Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 762 - Chương 762: Người Tuyết Bị Đẩy Đổ.

Chương 762: Người tuyết bị đẩy đổ. Chương 762: Người tuyết bị đẩy đổ.

Trong bãi đậu xe của Đại học Đông Đại, Biên Thi Thi và Vương Tử Bác đã tìm thấy chiếc Chevrolet một cách dễ dàng. Xe vẫn còn nóng máy, những làn khói trắng phun ra từ ống xả. Dấu vết bánh xe còn chưa bị tuyết che phủ, chứng tỏ rằng vừa mới về không lâu.

Có một bóng người quen thuộc ngồi ở ghế lái, đó là Tiêu Dung Ngư.

Từ bên ngoài nhìn vào, cô ấy đang nằm trên tay lái, vai co giật và khóc.

Biên Thi Thi nhìn thấy thì vô cùng sợ hãi, cô ấy cho rằng đó chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa những người yêu nhau mà thôi, sao lại đau lòng như vậy.

“Tiểu Ngư Nhi, Tiểu Ngư Nhi...”

Biên Thi Thi nhanh chóng vỗ vào cửa sổ xe, đồng thời không ngừng kéo cửa xe, Vương Tử Bác cũng đang hét lên ở bên cạnh, cậu ấy biết chân tướng của sự việc, lồng ngực như bị nhét một cục bông, làm cậu ấy cảm thấy nặng nề khi thở.

“Mình chỉ nghe thôi mà đã cảm thấy rất buồn rồi.”

Vương Tử Bác thầm nghĩ, Tiểu Ngư Nhi ở trung tâm của vòng xoáy nhất định sẽ gục ngã.

“Tử Bác, cậu ngẩn người ra đó làm gì, nếu như không được, thì phá cửa đi.”

Tay của Thi Thi đã đỏ lên, còn Tiêu Dung Ngư vẫn thờ ơ, nên cô gái đanh đá Hồ Nam đã chuẩn bị phá cửa.

“Đợi tí.”

Vương Tử Bác đi đến, cậu ấy thực sự không biết làm thế nào để thuyết phục, nhưng cha mẹ luôn được nhắc đến vào thời điểm này trong các bộ phim truyền hình, có thể sẽ có một chút tác dụng.

“Tiểu Ngư Nhi.”

Vương Tử Bác cúi xuống và nói vào trong chiếc xe: “Dù có chuyện gì xảy ra, đừng quên chú Tiêu và dì Lữ vẫn ở nhà. Cậu là viên ngọc quý trong tay họ, vì vậy đừng bao giờ nghĩ quẩn nhé.”

“Vương Tử Bác, cậu điên rồi!”

Biên Thi Thi rất khó chịu: “Chỉ là một cuộc cãi vã, đâu phải là bầu trời sắp sụp đổ, tại sao cậu dường như đang khuyên một người đừng tự sát vậy.”

Không ngờ câu nói này thật sự có tác dụng, “Cạch” một tiếng cửa đã mở ra.

Biên Thi Thi ngạc nhiên nhìn bạn trai của mình, nhưng Vương Tử Bác không có chút tự hào nào, càng như vậy, điều đó càng nói rõ là trong lòng Tiểu Ngư Nhi bầu trời đã sụp đổ, chỉ có cha mẹ là đáng để hoài niệm.

Biên Thi Thi mở cửa xe, Tiêu Dung Ngư ngồi ở ghế lái khuôn mặt giàn giụa nước mắt, chỉ hơn hai tiếng đồng hồ không gặp, vẻ mặt cô ấy đã phờ phạc đi rất nhiều, trên ghế phụ là chồng khăn giấy để lau nước mắt và một chiếc đèn bàn nhỏ màu hồng.

“Thi Thi.”

Sau khi Tiêu Dung Ngư thấy người bạn thân nhất của mình, đôi mắt của cô ấy đỏ hoe nhìn Thi Thi trong giây lát, sau đó đột nhiên ôm lấy bạn thân và òa khóc.

