Lúc Trần Hán Thăng đưa Thẩm Ấu Sở về nhà đã là hơn 5 giờ, Tiểu Ngư Nhi có thể gọi điện thoại đến đây bất cứ lúc nào, nhưng trên mặt Trần Hán Thăng vẫn không lo lắng chút nào, giống như bình thường, không hề hoang mang đi cùng với Thẩm Ấu Sở lên lầu.
Tra nam mà, hành động cợt nhả mới là thủ đoạn giải quyết vấn đề, tố chất tâm lý mới là điểm mấu chốt đối mặt với vấn đề.
“Tiểu Hồ, đêm Bình An vui vẻ!”
Trần Hán Thăng nhìn thấy Hồ Lâm Ngữ đến mở cửa, lập tức lấy từ trong túi áo khoác ra một thứ gì đó, giống như có bảo bối vậy.
“Không thể nào, đây là lần đầu tiên tôi nhận được quà Giáng Sinh từ một người khác phái đấy, Trần Hán Thăng, cậu đã làm chuyện của một con người…”
Mặc dù bản thân bí thư Hồ cũng đã có một niềm vui Giáng Sinh bất ngờ, chờ Trần Hán Thăng lấy từ trong túi áo ra, cuối cùng hắn cũng “khó khăn” móc ra một chiếc bật lửa.
“Có chuyện gì vậy?”
Điều quan trọng nhất là Trần Hán Thăng còn bày ra vẻ mặt ngây thơ: “Tiểu Hồ, cậu đang mong chờ tôi tặng táo cho cậu sao?”
“Cậu đúng là một kẻ đê tiện!”
Hồ Lâm Ngữ trợn mắt trắng, đánh mạnh vào người Trần Hán Thăng một cái: “Nếu không có ý định tặng quà, cậu cố ý lục lọi ở đó làm gì?”
“Tớ tìm bật lửa cũng sai sao?”
Trần Hán Thăng cười hì hì bế Thẩm Ninh Ninh lên: “Da mặt của Hồ Lâm Ngữ thật dày, A Ninh, em tuyệt đối không nên học theo chị ấy.”
Cánh tay nhỏ nhắn của A Ninh ôm lấy Trần Hán Thăng, tựa cằm trên vai anh trai, cô bé đã quen với việc anh trai và chị Lâm Ngữ đấu đá lẫn nhau rồi.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Ấu Sở lấy quả táo đêm Bình An từ trong phòng ngủ ra, lúc này mới xoa dịu được Hồ Lâm Ngữ đang tức giận.
Hoá ra Thẩm khờ khạo sớm đã có sự chuẩn bị, phản ứng của mọi người cũng khác nhau.
Trần Hán Thăng vô cùng bất mãn: “Thẩm Ấu Sở, anh chỉ tặng táo cho một mình em, em lại tặng cho tất cả mọi người, hành động này rất có xu hướng của một tra nữ.”
“Hả?”
Thẩm Ấu Sở sửng sốt, khờ khạo nói: “Nhưng người nào cũng phải bình an mà.”
“Ấu Sở, cậu đừng quan tâm đến cậu ta.”
Bí thư Hồ ở bên cạnh nhận lấy quả táo, còn ai oán thở dài một hơi: “Tớ lớn đến chừng này rồi, năm nào cũng chỉ có Ấu Sở nhớ rõ sinh nhật của tớ, chỉ có Ấu Sở đan áo cho tớ, cũng chỉ có Ấu Sở sẽ tặng quà Giáng Sinh cho tớ.”
Đông Nhi vô cùng cảm kích, ngoại trừ táo ra, Thẩm Ấu Sở còn đặc biệt mua cho cô ấy một bộ quần áo mới, bởi vì Đông Nhi đã ở đây một năm rồi.
Vào khoảng thời gian này năm ngoái, Đông Nhi thông qua khảo nghiệm của Trần Hán Thăng thuận lợi được ở lại, đó chắc chắn là sự may mắn của cô, bởi vì Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở không hề coi Đông Nhi trở thành người giúp việc.
Ngoại trừ nấu cơm ra, thời gian còn lại cô ấy sẽ ngồi coi hoạt hình cùng với A Ninh, tính toán sổ sách cùng với Hồ Lâm Ngữ, thỉnh thoảng sẽ đi dạo phố cùng với Tiểu Kim, đôi lúc Vương Tử Bác đến đây tìm Trần Hán Thăng, ngoại trừ mua đồ ăn vặt cho A Ninh ra, còn sẽ mua thêm cho Đông Nhi một phần.
Thẩm Ninh Ninh đáng yêu nhất, cô bé ôm một quả táo lớn cười ha ha ở trong lồng ngực Trần Hán Thăng.
Lúc này, Thẩm Ấu Sở vừa nhận điện thoại, hoá ra là Mạc Kha đang chuẩn bị đưa canh đã nấu đến đây, khoảng thời gian này ngày nào bà cũng làm như vậy.
