Trần Hán Thăng vội vàng chạy tới, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Tiêu Dung Ngư, chỉ có một người tuyết bị vỡ thành nhiều mảnh.
“Mọi chuyện không thuận lợi rồi.”
Trần Hán Thăng sửa lại chiếc mũ lưỡi trai, nhìn chằm chằm vào ban công ký túc xá của Tiểu Ngư Nhi, ánh mắt lay động không biết đang suy nghĩ gì.
Có lẽ là vì quá ngột ngạt, Trần Hán Thăng trực tiếp mở khóa kéo áo khoác ngoài, chỉ để lộ chiếc áo len mỏng manh lớp dưới cùng, tuyết không ngừng bay vào trong ngực, hắn cũng không cảm thấy lạnh, một tay cầm điếu thuốc, một tay chống nạnh.
Hình ảnh dũng mãnh mà ngang ngược, có một vài sinh viên năm nhất cố tình đi vòng quanh Trần Hán Thăng.
Vương Tử Bác không dám cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Hán Thăng mà chỉ im lặng đi theo hắn, mãi đến khi bảo vệ Đại học Đông Đại nghe nói ở đây có “nhân vật nguy hiểm” cầm ô đến đây kiểm tra, Trần Hán Thăng mới lắc đầu nói: “Đi thôi, hôm nay chắc là Tiểu Ngư Nhi sẽ không xuống đâu.”
Trong xe khá ấm áp, nhưng mùi khói thuốc tương đối nồng nặc, bây giờ không thể uống rượu, hai người chỉ có thể hút thuốc giải tỏa áp lực.
“Việc này ấy.”
Trần Hán Thăng vốn luôn im lặng, lên tiếng: “Khó khăn nhất trong giai đoạn đầu là Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư gặp nhau, vì vậy tao hoàn toàn không có cách nào lừa cả hai bên. Ví dụ, nếu tao đến tìm Tiêu Dung Ngư bây giờ, hẳn là trong lòng Thẩm Ấu Sở biết rõ điều đó.”
Vương Tử Bác không khỏi thở dài, Tiêu Dung Ngư khóc thật sự rất đau lòng, Thẩm Ấu Sở chắc chắn cũng không vui vẻ, cậu ấy lắc đầu nói: “Tu La tràng còn chia ra giai đoạn nữa à? Khó khăn nhất của giai đoạn giữa là gì?”
“Giai đoạn giữa ấy à.”
Trần Hán Thăng mặt không chút thay đổi, lái xe: “Trưởng bối không dễ ứng phó lắm.”
“Giai đoạn sau thì sao?”
Vương Tử Bác lại hỏi, cậu ấy muốn biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.
Một người đi, một người ở lại?
Hay là “tất cả đều muốn?
“Giai đoạn cuối?”
Không ngờ Trần Hán Thăng liếc nhìn cậu ấy, nhàn nhạt nói: “Nếu như tao giai đoạn trước và giữa tao không xử lí được, như vậy sẽ không có giai đoạn sau.”
Vương Tử Bác nghẹn lời, đây hình như là sự thật.
“Cái chính là quá ngoài ý muốn, trước đó tao chuẩn bị cái gì cũng vô dụng.”
Trần Hán Thăng dừng lại trước đèn xanh đỏ trên đường Văn Lan, lúc này hắn có vẻ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng động tác thỉnh thoảng xoa mạnh tay lái chiếc Porsche vẫn để lộ ra nội tâm rối rắm của hắn.
“Tiểu Trần.”
Vương Tử Bác nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cuộc đời không có diễn tập, mỗi ngày đều là hiện trường trực tiếp.”
“Mày còn động viên an ủi à.”
Trần Hán Thăng cười nhạo một tiếng: “Nhưng nói thật, sau này tao phải nhờ vào mày.”
“Nhờ vào tao?”
Vương Tử Bác quay đầu: “Tao lại không biết nói chuyện, làm sao giúp mày khuyên giải?”
“Giúp mày khuyên giải? Mày cũng tự tin quá!”
