Ở trước mặt Nhan Ninh, Trần Hán Thăng đương nhiên sẽ vô cùng độc đoán, một là tính cách của hắn vốn dĩ đã cố chấp cứng đầu, không muốn bị người khác uy hiếp, hai là không thể khiến Nhan Ninh cảm thấy Tu La tràng này thực sự là một trong những điểm yếu của mình.
“Tiểu Vũ! Tiểu Vũ! Nhiếp Tiểu Vũ!”
Sau khi cúp máy, Trần Hán Thăng trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên giương gân giương cổ lên gọi.
Cô thư ký nhanh chóng hoang mang chạy vào: “Trần bộ trưởng, cậu không thể gọi điện thoại được sao? Gọi như vậy sẽ doạ chết người đấy.”
“Ồ, xin lỗi.”
Trong lòng Trần Hán Thăng đang có chuyện, lười đấu võ mồm với cô thư ký nhỏ, thuận miệng nói xin lỗi.
“Xin lỗi là được sao?”
Nhiếp Tiểu Vũ không biết chuyện gì đã xảy ra, ngay khi đang định ầm ĩ lý luận như thường lệ một phen thì đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của ông chủ, hai hàng lông này cũng đè nén lửa giận nhíu chặt.
Cô thư ký nhỏ đã đi theo Trần Hán Thăng một thời gian dài nên vô cùng quen thuộc với biểu cảm này, đây là dấu hiệu của bộ trưởng Trần trước khi nổi bảo, cho nên không nói một lời lập tức nhận lỗi: “Xin lỗi là được sao? Cậu vẫn chưa mắng tôi mà?”
“…”
Trần Hán Thăng yên tĩnh một lúc lâu, có lẽ cũng không còn cách nào khác trước cô thư ký quỷ quyệt nhà mình, cuối cùng xua tay nói: “Đơn hàng với bên Ấn Độ, mấy người chị Tĩnh có ý kiến gì?”
“Mấy lãnh đạo cao cấp đều tán thành, đơn hàng này không chỉ có thể kiếm được mấy chục triệu, mà quan trọng hơn vẫn là cơ hội quan trọng để Qủa Xác đánh sâu vào thị trường nước ngoài.”
Cô thư ký nhỏ yếu ớt trả lời.
“Ừ.”
Trần Hán Thăng xoa xoa cắm, lúc nãy trong điện thoại, Nhan Ninh hình như đang định dùng thị trường Ấn Đồ để làm điều kiện đàm phán, chỉ là bị mình lừa gạt mà thôi.
Nhưng tránh được mùng một chứ không thể tránh được mười lăm, sớm muộn gì Nhan Ninh cũng sẽ nhắc đến một lần nữa, lúc đó mình phải đối phó như thế nào đây?
“Tôi chơi chết Nhan Ninh, chơi chết Nhan Ninh, chơi chết Nhan Ninh…”
Trần Hán Thăng càng nghĩ càng cảm thấy sốt ruột, trong miệng vô thức phả ra hương thơm, cô thư ký nhỏ dựng lỗ tai lên lắng nghe, không biết “Nhan Ninh” lại là vị khán giả may mắn nào đáng để bộ trưởng Trần nhớ thương như vậy.
Người cuối cùng được ông chủ nhà mình “nhớ thương” như vậy chính là Hồng Sĩ Dung, bây giờ cuộc sống của ông ta cũng không tồi, đang dưỡng lão ở nước Anh đấy.
“… Trần bộ trưởng.”
Thực ra Nhiếp Tiểu Vũ cũng không muốn cắt ngang, chỉ là cô ấy còn có chuyện quan trọng hơn phải nhắc nhở: “Đã 4h30 rồi, buổi thi của Ấu Sở hôm nay sắp kết thúc rồi, cậu phải đến đó cô ấy.”
“Được rồi.”
Trần Hán Thăng chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ trước mắt, hắn dự định sau khi lễ Giáng Sinh kết thúc mới suy nghĩ xem nên giải quyết vấn đề của Nhan Ninh như thế nào.
