Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 757 - Chương 757: Ngày 25 Tháng 12 Bùng Nổ Sắp Tới.

Chương 757: Ngày 25 tháng 12 bùng nổ sắp tới. Chương 757: Ngày 25 tháng 12 bùng nổ sắp tới.

“Học ngoại ngữ sao?”

Bạn học Thi Thi ngây thơ không hiểu những “Ngữ âm” này, nghi ngờ nói: “Trần Hán Thăng, cậu đã học cao học rồi, còn học ngoại ngữ để làm gì?”

“Tớ sinh ra đã thích học tập, học, học nữa học mãi mà...”

Trần Hán Thăng đắc ý khoe khoang một lúc, Tiêu Dung Ngư nghe không lọt tay, vì vậy kéo Biên Thi Thi sang một bên và lẩm bẩm.

Không lâu sau, Biên Thi Thi đột nhiên kêu lên “Khi nào?”, sau đó trợn tròn mắt nhìn Trần Hán Thăng, rồi nhìn Tiêu Dung Ngư, dường như cảm thấy khó tin.

Trần Hán Thăng mỉm cười, có vẻ như Tiểu Ngư Nhi đã nói sự thật với người bạn thân nhất của mình, Biên Thi Thi không ngờ rằng khi cô đến nhà Vương Tử Bác nghỉ tối hôm đó, đây cũng là cơ hội để Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư nâng mối quan hệ lên một mức mới.

Tuy nhiên, Biên Thi Thi và Hồ Lâm Ngữ có tính cách khác nhau, Bí thư Hồ là luôn bảo vệ Thẩm Ấu Sở một cách vô lý, cô ấy luôn cảm thấy Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở gần gũi nhau, đó thật sự là một tội ác.

Biên Thi Thi không có ham muốn bảo vệ độc đoán như vậy, bên cạnh đó, Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đã quen nhau 7 năm, đã mua nhà và gặp họ hàng, cha mẹ hai bên đều đồng ý cho họ đăng ký kết hôn trong kỳ nghỉ hè. Bây giờ họ làm gì đi nữa thì cũng có thể hiểu được.

Vì vậy, Biên Thi Thi sau khi sốc, thậm chí còn nói đùa với cô bạn thân, đây là lần thứ hai Vương Tử Bác nghe thấy điều này, đặc biệt là câu nói “Không về ký túc xá”, cuối cùng, công chúa của Nhất Trung Cảng Thành vẫn bị Tiểu Trần hạ gục.

“Mày đang làm gì đấy?”

Vương Tử Bác đã thấy Trần Hán Thăng đang gửi tin nhắn.

“Tao đang chúc Thẩm Ấu Sở ngủ ngon, nhắc nhở cô ấy đừng học quá muộn, ngày mai còn phải thi.”

Trần Hán Thăng nhẹ nhàng nói.

“Hừ!”

Vương Tử Bác sửng sốt trong giây lát, cuối cùng khinh thường hừ một tiếng, ở đây thì kế hoạch cùng Tiểu Ngư Nhi trải qua một đêm Giáng sinh lãng mạn, ở bên kia thì vẫn muốn quan tâm đến Thẩm Ấu Sở.

Lẽ nào có thể trêu chọc thêm vài em gái bằng cách đánh chữ nhanh?

Một lúc sau, Biên Thi Thi chủ động đẩy Tiêu Dung Ngư lên xe, còn giễu cợt nói: “Đang lúc ít người, nhanh đi ra ngoài với người đàn ông của cậu đi, nếu như tin tức hoa khôi của đại học Đông Đại không trở về ký túc xá truyền ra ngoài, thì trên bbs lại có cả đống nam sinh thất tình ấy chứ.”

“Tao cũng đi.”

Trần Hán Thăng chào hỏi với Vương Tử Bác: “Mày tự về ký túc xá đi, chạy trong tuyết dày rất tốt cho sức khỏe, Tử Bác cố lên.”

“Ồ.”

Vương Tử Bác ủ rũ đáp lại, cho dù Trần Hán Thăng không đưa cậu ấy trở về, thì cậu ấy cũng sẽ không tức giận.

Sau khi chiếc Porsche chậm rãi rời đi, Vương Tử Bác đang chuẩn bị chạy trở về Đại học Lý công Kiến Nghiệp, thì Biên Thi Thi đột nhiên hét lên từ phía sau: “Chờ một chút.”

