ phú vậy.
Ngay khi Hoàng Tuệ đang đứng ngoài cửa cảm thán “vận may” của Tam Tinh và Trần Hán Thăng thì Nhan Ninh vừa đi đến quầy thu ngân vừa hỏi trợ lý: “Cậu đã quay lại quá trình giao dịch lúc nãy chưa?”
“Quay lại rồi.”
Người trợ lý hơi nâng cổ tay áo lên một chút, dưới lớp bao tay dày cộp lại cất giấu một chiếc camera mini có độ nét cao của Sony.
“Ừ.”
Nhan Ninh mặt không cảm xúc nói: “Sau khi trở về hãy copy ra lưu lại, quy nạp nó vào trong vụ án “Samsung- Qủa Xác”, cô Hoàng đây chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng kể, nhưng xuất phát từ góc độ công việc, chúng ta vẫn phải quay lại đầy đủ.”
…
Sau khi rời khỏi quán sữa đậu nành, trên khuôn mặt Nhan Ninh đã khôi phục lại nụ cười khách khí, cùng với Hoàng Tuệ đi đến ngân hàng bên cạnh xác nhận số dư, nhìn thấy con số “100,000” trên màn hình ATM, trong lòng Hoàng Tuệ kích động không thôi, cô ta thực sự muốn lớn tiếng nói với Trần Hán Thăng rằng:
Chẳng phải cậu rất giỏi sao, không ngờ tôi vẫn có thể bóp chết lông dê của cậu cách một khoảng đúng không?
Nhan Ninh đứng bên cạnh nhàn nhạt liếc mắt một cái, chờ đến khi cảm xúc của Hoàng Tuệ dần dần bình tĩnh lại, lúc này cô ta mới hỏi: “Hoàng tiểu thư, chúng ta đi đến đâu trước đây?”
“Đại học Đông Đại đi.”
Hoàng Tuệ nói: “Chỗ này cách đại học Đông Đại hơn.”
Nhan Ninh sai trợ lý lái xe, Hoàng Tuệ hơi ngạc nhiên: “Các cô còn có xe nữa?”
“Đương nhiên rồi.”
Nhan Ninh giải thích: “Samsung của chúng tôi cũng có chi nhánh ở Kiến Nghiệp, hơn nữa quy mô không nhỏ.”
“Vậy sao, tuyệt quá đi.”
Hoàng Tuệ cười gượng một tiếng, cô ta luôn cảm thấy lúc Nhan Ninh nói chuyện, ngoại trừ có cảm giác về sự vượt trội ra thì hình như còn có một chút kinh thường “người mật báo” như mình đây.
“Tỏ vẻ gì chứ, nếu tôi đã có thể chơi Trần Hán Thăng, nói không chừng cũng có thể chơi đùa Samsung mấy người trong lòng bàn tay của mình.”
Hoàng Tuệ hừ lạnh một tiếng, dẫn Nhan Ninh đi đến đại học Đông Đại và đại học Tài chính.
Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở đều là những nhân vật nổi tiếng trong trường học của mình, cho nên chỉ cần hỏi thăm một chút là đã hỏi ra ký túc nào.
“Tôi không lên đâu.”
Hoàng Tuệ đứng dưới cổng ký túc xá nữ của đại học Đông Đại: “Tiêu Dung Ngư quen biết tôi, phó trưởng phòng, cô tự đi gặp đi.”
Nhan Ninh cũng không miễn cưỡng, hình như Hoàng Tuệ rất sợ Trần Hán Thăng, sau khi đi vào đại học Đông Đại, cô ta đã dùng khăn lụa che khuất khuôn mặt.
“Thực sự đáng sợ như vậy sao?”
Nhan Ninh thoải mái ký tên “Nhan Ninh Samsung” ở chỗ dì quản lý ký túc, giẫm lên đôi giày da bò “cộp cộp cộp” lên lầu, nhưng chẳng bao lâu sau lại quay xuống, hoá ra Tiêu Dung Ngư không ở trong ký túc xá, bạn cùng phòng nói rằng có lẽ cô đang ở trong công ty luật ở trung tâm thương mại quốc tế.
“Ở gần quán ăn sáng lúc nãy.”
Nể mặt số tiền một trăm tệ, Hoàng Tuệ lại đưa Nhan Ninh đến trung tâm thương mại quốc tế.
“Tôi sẽ chờ phó trưởng phòng ở đây, công ty luật ở tầng 18, cô đi vào thì có thể tìm thấy Tiêu Dung Ngư nhanh thôi.”