“Qủa táo lớn mà tôi nhờ cô mua đâu rồi?”
Trần Hán Thăng đứng lên hỏi.
Các doanh nghiệp hiện nay cũng rất biết làm ăn buôn bán, trước đêm Bình an mỗi năm, bọn họ đều khắc lên quả táo một dấu “?” hoặc đóng gói bằng một chiếc hộp tinh xảo bên ngoài, đương nhiên giá cả cũng tăng gấp mấy lần.
Cô thư ký nhỏ sớm đã chuẩn bị xong xuôi, xách ra một cái túi lớn, bên trong đựng mấy quả táo đỏ rực thật to.
Cách đóng gói vô cùng “xa hoa”, mỗi quả táo đều đi kèm với một chiếc giỏ nhỏ, hoa hoè loè loẹt đến cực điểm.
“Tối nay cô trải qua như thế nào vậy?”
Trần Hán Thăng hỏi: “Nếu chỉ một mình, chi bằng đi cùng tôi đến ăn lẩu hội họp đi.”
Tình cảm giữa hắn và cô thư ký nhỏ vô cùng sâu sắc, nếu không nói đến chuyện công việc, trong mắt Trần Hán Thăng, Nhiếp Tiểu Vũ chính là Trần Lam không có quan hệ huyết thống.
“Tôi không thèm tham gia bữa tụ họp của các cậu đâu.”
Không ngờ Nhiếp Tiểu Vũ lại chê bai: “Bản truyền hình “Hoàng tử tennis” mà tôi nhờ người mua ở Nhật Bản vừa mới được gửi đến, trong một đêm Bình An lãng mạn có tuyết rơi này, tôi chắc chắn sẽ phải trải qua cùng với Echizen Ryoma.”
“Được rồi, một cô gái luôn ở trong thế giới giả tưởng chắc chắn sẽ không bao giờ cô đơn.”
Trần Hán Thăng giơ tay phải lên hô khẩu hiệu, sau đó vỗ vào đầu cô thư ký nhỏ, tự ôm một túi táo lớn xuống lầu.
Lúc đi ngang qua văn phòng của Khổng ngự tỷ, Trần Hán Thăng phát hiện cô đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào máy tính, có lẽ đối với một quần thể xã hội ở địa vị và tuổi tác này của cô mà nói, có lẽ đã bận rộn đến mức quên mất hôm nay là ngày lễ gì, thậm chí hôm nay là ngày nào.
“Chị Tĩnh.”
Trần Hán Thăng lấy ra một giỏ táo nhỏ, mỉm cười đặt đến trên bàn cô ấy: “Giáng Sinh vui vẻ!”
“Đúng là bất ngờ.”
Khổng Tĩnh mỉm cười dịu dàng, chỉ vào túi quà trong tay Trần Hán Thăng: “Nếu cho tôi rồi, có phải sẽ thiếu một quả không?”
“Không đâu.”
Trần Hán Thăng chớp mắt: “Vốn dĩ cũng chuẩn bị một quả cho chị mà.”
“Cảm ơn, tôi sẽ coi đây là thật.
Khổng Tĩnh đặt quả táo lên bàn: “Cũng chúc Trần tổng có một đêm Bình An vui vẻ.”
Trần Hán Thăng mỉm cười rời đi, một ngự tỷ trưởng thành như Khổng Tỷ chỉ mang đến cho người khác hai chữ “thoải mái”, cho dù là về phương diện công việc hay cuộc sống hàng ngày.
Lúc đi ngang qua nhà máy điện tử Xiaomi, Trân Hán Thăng dừng Porsche trước cửa, gọi điện cho Trương Vệ Vũ ra ngoài.
“Phiền anh đưa nó lên cho Trịnh Quan Đề giúp tôi.”
Trần Hán Thăng lại đưa ra một giỏ táo nhỏ nữa.
