Giáng sinh năm 2005 thật quá bực bội. Trần Hán Thăng có tâm lý đà điểu, hắn thật sự hy vọng rằng khi tỉnh dậy, ngày đó không phải là ngày 26 mà là ngày 25, như vậy bản thân nhất định sẽ sống chết giữ chặt Tiểu Ngư Nhi, tránh cho cô có cơ hội đi đến khu dân cư Thiên Cảnh Sơn.
Tuy nhiên, sự thật là vào lúc 8 giờ sáng ngày 26, Trần Hán Thăng đang nằm trên ghế sô pha trong văn phòng thì bị tiếng chuông đánh thức.
Hắn mơ mơ màng màng nhấc điện thoại lên, trên màn hình hiện lên dòng chữ “Biên Thi Thi”.
“Con mẹ nó, vẫn là tới rồi.”
Trần Hán Thăng đột nhiên mất hết buồn ngủ, Biên Thi Thi gọi điện thoại đến, điều đó có nghĩa là cô ấy đã biết chân tướng của sự việc.
“A lô, Biên Thi...”
Trần Hán Thăng do dự một lúc rồi nhấn nút trả lời.
“Đừng gọi tên tôi, Trần Hán Thăng, không ngờ cậu lại là loại người như thế!”
Biên Thi Thi trực tiếp ngắt lời, ngay sau đó là mắng chửi.
“Tôi quả thật là vô cùng hối hận, lần đầu tiên Tiểu Ngư Nhi rời khỏi tên cặn bã như cậu, tôi vậy mà còn giống như đồ ngốc giúp cậu giữ cậu ấy lại!”
“Sao cậu lại một chân đạp hai thuyền? Tiểu Ngư Nhi tối hôm qua khóc mấy lần, cậu không có chút nào khó chịu sao?”
“Tôi thật sự là tức điên lên rồi, Trần Hán Thăng, đừng để cho tôi gặp cậu, nếu không sẽ cho cậu mấy bạt tai đấy!”
...
Biên Thi Thi tức giận đến đổi giọng, Tu La tràng lần trước cô ấy không tự mình trải qua, cho nên cảm xúc không sâu sắc lắm, lần này nhìn thấy bộ dạng đau buồn của bạn thân, Biên Thi Thi vừa thương tiếc vừa phẫn nộ và hối hận.
Nhưng cô ấy đồng thời cũng rất kiềm chế, giống như Hồ Lâm Ngữ, với tính khí của Tiểu Hồ, cô ấy không nói xấu Tiêu Dung Ngư một câu nào. Biên Thi Thi từ đầu tới cuối mắng khoảng mười phút, cũng không hề trách mắng Thẩm Ấu Sở.
Có vẻ như hai cô gái có chung một sự “hiểu ngầm”, người có lỗi là Trần Hán Thăng, còn cô gái kia cũng vô tội.
Đối mặt với Biên Thi Thi trách cứ xối xả, Trần Hán Thăng chỉ biết cúi đầu im lặng thừa nhận, mãi cho đến khi Biên Thi Thi nghỉ ngơi một chút, Trần Hán Thăng mới ngượng ngùng hỏi: “Tiểu Ngư Nhi bây giờ thế nào rồi?”
“Hừ!”
Giọng điệu của Biên Thi Thi lạnh lùng mà kiêu ngạo: “Bây giờ biết hối hận rồi à, tôi nói cho cậu biết, đã muộn rồi!”
“Tiểu Ngư Nhi ưu tú như vậy, yêu cậu như vậy, cậu ấy buồn đến mức suy sụp. Đêm qua, ký túc xá của bọn tôi định đăng lên mạng để vạch trần bộ mặt thật của người như cậu, nhưng cậu ấy không cho phép, thậm chí còn lo lắng Samsung tiếp tục giở trò ở sau lưng.”
Biên Thi Thi giậm chân quát: “Một cô gái như vậy tại sao cậu lại muốn làm tổn thương cậu ấy!”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi...”
Trần Hán Thăng cứ lặp đi lặp lại câu này, đột nhiên lại nhận ra điều gì đó, hắn cắn răng hỏi: “Thật sự là Samsung đang giở trò?”
“Không ngờ chứ gì.”
Biên Thi Thi chế nhạo: “Samsung cũng không phải là thứ gì tốt. Cạnh tranh với Quả Xác trên thương trường, còn bí mật tiết lộ chuyện này cho Tiểu Ngư Nhi, muốn mượn chuyện này để làm ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu. Nhưng cũng may mà như vậy, bọn tôi mới có thể nhận ra bộ mặt thật của cậu!”