“Cậu là lợn à.”

Biên Thi Thi cởi khăn quàng cổ, bước tới quàng lên cổ của Vương Tử Bác: “Tuyết vẫn còn rơi, cậu không sợ bị đông cứng thành tai lợn sao?”

“Hô hô.”

Ngửi thấy mùi thơm từ chiếc khăn, Vương Tử Bác cười ngốc nghếch, yêu một cô gái như Biên Thi Thi, cho dù vĩnh viễn “Không học ngoại ngữ” thì cũng hạnh phúc.

...Sau khi Tiêu Dung Ngư lên xe, cô ấy bắt đầu cảm thấy ngại ngùng và không muốn nói chuyện với bạn trai, nhưng Trần Hán Thăng biết cách “Phá vỡ tình huống”, hắn hắng giọng và nói: “Thiết kế nhà ở như thế nào rồi?”

Quả nhiên, Tiểu Ngư Nhi ngay lập tức hứng thú khi nói về vấn đề này, cô ấy lấy từ trong túi ra một bản phác thảo thiết kế và bắt đầu giới thiệu nó một cách hào hứng.

“Anh xem, Tiểu Trần, chúng mình sẽ ở tầng hai.”

“Đây là phòng ngủ chính, đây là phòng trò chơi, còn đây... là phòng của con cái. Sư tỷ nói nhà này xây hướng đẹp, hướng Đông Đại, mùa đông có nhiều ánh nắng, mùa hè thì mát mẻ.”

“Nhưng có một vấn đề nhỏ, cha em cùng chú Trần đều muốn ở tầng một, vì họ đều muốn nhìn ra cửa chính.”

...Tiêu Dung Ngư hai mắt tỏa sáng, chắc chắn là rất chờ mong ngôi nhà mới này, Trần Hán Thăng cười nói: “Em vẫn luôn mang theo thiết kế trang trí nhà bên mình sao?”

“Tất nhiên.”

Tiểu Ngư Nhi ngọt ngào nói: “Đây là nhà của chúng mình, mỗi ngày khi nào em có thời gian rảnh, em lại lấy ra và suy nghĩ về nó.”

“Được rồi.”

Trần Hán Thăng gật đầu: “Lát nữa, anh cũng sẽ đưa ra một số nhận xét.”

Khách sạn Sheraton ở gần trung tâm thành phố Kiến Nghiệp, Trần Hán Thăng không mất nhiều thời gian để đến cửa khách sạn, tiền sảnh của khách sạn được bố trí rất tráng lệ, lát gạch vàng sáng bóng, Trần Hán Thăng dẫn Tiêu Dung Ngư đến quầy lễ tân: “Xin chào, tôi muốn đặt một phòng.”

“Gì cơ?”

Tiêu Dung Ngư sửng sốt một chút: “Không phải anh nói đã đặt trước rồi sao?”

“Vừa rồi không có.”

Trần Hán Thăng không chút cảm thấy mình đang nói dối, ngược lại hùng hồn nói: “Nếu như anh không nói như vậy, thì em có đồng ý tới không?”

“Tiểu Trần, anh lại gạt em!”

Tiêu Dung Ngư lắc cánh tay của mình, nhưng đã bị Trần Hán Thăng giữ chặt.

Tiểu Ngư Nhi không còn cách nào khác chỉ có thể “Hung dữ” cắn mu bàn tay của Trần Hán Thăng, nhưng cô ấy không có ý định quay người bỏ đi.

Trên thực tế, trong mắt của hầu hết mọi người trong “Phe cánh Tiểu Ngư”, hôn nhân của Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư là điều chắc chắn, ngay cả đương sự cũng nghĩ như vậy, vì vậy mặc dù bị Trần Hán Thăng lừa dối, Tiêu Dung Ngư cũng chỉ bĩu môi, “Chấp nhận “ đi theo lên phòng.

“Cạch.”

Ngay khi Trần Hán Thăng khóa cửa, hắn lập tức “gặm nhấm” Tiêu Dung Ngư trong vòng tay của mình.

Tiêu Dung Ngư: “A... Tiểu Trần, không phải anh nói rằng muốn nghiên cứu bản thiết kế sao? “.

