“Cáo chúc tết gà, chẳng có ý tốt gì cả.”
Trần Hán Thăng phỉ nhổ cất điện thoại di động, nhìn thấy Tiểu Ngư Nhi ở bên cạnh nghiêng đầu, bím tóc đuôi ngựa nghịch ngợm rũ xuống trên vai, đang chờ câu trả lời của mình.
“Chính là nhân viên của Samsung đã tìm em.”
Trần Hán Thăng nhếch miệng cười: “Cô ta chó má thật, lại gọi điện thoại cho ông đây vào đêm Bình An, hừ hừ!”
“Chẳng phải đã bảo anh đừng mắng chửi người khác rồi sao? Em thấy cô ấy rất có tố chất.”
Tiêu Dung Ngư lấy danh thiếp của Nhan Ninh từ trong túi xách: “Đây là danh thiếp cô ấy để lại.”
“Ừ, để anh xem nào…”
Trần Hán Thăng đang định nói “anh đã xem rồi”, nhưng nghĩ lại mình đã xem ở khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, nên giả vờ mất kiên nhẫn nói: “Anh vừa nhìn thấy cô ta đã muốn nôn, lười quan tâm, chúng ta tiếp tục nhúng thịt dê đi.”
Sau khi dỗ dành xong Tiểu Ngư Nhi quay trở về bữa tiệc, Trần Hán Thăng bưng trà quả trái cây đặc biệt của nhà hàng lẩu lên, vừa chậm rãi nhấp một ngụm vừa suy nghĩ cách đối phó với Nhan Ninh.
“Mình phải dạy dỗ cô ta nên đối xử với Qủa Xác như thế nào mới được.”
Ánh mắt Trần Hán Thăng trở nên thâm thuý và tàn nhẫn, Samsung có một trung tâm nghiên cứu và phát minh bảy tầng ở Kiến Nghiệp, toạ lạc tại đường An Đức Môn, Vũ Hoa Thai, có lẽ Nhan Ninh đang làm việc ở đó.
“Tiểu Trần, anh chụp cho chúng em một bức ảnh đi.”
Tiêu Dung Ngư đột nhiên đẩy bạn trai ra, hoá ra các cô gái đều đang trò chuyện vui vẻ, tất cả đều cảm thấy nên chụp một bức ảnh làm kỷ niệm.
Nói đến cũng thật kỳ quái, lúc nãy bọn họ nói đến những chủ đề học tập “luận văn khoa học, cao học, lựa chọn giáo sư hướng dẫn” gì đó, hoàn toàn không ai nhớ đến Trần Hán Thăng, bây giờ đến lượt những chuyện giải trí như “chụp ảnh, chọn góc độ, điều chỉnh ảnh sáng”, mọi người đều không hẹn mà cùng cảm thấy có lẽ Trần Hán Thăng sẽ am hiểu.
Bữa lẩu này kéo dài đến hơn 8 giờ, nhóm người lại kéo nhau đi đến KTV ca hát, cảm xúc của mọi người đều tăng vọt, ngay cả Vương Tử Bác cũng bị cưỡng ép đẩy lên, vừa lắc mông vừa ngâm nga ca phúc “Đồng thoại” của Quang Lương.
Nếu đứng ở góc độ “Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi”, đương nhiên đó là ca khúc hay nhất trong mắt Biên Thi Thi, nếu đánh giá một cách công bằng, sư tỷ Dịch Na thực sự rất có thiên phú về ca hát, cô ấy còn đặc biệt chọn một ca khúc yêu cầu độ khó rất cao của Lâm Ức Liên và Vương Phi, bắt chước rất giống.
“Có lẽ sau này cô ấy chính là trùm của văn phòng luật Dung Thăng.”
Trong lòng Trần Hán Thăng thầm nghĩ.
Vóc dáng của Dịch Na không cao, nhưng dáng người lồi lõm vừa quyến rũ vừa nóng bỏng, thường xuyên đeo một bộ kính đen, giọng hát vô cùng dễ nghe, hơn nữa cô ta cũng chỉ mới 27 tuổi, rõ ràng đây là phương hướng phát triển của một “Ngự tỷ”.
“Tiểu Trần à, tại sao anh lại nhìn chằm chằm vào sư tỷ Dịch Na vậy?”
Tiêu Dung Ngư lặng lẽ ghé sát vào người Trần Hán Thăng, lúc nói chuyện, hai hàm răng cũng chạm vào vành tai của Trần Hán Thăng, giống như muốn cắn vào đôi mắt không thành thật của người đàn ông này.
“Anh đâu có nhìn chằm chằm, cô ấy cũng không xinh đẹp bằng em.”
Trần Hán Thăng cười hì hì, trở tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tiêu Dung Ngư, bản thân cũng nhỏ giọng nói: “Tối nay em đừng trở về ký túc xá.”