“Chết tiệt!”
Trần Hán Thăng không thể kiểm soát được nữa, hắn chộp lấy cái cốc trên bàn trà tức giận ném nó xuống đất, lập tức có một tiếng “leng keng” vang lên.
“Trần Hán Thăng cậu đừng kiêu ngạo, cậu có tiền bọn tôi cũng không sợ cậu.”
Biên Thi Thi không sợ chút nào: “Từ giờ trở đi, Tiểu Ngư Nhi không còn liên quan gì đến cậu nữa, tạm biệt!”
Em gái Tương tức giận cúp điện thoại, Trần Hán Thăng dẫm lên những mảnh vỡ vương vãi khắp sàn, đi tới đi lui trong văn phòng như một con thú hung dữ.
...
Khoảng 9 giờ, Nhiếp Tiểu Vũ mở cửa bước vào nhìn thấy cảnh này, bị dọa một trận.
Chỉ có cô thư ký nhỏ mới có thể dọn dẹp văn phòng của Trần Hán Thăng, vì vậy mỗi ngày trước khi đi làm cô ấy phải đến đây để bật máy tính và điều hòa, sau đó sắp xếp tài liệu, không ngờ hôm nay Bộ trưởng Trần lại đến sớm.
Nhưng mà, vẻ mặt của hắn nghiêm túc mà hung dữ, chống nạnh đứng bên cửa sổ kính.
“Bộ trưởng Trần, sao lại thế này?”
Nhiếp Tiểu Vũ lặng lẽ đến gần.
Tình cảm giữa cô ấy và Trần Hán Thăng rất sâu sắc, ngoài mối quan hệ cấp trên và cấp dưới trong công việc, còn giống như anh em không cùng huyết thống. Trần Hán Thăng thường gọi cô gái thông minh và táo bạo, yêu thích truyện tranh này đến khu dân cư Thiên Cảnh Sơn ăn cơm.
Vì vậy, khi Nhiếp Tiểu Vũ nhìn thấy Trần Hán Thăng trong tình trạng này, cô ấy vô cùng lo lắng.
“Hôm qua đã xảy ra chuyện.”
Cô thư ký nhỏ là “đảng trung lập” ngoan cố, Trần Hán Thăng cũng không giấu diếm, trầm giọng nói: “Samsung không biết đã tìm ra được vị trí của Thẩm Ấu Sở từ đâu, sau đó tiết lộ cho Tiêu Dung Ngư. Tiểu Ngư Nhi trực tiếp tìm thấy khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, hai người đã chạm mặt rồi.”
“Trời đất!”
Nhiếp Tiểu Vũ kinh hô một tiếng, phản ứng của cô ấy giống với Vương Tử Bác, cũng hỏi một loạt câu hỏi.
Trần Hán Thăng có chút mất kiên nhẫn, tối hôm qua hắn hút thuốc rất nhiều, bật điều hòa cả đêm nên miệng và cổ họng rất khô.
“Đừng ngạc nhiên nữa, đi rót giùm tôi ít nước đi.”
Vừa rồi Trần Hán Thăng suy nghĩ thật lâu, tâm tình cũng dần dần bình ổn trở lại, nhưng vừa nghĩ bên trong Tu La tràng mà bản thân đang lo lắng, trong lồng ngực vẫn là có loại cảm giác ngột ngạt.
Đang lúc uống nước “ừng ực”, Trần Hán Thăng thấy thư ký nhỏ muốn nói lại thôi, muốn hỏi lại không dám hỏi, vì vậy lau miệng, phân phó: “Đi giúp tôi làm bữa sáng đi, ăn no rồi mới chiến đấu được, chỉ là mấy con chó, ông đây không bắt nạt người khác thì thôi, lại còn có người dám trêu chọc tôi.”
...
Nhiếp Tiểu Vũ nhanh chóng đi xuống lầu, chạy chậm đến căn tin nhỏ của ban quản lý, Lý Tiểu Giai và Hoàng Lập Khiêm đang xếp hàng đều mỉm cười nhường chỗ.
Người có thể sai khiến Nhiếp Tiểu Vũ chạy tới mua bữa sáng, tất nhiên là ông chủ lớn rồi.
Sau khi thư ký nhỏ trở lại văn phòng, Trần Hán Thăng vừa ăn vừa nói chuyện ngày hôm qua, Nhiếp Tiểu Vũ nghe xong, hai mắt đỏ hoe.