“Ôi trời, anh phải trở về nhà máy đây.”
Trần Hán Thăng tìm thấy một lý do thích hợp: “Anh cảm thấy hơi ngấy với những món ăn do mẹ hai Mạc nấu, nhưng không uống thì không tốt lắm, đúng lúc công ty vẫn còn có một số công việc chưa được giải quyết, anh đi về trước đây.”
Bởi vì hành động của Trần Hán Thăng vô cùng tự nhiên, không hề biểu hiện sau khi đưa Thẩm Ấu Sở về nhà, mình phải vội vàng chạy ra ngoài, cho nên mọi người đều không nghi ngờ.
Đặc biệt trước khi rời đi, hắn còn dặn dò Thẩm Ấu Sở cứ yên tâm ôn tập, ngày mai hắn sẽ đến đây đón cô đi đến địa điểm thi.
“Trần Hán Thăng, chờ một chút.”
Trần Hán Thăng đã bước chân ra khỏi cửa nửa bước, đang định chạy về phía Tân Nhai Khẩu thì sau lưng lại vang lên tiếng hét của Hồ Lâm Ngữ.
“Tiểu Hồ, cmn.”
Trần Hán Thăng nhắm mắt lại, thờ phào nhẹ nhõm một hơi.
Khoảnh khắc này thực sự giống như cốt truyện trong bộ phim điệp viên, đồng chí Trần Hán Thăng- Một nhân viên đảng công tác ngầm anh dũng đang diễn xuất một phen, lúc đã nhận được thông tin tình báo nghiêm trọng, đang định rời đi thì luôn có một tên đặc vụ chó chết cắt ngang.
“Có chuyện gì vậy?”
Lúc Trần Hán Thăng xoay người lại, biểu cảm của hắn đã khôi phục lại bình thường, còn mang theo một chút nghi hoặc hỏi.
“Chiều nay Samsung đã tìm đến tận nhà rồi.”
Hồ Lâm Ngữ cảnh cáo nói: “Cậu đánh nhau với người khác ở bên ngoài, đừng mang nguy hiểm về nhà.”
“Nhan Ninh khốn khiếp, sớm muộn gì ông đây cũng sẽ tìm được nhà cô ta!”
Nhắc đến chuyện này, Trần Hán Thăng cũng không qua loa có lẹ: “Sang năm chuẩn bị chuyển nhà đi, tớ định mua một căn biệt thự ở trong nội thành, hệ thống an ninh ở khu dân cư cao cấp càng an toàn hơn nữa, A Ninh cũng có thể tìm một trường tiểu học ở trung tâm thành phố đi học.”
“Như vậy cũng được.”
Hồ Lâm Ngữ gật đầu, nếu Trần Hán Thăng đã có biện pháp đối phó, cô ấy cũng không còn lo lắng nhiều nữa, ngược lại khi nhìn thấy Trần Hán Thăng hút thuốc ra, cô ấy bị doạ đến mức lập tức đóng cửa lại: “Đừng để chúng tôi phải hít khói thuốc.”
Cứ thế dưới sự giúp đỡ cả các đạo cụ và dụng cụ diễn xuất, cuối cùng Trần Hán Thăng cũng thuận lợi chạy đến trung tâm thương mại quốc tế.
Bây giờ đã là năm rưỡi, trong lúc đang lái xe, Trần Hán Thăng chủ động gọi điện cho Tiêu Dung Ngư.
“A lô, Tiểu Ngư Nhi…”
Trần Hán Thăng vô cùng ảo não nói: “Hôm nay tuyết rơi dày đặc, đường đi hơi tắc, có lẽ anh sẽ đến muộn một chút.”
“Không sao cả.”
Tiêu Dung Ngư lo bạn trai sẽ lái xe với tốc độ cao: “Chúng em sẽ chờ mà, anh cứ từ từ đến, Tử Bác cũng chưa đến đâu.”
“Ừ, các em chơi đánh bài trước đi.”
Trần Hán Thăng cúp máy, nhanh chóng gọi điện thoại cho Vương Tử Bác: “Thằng ngốc, mày đang ở đây vậy?”
“Mày mới là ngốc ấy!”
Vương Tử Bác đáp trả một câu, sau đó nói: “Tao đã đến dưới trung tâm thương mại quốc tế rồi.”
“Vậy mày khoan hẳn lên.”
Trần Hán Thăng nói: “Đứng dưới đó chờ tao, tao đón Thẩm Ấu Sở hơi muộn một chút, bây giờ đang vội chạy đến đó.”
“Mày cứ từ từ chạy đến không được sao?”
Vương Tử Bác hậm hực nói: “Sao tao lại phải chờ mày, mày không phải không thể tìm thấy đường.”
“Ôi trời, có người đến trễ cùng tao, tao mới không gấp gáp.”
