Trong cuộc sống hiện thực, nếu ai đó hỏi một người: “Bạn có thực sự hiểu bạn trai (gái) của mình không?”
Nếu là người dễ tính, có lẽ sẽ không muốn nói chuyện tiếp, khi gặp phải kẻ có tính khí thất thường như Trần Hán Thăng, nói không chừng sẽ bị chửi thậm tệ, bởi vì bất kể động cơ của bên kia là gì, bản thân câu nói này đã mang theo hàm ý gây ly gián.
Tiêu Dung Ngư hôm nay rất phụ thuộc vào Trần Hán Thăng, vì vậy khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy chìm xuống, đôi lông mày thanh mảnh xinh đẹp cau lại, cô ấy hỏi thẳng: “Cô là ai?”
“Ha ha.”
Người phụ nữ ở phía đối diện ban đầu không muốn tiết lộ thân phận của mình: “Tôi là ai không quan trọng, điều quan trọng là bí mật của Trần Hán Thăng ...”
“Giữa Tiểu Trần và tôi không có bí mật nào, chúng tôi có một mối quan hệ rất tốt, cảm ơn cô đã quan tâm, tạm biệt!”
Vì đối phương không muốn tiết lộ thân phận nên Tiêu Dung Ngư không muốn nói gì thêm.
Với địa vị hiện tại của Trần Hán Thăng, sau lưng có vô số kẻ ghen ghét đố kỵ, lão Tiêu trước đó đã nhắc nhở con gái rằng sự cạnh tranh thương mại từ Điện tử Quả Xác có thể ảnh hưởng đến cuộc sống, vì vậy phải đề cao cảnh giác hơn.
Người phụ nữ sững sờ trong giây lát, mặc dù trước đây cô làm việc cùng tòa nhà với Tiêu Dung Ngư nhưng gần như chưa từng tiếp xúc với cô ấy, cô không bao giờ nghĩ rằng hoa khôi của trường Đại học Đông Đại lại kiêu ngạo như vậy, quả thật so với hoa khôi trường đại học Tài Chính thì khác một trời một vực về tính cách.
Người gọi điện là Hoàng Tuệ, cô ta hiện đang ở nhà ga của sân bay Lộc Khẩu và chuẩn bị rời thành phố nơi cô ta đã sống mấy năm.
Nhưng trước khi rời đi, Hoàng Tuệ đã quyết định không để Trần Hán Thăng sống thoải mái tiêu diêu như vậy, tại sao hắn có thể trở thành tỷ phú một cách dễ dàng khi cô ta lại kết thúc trong mớ hỗn độn như vậy?
Khi còn ở Kiến Nghiệp, Hoàng Tuệ rất sợ Trần Hán Thăng, giờ sắp rời đi, tuy không dám công khai trả đũa nhưng Hoàng Tuệ vẫn rất vui khi có thể âm thầm vạch trần các bí mật của Trần Hán Thăng và khiến cuộc sống của hắn rơi vào bế tắc.
Tóm lại, bản thân cũng không có gì để mất.
Thấy Tiêu Dung Ngư chuẩn bị cúp điện thoại, Hoàng Tuệ biết rằng không thể chờ đợi được nữa, đột nhiên hét lên: “Bí mật của Trần Hán Thăng là về Thẩm Ấu Sở!”
“Thẩm Ấu Sở...”
Tiêu Dung Ngư hơi sửng sốt, đối với Tiểu Ngư Nhi, đây là một cái tên quen thuộc nhưng lại rất xa lạ.
Quen thuộc là Tiêu Dung Ngư chưa bao giờ quên, bao gồm cả diện mạo của Thẩm Ấu Sở.
Kỳ lạ là kể từ cuộc gặp gỡ ba năm trước, Tiêu Dung Ngư chưa bao giờ gặp lại Thẩm Ấu Sở.
Bây giờ cô ấy có mối quan hệ rất sâu sắc với Tiểu Trần, khi chuẩn bị tính đến việc kết hôn, ai đó đột nhiên nhắc đến Thẩm Ấu Sở với ác ý, trong lòng Tiểu Ngư Nhi lại hoảng sợ vô cớ.
Nhận thấy không có tiếng “Bíp bíp” truyền lại, Hoàng Tuệ lặng lẽ mỉm cười, dường như nó đang phát huy tác dụng, cô ta cũng là phụ nữ, làm sao có thể không hiểu tâm tư của phụ nữ?
