“Ừm...”
Thẩm Ấu Sở khẽ gật đầu, biểu thị chiếc đèn bàn nhỏ này đúng là Trần Hán Thăng tặng cho cô ấy.
Sau khi Tiêu Dung Ngư nghe thấy câu trả lời này, vai cô ấy đột nhiên sụp xuống, như thể cô ấy đã bị mất hết sức lực không thể đứng vững nữa.
Quả nhiên, Trần Hán Thăng đã lấy món quà mà cô ấy tặng, dùng nó để tặng cho người khác.
“Cô ổn chứ...”
Thẩm Ấu Sở lo lắng Tiêu Dung Ngư sẽ không thể đứng vững, vì vậy theo bản năng muốn đi đến để đỡ cô ấy.
“Không cần cô đỡ!”
Tiêu Dung Ngư cố kìm lại những giọt nước mắt sắp trào ra, lạnh lùng nói.
Thẩm Ấu Sở do dự lùi lại mấy bước, với tính cách của cô ấy, thì sẽ không tức giận.
Hồ Lâm Ngữ đứng bên cạnh khóe miệng giật giật, vốn dĩ với tính tình của cô ấy, thì 100% cô ấy sẽ đáp trả, nhưng lần này Tiểu Hồ lại im lặng, không nói lời nào mà chỉ ôm A Ninh cách xa hơn một chút.
Bí thư Hồ dựa vào trực giác của một người phụ nữ để đánh giá rằng Tiêu Dung Ngư sẽ không gây rắc rối ở đây.
Ngoài ra, Hồ Lâm Ngữ cũng là nhân chứng trong lần trước khi xảy ra tình thế khó xử.
Một lúc sau, Tiêu Dung Ngư dường như phát hiện ra giọng điệu của mình không đúng, nhắm mắt chậm rãi nói: “Tôi nghỉ ngơi một lát là ổn.”
Phòng khách vừa rồi còn sôi nổi giờ đã nhanh chóng yên tĩnh lại, bông tuyết “Xào xạc” trên cửa sổ càng làm tăng thêm bầu không khí trống rỗng căng thẳng, Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở cứ như vậy mà “Đối đầu” với nhau.
Không giống như Tiêu Dung Ngư, người đang tiến gần hơn đến sự thật của vấn đề, trên thực tế, Thẩm Ấu Sở vẫn đang ở trong tình trạng mơ hồ không biết gì.
Cuối cùng thì hôm nay cũng thi xong, cô ấy đang phân loại tài liệu ôn tập, suy nghĩ xem Trần Hán Thăng sẽ đưa cô ấy đi đâu vào dịp lễ Giáng sinh.
Thẩm ngây ngô không thích đến những nơi đông người, cô ấy thích dạy kèm A Ninh ở nhà hơn, hoặc đối chiếu khoản thu chi với Hồ Lâm Ngữ, trong sáu tháng qua, vì chuẩn bị cho kỳ thi, công việc kinh doanh của quán trà sữa đều do người bạn thân gánh vác, giúp dì Lương và Tiểu Trần đan một số áo len, tóm lại, có rất nhiều việc phải làm.
Nhưng nếu là yêu cầu của Trần Hán Thăng, thì Thẩm Ấu Sở sẽ không phản đối, miễn là hắn vui vẻ là được.
Chỉ là không ngờ Tiêu Dung Ngư lại đột nhiên xuất hiện.
Giống như Tiêu Dung Ngư chưa bao giờ quên Thẩm Ấu Sở, thì Thẩm Ấu Sở cũng nhớ cô công chúa được mọi người quan tâm này.
Khi Trần Hán Thăng bị cách ly trong văn phòng Tân Thế Kỷ vì dịch SARS, Thẩm Ấu Sở lặng lẽ đợi ở bên ngoài, khi đó, ngoại trừ Lương Mỹ Quyên và Hồ Lâm Ngữ và các sinh viên đại học khác, hầu như không có ai qua lại khu vực này.