Trần Hán Thăng: “Anh sẽ nghiên cứu em trước đã... A, tại sao em lại cắn người! “.

Tiêu Dung Ngư: “Ai bảo anh nói dối em!”

...Trần Hán Thăng: “Anh lừa dối em lúc nào, mối quan hệ hiện tại của chúng mình giống như một cặp vợ chồng, em thư giãn một chút đi.”

Tiêu Dung Ngư: “Miệng của anh thực sự giỏi nịnh hót. “.

Trần Hán Thăng: “Anh nói thật đấy... A, sao em lại cắn nữa!”

Tiêu Dung Ngư: “Tiểu Trần, anh đè lên tóc em rồi.”

...Đây là một đêm Giáng sinh lãng mạn, bông tuyết tung bay trên mặt đất, yên tĩnh và xinh đẹp, giống như ánh trăng sáng mờ ảo.

Sáng hôm sau, chuông báo thức điện thoại di động của Trần Hán Thăng đột nhiên vang lên, tối hôm qua vốn dĩ vừa hát vừa nặn người tuyết, sau đó còn “Nghiên cứu bản thiết kế” đến hai ba giờ sáng, Tiểu Ngư Nhi còn không mở nổi mắt, giơ cánh tay trắng muốt đẩy Trần Hán Thăng: “Tiểu Trần, anh đi tắt báo thức đi, em buồn ngủ quá.”

“Chết tiệt, tối qua quên tắt báo thức.”

Trần Hán Thăng chửi rủa ra khỏi giường, cầm điện thoại lên xem, màn hình hiện “6h30”.

“Khụ.”

Trần Hán Thăng ho khan một tiếng: “Bây giờ là 8h30 rồi, anh cảm thấy hơi đói, muốn ăn chút điểm tâm, em có muốn cùng đi không?”

“Em không muốn.”

Tiêu Dung Ngư mệt mỏi nói: “Anh đi trước đi.”

“Ừ.”

Trần Hán Thăng lặng lẽ ra khỏi giường để tắm rửa, và khi hắn mặc quần áo xong, Tiêu Dung Ngư đã ngủ thiếp đi rồi.

“Muahh.”

Trần Hán Thăng cúi xuống hôn lên má Tiểu Ngư Nhi rồi vội vã đến bãi đậu xe.

Hắn là một người thích ngủ, chắc chắn sẽ không dậy vì bữa sáng, hôm nay Thẩm Ấu Sở còn có hai bài kiểm tra, một bài vào buổi sáng là 8h30, và hắn đã hứa sẽ đưa cô ấy đến phòng thi.

Kiến Nghiệp là một thành phố lớn với hệ thống giao thông rất hoàn chỉnh, mặc dù đêm qua tuyết rơi cả đêm nhưng sáng hôm sau khi thức dậy đã thấy con đường chính được dọn dẹp sạch sẽ.

Khởi hành từ khách sạn Sheraton lúc 6h40, Trần Hán Thăng đến khu dân cư Thiên Cảnh Sơn vào khoảng 7h20. Đầu tiên, hắn cẩn thận ngửi mùi của chiếc áo khoác ngoài, thấy rằng mùi lẩu đã át mùi nước hoa, hắn lắc vai và đi lên tầng.

Mọi người trong nhà đã thức dậy, Đông Nhi và Hồ Lâm Ngữ đang bận rộn trong bếp, bà Nội đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, A Ninh bé nhỏ đang rúc vào lòng chị gái, Thẩm Ấu Sở đang chuẩn bị giúp cô bé tết tóc.

Mọi người đều không ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Trần Hán Thăng, họ đều nghĩ rằng hắn đến đây từ Nhà máy Điện tử Quả Xác.

“Thẩm Ninh Ninh, để chị gái em ăn cơm trước đã!”

Hồ Lâm Ngữ ôm bánh bao cùng cháo vội vã đi ra khỏi phòng bếp: “Lát nữa chị tết tóc cho em.”

“Cám ơn chị Lâm Ngữ.”

A Ninh rất nghe lời, lại chạy tới bên cạnh Trần Hán Thăng rồi ngồi xuống.

“Anh ăn chưa? Em đi lấy chút cháo cho anh.”

Thẩm Ấu Sở thường quan tâm đến Trần Hán Thăng trước.

