Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 755 - Chương 755: Ngày 24 Tháng 12 Hạnh Phúc Tốt Đẹp (1)

Chương 755: Ngày 24 tháng 12 hạnh phúc tốt đẹp (1) Chương 755: Ngày 24 tháng 12 hạnh phúc tốt đẹp (1)

Người phụ nữ Hoàng Tuệ này có đặc điểm là tầm nhìn hạn hẹp, thích hư vinh, lòng ghen tuông mãnh liệt, theo đuổi hàng hiệu một cách mù quáng, chỉ muốn nhận không muốn cho, đùa bỡn tình cảm chân thành của người khác…

Trần Hán Thăng sớm đã nhìn thấy cô ta, cho nên chưa từng cho cô ta sắc mặt tốt.

Đương nhiên Hoàng Tuệ cũng rất sợ một đại lưu mạnh giống như Trần Hán Thăng, cho dù hận đến ngứa răng, nhưng ngoài mặt vẫn không dám trêu chọc, cho dù cô ta có được năng lực và động cơ để công khai “uy hiếp” Trần Hán Thăng đi chăng nữa, ngay lập tức có thể khiến Trần Hán Thăng đang “xuân phong đắc ý” rơi vào trong rắc rối lớn.

Nhưng Hoàng Tuệ vẫn còn đang do dự một chút, rốt cuộc là nên trực tiếp cầm tiền chạy lấy người, hay là trong khi rời khỏi nơi này, che giấu thân phận nói rõ chân tướng sự thật cho Tiêu Dung Ngư.

Nhưng Trần Hán Thăng lại không biết đến tình huống này, hắn đã từng nghĩ đến rất nhiều khả năng dẫn đến Tu La tràng xảy ra, Cộng đồng Qủa Xác là một phương diện, bây giờ lại bổ sung thêm Samsung, Hoàng Tuệ hoàn toàn không lọt vào trong mắt hắn.

“Bây giờ, ngay cả Vương Tử Bác cũng coi thường mình.”

Hoàng Tuệ nhìn chằm chằm vào bóng lưng đã từng là lốp xe dự phòng của mình, sắc mặt thâm trầm.

Cô ta có thể chịu được một kẻ có tiền như Trần Hán Thăng khinh bỉ, nhưng hành động Vương Tử Bác “chặn số điện thoại” đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của Hoàng Tuệ, đây là chàng trai đã từng khóc lóc van xin mình đừng rời khỏi cậu ấy.

Vương Tử Bác không hề phát hiện, vẫn đang vui vẻ xem tin tức liên quan đến thế vận hội Olympic.

Năm 2001, vào đêm Trung Quốc thành công đăng cai thế vận hội Olympic, một tiết tự học buổi tối ở một trường trung học số 1 nào đó ở Cảng Thành lập tức sôi trào, ngay cả Trần Hán Thăng cũng chạy về từ quán nét, đi theo tất cả các bạn học đến sân thể dục gào rống, Vương Tử Bác thành thật ở trong sân thể dục vừa hát quốc ca vừa khóc lóc một cách không kiêng nể.

Mấy năm trở lại đây, Vương Tử Bác vẫn thích xem tin tức về thế vận hội Olympic, cậu ấy cảm thấy đây là một trong những biểu tượng sức mạnh của đất nước, trong lòng dâng lên một cảm giác tự hào.

“Vào năm 2008, mình nhất định phải đến Bắc Kinh xem thế vận hội Olympic.”

Vương Tử Bác lặng lẽ suy nghĩ.

Khoảng chừng sáu giờ tối, cuối cùng Trần Hán Thăng cũng đã gọi điện thoại đến, chứng tỏ hắn đã đến trung tâm thương mại quốc tế.

“Mày đang ở đây?”

Trần Hán Thăng hỏi: “Tại sao lại không quỳ dưới bãi đậu xe cung nghinh thánh giá?”

“Quỳ cái đầu mày!”

Vương Tử Bác mắng một tiếng: “Tao đang ở trong KFC, bây giờ đi ra ngoài ngay đây.”

Mặc dù mắng như vậy nhưng Vương Tử Bác vẫn cảm thấy rất vui khi nhìn thấy cậu bạn nối khố, còn thân thiết ôm lấy bả vai Trần Hán Thăng giống như khi còn nhỏ: “Mau lên đi, mọi người vẫn đang chờ đấy.”

“Bây giờ còn lên cái rắm gì nữa.”

Trần Hán Thăng không thích đi nhiều thêm một chuyến: “Bây giờ mày gọi điện thoại thúc giục bọn họ xuống dưới, nói hai bọn mình đã chờ dưới lầu lâu lắm rồi, đúng là chỉ mong đám người này có thể đúng giờ hơn một chút.”

“…”

Đó đều là những hành động của những người bạn thân với nhau, Vương Tử Bác cũng không cảm thấy kỳ lạ, cậu ấy sờ đầu: “Tiểu Trần, tại sao mày không gọi điện thoại?”

“Không thể gọi.”

