“Một bàn mười người là cái gì thế?”
Nhan Ninh nghi hoặc hỏi.
“Không có gì.”
Trần Hán Thăng cười ha ha: “Tôi nói là nghe danh trưởng phòng Nhan đã lâu.”
Việc tổ chức tang lễ ở vùng nông thôn Cảng Thành chính là mười người đến mười hai người một bàn, vừa nãy sau khi nói chuyện điện thoại với Biên Thi Thi, Trần Hán Thăng đã xác định Nhan Ninh chính là người thọc ra cái Tu La tràng này, hắn cực kì tức giận với loại thủ đoạn làm ăn này, chuẩn bị bắt đầu hại người.
“Tôi làm gì có danh khí gì đâu, Trần tổng thật biết cách ăn nói.”
Nhan Ninh lịch sự đưa danh thiếp ra, còn chỉ vào trợ lý bên cạnh nói: “Trợ lý của tôi, Khương Đông Huân.”
“Ồ, Khương Tử à.”
Trần Hán Thăng bĩu môi, gọi Nhiếp Tiểu Vũ vào, nói: “Cậu đưa vị Khương Tử này sang phòng nghỉ bên cạnh đi, tôi nhìn là thấy phiền rồi.”
“Cái gì?”
Nhan Ninh và trợ lý đều sửng sốt, không chỉ bởi vì thái độ và giọng điệu vô lễ của Trần Hán Thăng, mà còn bởi vì mấy thiết bị nghe trộm đều ở trên người trợ lý.
“Không vui sao?”
Trần Hán Thăng nhướng mày: “Vậy đừng sang phòng bên cạnh nữa.”
Nhan Ninh thở ra một hơi, đang định cảm ơn một tiếng thì không nghĩ tới Trần Hán Thăng lại nói tiếp: “Đuổi vị Khương Tử này ra khỏi Quả Xác.”
“Trần tổng, cái này…”
Khuôn mặt của Nhan Ninh mang vẻ khó xử.
“Tóm lại tôi sao cũng được, mấy người có thể không nói chuyện.”
Trần Hán Thăng nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
Tu La tràng đã nổ bung bét rồi, bây giờ hắn không còn gì để cố kỵ nữa, lại biến thành doanh nhân vô lại ngoại trừ Lương Thái hậu thì không ai trị được kia.
Thật ra Nhan Ninh cũng không hay biết gì, nhưng dù sao cô ta đến đây vì để giải quyết vấn đề, chỉ có thể nói một câu với trợ lý bằng tiếng Hàn, trợ lý tời đi trong trạng thái không thể tin được.
“Cô Nhan đừng để ý ha, trợ lý của cô quá đẹp trai nên tôi thấy không thoải mái cho lắm.”
Lúc này, Trần Hán Thăng lại làm bộ làm tịch mà giải thích: “Tôi chính là người như vậy đấy, tính tình khá kỳ lạ, lúc thích người nào đó thì cho dù anh ta có ăn phân tôi cũng cảm thấy thật trâu bò.”
Nhan Ninh cười gượng gạo: “Trần tổng là người có cá tính, vả lại người với người muốn ở chung được thì chủ yếu phải dựa vào từ trường, khó tránh khỏi sẽ có một vài người nhìn không thuận mắt.”
“Ha ha…”
Trần Hán Thăng cười gượng hai tiếng: “Cũng không thể nói như vậy, tuy rằng tôi không thích trợ lý của cô, nhưng nếu anh ta có thể ăn phân thì tôi cũng cảm thấy rất trâu bò.”
Nhan Ninh:...
Trước kia khi Nhan Ninh điều tra tư liệu của Trần Hán Thăng thì thấy trên mạng có rất nhiều đánh giá đối với vị tỷ phú trẻ tuổi này, nhưng có một số đánh giá đã được công nhận – Kiêu ngạo tùy hứng.
Một số sinh viên không muốn để lộ tên họ của Đại học Tài Chính và Học viện Quốc Giáo từng đăng bài, tỏ vẻ mình đã từng bị Trần Hán Thăng bắt nạt.
Bây giờ xem ra đúng là không hề khoa trương chút nào, chẳng lẽ Trần tổng không lo lắng “Nhược điểm” của hắn đang ở trong tay Samsung sao?
Nhưng dù sao thì Nhan Ninh cũng đã được huấn luyện qua, tôn chỉ của bộ phận quan hệ công chúng chính là dùng phí tổn nhỏ nhất để giúp công ty giải quyết vấn đề và bù đắp lại tổn thất, cho nên cô ta che dấu cảm xúc trong lòng, cố gắng dùng thái độ khách sáo nhất đối mặt với Trần Hán Thăng: “Trần tổng, ngài có hiểu biết gì về Samsung không?”