Đối với Tiêu Dung Ngư, cha mẹ của cả hai gia đình đều vây quanh cô ấy, còn có những người bạn thời phổ thông của Trần Hán Thăng, thậm chí một số quan chức ở khu Giang Lăng đã chủ động an ủi và trò chuyện với Tiêu Hoành Vĩ và Trần Triệu Quân sau khi họ biết về chức vụ của họ.
Khi đó Thẩm Ấu Sở cảm thấy cô gái này xinh đẹp kiêu sa, gia cảnh cũng tốt, mặc dù cô ấy cảm thấy bối rối nhưng vẫn có thể giao tiếp bình thường với người khác, không giống như mình nói vài câu sẽ đỏ mặt tía tai, lại còn nói lắp.
Vì vậy, ngay khi Trần Hán Thăng an toàn bước ra, Thẩm Ấu Sở đã lặng lẽ rời đi, để cơ hội ôm dành cho Tiêu Dung Ngư, rồi quay trở lại Hỏa Tiễn 101 nằm xuống bàn âm thầm buồn bã.
Thật ra, Thẩm Ngây Ngô cũng muốn ôm Trần Hán Thăng, nhưng cô ấy cảm thấy tự ti.
Năm đó, Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đều 19 tuổi, họ vẫn còn trẻ.
Nhưng điều kỳ lạ là sau “Sự việc cách ly” đó, cô ấy đã không gặp lại Tiêu Dung Ngư, Trần Hán Thăng giải thích rằng Tiêu Dung Ngư đã chuyển đến một trường khác, hắn và Tiêu Dung Ngư chỉ là bạn cùng lớp ...
Thẩm Ấu Sở bị mất ngủ trong nhiều ngày, cuối cùng đã chọn tin tưởng.
Sau đó, cả hai qua lại yên ổn với nhau như thế này, từ năm thứ hai đến năm cuối, trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều khúc mắc như ung thư giả, Hỏa Tiễn 101 phá sản, đưa bà Nội và A Ninh đến với Kiến Nghiệp. Dưới sự khuyến khích của Trần Hán Thăng, mà Thẩm Ấu Sở ở trong trường đã tự tin hơn.
Khi Thẩm Ấu Sở đang đợi Trần Hán Thăng đưa cô ấy về nhà trong dịp lễ mùa xuân năm nay, thì Tiêu Dung Ngư đã tìm gặp cô ấy.
Năm nay, Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở đều 22 tuổi và họ đã trưởng thành.
“Kể từ lần trước...”
Một lúc sau, vẫn là Tiêu Dung Ngư mở miệng trước, cô dường như đã kìm nén hết cảm xúc mà nói: “Cô và Tiểu... Cô và Trần Hán Thăng qua lại như thế nào?”
“Cũng, cũng tạm.”
Thẩm Ấu Sở không biết nội tình, nên chỉ trả lời thành thật về mối quan hệ giữa cô ấy và Trần Hán Thăng luôn rất tốt.
“Ồ.”
Tiêu Dung Ngư lại im lặng, trên thực tế, những năm qua, mối quan hệ giữa cô ấy và Trần Hán Thăng cũng luôn rất tốt.
Cô ấy hoàn toàn hiểu rằng nhân viên Samsung không nói dối.
Tiểu Trần thực sự lợi hại, làm thế nào hắn có thể chia sẻ trái tim của mình với hai cô gái, đồng thời để họ cảm thấy rằng đây là một mối quan hệ ngọt ngào, thậm chí ... thậm chí còn nghĩ về cuộc sống tươi đẹp sau khi kết hôn.
“Khụ...”
Tiêu Dung Ngư ngẩng đầu lên, để trì hoãn dòng nước mắt sắp tuôn rơi.
Tuy nhiên, rốt cuộc vẫn không thể kìm được những giọt nước mắt, chúng lăn dài trên khóe mắt, rồi từ từ nhỏ xuống chiếc áo khoác lông vũ dọc theo hai bên mai tóc.
Mỗi giọt nước mắt đại diện cho một hoài niệm.
Thật là một cô gái kiêu ngạo, dù buồn bã như thế nào, thì cô ấy cũng không muốn cho người khác thấy.