Trần Hán Thăng cợt nhã nói: “Tao mắc một căn bệnh hiểm nghèo, nếu gọi điện thoại vào đêm Bình An thì tao sẽ chết, mày cũng mắc căn bệnh này sao? Nếu vậy thì chúng ta là bạn chung giường bệnh rồi.”

Vương Tử Bác không còn cách nào khác, trước kia cậu ấy đã quen với việc bị Trần Hán Thăng “bắt nạt”, chỉ có thể lẩm bẩm cầm điện thoại gọi đi.

Quả nhiên, sau khi bắt máy, Biên Thi Thi lập tức mắng bạn trai một trận xối xả, Vương Tử Bác chỉ có thể vừa vặn mông vừa xin lỗi.

Sau khi cúp máy, Vương Tử Bác muốn đá Trần Hán Thăng: “Thứ chó má nhà mày, lúc nào cũng thích để tao đội nồi.”

“Anh Bác bớt giận.”

Trần Hán Thăng lập tức đưa một điếu thuốc đến, còn đích thân châm thuốc, hai người thản nhiên ngồi xổm xuống bậc thang, nhìn tuyết lớn bay đầy trời tán gẫu về những chuyện nhàm chán, có lẽ đây chính là cậu bạn nối khố nhiều năm chăng.

Chẳng bao lâu sau, những người bạn ở trên công ty luật đều đã đi xuống, số lượng người thực sự không ít, ngoại trừ bốn đoá hoa vàng ra, còn có hai bạn cùng phòng là cẩu độc thân của Tiêu Dung Ngư, các cô ấy đã từng đến Cảng Thành chúc mừng sinh nhật Tiêu Dung Ngư, cho nên vô cùng quen thuộc với Trần Hán Thăng, thỉnh thoảng cũng sẽ đi theo ăn chùa uống chùa.

Ngoài ra còn có một số sư huynh sư tỷ trong giới pháp luật như Trang Cát Tân, Tiêu Thuận Minh và Lý Phi, năm sau nếu công ty luật Dung Thăng muốn mở rộng quy mô thì những sinh viên cao học ngành luật này có lẽ sẽ được thu hút vào.

Mọi người vừa mới gặp nhau đã chơi đùa vô cùng náo nhiệt, hôm nay là đêm Bình An, lại là bữa tiệc tụ tập của bạn bè, cộng thêm trận tuyết lớn lãng mạn này, những người trẻ tuổi đều vô cùng hào hứng, thỉnh thoảng vang lên từng đợt nói cười vui vẻ.

Cuối cùng vẫn là Cao Văn cảm thấy đứng ở trước cửa KFC khoác lác thế này thực sự nhìn rất ngốc, tại sao lại không vào trong phòng riêng trong nhà hàng lẩu ấm áp chứ?

Sau khi nhận được sự nhắc nhở, mọi người mới phản ứng lại, cũng may Cao Văn và Dịch Na đều đã mua xe, cộng thêm chiếc Porsche của Trần Hán Thăng, 11 người toàn hoàn nhét đủ.

“Để tao lái nhé?”

Vương Tử Bác chỉ vào tay lái, cậu ta vừa mới nhận được bằng lái, đang háo hức muốn tập lái.

“Được không vậy?”

Trần Hán Thăng hơi nghi ngờ đưa chìa khoá.

“Vậy mày ngồi ở ghế phụ đi.”

Dù sao cũng là trong thời tiết mưa gió, Vương Tử Bác vẫn có chút không tự tin, cần Trần Hán Thăng ngồi trên ghế phụ chỉ dạy một chút.

“Vương Tử Bác nhà cậu là một kẻ dối trá, muốn lái xe để tỏ vẻ cool ngầu.”

Trần Hán Thăng quay đầu lại nói với Biên Thi Thi: “Lúc trước khi cậu ta cảm thấy sự chênh lệch giàu nghèo rõ ràng nhất, sau khi đi dạo xong trung tâm thương mại chuẩn bị về nhà, hầu hết mọi người ở trong thang máy đều bấm xuống tầng -1 để đến bãi đậu xe, chỉ có mình cậu ta bấm tầng hầm.

“Đâu phải dối trá.”

Vương Tử Bác bất mãn nói: “Vốn dĩ sẽ có loại cảm giác đó mà, Tiểu Trần, chẳng phải mày cũng như vậy sao? Lúc còn học cấp ba tiền tiêu vặt không đủ, lần nào đi siêu thị cũng thanh toán bằng hai hình thức tiền mặt và quẹt thẻ, mày nói đây là phương thức thanh toán mất mặt nhất.”

Trần Hán Thăng: “Nếu nói như vậy, việc lúc trước mày lấy bìa carton trong nhà đi bán thì sao?

Vương Tử Bác: “Rõ ràng là mày lừa tao trộm đi mà, mày nói với tao rằng mày sẽ làm một mô hình máy bay, kết quả lại bán lấy năm đồng để đi mua kem, làm hại tao về nhà còn bị đánh một trận.”

Trần Hán Thăng: “Số kem đó mày cũng ăn mà, bị đánh một trận thì có làm sao?”