Hoàng Tuệ có rất nhiều người quen ở đây, cho nên cô ta không có ý định đi thang máy lên.
Nhan Ninh khẽ gật đầu, cô ta cũng để trợ lý ở lại bên ngoài, hơn nửa tiếng sau, Nhan Ninh cầm tấm danh thiếp của Tiêu Dung Ngư đi ra ngoài.
“Cô đã nói chuyện với cô ta rồi sao?”
Hoàng Tuệ vô cùng ngạc nhiên.
“Đúng vậy.”
Nhan Ninh bình thản nói: “Tôi nói nếu sau này Samsung có bất cứ công việc liên quan đến phương diện pháp luật gì, có lẽ sẽ uỷ thác cho công ty luật thụ lý.”
Hoàng Tuệ không nhịn được lắc đầu, người phụ nữ này thực sự không hiểu rõ Trần Hán Thăng, hoặc có thể nói là ỷ vào có Samsung đang đứng sau lưng mình, cho nên mới dám khiêu khích không chút sợ hãi như vậy sao?
“Tiêu Dung Ngư thực sự rất xinh đẹp.”
Khi đi ra khỏi trung tâm thương mại quốc tế, Nhan Ninh cảm khái nói: “Lúc cười, trên má cô ấy còn xuất hiện hai má lúm đồng tiền, có lẽ nên để cho những người đẹp thẩm mỹ ở Hàn Quốc sang đây nhìn một lần, đây mới là khuôn mẫu phẫu thuật thẩm mỹ hoàn hảo đấy.”
Hoàng Tuệ phỉ nhổ, mặc dù Trần Hán Thăng là tra nam, nhưng ánh mắt chọn bạn gái của hắn vẫn rất cao.
Để tiết kiệm thời gian, Hoàng Tuệ dẫn Nhan Ninh đến quán trà sữa ở cầu Sử Tử trước.”
“Em gái và em rể của Thẩm Ấu Sở là ông bà chủ của cửa hàng này.”
Hoàng Tuệ giới thiệu: “Thực ra cái này là do Trần Hán Thăng bỏ vốn thành lập, đây cũng là bằng chứng chắc chắn rằng cậu ta vẫn duy trì mối quan hệ tình cảm với Thẩm Ấu Sở.”
Trong lòng Nhan Ninh hiểu rõ, cô ta cố ý đi xếp hàng mua trà sữa, hơn nữa còn trò chuyện với Thẩm Như Ý vài câu, sau khi ra ngoài lại tò mò hỏi: “Cô Hoàng, hai chị em Thẩm Ấu Sở và Thẩm Như Ý, ai đẹp hơn?”
Hoàng Tuệ không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tiêu Dung Ngư và Thẩm Như Ý ai đẹp hơn?”
“Đương nhiên là Tiêu Dung Ngư rồi.”
Nhan Ninh không chút do dự nói.
“Đúng vậy.”
Hoàng Tuệ cười nhạo nói: “Gã đàn ông cặn bã như Trần Hán Thăng vẫn đang do dự giữa Tiêu Dung Ngư và Trần Hán Thăng, đủ để chứng minh ngoại hình hai người đều tương đương nhau, Tiêu Dung Ngư có má lúm đồng tiền, Thẩm Ấu Sở lại sở hữu đôi mắt đào hoa.”
“Điều này đúng là khiến người khác mong chờ.”
Nhan Ninh chớp chớp mắt nói.
Giữa trưa, ba người Nhan Ninh và Hoàng Tuệ cũng trải nghiệm một số đồ ăn vặt đặc sắc của Kiến Nghiệp ở cầu Sử Tử, vừa mới ăn được một nửa thì đột nhiên nghe thấy có người đang hét lên một tiếng “Tuyết rơi rồi” ở trên đường phố.
Chẳng bao lâu sau, một loạt tiếng hoan hô nhảy nhót phụ hoạ theo, trời đổ tuyết vào đêm Bình An đã tăng thêm rất nhiều cảm xúc lãng mạn cho đêm Giáng Sinh vào năm 2005.
Sau khi ăn trưa xong, Hoàng Tuệ phát hiện trận tuyết này vẫn còn khá lớn, từng bông tuyết giống như cây bông nở bông tơ, rơi lả tả xuống trên mặt đất, lập tức biến thành một vũng nước nhàn nhạt.