“Úi giời, em ăn của em đi!”

Hồ Lâm Ngữ lại cắt ngang: “Nhà cậu ấy đâu phải đói ăn. Hơn nữa, Quả Xác cũng có nhà ăn cùng đầu bếp, hiện tại với thân phận người đàn ông của cậu, thì muốn lúc nào ăn mà chả được.”

Trần Hán Thăng cười, Bí thư Hồ gần như giống một phụ huynh có các con đang học cấp ba chuẩn bị thi đại học vậy, sợ làm chậm trễ thời gian thi cử của con cái.

“Chị Hồ có phải rất hung dữ không?”

Trần Hán Thăng bế A Ninh lên và hỏi.

A Ninh quay đầu lại nhìn, phát hiện Hồ Lâm Ngữ đang cắt dưa chua trong bếp nên ghé sát vào tai Trần Hán Thăng nhỏ giọng “vâng” một tiếng.

“Hahaha.”

Trần Hán Thăng thích thú với vẻ ngoài đáng yêu của A Ninh, mặc dù A Ninh không biết lý do nhưng cô bé cũng cười khúc khích.

Nụ cười của hai người làm dịu đi một chút căng thẳng trước buổi thi, trên thực tế, với nền tảng và sự chuẩn bị ôn tập của Thẩm Ấu Sở, hoàn toàn không cần lo lắng về bài kiểm tra viết. Chủ yếu do Hồ Lâm Ngữ quá thận trọng, điều này khiến mọi người trở lên lo lắng.

Sau khi ăn sáng, khoảng 7h40, Trần Hán Thăng lái xe đến cổng trường trung học Thượng Nguyên, lúc đó là 7h55.

“Buổi trưa anh sẽ tới đón em.”

Trần Hán Thăng siết chặt nắm tay: “Bình tĩnh nhé, cố lên, em là người béo nhất.”

“Em không béo.”

Thẩm Ấu Sở bĩu môi, chuẩn bị xuống xe vào phòng thi.

“Hey!”

Trần Hán Thăng nắm lấy Thẩm Ấu Sở, đưa mặt của hắn lại gần: “Có phải em quên cái gì không?”

“...”

Thẩm Ấu Sở nhìn xung quanh đều là các sinh viên tham gia kỳ thi, cô ấy có chút xấu hổ.

“Mối quan hệ hiện tại của chúng ta giống như một cặp vợ chồng, em nên thả lỏng một chút.”

Trần Hán Thăng ôm cổ Thẩm Ấu Sở, hôn Thẩm Ấu Sở “Muahhh” bằng cái miệng đã hôn Tiểu Ngư Nhi cách đây hơn một giờ trước.

Đôi má hồng hào của Thẩm Ấu Sở lập tức ửng hồng, cô ấy không dám ở lâu trong xe, bước nhỏ về phía trường học, nhưng khi đến cửa phòng, cô ấy đột nhiên quay đầu lại vẫy đôi tay nhỏ với Trần Hán Thăng.

Khoảnh khắc Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên, các thí sinh nam và nữ xung quanh đều giật mình, họ có lẽ không ngờ rằng một cô gái xinh đẹp như vậy lại đến tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học.

Sau khi Thẩm Ấu Sở vào phòng thi, Trần Hán Thăng kiểm tra thời gian là 8h05, hắn đạp ga và bắt đầu lái xe đến khách sạn.

Trên đường đi, nếu nói không chút sợ hãi thì là nói dối, Trần Hán Thăng đã cố tình nói từ “6h30” thành “8h30”. Tiểu Ngư Nhi trong lúc mệt mỏi, cũng không chú ý nhìn đến điện thoại.

Vì vậy, Trần Hán Thăng đã tận dụng “sai số” hai giờ này để trở về và đưa Thẩm Ấu Sở đến phòng thi.

Trong quá trình này, nếu Tiêu Dung Ngư gọi điện, điều đó có nghĩa là cô ấy đã tỉnh lại và hắn có thể tìm lý do khác để thoái thác.

Nếu Tiêu Dung Ngư không gọi, điều đó có nghĩa là cô ấy chưa thức dậy, đó là tình huống tốt nhất cho Trần Hán Thăng.