“Anh muốn làm gì?”
Tiêu Dung Ngư bỗng nghiêng đầu, cảnh giác nhìn Trần Hán Thăng.
“Sao em lại phản ứng lớn như vậy?”
Hai tay Trần Hán Thăng dùng chút sức lực, ôm chặt Tiểu Ngư Nhi hơn nữa: “Trong một ngày lãng mạn như thế này, không nên trải qua cùng nhau sao?”
“Lãng mạn thì lãng mạn, nhưng…”
Tiểu Ngư Nhi đột nhiên hơi đỏ mặt.
“Nói thật, anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi.”
Trần Hán Thăng bày ra vẻ mặt không đứng đắn.
“Ai tin chứ?”
Tiêu Dung Ngư nhẹ nhàng nhéo vào mu bàn tay bạn trai một cái.
Đây là lý do mà Trần Hán Thăng đã dùng để lừa gạt Tiêu Dung Ngư đi khách sạn vào năm hai đại học, mặc dù lúc ấy không thành công, nhưng quay đi quay lại, mấy ngày trước vẫn để Trần Hán Thăng thành công.
“Đi thôi, chúng ta đã có quan hệ thế này rồi.”
Trần Hán Thăng rèn sắt thì còn nóng nói: “Anh đã đặt khách sạn rồi, Sheraton năm sao, phòng tổng thống có giá hơn 3000 tệ một đêm đấy.”
“Ai bảo anh đặt chứ?”
Tiêu Dung Ngư hoảng sợ, tên đầu heo này vô cùng lười biếng ở những phương diện khác, nhưng trong chuyện này lại vô cùng tích cực.
“Dù sao anh cũng đã đặt rồi, em cầm chứng minh thư đi chứ?”
Trần Hán Thăng lại hỏi.
“Không!”
Tiêu Dung Ngư tức giận xoay người lại, Trần Hán Thăng mỉm cười hiểu rõ trong lòng, rõ ràng là cô có mang chứng minh thư.
“Những gì con gái nói đều phải nghe” có lẽ là một câu nói chí lý, nhưng nhất định phải phân rõ trường hợp, phân rõ mối quan hệ và phân rõ ngữ cảnh, nếu Tiểu Ngư Nhi không mang theo chứng minh thư, khi nghe nói Trần Hán Thăng đã đặt phòng, cô ấy chắc chắn sẽ không biểu hiện như thế này, có lẽ sẽ nghiêm túc nói với bạn trai rằng mình đã để chứng minh thư ở ký túc xá.
Tối nay Trần Hán Thăng “có chuyện tốt” nên tâm trạng cũng vui vẻ theo, chọn một bài hát “ba năm hai lớp” của Châu Kiệt Luân và hát một cách ngẫu hứng, lúc này nếu có một màn hình chiếu phim, chắc chắn sẽ thấy vài hình ảnh ô vuông nhỏ.
Trần Hán Thăng đang sảng khoái ca hát;
Tiểu Ngư Nhi và các bạn đang mỉm cười vỗ tay;
Thẩm khờ khạo đang yên tĩnh ôn tập dưới đèn bàn;
Nhan Ninh đang ở trong văn phòng tìm đọc lịch sử gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng của Trần Hán Thăng.
Còn về phần Hoàng Tuệ, cô ta đang thu dọn hành lý, trên bàn đặt một tấm thẻ ngân hàng và một tờ giấy trắng, bên trong thẻ ngân hàng có một trăm ngàn tiền trà nước, trên tờ giấy trắng ghi lại số điện thoại bàn của công ty luật Dung Thăng.
Người nào người nấy đều đang chăm chú làm chuyện của riêng mình, không hề hay biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.
…
Đám người vẫn thoải mái hát hò trong KTV đến 11 giờ, cuối cùng cuộc tụ tập vào đêm Bình An cũng kết thúc, sau khi đi ra khỏi KTV, lúc này mọi người mới phát hiện mặt đất bên ngoài đã phủ một lớp tuyết thật dày.
Mấy người bạn vừa dậm chân thổi phù phù, vừa lượng lượng xem nên trở về như thế nào, cuối cùng vẫn là Cao Văn và Dịch Na đưa đám người Trang Cát Tân trở về, Trần Hán Thăng đưa mấy người ở đại học Đông Đại về.
Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác ngồi ở phía trước, bốn cô gái trong ký túc xá của Tiểu Ngư Nhi ngồi ở hàng ghế sau, vào một đêm mùa đông như thế này có vẻ vô cùng ấm áp, trong xe đều là tiếng cười nói vui vẻ của những người trẻ tuổi.