Nhưng còn chưa kịp thương cảm thì chẳng mấy chốc những bông tuyết khác cũng nối tiếp nhau rơi xuống, cuối cùng càng ngày càng dày, phủ trắng cố đô sáu triều đại này.
Thỉnh thoảng lại có một cặp đôi ôm vai nhau đi ngang qua trước mặt, không hiểu tại sao Hoàng Tuệ lại cảm thấy hơi bực bội, chủ động thúc giục Nhan Ninh đi đến đại học Tài chính trước.
Trên đường đi, Hoàng Tuệ tiếp tục thêm mắm thêm muối nói rõ hơn về sự tích của Trần Hán Thăng, thực ra bản thân cô ta cũng chỉ biết một số chi tiết bên ngoài, nhưng mấy điểm mấu chốt vẫn rất rõ ràng, ví dụ như thông tin về thân phận của hai cô gái, vị trí của công ty luật và quán trà sữa ở bên cầu Sư Tử, còn có văn phòng trước kia của Hoả Tiễn 101…
Nhưng sau khi đi đến đại học Tài chính, vẫn không thể tìm thấy Thẩm Ấu Sở ở trong ký túc xá.
“Bạn cùng phòng nói hôm nay Thẩm Ấu Sở đang thi lên thạc sĩ.”
Nhan Ninh cau mày: “Khoảng thời này, cũng chính vì chuyện ôn tập nên cô ấy không ở trong ký túc xá.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Hoàng Tuệ rất không có trách nhiệm nói: “Tôi chỉ có thời gian hôm nay thôi, ngày mai phải đi rồi.”
Nhan Ninh nhìn thoáng qua Hoàng Tuệ, không lên tiếng.
Hoàng Tuệ cũng cảm thấy câu nói này hơi vô trách nhiệm, dù sao thì cũng mới cầm tiền trà nước, thế là hỏi: “Bạn cùng phòng có nói ngày thường Thẩm Ấu Sở ôn tập ở đâu không?”
“Hình như là Thiên… Thiên Cảnh…”
Nhan Ninh đang nhớ lại, Hoàng Tuệ đột nhiên nói: “Khu dân cư Thiên Cảnh Sơn sao, nó nằm ngay phía sau văn phòng Hoả Tiễn 101, lúc trước tôi đã làm việc…”
Hoàng Tuệ chỉ mới nói được một nửa đột nhiên dừng lại, hình như Nhan Ninh cũng không nghe thấy, chỉ gật đầu: “Chính là khu dân cư Thiên Cảnh Sơn.”
“Vậy chúng ta đi hỏi một chút đi.”
Hoàng Tuệ chắc chắn nói: “Với dung mạo đó của Thẩm Ấu Sở, chỉ cần ngẩng đầu lên một chút thôi, cô ta sẽ không thể lặng lẽ vô danh đâu.”
Sau khi đi vào khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, một nhóm bạn nhỏ khoảng chừng 7,8 tuổi đang đùa giỡn đuổi bắt nhau trong tuyết, cười ha ha vô cùng náo nhiệt, có người mấy người đang đứng dưới gốc cây nói chuyện phiếm cách đó không xa.
“Các tiểu bảo bối.”
Hoàng Tuệ mỉm cười đi đến: “Chị hỏi các em một câu được không?”
“Được ạ.”
Các bạn nhỏ đều dừng bước, tụ tập lại đây đồng thanh đáp.
“Trong khu dân cư này, chị gái xinh đẹp nhất mà các em từng gặp là ai vậy?”
Lúc đầu Hoàng Tuệ cho rằng bọn họ sẽ tranh luận một lúc lâu, nhưng không ngờ đám trẻ ngây thơ này lại tập trung toàn bộ ảnh mắt vào một cô bé bện tóc sừng dê, hình như đã đưa ra một kết luận.
Mặc dù ngũ quan của cô bé vẫn chưa thể thoát khỏi nét trẻ con, nhưng đôi mắt vừa sáng vừa to tròn, đôi môi hơi mỏng, sống mũi cao thẳng, đã có dáng dấp của một tiểu mỹ nhân.
“Chị tìm chị gái em để làm gì?”
Cô gái kia vừa mở miệng, Hoàng Tuệ lập tức biết mình đã tìm đúng người rồi, khẩu âm Xuyên Du quen thuộc này chắc chắn có liên quan đến Thẩm Ấu Sở.
“Chị gái của em là Thẩm Ấu Sở sao?”
Hoàng Tuệ ngồi xổm người xuống, có chút hâm mộ nhéo cô bé một cái, mười mấy năm sau, cô bé sẽ là một đại mỹ nhân đấy.