Trừ khi Tiêu Dung Ngư không yêu Trần Hán Thăng, nếu không cô ấy nhất định sẽ lắng nghe.
“Tôi là nhân viên của Samsung.”
Hoàng Tuệ lần đầu tiên tạo ra một thân phận cho chính mình: “Đồng nghiệp Nhan Ninh của tôi vừa đến phỏng vấn cô.”
Tiêu Dung Ngư sắc mặt trầm xuống, không trả lời.
Hoàng Tuệ cũng không ngần ngại, miễn là Tiêu Dung Ngư không cúp máy.
“Vì cạnh tranh kinh doanh, chúng tôi thực sự đã chú ý đến Trần tổng từ lâu.”
Hoàng Tuệ tiếp tục: “Tuy nhiên, trong quá trình thu thập thông tin cá nhân của Trần Hán Thăng, chúng tôi đã phát hiện ra một hiện tượng vi phạm đạo đức xã hội...”
Nói đến đây, Hoàng Tuệ cố ý dừng lại, vốn dĩ cô ta muốn kích thích tâm trạng của Tiêu Dung Ngư, nhưng cô ta không ngờ rằng điện thoại vẫn luôn im lặng.
“Thật là một cô gái tuyệt vời.”
Cuối cùng, Hoàng Tuệ chỉ có thể bực bội nói: “Trần tổng giỏi điều hành công việc kinh doanh, nhưng hắn cũng giỏi đùa giỡn với tình cảm, ngoài cô ra hắn còn có một người bạn gái khác, đó là Thẩm Ấu Sở.”
“Trước đây Tiểu Trần cũng có quan hệ với Thẩm Ấu Sở...”
Lần này, Tiêu Dung Ngư cuối cùng đã trả lời: “Chỉ là sau đó họ đã chia tay và bây giờ vướng một số tin đồn là bình thường.”
“Bây giờ vẫn còn giúp tìm một cái cớ để trốn tránh, quả nhiên phụ nữ đang yêu thật là ngu ngốc.”
Hoàng Tuệ chế nhạo trong lòng, và trực tiếp nói ra tất cả sự thật mà cô ta biết.
“Thật ra bọn họ không có chia tay, Trần Hán Thăng vẫn luôn bắt cá hai tay.”
“Nếu không muốn tin, cô có thể đến quán trà sữa Ngộ Kiến ở cầu Sư Tử mà xem. Đó là sản nghiệp mà Trần Hán Thăng sắp xếp cho Thẩm Ấu Sở, em gái của Thẩm Ấu Sở cũng làm việc ở đó.”
“Còn có khu dân cư Thiên Cảnh Sơn ở khu Đại học Giang Lăng. Tòa nhà 3, phòng 201, là căn hộ mà Trần Hán Thăng đã mua cho Thẩm Ấu Sở.”
“Nói không chừng, Trần Hán Thăng đang dự định kết hôn với Thẩm Ấu Sở.”
“Tôi chỉ không muốn cô tiếp tục bị tên lưu manh đó lừa gạt, cho nên tôi có hảo tâm nói cho cô biết sự thật.”
...Sau khi nói về mọi thứ, Hoàng Tuệ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng Tiêu Dung Ngư không đáp lại.
“Tiêu Dung Ngư, cô còn ở đó không?”
Hoàng Tuệ ngập ngừng hỏi.
“Bíp bíp bíp.”
Tiêu Dung Ngư cúp điện thoại mà không nói lời nào.
Hoàng Tuệ có lẽ có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của Tiêu Dung Ngư, và cũng có thể tưởng tượng rằng cuộc sống của Trần Hán Thăng trong tương lai sẽ không dễ dàng, cuối cùng cô ta cũng có cảm giác được “Báo thù”.
“Ha ha ha... Trần Hán Thăng, cậu tiếp tục khinh tôi, cậu tiếp tục coi thường tôi, cậu tiếp tục kiêu ngạo đi!”
Hoàng Tuệ đang thu dọn hành lý vào đêm qua, nhìn lại vài năm qua, cô ta cảm thấy Trần Hán Thăng là nghiệp chướng của chính mình, bất cứ khi nào cuộc sống không như ý, đều phải có bóng của hắn xuất hiện trong đó.
“Không phải không báo thù, chỉ là thời cơ còn chưa tới!”
Hoàng Tuệ để lại một câu châm ngôn, xách túi lên và chuẩn bị lên máy bay.