Nam sinh thích cười thật may mắn, điện thoại không đổ chuông trong suốt quãng đường, Trần Hán Thăng đỗ xe ở khách sạn Sheraton, kiểm tra thời gian đã là 8h45.

“Phù.”

Trần Hán Thăng nhẹ nhàng thở ra, hắn không còn sợ hãi nữa.

Cho dù bây giờ Tiêu Dung Ngư có tỉnh lại, thời gian cũng chỉ mới 8h45, hóa ra Tiêu Trần mới ăn sáng có 15 phút.

...

“Quản lý thời gian đã là gì? Tôi đang đùa giỡn với thời gian, tôi chính là sát thủ thời gian!”

Trần Hán Thăng khá đắc ý, hắn mua một ít đồ ăn sáng tại một cửa hàng McDonald's gần đó, và trên đường trở về phòng còn ngân nga “Phá gió đông”. Tiểu Ngư Nhi quả nhiên chưa thức dậy.

“Dậy dậy.”

Trần Hán Thăng nhéo mũi Tiêu Dung Ngư.

“Ưmmm.”

Lúc này Tiêu Dung Ngư mới dụi dụi đôi mắt ngái ngủ: “Mấy giờ rồi?”

“Gần chín giờ rồi.”

Trần Hán Thăng bình tĩnh nói: “Anh ăn sáng xong mới đi lên.”

“Anh mới ăn sáng à?”

Tiêu Dung Ngư chớp chớp mắt: “Em cảm giác mình đang ngủ mơ.”

“Mơ mà, có dài có ngắn là chuyện bình thường.”

Trần Hán Thăng đưa điện thoại cho Tiểu Ngư Nhi: “Em tự xem đi, bây giờ là 8h58.”

“Cho em xem làm cái gì, em có nói gì đâu.”

Tiêu Dung Ngư vươn tay, nũng nịu nói: “Chồng ơi, bế em dậy đi.”

“Được, bế vợ dậy thôi!”

Trần Hán Thăng sáng nay rất chu đáo, hắn không chỉ bế Tiểu Ngư Nhi mà còn giúp cô ấy bóp kem đánh răng, sắp xếp hamburger và sữa đậu nành, điều này khiến Tiểu Ngư Nhi rất hài lòng.

Thật ra, Trần Hán Thăng đang tiết kiệm thời gian, hắn phải quay lại cổng trường trung học Thượng Nguyên trước 11h40 để đón Thẩm Ấu Sở.

Mặc dù không đón được thì cũng không sao, nhưng Trần Hán Thăng cảm thấy đó là một sự sỉ nhục đối với “Sát thủ thời gian Trần".

Sau khi ăn sáng xong lúc 9h30, Trần Hán Thăng đưa Tiêu Dung Ngư trở lại ký túc xá đại học Đông Đại để tắm và thay quần áo.

Có lẽ vì biết bạn trai đang đợi ở dưới tầng nên hôm nay động tác của Tiểu Ngư Nhi rất nhanh, chưa đầy một tiếng đồng hồ đã xuống và nhìn thấy Trần Hán Thăng đang nghịch người tuyết đắp từ tối hôm qua.

“Điêu khắc chút sẽ đẹp hơn.”

Trần Hán Thăng nói với một nụ cười.

“Được rồi!”

Tiểu Ngư Nhi nhìn hai cái tên “Trần Anh Tuấn” và “Tiêu Dung Ngư” trên hai người tuyết, thì cảm thấy ngọt ngào trong lòng.

“Xong rồi.”

Trần Hán Thăng vỗ nhẹ bông tuyết trên tay, rồi lái xe đến Trung tâm thương mại quốc tế Kiến Nghiệp, trên đường đi, hắn nói với Tiểu Ngư Nhi: “Hôm nay anh có rất nhiều việc phải làm, có lẽ sẽ không đến đây được.”

“Ồ.”

Tiểu Ngư Nhi có chút thất vọng, cô ấy muốn ở bên Trần Hán Thăng cả ngày.

“Ngoan đi, ngày mai anh lại đến, công ty thật sự có việc.”

Ở tầng dưới của Trung tâm Thương mại Quốc tế, Trần Hán Thăng lại dùng cái miệng vừa hôn lên miệng Thẩm Ấu Sở, để “Muahhh” hôn lên môi Tiêu Dung Ngư.