Nếu cô ta xinh đẹp như vậy, cũng không đến mức không thể sống được ở Kiến Nghiệp như bây giờ.
“Chị đang thi.”
A Ninh đưa bàn tay nhỏ nhắn xoa xoa khuôn mặt mình, lúc nãy Hoàng Tuệ hơi dùng sức, cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn lên: “Em tên là Thẩm Ninh Ninh.”
“A Ninh.”
Lúc này, một cô gái thắt bím tóc dài đi từ phía sau đi tới, cô ấy đánh giá Nhan Ninh và Hoàng Tuệ một cái, bế Thẩm Ninh Ninh lên nói: “Các cô tìm ai?”
“Chúng tôi muốn tìm Thẩm Ấu Sở.”
Nhan Ninh tiếp nhận chủ đề, cô ta có chút bất mãn với hành động lúc nãy của Hoàng Tuệ, Thẩm Ninh Ninh đáng yêu đến nhường nào, sao đối phương nỡ lòng véo người ta chứ?
“Hôm nay chị Ấu Sở thi lên thạc sĩ.”
Cô gái có bím tóc dài nói: “Nếu các cô có việc gì thì có thể nói với chị Lâm Ngữ.”
“Ồ, vậy chúng tôi xin mạo muội quấy rầy.”
Nhan Ninh trêu chọc Thẩm Ninh Ninh.
Mặc dù nói là chúng tôi, nhưng người lên lầu vẫn chỉ có một mình Nhan Ninh, Hoàng Tuệ và trợ lý vẫn tiếp tục ngây ngốc ở dưới lầu.
Lúc đầu Hoàng Tuệ cũng muốn nói chuyện với người đàn ông Hàn Quốc này một phen, nhưng hình như đối phương không có hứng thú nói chuyện, Hoàng Tuệ bĩu môi ngắm tuyết.
Lần này thời gian hỏi thăm tương đối ngắn ngủi, khoảng chừng mười phút sau đã thấy Nhan Ninh đi xuống, Hoàng Tuệ tò mò hỏi: “Nói chuyện thế nào rồi.”
“Không nói gì cả, tôi chỉ để lại một tờ danh thiếp mà thôi.”
Hình như Nhan Ninh bị ăn canh bế môn, nhưng cô ta cũng không tức giận, mỉm cười nói: “Trong nhà có người già, có trẻ con, còn có một cô gái hung dữ, tính cảnh giác của cô ta tương đối mạnh, sau khi nghe nói tôi đến từ Samsung, lập tức không nói thêm gì nữa.”
Nhưng mà, Nhan Ninh lại bổ sung thêm một câu: “Bầu không khí ấy vô cùng ấm áp, tôi có thể cảm nhận được Thẩm Ấu Sở là một người phụ nữ vô cùng dịu dàng.”
“Dịu dàng thì có ích lợi gì chứ? Chẳng phải cũng bị thứ đàn ông cặn bã lừa gạt sao?”
Hoàng Tuệ hung hăng nói: “Samsung dự định khi nào sẽ công khai chuyện này, nhất định phải khiến cho Trần Hán Thăng té ngã thật lâu.”
“Tại sao lại phải công khai?”
Nhan Ninh phủi những bông tuyết đọng lại trên người, động tác vừa nhanh nhẹn vừa bình thản, tâm trạng dường như cũng không tồi.
“Chẳng phải các cô muốn đối phó với Trần Hán Thăng sao?”
Hoàng Tuệ có chút mơ hồ, Samsung tốn nhiều công sức và tiền tài như vậy để tìm ra điểm yếu của Trần Hán Thăng, chẳng phải là để tấn công đối thủ cạnh tranh sao?
Mặc dù Hoàng Tuệ không hiểu chuyện làm ăn buôn bán lắm, nhưng cô ta có thể tưởng tượng được rằng nếu Nhan Ninh tung tin tức này ra ngoài, vậy thì điện thoại di động Qủa Xác đang nổi tiếng hiện tại sẽ lập tức rơi vào trong tranh cãi, chuyện làm ăn cũng chịu ảnh hưởng.
Ánh sáng hào quang “Sinh viên xây dựng sự nghiệp” trên đầu Trần Hán Thăng đó nói không chừng cũng sẽ biến thành một sự châm chọc.