...Trong công ty luật Dung Thăng trên tầng 18 của tòa nhà thương mại quốc tế Tân Nhai Khẩu, Tiêu Dung Ngư đứng trước cửa trong suốt, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô gái Tiểu Ngư Nhi ngọt ngào và sôi nổi hiếm khi nghiêm túc và ít nói như vậy, nhưng trong những lời nói của “Nhân viên Samsung” vẫn khiến suy nghĩ của cô ấy bị xáo trộn, cô ấy không khỏi nghĩ đến Thẩm Ấu Sở khi đó bó gối ngồi trên mép bồn hoa chờ Trần Hán Thăng khi hắn bị cách ly vào năm thứ nhất.
Sau khi Trần Hán Thăng an toàn bước ra, Thẩm Ấu Sở chỉ ngẩng đầu lên rồi lặng lẽ rời đi.
Tuyết ngoài cửa sổ chịu tác động của gió lạnh, nhẹ nhàng vỗ vào lớp kính dày, xe cộ trên đường không ngừng lưu chuyển, khi dừng lại trước đèn giao thông, người đi bộ hai bên đã ồ ra qua đường sau khi đã chờ đợi một thời gian dài, người cầm ô, người để bông tuyết rơi trên đầu.
Đây là những cảnh bình thường, nhưng Tiêu Dung Ngư đã nhìn chúng trong một thời gian dài.
“Vẫn là không nên nghĩ tới.”
Không biết bao lâu sau, Tiêu Dung Ngư mới ngồi trở lại trên ghế, cô ấy quyết định sẽ quên đi chuyện vừa xảy ra.
Trước đây cũng có những tin đồn tương tự, ví dụ như Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở không chia tay, nhưng rất nhiều đều là tin đồn mơ hồ, đặc biệt là Trần Hán Thăng đã từng ôm hôn mình trước mặt mọi người ở đại học Tài Chính, nên so với tin đồn không có bằng chứng, thì Tiêu Dung Ngư sẽ tin vào mắt của mình hơn.
“Nhưng mà...”
Tiêu Dung Ngư có chút cáu kỉnh, những từ như “Em gái Thẩm Ấu Sở”, “Tòa nhà 3, phòng 201, Khu dân cư Thiên Cảnh Sơn”, “Năm sau sẽ kết hôn” luôn văng vẳng bên tai của cô.
Những tin đồn trước đây thông tin chưa bao giờ rõ ràng như vậy.
“Cầu Sư Tử ở gần đây, khu Thiên Cảnh Sơn cách đây cũng không xa...”
Tiêu Dung Ngư ngẩn người suy nghĩ: “Hay là mình lặng lẽ qua đó xem một chút?”
“Không được, như vậy có khác gì đang hoài nghi Tiểu Trần.”
Tiêu Dung Ngư lại lắc đầu.
“Hay là mình gọi điện thoại hỏi Tiểu Trần.”
Tiêu Dung Ngư đã nghĩ ra một “cách tốt” khác, nhưng sau khi Trần Hán Thăng nghe máy, Tiểu Ngư Nhi lại cảm thấy rằng điều này chẳng khác gì đang lừa dối chính mình.
Nếu trực tiếp hỏi, với đầu óc của Tiểu Trần, hắn sẽ sắp xếp mọi thứ ổn thỏa được.
“Alo, Alo... Tiểu Ngư Nhi tại sao em không nói chuyện?”
Trần Hán Thăng hét lên.
“Tiểu Trần.”
Tiêu Dung Ngư nhẹ nhàng hỏi: “Anh yêu em không?”
“Yêu chứ, tất nhiên là yêu, tình yêu bất khả chiến bại.”
Trần Hán Thăng nghĩ rằng Tiểu Ngư Nhi lại nhớ hắn, vì vậy hắn đã chọn một số lời yêu thương thú vị và trả lời: “Em là trái tim của anh, em là lá gan của anh, em là ba phần tư cuộc đời của anh, làm sao anh có thể không yêu em được.”
“Khụ...”
Tiểu Ngư Nhi thực sự buồn cười: “Trần Lợn Thối, em cũng rất yêu anh, em muốn cả đời này sẽ không phải xa cách anh.”
“Anh cũng vậy, nhưng anh bận chút nhé, hôm nay có rất nhiều việc, có lẽ sẽ phải tăng ca.”
Câu trả lời của Trần Hán Thăng có chút chiếu lệ.
Hôm nay Tiêu Dung Ngư vốn đã muốn ở bên cạnh Trần Hán Thăng, đã gọi điện thoại rất nhiều cuộc, nhưng hắn lại không có phát hiện điều này, nói vài câu qua loa sau đó liền cúp điện thoại.