Trần Hán Thăng hừ lạnh một tiếng: “Ý của tao là, mày gặp Biên Thi Thi tìm hiểu chiều hướng của Tiêu Dung Ngư một chút, như vậy tao mới biết được tình hình, bởi vì nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Biên Thi Thi rất nhanh sẽ hỏi ra được tình hình thật sự.”
Nói về điều này, Trần Hán Thăng tự giễu: “Đến lúc đó tin nhắn mắng tao của cậu ấy mà ít hơn 300 ký tự, tao cá là tao sẽ trồng cây chuối ăn phân”.
“Biết rồi.”
Vương Tử Bác đột nhiên nhận ra rằng Biên Thi Thi có lẽ sẽ không để ý đến Trần Hán Thăng trong thời gian ngắn, nếu nhắn tin muốn lấy tin tức của Tiểu Ngư Nhi, chỉ có thể tự mình hỏi.
Tới cổng Đại học Lý công Kiến Nghiệp, Trần Hán Thăng phất tay bảo Vương Tử Bác xuống xe, Vương Tử Bác kì kèo một lúc: “Tiểu Trần, mày nói thật với tao đi, mày luôn bày mưu tính kế giúp tao theo đuổi Biên Thi Thi, có phải là để chờ đến một ngày như vậy không? Để tao và Biên Thi Thi làm công cụ giúp mày?”
“Không thì sao?”
Trần Hán Thăng nửa thật nửa giả nói: “Tóm lại mày đã ôm được mỹ nhân rồi, vậy động cơ là gì còn quan trọng à?”
“Mẹ nó, mày không thể nói dối một chút à?”
Vương Tử Bác có chút buồn bực, nhưng cậu ấy thấy Trần Hán Thăng lại có chút vô lương tâm như trước kia, chứng tỏ đã dần bình tĩnh lại.
“Vậy tao đi trước, có gì cần thì gọi cho tao.”
Trước khi Vương Tử Bác rời đi, cậu ấy lại nhớ tới một manh mối quan trọng khác: “Hôm nay Tiểu Ngư Nhi cầm một cái đèn bàn nhỏ, không biết vật đó có ý nghĩa gì?”
“Đèn bàn?”
Trần Hán Thăng ngẩn người.
“Chỉ là một cái đèn bàn màu hồng, nhìn qua khá giống hoạt hình, biết ngay đó chính là phong cách mà Tiểu Ngư Nhi thích...”
Vương Tử Bác khoa tay múa chân miêu tả ngoại hình một chút, Trần Hán Thăng nghe xong hai cậu rồi bất ngờ đóng cửa xe rời đi, để lại Vương Tử Bác đứng trong tuyết khó hiểu.
...
“Khó trách Tiểu Ngư Nhi muốn đẩy ngã người tuyết. Chiếc đèn bàn nhỏ có thể là ngòi nổ.”
Trên đường trở về Đại học Giang Lăng, Trần Hán Thăng suy nghĩ trong đầu.
Chiếc đèn bàn là món quà Giáng sinh mà Tiêu Dung Ngư đã tặng Trần Hán Thăng khi hắn còn là sinh viên năm nhất, nhưng lúc đó hắn quá cẩu thả nên đã đưa nó cho Thẩm Ấu Sở.
Hắn không hề nghĩ tới, ba năm sau, đèn bàn lại trở về trong tay Tiểu Ngư Nhi, nghĩ như vậy, bên trong Tu La tràng hình như thế nào cũng sẽ xảy ra “tai nạn” một lần.
Sau khi trở lại khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, Trần Hán Thăng đã đi dạo xung quanh hai lần, nhưng thay vì đi lên lầu, hắn quay lại văn phòng của điện tử Quả Xác và gọi điện cho Thẩm Ấu Sở bằng điện thoại bàn.
“Tối nay anh sẽ ngủ ở văn phòng.”
Bây giờ Trần Hán Thăng không muốn trực tiếp đối mặt với Thẩm Ấu Sở, bởi vì nhìn vào đôi mắt ngây thơ đó, Trần Hán Thăng luôn cảm thấy rất có lỗi.