Ngày mùng 1 tháng 1 năm 2006, Xiaomi sẽ chính thức mở một cuộc họp báo ra mắt điện thoại di động, bây giờ có lẽ cô bạn thân Trịnh đang bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, nào có thời gian rảnh rỗi để đón Giáng Sinh.
Động tác của Trương Vệ Vũ vô cùng nhanh chóng, bởi vì Trần Hán Thăng còn chưa đến quán cà phê 1206 thì đã nhận được tin nhắn của cô bạn thân Trịnh.
Trịnh Quan Đề: Chậc chậc, Trần tra nam có tâm.
Trần Hán Thăng: Cần thiết mà, đây là quả táo tôi mua riêng cho cô, độc nhất vô nhị trên toàn thế giới.
Trịnh Quan Đề: Được rồi, tôi sẽ giả vờ như không biết ở trung tâm thương mại Đông Sơn có một cửa hàng trái cây chuyên bán những giỏ quả này.
Trần Hán Thăng: …
Sau khi lái xe đi vào quán cà phê 1206, Trần Hán Thăng cũng không đi xuống, bởi vì Thương Nghiên Nghiên đã dẫn theo Trần Lam đứng trước cửa nghênh đón.
“Đây là táo mua riêng cho cậu, độc nhất vô nhị trên toàn thế giới.”
Trần Hán Thăng lại lấy ra một giỏ táo nhỏ đưa cho Thương Nghiên Nghiên.
“Ồ, thật ư, thật bất ngờ!”
Thương Nghiên Nghiên vui vẻ cầm lấy, chu môi hôn Trần Hán Thăng “mua” một cái.
Đương nhiên đây là chỗ thông minh của Thương Nghiên Nghiên, về phương diện làm ăn buôn bán, cô không thể sánh bằng Trịnh Quan Đề, không thể xinh đẹp bằng Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, nhưng cô hiểu người đàn ông này.
Cho dù biết rõ “độc nhất vô nhị trên toàn thế giới” này của Trần Hán Thăng chắc chắn là giả, nhưng biểu cảm của Thương Nghiên Nghiên vẫn rất vui vẻ.
Đối với một người đàn ông như Trần Hán Thăng mà nói, chỉ cần coi mỗi câu nói của hắn trở thành sự thật thì mình sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này, bạn học Nghiên Nghiên hiểu rất rõ chuyện này.
Đương nhiên, điều này cũng có liên quan rất lớn đến việc cô được xác định là “tình nhân”, Thương Nghiên Nghiên biết mình không phải là người đối nhân xử thế giỏi, không muốn kết hôn, cũng không muốn sinh con, kiếp này chỉ cần có thể thoải mái thích Trần Hán Thăng là được rồi, cho nên cô không cần Trần Hán Thăng vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Ở đây chắc chắn là nơi hắn cảm thấy thả lỏng nhất, không nên gò bó và áp lực.
“Trưởng công chúa.”
Trần Hán Thăng nhìn về phía Trần Lam đang bĩu môi: “Em có muốn về trường thay quần áo trước không, tối nay sẽ đến Tân Nhai Khẩu ăn lẩu.”
“Ừm…”
Trần Lam biết đến đi đến Tân Nhai Khẩu là đi tìm chị dâu Tiểu Ngư Nhi, nhưng cô ấy lại nhìn sang Thương Nghiên Nghiên đang trang điểm vô cùng quyến rũ, hơi khó xử nói: “Mặc dù em cũng muốn đi đến Tân Nhai Khẩu chơi, nhưng nếu vứt bỏ chị Nghiên Nghiên thì cảm thấy không nghĩa khí lắm, anh, anh nói em nên làm gì bây giờ?”
“Em đã nghĩ như vậy rồi.”
Trần Hán Thăng cười nói: “Vậy thì ở lại đây đi, cho dù đến Tân Nhai Khẩu, em cũng sẽ cảm thấy hổ hèn, không thể chơi đùa hết mình được đâu.”
“Đây…”
Trần Hán Thăng lại lấy ra một giỏ táo nhỏ khác, nhưng lần này là đưa cho em gái: “Đây là táo mua riêng cho em, độc nhất vô nhị trên toàn thế giới.”