“Ồ.”
Tiêu Dung Ngư bĩu môi, nhìn màn hình điện thoại từ từ chuyển sang màu đen sau khi cuộc gọi kết thúc.
“Tiểu Ngư Nhi.”
Lúc này Biên Thi Thi từ bên ngoài thò đầu ra: “Cậu có muốn ăn vặt gì không, để tớ đi mua.”
Cả Tiểu Ngư Nhi và Biên Thi Thi đều là những cô gái thích ăn vặt nên buổi chiều họ thường mua bánh ngọt và trà sữa, vừa ăn vừa trò chuyện, không khí vui vẻ ngọt ngào.
“Tớ có...”
Tiêu Dung Ngư đang định nói tiếp, nhưng không biết nhớ tới điều gì, đột nhiên thay đổi lời nói: “Thi Thi, hôm nay để tớ đi mua.”
“Được rồi, hi hi.”
Họ thường “Đưa đẩy” nhau về việc ai sẽ là người đi mua đồ ăn vặt, hôm nay Tiểu Ngư Nhi có thể chủ động nhận việc, Biên Thi Thi cảm thấy mình đã được lợi rồi.
Biên Thi Thi vốn tưởng rằng Tiểu Ngư Nhi sẽ mua trà sữa ở tầng dưới, nhưng Tiêu Dung Ngư đã mặc áo khoác len, đội mũ lông, quàng khăn và đi xuống lầu, đột nhiên thở ra một hơi dài ở vỉa hè, vươn tay gọi một chiếc taxi .
“Cầu Sư Tử.”
Tiêu Dung Ngư nói sau khi lên xe.
Trung tâm thương mại quốc tế và cầu Sư Tử cách nhau rất gần, chỉ mất chưa đầy 20 phút là đến nơi, trên đường đi Tiêu Dung Ngư mấy lần muốn bảo tài xế lái xe quay đầu lại nhưng miệng cô ấy không thể mở lời.
“Nếu không gặp em gái của Thẩm Ấu Sở ở Cầu Sư Tử, mình sẽ không đến Thiên Cảnh Sơn nữa.”
Tiêu Dung Ngư âm thầm đưa ra quyết định, nếu như cô ấy không nhìn thấy em gái Thẩm Ấu Sở, cô ấy sẽ coi nhân viên Samsung đó đang dùng kế ly gián, Trần Hán Thăng vẫn là người đàn ông cô ấy yêu nhất, phòng tân hôn vẫn có thể được trang trí một cách bình thường. Tiêu gia và Trần gia vẫn giữ mối quan hệ như thông gia.
Có thể là do lễ Giáng sinh vào ngày 25 tháng 12. Mặc dù trời có tuyết rơi nhưng trên cầu Sư Tử vẫn có rất nhiều người qua lại, Tiêu Dung Ngư bước trên con đường hơi lầy lội đến quán trà sữa Ngộ Kiến, nhìn lên bảng hiệu. Cô ấy đã bắt đầu lo lắng.
“Mình hứa, nếu không nhìn thấy em gái của Thẩm Ấu Sở, mình sẽ không bao giờ đến Khu dân cư Thiên Cảnh Sơn!”
Tiêu Dung Ngư âm thầm “Khích lệ” bản thân, hoặc có thể nói cô ấy cũng có một chút sợ hãi.
Nhưng...
Khi nhìn vào quầy lễ tân, cô ấy đã thấy Thẩm Như Ý.
Hai chị em giống nhau sáu bảy phần, đặc biệt là thần thái của Thẩm Ấu Sở khi nói chuyện, điều này cũng được thể hiện ở nhân viên thu ngân này.
“Xin chào, chị muốn uống hương vị gì?”
Thẩm Như Ý lịch sự hỏi.
“Không, cảm ơn.”
Tiêu Dung Ngư lắc đầu, xoay người rời khỏi quán trà sữa.
Thẩm Như Ý nhìn chằm chằm từ phía sau, với vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
“Chuyện gì vậy?”
Phùng Quý nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Như Ý và hỏi: “Lại có khách hàng khen ngợi em xinh đẹp phải không?”
“Không phải.”
Thẩm Như Ý lắc đầu: “Cô ấy đẹp hơn em.”
“Vậy sao?”
Phùng Quý cũng hơi ngạc nhiên, quán trà sữa ở Cầu Sư Tử đã mở lâu như vậy, Phùng Quý hiếm khi nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp hơn vợ mình.