Trần Hán Thăng không đâu vào đâu khuyên nhủ: “Nếu tao là người cuối cùng đi đến, chắc chắn phải nhấn ga tăng tốc, bây giờ mặt đường đang rất trơn, nếu xảy ra tai nạn thì phải làm sao?”
“Nếu tai nạn xe cộ rất nghiêm trọng.”
Trần Hán Thăng tiếp tục dồn ép: “Tao chắc chắn sẽ phải gửi tin nhắn với người trong nhà, nếu vô tình nhìn thấy Biên Thi Thi, nhất định phải nói chuyện mày và Hoàng Tuệ đã từng lên giường cho Biên Thi Thi biết, lúc đó đầu óc tao đang mơ hồ, cái gì cũng dám nói…”
“Con choá này!”
Vương Tử Bác rầu rĩ cắt ngang: “Con mẹ nhà mày lại muốn uy hiếp tao, ông đây là công cụ của mày sao?”
“Đừng hình dung bản thân như vậy chứ?”
Trần Hán Thăng cợt nhã nói: “Bây giờ mày là Vương tổng tiếng tăm lừng lẫy, công chúa chưa chắc đã thích hoàng tử, nhưng chắc chắn sẽ thích Vương tổng.”
“Được rồi, đừng vuốt mông ngựa nữa, ông đây sẽ chờ mày, mày đừng lái nhanh đấy.”
Trước khi cúp máy, Vương Tử Bác vẫn nhắc nhở ông bạn thân một câu.
Tử Bác là một người thành thật, nếu thực sự đã đồng ý sẽ đợi Trần Hán Thăng thì sẽ không lên trước, cậu ấy đi dạo một vòng dưới lầu trung tâm thương mại quốc tế, cuối cùng đi vào trong KFC, vừa lướt tin tức vừa chờ Trần Hán Thăng.
Nhưng lướt được một lúc, Vương Tử Bác cảm thấy hình như có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, cậu ấy không nhịn được nhìn lướt qua một vòng, nhưng xung quanh đều là khách hàng đang ần ĩ náo nhiệt, cũng không có gì đặc biệt cả.
“Mình cũng không phải là Tiểu Trần, ai sẽ chú ý đến mình chứ.”
Chờ đến khi Vương Tử Bác cúi đầu xuống, một người nào đó trong nhà hàng với từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp, đúng là Hoàng Tuệ.
Sau khi nhận được tiền và trở về từ ngoại thành khu vực Giang Lăng, Hoàng Tuệ vẫn luôn do dự có nên giả mạo nhân viên của Samsung và vạch trần hành động bắt cá hai tay của Trần Hán Thăng để xả giận cho mình không?
Nếu thực sự bị lật tẩy, giữa Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở, nên chọn bên nào hơn?
Sau khi cân nhắc, hình như Tiêu Dung Ngư càng thích hợp hơn, bởi vì trong tình huống mình không thể lộ mặt, chỉ có thể gọi điện thoại, Hoàng Tuệ không biết thông tin liên lạc của Thẩm Ấu Sở, trong khi bởi vì công ty luật, điện thoại bàn của bọn họ được công khai rộng rãi.
Cho nên Hoàng Tuệ lại đi đến khu vực xung quanh công ty luật, đương nhiên cô ta vẫn chưa hạ quyết tâm.
“Sao Tử Bác lại đến đây?”
Hoàng Tuệ hơi khó hiểu, nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy bình thường, công ty luật nằm ngay trên lầu, Vương Tử Bác ở đây cũng không có gì bất ngờ.
“Đây là người đàn ông đối xử thật lòng với mình nhất trong số tất cả đàn ông.”
Hoàng Tuệ nghĩ đến việc mình sắp rời khỏi Kiến Nghiệp, cô ta đột nhiên muốn nói vài câu với Vương Tử Bác, trầm ngâm nhìn điện thoại di động một lúc lâu, lúc gọi điện thoại cho Vương Tử Bác, trong lòng cô ta vẫn đang suy nghĩ xem nên nói gì mới không xấu hổ, nhưng…
“Số máy quý khách vừa gọi hiện đang trong một cuộc trò chuyện khác, xin vui lòng gọi lại sau.”
Hoàng Tuệ gọi lần đầu tiên, thế mà lại là âm thanh thông báo đó.
Hoàng Tuệ nhíu mày gọi lại một lần nữa, vẫn là : “Số máy quý khách vừa gọi hiện đang trong một cuộc trò chuyện khác, xin vui lòng gọi lại sau.”
Nhưng rõ ràng Vương Tử Bác đang nhàn nhã lướt web mà, Hoàng Tuệ đột nhiên hiểu rõ điều gì đó.
“Mình đã bị Vương Tử Bác chặn rồi.”
“Không cho mượn tiền thì thôi đi, mình cũng không trách cậu ta, chặn làm gì chứ?”
“Trên đời này chẳng có ai tốt đẹp cả, đều đáng chết!”