“Tiểu Trần, không biết vì sao, hôm nay em rất nhớ anh.”

Tiêu Dung Ngư lưu luyến ôm lấy Trần Hán Thăng, rồi xách một chiếc túi nhỏ đến công ty luật.

“Dường như là vậy.”

Trần Hán Thăng cũng phát hiện ra rằng Tiểu Ngư Nhi phụ thuộc nhiều hơn so với lần đầu tiên.

Tuy nhiên, Trần Hán Thăng không phải là bác sĩ phụ khoa, vì vậy hắn không hiểu thì cũng chẳng buồn nghĩ về vấn đề này nữa, khi hắn trở lại cổng trường trung học Thượng Nguyên thì cũng đúng lúc đón được Thẩm Ấu Sở, hai bên kết nối thông suốt không có bất kỳ sai sót gì.

Sau bữa trưa, Trần Hán Thăng đưa Thẩm Ấu Sở đến địa điểm thi, đây là môn thi cuối cùng, sau khi kết thúc, hắn có thể tìm một nơi để “ăn mừng” rồi.

“Vì tối hôm qua hắn đã ở khách sạn với Tiêu Dung Ngư, nên tối nay hắn cũng phải ở khách sạn với Thẩm Ấu Sở, như vậy mới công bằng.”

Vào khoảng 3 giờ chiều, Trần Hán Thăng vừa đọc email trong văn phòng vừa nghĩ thầm, nhưng Thẩm Ấu Sở lại sống nội tâm hơn, nếu muốn dụ cô ấy đi khách sạn thì phải kiếm phòng trước.

“Leng keng.”

Đột nhiên, điện thoại di động vang lên dồn dập, Trần Hán Thăng sửng sốt, nhưng sau khi thấy đó là Tiểu Ngư Nhi hắn lại mỉm cười lắc đầu.

Cho đến lúc này, Tiểu Ngư Nhi đã gọi đến mấy cuộc điện thoại.

“Này, Tiểu Trần, em lại nhớ anh rồi ...”

Tiểu Ngư Nhi tủi thân nói, giọng điệu của cô ấy còn có một chút nũng nịu, Trần Hán Thăng kiên nhẫn nói vài lời yêu thương, tâm trạng của Tiểu Ngư Nhi sau khi được dỗ dành đã ổn định hơn một chút.

“Hôm nay làm sao vậy?”

Sau khi Tiểu Ngư Nhi cúp điện thoại lần thứ n, cô ấy cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn, mặt cô ấy luôn nóng bừng.

“Tiểu Ngư Nhi.”

Biên Thi Thi bước vào, nhìn thấy bạn thân của mình, cô không nhịn được cười nói: “Mặt cậu đỏ quá, giống như một quả táo lớn vậy.”

“Tớ không biết chuyện gì đang xảy ra, tớ rõ ràng không bị cảm lạnh.”

Tiêu Dung Ngư hất mái tóc đuôi ngựa cao của mình lên: “Sao vậy?”

“Có người tìm cậu, tớ chuyển đến cho cậu rồi.”

Biên Thi Thi chỉ vào điện thoại cố định và nói.

“Ok! cảm ơn cậu.”

Tiêu Dung Ngư điều chỉnh tư thế ngồi, gọi điện thoại cố định trên cơ bản đều là công việc của công ty luật, cho nên thái độ phải nghiêm túc và chuyên nghiệp.

“Xin chào, cho hỏi là ai vậy?”

Tiểu Ngư Nhi cầm điện thoại lên, cô ấy nghe thấy một số tiếng ồn ở phía bên kia, hình như có một thông báo đang được phát loa “Chuyến bay xxx sắp cất cánh lúc xxx giờ”, dường như là ở sân bay.

“Xin lỗi, là Tiêu Dung Ngư phải không?”

Đối diện là giọng một người phụ nữ.

“Chính tôi.”

Tiêu Dung Ngư có chút ngạc nhiên, nếu là liên quan công việc, lẽ ra nên nói: “Xin hỏi, là giám đốc Tiêu của Công ty luật Dung Thăng phải không?”

“Hì hì.”

Đối phương cười nói: “Tôi muốn hỏi, cô có thật sự hiểu về Trần Hán Thăng bạn trai cô không?”

...

Bình Luận (0)
Comment