Ở dưới lầu ký túc xá, Tiêu Dung Ngư nhìn thoáng qua hai người tuyết nhỏ đáng yêu, hình như cô đang nghĩ đến điều gì đó, dùng ngón tay chọc vào sau lưng Trần Hán Thăng, vô cùng đáng thương nói: “Tiểu Trần, em cũng muốn…”
“Haiza, được rồi.”
Trần Hán Thăng thở dài một hơi: “Dù sao anh cũng là người bạn trai tốt nhất thế giới.”
Tiểu Ngư Nhi ngọt ngào xinh đẹp có hơi tuỳ hứng, nhưng Trần Hán Thăng cũng không so đo, ai bảo cô ấy xinh đẹp chứ?
Một chút yêu cầu này, cũng không quá đáng chút nào.
Lần cuối khi Trần Hán Thăng đắp người tuyết là vào năm nhất, hắn nhận được lời mời tham gia bữa tiệc của Chung Kiến Thành, sau khi trở về đã cùng đắp người tuyết với Bạch Nguyệt Quang của mình.
Lúc ấy cũng ở trong khu đại học Giang Lăng, nhoáng cái đã nhiều năm như vậy rồi, chẳng trách Tiểu Ngư Nhi sẽ cảm khái và hoài niệm.
Sau khi xuống xe, Trần Hán Thăng nhìn xung quanh, tìm được một địa điểm thích hợp, hắn từ chối bao tay Tiểu Ngư Nhi đưa đến, hai tay trực tiếp cắm vào trong mặt tuyết.
Cảm xúc lạnh lẽo khiến cả người Trần Hán Thăng giật mình, hắn không nhịn được huýt sáo một cách sảng khoái, sau đó “sột soạt sột soạt” vo tròn tuyết.
Tiểu Ngư Nhi và những người khác cũng không rảnh rỗi, mọi người đều hào hứng tham gia, việc này vốn dĩ không khó, chẳng mấy chốc hai người tuyết đã được xây xong.
“Cơ thể của cái này hơi lớn, đại diện cho Trần Hán Thăng.”
Biên Thi Thi cười nói: “Người nhỏ bên bên cạnh đại diện cho Tiểu Ngư Nhi.”
“Vậy thì tớ béo quá rồi.”
Tiêu Dung Ngư vội vàng siết eo cho người tuyết.
“Cái này cũng không giống anh.”
Trần Hán Thăng lấy ra một cây thuốc Trung Hoa châm lửa, sau khi hút hai cái, mới cắm nửa điếu thuốc còn lại ở bên miệng người tuyết lớn, lúc này mới cảm thấy hơi giống mình.
“Em sẽ quấn khăn cho nó.”
Tiêu Dung Ngư tháo khăn lụa của mình xuống, quấn quanh cổ người tuyết.
“Vậy anh sẽ đeo thắt lưng cho nó.”
Trần Hán Thăng sờ soạng dây lưng của mình, sau đó nói với Vương Tử Bác: “Tử Bác, mày cởi cái Gucci kia đưa cho tao đi.”
“Cút!”
…
Chờ đến khi hai người tuyết này được trang trí xong, Tiêu Dung Ngư còn viết tên của mình lên trên mặt người tuyết.
“Tiểu Trần, anh cũng đến viết đi.”
Tiêu Dung Ngư vẫy tay gọi.
“Ồ.”
Trần Hán Thăng “lạch cạch” đi đến, viết xuống ba chữ “Trần anh tuấn” trên bụng người tuyết, khiến mọi người cười vui vẻ không thôi.
“Các cậu cũng chụp một bức ảnh đi.”
Có một cô bạn cùng phòng đề nghị: “Đêm Bình An ngày 24 tháng 12, Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đã từng đắp người tuyết ở dưới toà nhà đại học Đông Đại, đây chính là ký ức lãng mạn cả đời đấy.”
“Đúng rồi, Tiểu Trần rất ít khi chụp ảnh.”
Tiêu Dung Ngư cảm thấy rất có lý, vội vàng kéo Trần Hán Thăng đi đến bên cạnh người tuyết, để cô bạn thân Biên Thi Thi chụp ảnh giúp.
“Tách tách tách…”
Lợi dụng ánh đèn dưới lầu ký túc xá, hai người chụp không ít ảnh, tạo hình cũng khác nhau, có đứng nắm tay, có tạo hình trái tim trên đầu, cũng có ôm vào lòng nhau…
Nhưng sau khi chụp ảnh xong, Biên Thi Thi đang định kéo Tiểu Ngư Nhi trở về ký túc xá thì Trần Hán Thăng lại cười hì hì ngăn cản: “Đêm nay Tiểu Ngư Nhi sẽ không về ký túc xá đâu, cậu ấy phải dạy tớ học ngoại ngữ.”