“Cô ấy xinh đẹp như chị gái em.”
Thẩm Như Ý lại nói thêm một câu.
Phùng Quý chớp mắt, đột nhiên chạy ra ngoài, nhưng khách hàng vừa rồi đã không còn thấy đâu nữa.
“Đẹp như chị sao?”
Phùng Quý hối hận lẩm bẩm: “Thật đáng tiếc, nếu không sau khi gặp mặt cô ấy, mình sẽ có thể khoe khoang trước mặt anh rể.”
...Đứng bên đường Phố ẩm thực ở Cầu Sư Tử, nhịp tim của Tiêu Dung Ngư không còn như tần số ban đầu, Cầu Sư Tử đã được xác minh. Khu dân cư Thiên Cảnh Sơn thì sao?
“Có thật là căn hộ mà Tiểu Trần mua cho Thẩm Ấu Sở ở đó không? Mình có có lên đến đó không?”
Tiêu Dung Ngư lồng ngực đột nhiên thắt lại, cô ấy đã trải qua cảm giác này cách đây ba năm trước.
Bây giờ trước mặt cô ấy có hai lựa chọn, một là giả câm giả điếc, quan hệ giữa cô ấy và Tiểu Trần vẫn sẽ ngọt ngào như vậy.
Thứ hai là trực tiếp đi kiểm tra, nếu đó là sự thật thì ...
Theo mối quan hệ hiện tại thì đó không chỉ là vấn đề giữa hai người mà sẽ mở rộng ra đến quan hệ của hai gia đình.
Nhưng suy cho cùng, Tiêu Dung Ngư luôn kiêu ngạo, lúc bình thường cô ấy có thể hoàn toàn tin tưởng Trần Hán Thăng, nhưng khi phát hiện ra vấn đề, Tiểu Ngư Nhi sẽ không cho phép mình sống trong một thế giới tình cảm hỗn độn.
Bây giờ đã gần 5 giờ chiều, taxi trong nội thành đang đổi ca, không có chiếc taxi nào đi đến khu đại học Giang Lăng ở ngoại ô. Tiêu Dung Ngư nghĩ một chút, nên bắt xe về trường học trước, một chiếc Chevrolet đang đậu ở tầng dưới trong ký túc xá.
“Brưm.”
Sau khi Tiêu Dung Ngư khởi động, đồng hồ đo dầu và dụng cụ trên xe đều bình thường.
Đây lại là “Công lao” của Trần Hán Thăng, mặc dù luôn phản đối việc bạn gái lái xe trên đường nhưng kể từ khi Tiêu Dung Ngư tập luyện với Cao Văn, Trần Hán Thăng thỉnh thoảng sẽ lái chiếc Chevrolet một vòng để duy trì cho chiếc xe luôn ổn định. Chính là lo lắng Tiểu Ngư Nhi một ngày nào đó đột nhiên cần một chiếc ô tô.
“Tiểu Trần nhất định yêu mình, nếu không anh ấy lười biếng như vậy, tại sao lại đi làm những chuyện vặt vãnh như này.”
Tiêu Dung Ngư im lặng một lúc và gọi lại cho Trần Hán Thăng.
“Tiểu Trần.”
Tiểu Ngư Nhi cảm thấy có hàng ngàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ gói gọn trong một câu: “Anh có yêu em không?”
Trần Hán Thăng đang định xuống tầng, Thẩm Ấu Sở sẽ kết thúc bài kiểm tra cuối cùng lúc 5h30, hắn muốn chạy đến đó đón cô ấy.
“Yêu yêu yêu yêu, anh chắc chắn yêu.”
Trần Hán Thăng mỉm cười trả lời, hắn luôn chỉ trả lời như vậy.
“Ừ, em cũng yêu anh.”
Sau khi Tiêu Dung Ngư nhận được phản hồi, cô ấy đột ngột đạp ga, và chiếc Chevrolet từ từ lái đi khỏi Đại học Đông Đại.
Bây giờ cô ấy sẽ xác minh xem Trần Hán Thăng trong khi yêu mình, có đồng thời yêu những cô gái khác hay không.
...“Tiểu Ngư Nhi hôm nay lạ quá.”
Trần Hán Thăng lắc đầu, nhưng hắn không nghĩ nhiều về điều đó, dù sao thì đêm nay hắn cũng thuộc về Thẩm Ấu Sở.