“Cô Hoàng hiểu nhầm rồi, công khai chỉ là sự lựa chọn cuối cùng, điều đó cũng có ý nghĩa rằng Samsung và Qủa Xác sẽ rơi vào tình trạng không chết không dừng.”
Nhan Ninh mỉm cười giải thích: “Mục đích của bộ phận quan hệ công chúng của chúng tôi là giải quyết vấn đề chứ không phải là mở rộng mâu thuẫn, hôm nay tôi không hề che giấu thân phận của mình, chính là muốn mượn chuyện này để nhắc nhở Trần tổng, Samsung đã biết bí mật của cậu ta rồi, hy vọng sau này cậu ta sẽ cố gắng kiềm chế hết mức cử chỉ và hành vi của mình.”
“Đây chính là thủ đoạn tấn công của các cô?”
Hoàng Tuệ không thể tin được, thực sự quá “yếu đuối” rồi.
“Chính xác mà nói, đây chỉ là một loại thủ đoạn mà thôi.”
Nhan Ninh sửa lại: “Đồng thời chúng tôi cũng sẽ tiến hành chuẩn bị về phương diện pháp lý, nhưng trước mắt, nếu sau khi Trần tổng nhận được sự cảnh cáo của chúng tôi, có thể hối cải và thay đổi, như vậy sẽ tương đối phù hợp với lợi ích thực tế của samsung.”
“Có lẽ đây là chân trần không sợ đi giày.”
Hoàng Tuệ hiểu rồi, đối với Samsung mà nói, Qủa Xác thực chất chỉ là một tên lưu manh chân trần, đối với một bên đã có địa vị như Samsung mà nói, đương nhiên không muốn chiến đấu đến cùng, bởi vì cho dù kết cục như thế nào đi chăng nữa, Samsung đều không phải là người thắng.
Nếu đối Qủa Xác thành Nokia, có lẽ Samsung sẽ rất vui lòng.
“Hơn nữa.”
Nhan Ninh cười nói: “Hai cô bạn gái của Trần tổng đều vô cùng xuất sắc, bản thân tôi cũng không đành lòng công khai, dù sao đó cũng sẽ là Tu La tràng sống.”
“Chậc.”
Trong lòng Hoàng Tuệ vô cùng khinh thường, cô đau lòng thay cho Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, vậy ai sẽ đau lòng thay cho tôi đây, nói đi nói lại còn không phải là vì lợi ích sao?
“Cô Hoàng.”
Nhan Ninh đưa tay ra nói: “Chúng tôi đã nhận được thông tin mình muốn, nhiệm vụ của cô cũng đã hoàn thành, nhưng dù sao cũng không mấy vẻ vang, cho nên từ giờ trở đi, chuyện này coi như chưa từng xảy ra, chúng ta cũng chưa từng quen biết nhau, sau này không liên quan gì đến nhau nữa cả.”
“Tốt nhất là như vậy.”
Khi bắt tay với Nhan Ninh, Hoàng Tuệ vẫn chưa từ bỏ ý định: “Cô thực sự không có ý định vạch trần vụ bê bối của Trần Hán Thăng sao?”
Nhan Ninh mỉm cười không trả lời, chỉ khách khí hỏi: “Tuyết càng ngày càng lớn, cô Hoàng muốn đi đâu, tôi có thể tiễn cô một đoạn đường.”
“Không cần đâu.”
Ấn tượng của Hoàng Tuệ đối với Nhan Ninh cũng không tốt, trực tiếp từ chối: “Sau này nếu đã không còn liên quan gì nữa, chúng ta sẽ trở thành người xa lạ, các cô đi trước đi.”
Nhan Ninh cũng không bắt buộc, khách sáo tạm biệt rời đi, Hoàng Tuệ lặng lẽ đi trong tuyết, đây không phải là kịch bản mà cô ta mong chờ.
Hoàng Tuệ hy vọng có thể nhìn thấy Trần Hán Thăng rơi vào trong vũng bùn “thân bại danh liệt”, bởi vì đây là thông tin do mình cung cấp, trong lòng sẽ có một cảm giác tham gia vào việc trả thù thành công, còn có khoái cảm giống như đang đứng phía sau kiểm soát toàn bộ cục diện, không ngờ nó lại kết thúc như vậy.
“Sột soạt, sột soạt, sột soạt…”
Hoàng Tuệ dẫm lên mặt tuyết trắng tinh không tỳ vết, sau lưng để lại một hàng dấu chân, vô thức đi đến văn phòng cũ của Hoả Tiễn 101.