“Anh.”
Trần Lam đùa nghịch quả táo lớn, bất mãn nói: “Anh quá cặn bã rồi đấy, không thể đổi sang câu dỗ dành khác được sao?”
“Vốn dĩ là độc nhất vô nhị mà.”
Trần Hán Thăng ngả ngớn huýt sáo một tiếng, quay xe lại đi đón Thẩm Ấu Sở.
…
Địa điểm thi lên thạc sĩ của Thẩm khờ khạo là một ngôi trường trung học ở khu vực Giang Lăng, lái xe đến đó cùng lắm chỉ là 15 phút, còn phải tính toán những tình huống đặc thù phải giảm bớt tốc độ trong thời tiết mưa tuyết.
Bên ngoài trường học tương đối vắng vẻ, không giống như những kỳ thi tuyển sinh cấp ba và thi đại học trước đây, lúc đó phụ huynh đều chờ ở bên ngoài, bây giờ chỉ có lác đác vài bóng người đang đi tới đi lui trên nền tuyết, chắc là đang chờ bạn trai (gái).
“Đinh đinh đinh…”
Năm giờ chiều, tiếng chuông kết thúc môn thi đúng giờ vang lên, các thí sinh lần lượt bước ra khỏi cổng trường, người độc thân thì lặng lẽ bắt giao thông công cộng, có một số người lao đến ôm lấy người yêu phàn nàn độ khó của đề thi.
Trần Hán Thăng chỉ lấy ra một quả táo, sau đó giấu túi ở phía sau cốp xe.
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Ấu Sở đã đi ra ngoài, cô tương đối bắt mắt, một là dáng người cao gầy, hai là chiếc túi xách nhỏ màu trắng trên vai, dùng suốt mấy năm cũng không nỡ đổi mới.
Cô cũng đã phát hiện ra Trần Hán Thăng, bước chân nhanh hơn.
“Cảm thấy thế nào?”
Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Ngày mai sau khi thi xong, giám đốc Thẩm chính là nghiên cứu sinh đúng không?”
“Còn, còn phải thi vòng hai nữa.”
Thẩm Ấu Sở nhìn thấy Trần Hán Thăng, trong lòng cô vô cùng vui vẻ, đồng thời lại đau lòng: “Anh đã đợi bao lâu rồi?”
“Suốt cả chiều không rời đi.”
Trần Hán Thăng ôm mặt Thẩm Ấu Sở, nói một cách thâm tình: “Lúc em đang thi ở bên trong, anh phải chờ ở bên ngoài, như vậy mới có thể yên tâm được.”
“Vậy ngày mai anh ở nhà ngủ đi.”
Thẩm khờ khạo tin là thật, nhẹ nhàng phủi những bông tuyết trên vai Trần Hán Thăng trước, sau đó dùng lòng bàn tay ấm áp áp vào tai Trần Hán Thăng.
“Không ngủ, ở bên cạnh em mới là chức trách của bạn trai.”
Trần Hán Thăng lại lấy ra một quả táo nhỏ: “Đêm Bình An vui vẻ, đây là táo mua riêng cho em, độc nhất vô nhị trên toàn thế giới.”
“Cảm ơn…”
Thẩm khờ khạo ôm quả táo lớn, ngẩng đầu lên nhìn Trần Hán Thăng, đôi mắt đào hoa loé lên sự ngại ngùng và cảm động.
“Có gì đâu, chúng ta về nhà thôi.”
Trần Hán Thăng ôm Thẩm Ấu Sở lên xe, vừa khởi động chân ga vừa nói: “Thực ra, đêm nay anh rất muốn ra ngoài ăn cơm cùng với em, nhưng ngày mai em còn phải thi, cho nên chờ em thi xong chúng ta sẽ cùng đón Giáng Sinh nhé, cũng coi như là chúc mừng.”
Thẩm Ấu Sở gật đầu, lý do này vô cùng hợp tình hợp lý, không có bất cứ sơ hở nào.