Vào khoảng 5h45, Trần Hán Thăng đã đón Thẩm Ấu Sở một cách suôn sẻ, khi hắn trở về nhà ở Tòa nhà 3, phòng 201 ở Khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, hắn thấy Hồ Lâm Ngữ và Đông Nhi đã dọn sẵn thức ăn trên bàn.
“Trần Hán Thăng.”
Hồ Lâm Ngữ nói: “Tối nay các cậu đừng ra ngoài ăn tối, chúng tớ đều muốn mở tiệc ăn mừng vì Tiểu Sở, cô Mạc lúc nữa sẽ tới.”
“Được, được, không đi thì không đi.”
Đối với Trần Hán Thăng, ăn ở đâu không quan trọng, điều hắn quan tâm là nội dung hoạt động sau bữa ăn.
Ở nhà chắc chắn không được, bà Nội, Đông Nhi và những người khác đều ở đó, vì vậy chỉ có thể đến khách sạn, nhưng tính cách của Thẩm Ấu Sở lại hướng nội, lần này hắn thực sự phải đặt phòng trước, sau đó trực tiếp đưa cô ấy vào.
“Khụ.”
Trần Hán Thăng ho khan một tiếng đứng lên: “Anh có việc phải trở về công ty trước, nửa giờ sau khả năng sẽ quay lại, dù sao, mẹ hai Mạc cũng chưa tới.”
Ngoại trừ Thẩm Ấu Sở dặn dò “chú ý an toàn”, thì không ai chú ý đến Trần Hán Thăng, dù sao Nhà máy Điện tử Quả Xác cách đây rất gần, lái xe tý là đến nơi.
Năm phút sau khi Trần Hán Thăng xuống tầng, ngoài cửa đột nhiên có tiếng “cốc cốc cốc” vang lên.
“Cô Mạc đến rồi.”
A Ninh tưởng đó là mẹ hai Mạc, mừng rỡ đi ra mở cửa, lại thấy một chị gái xa lạ đứng ở trước cửa.
“Chị này xinh quá, giống chị gái.”
A Ninh ngẩng đầu lên, dùng giọng trẻ con đáng yêu hỏi: “Chị tìm ai?”
“Chị tìm ...”
Chị gái lạ đang định nói thì nhìn lên và thấy chiếc đèn bàn nhỏ màu hồng trên tủ tivi.
Nó có vẻ hơi quen thuộc, như thể là Giáng sinh ba năm trước, cô ấy đã đặc biệt chọn nó làm quà cho một nam sinh tên là “Trần Hán Thăng”.
Nhưng tại sao chiếc đèn bàn nhỏ này lại ở đây?
Hắn không trân trọng nó sao?
A Ninh nhìn người chị gái xa lạ này, từng bước một đi tới bên chiếc đèn bàn nhỏ, cầm nó lên mà nhìn thật kỹ.
“A Ninh, ai đến đấy?”
Hồ Lâm Vũ nghe thấy bên ngoài huyên náo, vừa đi ra khỏi phòng bếp liền sửng sốt: “Tiêu, Tiêu Dung Ngư... Ấu Sở, Tiểu Sở, cậu ra đây một chút.”
Tiểu Hồ vội vàng hét lên, Tiêu Dung Ngư chắc chắn không phải tìm cô ấy.
Thẩm Ấu Sở đang sắp xếp sách trong phòng ngủ, khi cô ấy nghe thấy giọng nói và mở cửa, trái tim cô ấy đập thình thịch khi khoảnh khắc họ gặp nhau.
Là cô gái đó.
Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở.
Một người kiêu ngạo ngọt ngào, một người ôn hòa dịu dàng, lúc này đây, trong căn phòng khách nhỏ này hai người lại gặp nhau!
Tiêu Dung Ngư hếch cằm lên, tóc đuôi ngựa buộc cao dường như biểu thị tính cách của chủ nhân.
Thẩm Ấu Sở hoang mang và lo lắng, đôi mắt hoa đào của cô ấy trong veo và thuần khiết.
“Ực.”
Hồ Lâm Ngữ nuốt nước bọt, bầu không khí có chút kỳ lạ, tại sao Tiêu Dung Ngư lại tới đây, tiêu điểm của cô ấy, tại sao lại là đèn bàn?
Tiểu Hồ muốn nói điều gì đó, nhưng cảm thấy có gì đó không thích hợp.
“Cái đèn bàn này...”
Cuối cùng, Tiêu Dung Ngư bình tĩnh và lạnh lùng nói: “Có phải Trần Hán Thăng đã tặng nó cho cô không?”
...