Cô ta đã từng làm việc ở đây mấy tháng, chứng kiến Hoả Tiễn 101 bước lên đỉnh cao như thế nào, nếu Hoả Tiễn 101 không “phá sản”, dựa theo nguồn thu nhập của nhân viên vào thời điểm đó, có lẽ Hoàng Tuệ sẽ không chia tay với Vương Tử Bác.
Cứ thế, cuộc sống có lẽ sẽ không như bây giờ, sau khi Trần Hán Thăng thành lập điện tử Qủa Xác, bản thân mình thân là bạn gái của Vương Tử Bác, chắc chắn có thể hưởng thụ được làn sóng lợi nhuận khổng lồ này.
Hoàng Tuệ nhìn hình ảnh phản chiếu trên tấm chính, bản thân mình sắc mặt tiều tụy, trên đầu còn dính vài bông tuyết, vào ngày tuyết rơi của đêm Bình An, những người khác đều có người yêu hoặc bạn bè ở bên cạnh, cô ta lại cô độc đi trên đường phố ngoại thành.
Nghĩ đến đây, Hoàng Tuệ lại một lần nữa cảm thấy không công bằng.
“Trần Hán Thăng vẫn là tỷ phú, cậu ta còn có thể mua biệt thự, có thể mua siêu xe, có thể thuận lợi trong mọi phương diện kể cả tình cảm, lúc nào cũng kiêu ngạo và sung sướng.”
“Còn Vương Tử Bác thì sao? Cậu ta nói sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với mình, kết quả vừa mới chia tay đã tìm một cô gái khác, dáng người đẹp hơn mình, dung mạo xinh đẹp hơn mình, bằng cấp cũng giỏi hơn mình, dựa vào cái gì chứ?”
“Còn có Nhan Ninh, khuôn mặt tươi cười cùng với thái độ cao cao tại thượng kia, du học sinh thì ghê gớm lắm sao, làm việc ở công ty Samsung thì ghê gớm lắm sao?”
“Còn có Triệu Chính, anh ta thậm chí còn không bằng Trần Hán Thăng, dù sao Trần Hán Thăng cũng bỏ tiền gây dựng sự nghiệp cho Thẩm Ấu Sở, cả đời này Thẩm Ấu Sở không cần lo nghĩ nữa, nhưng Triệu Chính vừa kéo quần lên đã phủi bỏ trách nhiệm.”
“Còn có Tống Nghĩa Tiến…”
“Còn có…”
Hoàng Tuệ dường như căm hận tất cả mọi người, khi cô ta đang tức giận đến mức co chân lên đá vào cửa kính một cái thì lại nghe thấy một tiếng “khụ khụ” vang lên bên cạnh, một người đàn ông đang đứng trước cửa hút thuốc, ánh mắt giống như cố ý vô tình liếc nhìn về phía này.
Hoàng Tuệ biết đó là Chung Kiến Thành, đại lý nhượng quyền của Chuyển phát nhanh Thâm Thông ở khu vực Giang Lăng, là một tên lưu manh béo mập, tự xưng là ân sư vỡ lòng trong kinh doanh của Trần Hán Thăng, là khách quen của trung tâm tắm rửa ở khu vực Giang Lăng.
“Hừ!”
Hoàng Tuệ tức anh ách thu chân về, vội vàng chặn một chiếc taxi rời khỏi văn phòng của Hoả Tiễn 101, nhưng bất mãn trong lòng càng ngày càng tăng lên.
“Rõ ràng đây là một cơ hội có thể khiến Trần Hán Thăng trở nên chật vật, kết quả lại chỉ có thể thất bại mà từ bỏ trong gang tấc, Nhan Ninh đúng là một kẻ hèn nhát.”
Hoàng Tuệ vô cùng không cam lòng: “Nhưng mình cũng không thể trực tiếp đứng ra vạch trần, nếu không Trần Hán Thăng sẽ trả thù, liệu có cách nào vừa có thể khiến cho Trần Hán Thăng sứt đầu mẻ trán, vừa không thể cho cậu ta biết mình làm không?”
“Có tiền rồi.”
Hoàng Tuệ mở ví tiền ra xem, tấm thẻ ngân hàng một trăm ngàn tệ kia đang yên tĩnh nằm trong đó.”
“Nếu mình mạo danh làm nhân viên của Samsung vạch trần chuyện này ra, sau đó cầm theo tiền thần không biết quỷ không hay rời khỏi Kiến Nghiệp, thảnh thơi nhìn Qủa Xác và Samsung chém giết nhau, liệu có khả thi không?”