“Cô đừng khóc, được không?”
Thẩm Ấu Sở lấy ra khăn giấy, đi về phía trước vài bước đưa cho Tiêu Dung Ngư, cô ấy cũng không biết vì sao khi nhìn thấy Tiêu Dung Ngư khóc, ánh mắt cô ấy cũng trực trào nước mắt.
Nhìn vẻ mặt chân thành của Thẩm Ấu Sở, Tiêu Dung Ngư cũng cầm lấy khăn giấy, trong thời khắc hai ngón tay chạm vào nhau, cả hai đều cảm thấy có chút lạnh lẽo.
“Các người...”
Tiêu Dung Ngư không biết nghĩ tới cái gì, lau nước mắt hỏi: “Dự tính kết hôn sao?”
Trần Hán Thăng dường như không nói về chủ đề này, Thẩm Ấu Sở đang định lắc đầu thì Tiểu Hồ đã nhắc nhở cô ấy: “Mẹ hai Mạc không phải nói rằng trong kỳ nghỉ hè năm sau sẽ sắp xếp cho các cậu kết hôn sao.”
“Kỳ nghỉ hè năm sau.. .”
Rõ ràng đây là thời điểm cô ấy và Tiểu Trần chuẩn bị kết hôn, bụng Tiêu Dung Ngư đột nhiên quặn lên, cô ấy biết mình không thể ở lại đây được nữa, nếu không tâm trạng cô ấy sẽ không thể kìm chế được.
“Tôi...”
Tiêu Dung Ngư vừa mở miệng, nước mắt lại chảy xuống, cô ấy vội dùng tay lau, rồi sụt sịt nói: “Tôi không có việc gì khác, chỉ là dự định rời khỏi Kiến Nghiệp, cho nên tới thăm các người, chúc……chúc…”.
Câu “Chúc các người hạnh phúc”, Tiêu Dung Ngư cuối cùng vẫn không thể nói ra được.
Đây có lẽ là điều buồn nhất trên đời, người bạn yêu sẽ kết hôn nhưng bạn lại không phải là người nói “Tớ đồng ý”.
Thẩm Ấu Sở không biết phải làm gì, mặc dù cô ấy ngây thơ, nhưng cô ấy có thể cảm nhận được nỗi buồn và sự đau xót của cô gái đang đứng trước mặt.
“Tôi đi đây.”
Tiêu Dung Ngư vừa định đi, lại nhìn chiếc đèn bàn nhỏ trong tay, vừa cười vừa rơi nước mắt nói: “Có thể tặng cái này cho tôi không, tôi rất thích màu này.”
“Được thôi.”
Thẩm Ấu Sở không chút do dự đồng ý, cô ấy đột nhiên cảm thấy Tiêu Dung Ngư dường như thích hợp với chiếc đèn bàn nhỏ này hơn.
“Cộp...”
Tiêu Dung Ngư không nói gì nữa, và đi thẳng xuống tầng, nhưng vừa mới lái xe ra khỏi khu dân cư, cô ấy rốt cuộc cũng không kìm chế được, dùng hết sức ôm chiếc đèn bàn nhỏ mà khóc.
Tiếng khóc này tượng trưng cho sự kết thúc của tuổi trẻ.
Tiếng khóc này tượng trưng cho sự kết thúc của tình yêu.
Tiếng khóc này tượng trưng rằng tất cả những tưởng tượng của cô ấy đã trở nên vô nghĩa.
...Lúc này Trần Hán Thăng đã đặt phòng xong và trở lại, hắn không có để ý tới chiếc Chevrolet, cũng không phát hiện Tiêu Dung Ngư sẽ tìm tới nơi này, nhưng vừa mở cửa, hắn lập tức nhận ra có vấn đề.
Phòng khách không náo nhiệt như ngày thường, Thẩm Ấu Sở hốc mắt có chút đỏ lên, Hồ Lâm Ngọc ôm tiểu An Ninh ngồi ở trên sô pha, hôm nay A Ninh cũng rất yên tĩnh, không có giống như trước nhào tới ôm đùi của hắn. ngay cả Đông Nhi đang nấu ăn trong bếp tiếng động cũng rất nhỏ nhẹ.