Đôi bạn gái tính cách giống nhau này có quan hệ rất tốt, khi Biên Thi Thi nhìn thấy bộ dạng buồn bã của Tiêu Dung Ngư, đôi mắt của cô ấy cũng dưng dưng và cô ấy không kìm được nước mắt: “Trần Hán Thăng rốt cuộc có ý gì? Cãi nhau thì cãi nhau. Tại sao phải bắt nạt Tiểu Ngư Nhi nhà tớ như vậy?”

Vương Tử Bác cúi đầu không nói, như thể bạn nối khố đã phạm sai lầm, cậu ấy cũng phải chịu trách nhiệm vậy.

Trời cuối tháng mười hai rất tối, chẳng mấy chốc đèn đường trong khuôn viên trường đã sáng lên, bông tuyết lúc bay nhanh lúc bay chậm trước ngọn đèn sợi đốt, giống như bèo tấm vậy.

“Được rồi, Tiểu Ngư Nhi, chúng mình trở về ký túc xá đi.”

Biên Thi Thi lo lắng rằng bạn thân của cô ấy sẽ bị cảm lạnh, vì vậy cô ấy phủi tuyết trên đầu bạn thân và đưa Tiểu Ngư Nhi trở về ký túc xá trong vòng tay của mình.

Vương Tử Bác sụt sịt mũi, cẩn thận đi theo, nhưng mới đi được mấy bước, Tiêu Dung Ngư đột nhiên quay đầu lại nói: “Đèn bàn...”

“Gì cơ?”

Vương Tử Bác sửng sốt.

“Gì cái gì?”

Biên Thi Thi có chút bực tức, Vương Tử Bác tên đầu gỗ này, nếu đây là Trần Hán Thăng, thì hắn sẽ có thể phản ứng ngay lập tức khi Tiêu Dung Ngư quay lưng lại.

Tuy nhiên, một chàng trai như Vương Tử Bác cũng có một ưu điểm, tuy hơi nhàm chán nhưng sẽ không bao giờ khiến bạn gái buồn như vậy.

...Đi đến phía dưới của ký túc xá nữ, bầu không khí ở đây vô cùng náo nhiệt, bởi vì hôm nay là lễ giáng sinh.

Các chàng trai ăn vận đẹp, cầm ô đứng dưới tầng chờ đợi, các cô gái tô son nhẹ, khoác lên mình bộ quần áo đẹp nhất, bẽn lẽn bước ra khỏi ký túc xá, vừa nhìn thấy bạn trai đã vội chạy đến ôm lấy.

“Giáng sinh cô đơn”, “Giáng sinh vui vẻ...” của Trần Dịch Tấn được phát trên đài phát thanh trong trường, khắp nơi tràn ngập bầu không khí ngọt ngào.

Nhưng đang lúc chuẩn bị lên tầng, thì Tiêu Dung Ngư không biết nghĩ tới cái gì, bước chân chậm rãi dừng lại.

“Chuyện gì vậy?”

Biên Thi Thi quan tâm hỏi.

Tiêu Dung Ngư lắc đầu, nhìn chằm chằm về một hướng nào đó.

Biên Thi Thi và Vương Tử Bác cũng nhìn sang hướng đó, đó là vào đêm Bình An, Trần Hán Thăng đã đắp một người tuyết bằng tay không để làm cho người yêu hạnh phúc.

Một lớn một nhỏ, cái lớn tượng trưng cho Trần Hán Thăng, cái nhỏ tượng trưng cho Tiêu Dung Ngư, trên đó có khắc tên “Trần Anh Tuấn” và “Tiểu Ngư Nhi”, chúng đang vui vẻ rúc vào nhau.