Nghĩ đến đây, Hoàng Tuệ ngồi trên xe taxi đột nhiên cảm thấy hai đùi run rẩy.
…
Ngày 24 tháng 12, ngay khi Hoàng Tuệ đang âm mưu sau lưng Nhan Ninh thì Trần Hán Thăng cũng đang xử lý công việc trong nhà máy của điện tử Qủa Xác, sau khi trở về Cảng Thành vài ngày, có mấy tập tài liệu cần hắn đích thân ký tên.
Tâm trạng của Trần Hán Thăng vốn dĩ không tồi, một là vì phong cảnh tuyết rơi rất đẹp, hai là việc quản lý thời gian vô cùng đơn giản.
Thời gian thi lên thạc sĩ là 8 giờ đến 11 giờ rưỡi sáng, buổi chiều từ 2 giờ đến 5 giờ, địa điểm thi của Thẩm Ấu Sở ở trong một trường cấp ba gần đây, Trần Hán Thăng chỉ cần đưa đón đúng giờ là được, tuân thủ nghiêm ngặt trách nhiệm của một người bạn trai ưu tú.
Còn về phần lễ Giáng Sinh, Trần Hán Thăng đã phân chia mỗi người một ngày rất hợp lý, không chút hoang mang, đâu vào đấy.
Chỉ là vào giữa trưa, Trần Hán Thăng đột nhiên nhận được điện thoại của Tiêu Ngư Nhi, đầu tiên là cô hỏi tối nay Trần Hán Thăng đến đây vào lúc mấy giờ.
“Năm giờ tối nay anh có một cuộc họp ngắn, sau khi họp xong anh sẽ lập tức đi tìm em.”
Trần Hán Thăng nhẹ nhàng đưa ra một lời nói dối.
“Vậy được rồi.”
Tiêu Dung Ngư vui vẻ nói.: “Các bạn cùng phòng đang độc thân trong ký túc xá của em, còn có chị Cao Văn và Dịch Na và những người bạn khác sẽ đến đây cùng đón Giáng Sinh.”
“Ồ.”
Trần Hán Thăng vốn không mấy để ý, nhưng sau khó Tiểu Ngư Nhi nói đến một chuyện khiến hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Tiểu Ngư Nhi nói rằng sáng sớm hôm nay có một nữ nhân viên của Samsung Hàn Quốc đi đến công ty luật Dung Thăng: “Chúng em chỉ nói một ít công việc chuyên ngành, nhưng dù sao anh cũng có mâu thuẫn với Samsung, cho nên vẫn phải cẩn trọng một chút, cô ta còn để lại một tấm danh thiếp, tối nay em sẽ đưa cho anh xem.”
“Anh hiểu rồi.”
Sau khi cúp máy, Trần Hán Thăng ném điện thoại di động xuống một “cạch” hùng hổ lẩm bẩm: “Samsung chó chết, chúng mày muốn làm gì chứ?”
Bản thân mình công khai công kích điện thoại di động của Samsung hai lần, phía bên Samsung sớm đã “lên án mạnh mẽ”, chỉ là Qủa Xác không để trong lòng, không ngờ đối phương lại tìm đến công ty luật Dung Thăng.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, khoảng 4 giờ chiều, Hồ Lâm Ngữ cũng gọi điện thoại đến đây.
Khoảng thời gian này thư ký Hồ vẫn luôn ở trong khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, Trần Hán Thăng ngay lập tức nghĩ đến điều gì đó, nhịp tim cũng đập “thình thịch”.
“Tiểu Hồ, cậu gọi cho tớ.”
Trần Hán Thăng trầm giọng nói: “Có phải là vì trong nhà có khách không?”
“Sao cậu biết?”
Hồ Lâm ngữ lập tức nói: “Lúc nãy có người phía bên Samsung đến đây tìm Ấu Sở.”
“Con mẹ nó!”
Trần Hán Thăng lập tức giận tím mặt: “Ông đây sẽ trở về ngay bây giờ.”
“Này, cậu đừng vội, người ta đã đi rồi.”
Hồ Lâm Ngữ khuyên nhủ: “Thái đó của cô nhân viên Samsung này rất tốt, vẫn luôn chơi đùa với A Ninh, còn để lại một tờ danh thiếp.”
“Cậu đọc số điện thoại cho tớ.”