“Cũng tạm.”
Trần Hán Thăng bình thản trả lời.
“Đây là ấn phẩm quảng cáo của tập đoàn chúng tôi.”
Nhan Ninh lấy ra một ấn phẩm bìa dẻo rất tinh xảo, đưa hai tay cho Trần Hán Thăng, trong miệng còn giới thiệu nói: “Tập đoàn Samsung thành lập vào năm 1938, sau đó phát triển nhanh chóng chỉ trong vài thập niên, hiện tại đã trở thành tập đoàn đa quốc gia lớn nhất Hàn Quốc, nghiệp vụ liên quan tới rất nhiều lĩnh vực, điện thoại chính là sản phẩm chủ yếu của mảng đồ điện tử Samsung...”
“Tự giới thiệu” là lưu trình bình thường khi giao lưu, một là làm dịu bầu không khí, hai là triển lãm thực lực, Trần Hán Thăng lật quyển ấn phẩm quảng cáo, lắng nghe thất thần.
“Trần tổng.”
Khi Nhan Ninh nói chuyện thì vẫn luôn quan sát Trần Hán Thăng, thấy hắn dừng lại ở một tờ trong ấn phẩm, cười nói: “Trần tổng, chắc là anh biết người này đúng không?”
“Ừ.”
Vẻ mặt Trần Hán Thăng rất đứng đắn: “Sao có thể không biết bác cả nhà mình được.”
Nhan Ninh:...
“Trần tổng thật biết nói đùa, đây là người giàu nhất thế giới – Bill Gates, ông ấy đang ghé thăm tổng công ty Samsung bên nước Mỹ!”
Khóe miệng Nhan Ninh hơi run rẩy, cô ta cảm thấy vị doanh nhân sinh viên trẻ tuổi này còn khó bắt chuyện hơn so với lời đồn.
“Ồ!”
Trần Hán Thăng “Bỗng nhiên tỉnh ngộ”, nhếch miệng nói: “Tôi cũng quên mất, thật ra tôi không có bác cả.”
Nhan Ninh im lặng một lúc, cô ta thấy Trần Hán Thăng lúc thì uống nước, lúc thì ngoáy lỗ tai, lúc thì ngáp, vốn không hề tập trung chú ý, trong lòng Nhan Ninh có một loại cảm giác bị coi thường, trầm ngâm một lúc lâu rồi quyết định nhắc nhở uyển chuyển cho Trần Hán Thăng, để hắn đừng quên cái “Uy hiếp” mà Samsung đang nắm giữ kia.
“Khụ...”
Nhan Ninh ho nhẹ một tiếng nói: “Hình như Trần tổng đã khá mệt mỏi rồi, lễ Giáng Sinh tối hôm qua anh đã yêu đương ở đâu thế, đại học Đông Đại hay là đại học Tài Chính vậy?”
“Soạt!”
Trần Hán Thăng đột nhiên ngẩng đầu, thầm nghĩ gan chó của Nhan Ninh thật lớn, đã chọc thủng cái Tu La tràng này rồi lại còn cố tình nói lời này để chọc tức mình, cho rằng ông đây sợ cô tung chuyện này ra ngoài à?
Bây giờ “Tu La tràng” chỉ hạn chế giữa ba người, sau này cũng có khả năng chỉ lan truyền trong đám bạn bè thân thích thôi, nhưng nếu Samsung truyền ra bên ngoài thông qua truyền thông, thì điện tử Quả Xác sẽ không thể tránh khỏi việc bị ảnh hưởng.
Nhan Ninh rất vừa lòng với “Phản ứng” của Trần Hán Thăng, nghĩ thầm xem ra hắn rất để ý đến hai cô gái kia, mình mới chỉ nói một chút mà hắn đã bắt đầu khẩn trương rồi.
Nhân lúc này, Nhan Ninh nói đến chuyện chính: “Trần tổng, khi nãy tôi vừa nói với anh về quá trình phát triển của Samsung, bây giờ tôi muốn tâm sự với anh về mục đích liên hệ anh hôm trước.”
Trần Hán Thăng mắt lạnh đánh giá Nhan Ninh, nhẹ nhàng gật đầu.
“Trước kia anh từng công kích điện thoại Samsung hai lần, thật ra đã ảnh hưởng đến doanh số của thị trường ở một trình độ nhất định, có điều chúng tôi biết đây là chiến lược tiêu thụ của Quả Xác, bây giờ trên cơ bản đã đạt được kết quả của hiệu ứng mỏ neo.”