Tiêu Dung Ngư chậm rãi đến gần, thời tiết tương đối lạnh, nụ cười trên khuôn mặt người tuyết đã ngưng tụ lại, giống như có thể mãi mãi hạnh phúc như vậy, Tiêu Dung Ngư nhìn nó, có lẽ nhớ lại khoảng thời gian lãng mạn khi chụp ảnh ở đây đêm qua. Có một chút dịu dàng hiện lên trong mắt của cô ấy.

Nhưng ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Biên sư thi và Vương Tử Bác, Tiêu Dung Ngư đột nhiên bước tới, “Xèo” một cái đẩy người tuyết đổ xuống, sau đó quay người chạy về ký túc xá, trước khi nước mắt của cô ấy làm mờ tầm nhìn.

“Tiểu Ngư Nhi!”

Biên Thi Thi vội vàng đuổi theo, lúc này cô ấy mới ý thức được đây không phải là cãi cọ bình thường.

Sau khi hai cô gái rời đi, Vương Tử Bác có chút bối rối đứng trong tuyết, trong lần đầu tiên xảy ra tình thế khó xử, Tiêu Dung Ngư chuyển từ khu trường Giang Lăng đến khu trường Tiên Ninh, chẳng lẽ cô ấy thực sự muốn rời xa Trần Hán Thăng trong lần thứ hai này sao?

“Keng...”

Trần Hán Thăng gọi điện thoại tới: “Tao ở cổng trường Đại học Đông Đại rồi, bọn mày bây giờ ở đâu?”

“Phía dưới ký túc xá nữ...”

Vương Tử Bác ngẩn ngơ nói, nhưng nhìn thấy trên mặt đất người tuyết vỡ thành từng mảnh vụn, cậu ấy lại vội vàng nói: “Tiểu Trần, đừng tới đây, bọn họ đã lên tầng rồi, tao ra cổng tìm mày.”

Nhưng Trần Hán Thăng đã cúp điện thoại, Vương Tử Bác vội vàng xóa dấu vết, nếu Trần Hán Thăng nhìn thấy cảnh này, có lẽ hắn sẽ rất đau lòng.

Nhưng đã quá muộn, không lâu sau một chùm đèn pha chói mắt chiếu tới, Vương Tử Bác ngẩng đầu nhìn, đó là một chiếc Porsche nhỏ.

“Tiểu Trần.”

Vương Tử Bác đã lau tay để đón hắn.

“Tiểu Ngư Nhi đâu?”

Trần Hán Thăng sắc mặt nghiêm túc, lông mày nhíu chặt, môi khô nứt vì hút thuốc quá nhiều.

“Cô ấy đã lên ký túc xá rồi.”

Trong khi nói chuyện, Vương Tử Bác dùng cái đầu to của mình che khuất tầm mắt của Trần Hán Thăng: “Biên Thi Thi đã an ủi rồi, đừng lo lắng.”

“Mẹ kiếp, mày cứ chặn tao làm cái quái gì thế?”

Trần Hán Thăng nhận thấy sự bất thường của Vương Tử Bác, đẩy cậu ấy ra và đột nhiên sững người.

“Có thể, có thể là bị sinh viên nghịch ngợm đẩy đổ.”

Vương Tử Bác bất an giải thích.

Trần Hán Thăng không nói lời nào, mặc dù hắn đang rất loạn, nhưng khả năng suy nghĩ của hắn vẫn tồn tại, sinh viên đại học không phải là học sinh tiểu học, và họ rất ít khi làm những việc nhàm chán như vậy.

Ngay cả khi có, chẳng lẽ lại đẩy cái này và giữ cái kia sao?

“Tiểu Ngư Nhi đã đẩy nó phải không.”

Trần Hán Thăng thở ra một hơi sương trắng, nhặt mảnh vỡ lên và im lặng.

Hóa ra chỉ có người tuyết nhỏ bị đẩy đổ, còn “Trần Anh Tuấn” vẫn đứng đó với nụ cười rạng rỡ trên môi.

Tiêu Dung Ngư không nỡ đẩy đổ nó.

...

Bình Luận (0)
Comment