“Chuyện gì vậy?”
Trần Hán Thăng cau mày hỏi.
Hồ Lâm Ngữ, người vốn thích nhanh nhảu, lần này lại nhìn Thẩm Ấu Sở.
“Tiêu Dung Ngư vừa mới tới đây.”
Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu nói.
“Ai?”
Phản ứng đầu tiên của Trần Hán Thăng là hắn tưởng mình nghe nhầm, phản ứng thứ hai của hắn là đầu hắn dường như sắp nổ tung.
Ngay cả khi người ngoài hành tinh đến, nó vẫn dễ đối phó hơn việc Tiêu Dung Ngư đến đây.
“Tiêu, Tiêu Dung Ngư.”
Thẩm Ấu Sở lặp lại lần nữa.
Trần Hán Thăng dừng lại ba giây, lập tức xua tay nói: “Các cậu nhận lầm người, nhất định là nhận lầm người, đừng nói nhảm.. . tớ dường như quên khóa xe, để tớ xuống xem lại.”
Cho dù là Trần Hán Thăng, hắn cũng chỉ có thể tìm ra cách nói dối như vậy vào lúc này, đóng cánh cửa chống trộm “Rầm” một tiếng rồi đi xuống tầng.
“Tiểu Ngư Nhi vì sao lại tới đây?”
“Họ đã nói gì khi gặp nhau?”
“Tâm trạng của Thẩm Ấu Sở tương đối ổn định, còn Tiêu Dung Ngư thì sao, bọn họ không thể vừa uống trà vừa trò chuyện.”
...Đủ loại nguyên nhân cứ lần lượt hiện ra, Trần Hán Thăng hiện tại không muốn tìm hiểu nguyên nhân, hắn chỉ muốn xác nhận tình trạng hiện tại của Tiêu Dung Ngư.
Khi xuống tầng, hắn không tìm thấy bóng dáng của Tiêu Dung Ngư, trong mắt toàn là bông tuyết bay phấp phơ trong không trung, Trần Hán Thăng nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và gọi.
“Tôi không muốn tôi không muốn lớn lên, sau khi lớn lên thế giới sẽ không còn có truyện cổ tích, ta không muốn tôi không muốn lớn lên, thà rằng vĩnh viễn ngu ngốc...”
Đây là nhạc chuông điện thoại di động của Tiêu Dung Ngư, bài hát tên là “Tôi không muốn lớn lên”, khi đó Trần Hán Thăng thậm chí còn chế nhạo Tiêu Dung Ngư, đã hơn 20 tuổi rồi mà còn không muốn lớn lên, nhưng đã bị Tiêu Dung Ngư cắn một miếng.
“Alo.”
Điện thoại cuối cùng cũng kết nối được, Trần Hán Thăng vội vàng nói: “Tiêu Dung Ngư, cậu đang ở đâu, hãy nghe tớ giải thích, căn hộ đó trước đây có người cắm cho tớ, vì vậy tớ để Thẩm Ấu Sở sống một thời gian ...”
“Tiểu Trần...”
Khi Tiêu Dung Ngư nghe thấy giọng nói của Trần Hán Thăng, cô ấy vẫn gọi “Tiểu Trần”, nhưng trong giọng nói cô ấy có kèm theo tiếng khóc, cô ấy không muốn nói thêm gì nữa, và cũng không muốn nghe Trần Hán Thăng giải thích.
Mười phút trôi qua như vậy, cho đến khi giọng nói của Tiêu Dung Ngư trở nên khàn khàn, lúc này mới khịt mũi và nói: “Tiểu Trần, nếu em sớm biết điều này, năm lớp 10 em sẽ không đồng ý kết bạn QQ với anh.”
Nói xong, Tiêu Dung Ngư cúp điện thoại.
Trần Hán Thăng sững sờ, khi gọi lại thì máy đã tắt.