Còn việc gọi từ máy bàn, hắn chỉ muốn bày tỏ ý rằng mình đang ở cơ quan, không có ở cùng với những cô gái khác.
“Ồ, hôm nay tuyết rơi, anh đừng để bị cảm lạnh.”
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng quan tâm.
Hai người cứ im lặng như vậy một lúc, Trần Hán Thăng không nói gì, Thẩm ngốc nghếch cũng sẽ không chủ động cúp máy.
“Anh xin lỗi… Tối nay, thật ra anh muốn nói sẽ đưa em đi chơi Giáng sinh.”
Trần Hán Thăng hơi xấu hổ nên chỉ xin lỗi một cách đơn giản.
“Không sao đâu.”
Thẩm Ấu Sở vẫn luôn dịu dàng như vậy.
“Ha ha.”
Trần Hán Thăng cười gượng hai tiếng: “Không thì em mắng anh vài câu đi?”
Thẩm Ấu Sở không nói, tiếng hít thở rất nhỏ phát ra từ ống nghe, cô sẽ không mắng người khác.
“Bà nội và A Ninh đâu?”
Trần Hán Thăng tán gẫu về việc nhà một chút, che giấu sự áy náy trong lòng.
“Bà nội ở trong phòng ngủ, Đông Nhi và A Ninh đang xem tivi, Lâm Ngữ đang đối chiếu sổ sách, em cũng ở trong phòng ngủ.”
Thẩm Ấu Sở nhẹ giọng đáp.
“Ồ.”
Trần Hán Thăng gật đầu, cả hai lại im lặng một lúc.
Thật ra đứng dưới góc độ của Thẩm Ấu Sở, bản thân vốn đang ở nhà rất tốt, Tiêu Dung Ngư lại đột nhiên tìm đến cửa, mấu chốt là thân phận của cô ấy cũng không đơn giản, trước đó cô ấy đã có quan hệ rất sâu đậm với bạn trai của mình.
Sau khi Tiêu Dung Ngư rời đi, hành vi của bạn trai cô rất bất thường, lời nói của hắn đầy sơ hở, cuối cùng còn bỏ mặc mình ra ngoài.
Thẩm Ấu Sở đơn thuần, nhưng trong chuyện này, cô nhất định có thể phát hiện ra điều gì đó.
“Khụ!”
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, ngập ngừng hỏi: “Chiều nay... em, em cảm thấy thế nào?”
Nghe được những lời này, Thẩm Ấu Sở lại im lặng.
Trần Hán Thăng kiên nhẫn chờ đợi, một lúc sau, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa “Thùng thùng thùng, thùng thùng thùng, thùng thùng thùng...”
“Em đang làm gì đấy?”
Trần Hán Thăng thấy rất kỳ lạ.
“Gõ, gõ vào màn hình.”
Giọng nói của Thẩm Ấu Sở vô cùng tủi thân.
“Đồ ngốc, em gõ màn hình làm cái gì?”
Trần Hán Thăng không thể không cười.
“Đánh anh.”
Thẩm Ấu Sở ngây thơ nói.
Trần Hán Thăng đột nhiên nhớ ra rằng ảnh chụp của mình là màn hình điện thoại di động của Thẩm Ấu Sở, vừa nãy cô gõ vào màn hình, thật ra là đang “đánh” Trần Hán Thăng.
Có lẽ đối với Thẩm Ấu Sở mà nói, đây là cách trừng phạt nghiêm khắc nhất của cô.
“Giúp A Ninh tắm rửa rồi ngủ sớm đi.”
Trần Hán Thăng vội vàng cúp điện thoại, hắn cảm thấy mình không xứng đáng với sự dịu dàng của Thẩm ngốc nghếch.
Đã gần chín giờ tối, Trần Hán Thăng mệt mỏi dựa vào ghế, nhắm mắt lại thì thào: “Đã đến giờ rồi, ông đây bắt đầu bực bội rồi.”