“Ha ha ha”

Nghe thấy Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác vạch trần điểm yếu của nhau, Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi ngồi ở hàng ghế sau không nhịn được ôm bụng cười lớn, hoá ra hai người đàn ông trưởng thành bên nhau lại thú vị như vậy.

Nhưng sau khi ba chiếc xe hơi kia chậm rãi rời khỏi toà nhà trung tâm thương mại quốc tế, cảnh tượng vui vẻ của đám người đều đã bị Hoàng Tuệ đứng cách một lớp kính thu hết vào trong mắt.

“Tốt đẹp quá nhỉ, vừa có người yêu vừa có bạn bè, cuộc sống của Trần Hán Thăng luôn vui vẻ như vậy.”

Ngay cả Vương Tử Bác cũng có thể lái siêu xe, bây giờ cậu ta giỏi lắm rồi, nhưng bản thân cậu ấy lại không muốn giúp đỡ cho mình vay tiền trong những lúc nguy nan.

“Hôm nay là đêm Bình An, nhưng mình chỉ có thể ở đây ăn đồ ăn nhanh một mình.”

“Tại sao chứ? Thế giới này không hề công bằng!”

Hoàng Tuệ nghiến răng nghiến lợi, bóp chặt chai coca nhựa khiến nó phát ra tiếng “rột roạt”.

Nếu là vừa nãy, Hoàng Tuệ vẫn chưa hoàn toàn hạ quyết tâm, nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của “kẻ thù và bạn trai cũ” cảm xúc không cam lòng của Hoàng Tuệ đột nhiên trở nên điên cuồng.

Một lúc lâu sau, cô ta cầm chai coca lên hung ác uống một hớp lớn, sau đó “cạch” một tiếng đặt mạnh lên bàn, cầm chiếc túi xách nhỏ lên không chút do dự đẩy cửa ra ngoài.

Trận tuyết này hình như càng lúc càng lớn.

Địa điểm liên hoan đêm nay của đám người Trần Hán Thăng nằm ở “Nhà hàng lẩu thịt dê Tổng Tham”, đây là một địa điểm tương đối nổi tiếng ở Kiến Nghiệp, nghe nói là do đầu bếp làm trong tổng tham mưu quân khu chuyển nghề ra ngoài thành lập.

Ăn lẩu lúc này thực sự rất có tính nghệ thuật, bên ngoài là tuyết rơi trắng xoá, trong phòng riêng là nồi lẩu nóng hầm hập bốc khói nghi ngút, nhìn nguyên liệu đang quay cuồng trong lồng lẩu sôi sùng sục, trong lòng mọi người đều trào dâng một dòng nước ấm.

Nhóm sinh viên đến từ các trường đại học trọng điểm 985 và 211, còn có hội trưởng hội học sinh của một trường hạng hai nào đó, cứ thế tổ chức ăn uống linh đình trong một ngày như thế này, cho dù mọi người đều không uống rượu, nhưng gò má ai nấy đều bị hun đến đỏ bừng.

Thỉnh thoảng Tiểu Ngư Nhi lại nắm lấy cổ tay Trần Hán Thăng, trên má lúm đồng tiền ẩn chứa sự dựa dẫm ngọt ngào.

“Đinh đi đang đang…”

Ngay khi Trần Hán Thăng đang không ngừng khoác lác thì tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, hoá ra là Nhan Ninh của Samsung lại gọi đến đây.

Có lẽ cô ta cảm thấy mình chưa thể hiện tốt trong cuộc gọi chiều nay, cho nên chủ động liên lạc với Trần Hán Thăng.

“Trần tổng, bây giờ ngài có tiện không?”

Nhan Ninh vẫn rất lịch sự.

“Tôi đã tiện mà, vừa mới đi WC xong.”

Trần Hán Thăng cà lơ phất phơ trả lời.

“Ha ha…”

Nhan Ninh ở đầu dây bên kia sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra rằng “tiện” ở đây cũng có nghĩa là đi “wc”.

“Chỉ đùa một chút thôi.”

Cuối cùng vẫn là Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Tôi đang ăn cơm với bạn gái, bà chủ Nhan có chỉ thị gì không?”

“Không có, Trần tổng quá nghiêm trọng rồi.”

Nhan Ninh vội vàng nói: “Tôi chỉ muốn hẹn anh một thời gian nào đó để thăm hỏi, nếu anh đang ăn cơm, vậy không quấy rầy nữa, đêm Bình An vui vẻ.”

“Ừ, cảm ơn.”

Trần Hán Thăng “bíp” một tiếng rồi cúp máy, nhưng trong quá trình này, Nhan Ninh vẫn có thể nghe thấy cô gái bên cạnh hỏi: “Tiểu Trần, điện thoại của ai vậy?”

“Tiểu Trần.”

Nhan Ninh mỉm cười, một tỷ phú như Trần Hán Thăng lại bị gọi là “Tiểu Trần”, cách xưng hô đáng yêu như vậy, cũng không biết là bạn gái nào của Trần tổng gọi.

Bình Luận (0)
Comment