Trần Hán Thăng đã không thể chờ được nữa, Hồ Lâm Ngữ không thể hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này, nhưng trong lòng người trong cuộc như Trần Hán Thăng lại hiểu rõ, cho nên sau khi nhận được thông tin liên lạc của Nhan Ninh, hắn lập tức gọi đến.
“Xin chào, xin hỏi là ai vậy?”
Giọng điệu của Nhan Ninh hơi mệt mỏi, tối hôm qua cô ta đi đến Kiến Nghiệp suốt đêm, hôm nay lại đi qua đi lại rất nhiều địa điểm ở Kiến Nghiệp, lúc này đang mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi ở trên ghế phụ.
“Tôi là Trần Hán Thăng.”
Nghe thấy câu trả lời vang dội to lớn ở đầu dây bên kia, Nhan Ninh lập tức không còn buồn ngủ nữa, cuối cùng đương sự cũng đã tìm đến.
“Chào Trần tổng, tôi là nhân viên của bộ phận quan hệ xã hội của Samsung…”
Ngay khi Nhan Ninh đang muốn lễ phép giới thiệu thì đã bị Trần Hán Thăng cắt ngang.
“Con mẹ nó cô đừng ép buộc đến méo mó, ông đây không muốn nghe những thứ đó.”
Trần Hán Thăng tiếp tục nói: “Đi đến công ty luật trước, sau đó lại đến khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, cô muốn nói điều gì?”
“Tôi…”
Lần đầu tiên Nhan Ninh muốn giải thích.
Trần Hán Thăng cắt ngang: “Con mẹ nó cô biết làm như vậy có hậu quả gì không?”
“Tôi…”
Lần thứ hai Nhan Ninh muốn giải thích.
Trần Hán Thăng cắt ngang: “Lúc ông đây và Hồng Sĩ Dung cạnh tranh khốc liệt nhất, tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ tìm người nhà đối phương gây rắc rối, cô muốn chơi theo cách này, ông đây sẽ chơi với cô.”
“Tôi…”
Nhan Ninh muốn giải thích lần thứ ba.”
Trần Hán Thăng cắt ngang: “Có má nhà cô, tôi đ*t mẹ cô!”
“Trần tổng!”
Nhan Ninh thực sự không thể nhịn được nữa, lúc đầu khi cô ta nghe Hoàng Tuệ miêu tả, trong lòng cũng đã có sự chuẩn bị với một “ông chủ lưu manh” như Trần Hán Thăng, không ngờ vừa mới tiếp xúc đã lập tức bị mắng đến nghẹn họng nhìn trân trối.
“Có chuyện gì anh cứ từ từ nói, có thể lịch sự một chút được không?”
Nhan Ninh kìm nén tức giận yêu cầu.
“Có thể lịch sự một chút được không?”
Phía bên kia, Trần Hán Thăng dừng lại một chút: “Xin hỏi tôi có thể đ*t mẹ cô được không?”
“Anh…”
Nhan Ninh chỉ cảm thấy khí huyết nơi nồng ngực quay cuồng, lập tức mở cửa sổ ra để gió lạnh kèm theo tuyết bên ngoài thổi vào, lúc này mới khiến cảm xúc này từ từ ổn định lại.
“Trần tổng.”
Nhan Ninh lạnh lùng nói: “Chúng tôi tạm thời không có ý định vạch trần chuyện riêng tư của anh ra ngoài, chỉ là muốn từ góc độ kinh doanh hữu nghị, xin nhắc nhở hành động này của ngài một chút, thực ra nó sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của doanh nghiệp.”
“Ồ, không có ý định vạch trần ra ngoài?”
Trần Hán Thăng bán tín bán nghi nói.
“Không hề.”
Nhan Ninh trả lời vô cùng chắc chắn: “Nhưng khoảng thời gian này, nghe nói có kênh đại lý bên Ấn Độ liên lạc với Qủa Xác…”
Nhan Ninh đang định đưa ra điều kiện “đàm phán”, không ngờ lại bị Trần Hán Thăng cắt ngang.
“Chuyện này, xem biểu hiện của các cô rồi hẵng nói.”
Trần Hán Thăng trực tiếp cúp máy.
Nghe thấy tiếng “bíp bíp” cúp máy, Nhan Ninh ngơ ngác một lúc lâu mới phản ứng lại: “Cảm thấy hình như có gì đó không đúng, rõ ràng chúng ta mới là bên nắm giữ nhược điểm, sao tôi lại có cảm giác như Trần Hán Thăng càng chủ động, đây là cách cậu ta nói chuyện công việc thường ngày sao?”