Mặc dù cô ấy là “đảng trung lập”, nhưng đồng thời cũng làm bạn tốt với Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, hơn nữa cô ấy vốn cũng không tán thành việc Trần Hán Thăng một chân đạp hai thuyền, cho nên toàn bộ nguyên nhân của Tu La tràng lần này cũng đổ lỗi cho Trần Hán Thăng.
“Buổi tối tan làm tôi phải đến thăm Ấu Sở.”
Nhiếp Tiểu Vũ đang dọn dẹp nền nhà, lắc mái tóc ngắn của mình, đau lòng nói:
“Tùy cậu.”
Sau khi ăn xong, Trần Hán Thăng hỏi: “Hôm nay tôi có lịch trình gì?”
“Nếu như là hôm nay thì có hai việc.”
Cô thư ký nhỏ mở sổ ghi chép: “Đầu tiên, giám đốc Thôi từ phòng Kinh doanh và kỹ sư trưởng Hoàng của phòng Mạng đều muốn báo cáo với cậu. Tôi lặng lẽ hỏi thăm một chút, hình như là vì lễ Giáng sinh, lượng tiêu thụ điện thoại của chúng ta ở cửa hàng bán lẻ vật lý và trung tâm mua sắm Quả Xác đột nhiên tăng lên, chắc là giám đốc Thôi và kỹ sư trưởng Hoàng đến để tranh công đấy.”
Điện thoại Quả Xác có vẻ ngoài thời thượng, đồng thời còn có đề tài và độ hot, hơn nữa còn mang tính giá trị cao, nếu người trẻ tuổi muốn chọn một món quà không chỉ thể hiện tấm lòng mà còn có sức nặng trong đêm Giáng sinh lãng mạn, thì cấp bậc ưu tiên của điện thoại Quả Xác thậm chí còn xếp trước cả Nokia và Motorola.
“Thôi đi.”
Trần Hán Thăng xua tay: “Hôm nay tôi không có tâm trạng khoe khoang với bọn họ, hủy bỏ đi.”
“Được, lát nữa tôi sẽ nhắn lại.”
Nhiếp Tiểu Vũ còn nói thêm: “Còn một việc nữa, có cần đồng ý với yêu cầu từ nhà phân phối Ấn Độ không? Chị Tĩnh đang chờ câu trả lời của cậu.”
“Cái này cũng đợi một lát.”
Trần Hán Thăng xoa cằm, trong mắt rất tức giận: “Buổi sáng cô giúp tôi hủy bỏ tất cả sắp xếp, tôi muốn nói chuyện với Samsung.”
...
Khi Nhan Ninh nhận được điện thoại của Trần Hán Thăng, có chút phấn khích nói với trợ lý của mình: “Cảnh cáo của chúng ta đã có tác dụng. Trần Hán Thăng mời chúng ta đến Nhà máy Điện tử Quả Xác. Cô đi chuẩn bị đi.”
Chi nhánh Kiến Nghiệp của Samsung đặt tại số 176 đường An Đức Môn, quận Vũ Hoa Đài, đây cũng là một trung tâm nghiên cứu và phát triển bảy tầng, Nhan Ninh hiện đang làm việc tại đây.
Cô ta và trợ lý lái xe đến Nhà máy Điện tử Quả Xác tiếng tăm lừng lẫy, vô cùng thích thú nhìn logo kim loại “k?” ở cửa, sau đó đi đến văn phòng của Trần Hán Thăng dưới sự hướng dẫn của nhân viên phòng Hành chính.
Mặc dù Nhan Ninh và Trần Hán Thăng đã gọi điện, nhưng đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, ngũ quan của Nhan Ninh cơ bản là không đáng kể trong mắt Trần Hán Thăng.
Hình tượng của Trần Hán Thăng trái lại khiến Nhan Ninh có chút kinh ngạc. Miệng hắn ngậm điếu thuốc, uể oải dựa lưng vào ghế, hai chân gác lên mặt bàn gỗ lim cao cấp, còn rung rung, giống như không hề chú trọng đến uy nghiêm của một tỷ phú.
“Chào Trần tổng, ngưỡng mộ đã lâu.”
Nhan Ninh cười chào hỏi.
“Ha ha, tôi cũng đã ngưỡng mộ tiếng tăm của trưởng phòng Nhan từ lâu.”
Trần Hán Thăng nhìn chằm chằm bóng dáng của hai người, ngoài cười nhưng trong không cười mà bắt tay, nói một câu mà Nhan Ninh nghe không hiểu: “Chúng tôi ở bên kia là một bàn mười người, mọi người cùng nhau ăn cơm, còn các cô thì sao?”