Nhan Ninh dùng một loại giọng điệu tương đối chân thành nói: “Vì tránh mang lại tranh cãi lớn hơn nữa, hy vọng sau này khi ở trường hợp công khai xin Trần tổng hãy thận trọng từ lời nói đến việc làm.”
“Ngoài ra, nghe nói Ấn Độ có trung gian phân phối muốn hợp tác với điện thoại Quả Xác.”
Nhan Ninh tiếp tục nói: “Thị trường điện thoại Ấn Độ về cơ bản là do Samsung nắm giữ, xuất phát từ góc độ đồng minh, chúng tôi không muốn tiến hành cạnh tranh với Quả Xác ở Ấn Độ, mặt khác điện thoại Quả Xác vừa mới phát triển, vẫn nên chú ý đặt nền móng ở thị trường trong nước thì hơn...”
Thật ra đây mới là tính toán của Samsung, bọn họ đã làm điều tra thị trường, bởi vì vẻ bề ngoài, giá cả, cùng với chất lượng chụp ảnh, âm thanh, v.v.. của điện thoại Quả Xác, nên một khi nó tiến vào thị trường Ấn Độ thì rất có thể sẽ tạo thành uy hiếp cho Samsung...
“Vừa đấm vừa xoa cũng vô dụng thôi, tôi muốn phản hồi mang tính thực chất.”
Trần Hán Thăng cười: “Quả Xác đã thu được báo giá hơn trăm triệu của bên Ấn Độ, nếu cự tuyệt dự án lần này thì Samsung có thể bồi thường cái gì?”
“Vậy Trần tổng muốn cái gì?”
Nhan Ninh hỏi, trong lòng cô ta có chút vui sướng.
Chỉ cần Trần Hán Thăng đồng ý nói chuyện, vậy nói lên đã thành công một nửa, cũng có nghĩa là chiến lược tiếp xúc hai cô gái kia trước là chính xác, vả lại mình cũng không đâm thủng, chỉ đơn giản là cảnh báo có tác dụng thôi.
“Tôi muốn Quả Xác và Samsung triển khai một lần hợp tác kỹ thuật, cùng nghiên cứu phát minh một sản phẩm nào đó, thúc đẩy ngành sản xuất tiến bộ.”
Trần Hán Thăng suy nghĩ, nói.
“Hợp tác kỹ thuật” chỉ là lừa người mà thôi, nếu Samsung muốn hợp tác kỹ thuật thì cũng nên tìm Microsoft hay Qualcomm gì gì đấy, thật ra Trần Hán Thăng muốn mượn kỹ sư của Samsung để công phá gông cùm xiềng xích trong sản xuất điện thoại Quả Xác.
“Trần tổng thật thông minh, khó trách có thể làm ăn lớn như vậy, nhưng tôi phải về bàn bạc lại một chút đã.”
Sau khi Nhan Ninh nghe được yêu cầu của Trần Hán Thăng thì không nhịn được mà cho hắn một ánh mắt tán thưởng, nếu Trần Hán Thăng muốn bồi thường tiền thì có khả năng sẽ khá khó để thực hiện, nhưng nếu là hợp tác thì lại đơn giản hơn rất nhiều.
“Vậy thì nhanh đi đi.”
Trần Hán Thăng mặt vô biểu tình nói: “Tôi muốn tháng sau sẽ triển khai hợp tác luôn.”
“Nhưng tháng sau là Tết Âm Lịch mà?”
Nhan Ninh cau mày: “Trần tổng muốn gấp gáp như vậy sao?”
“Chúng ta là người làm ăn, chẳng lẽ còn quan tâm đến những ngày nghỉ nhàm chán đó à?”
Trần Hán Thăng buông tay: “Tết Âm Lịch chỉ là một loại hình thức mà thôi, tôi chưa bao giờ quan tâm đến những phong tục truyền thống này.”
“Cũng đúng.”
Nhan Ninh gật đầu, bây giờ hai bên đều nói điều kiện ra rồi, cô ta phải về báo cáo cho trụ sở chính.
Đứng ở góc độ của Nhan Ninh, cô ta cảm thấy lần đàm phán này vẫn rất có hiệu quả, chỉ cần cung cấp hỗ trợ về phương diện kỹ thuật là có thể ngăn cản điện thoại Quả Xác tiến vào thị trường Ấn Độ, đây thuộc về một loại giao dịch tương đối có lời.
Sau khi Nhan Ninh rời đi, Trần Hán Thăng khinh thường phỉ nhổ một tiếng, đi đến văn phòng của Khổng Tĩnh nói: “Chị Tĩnh, tôi đồng ý dự án bên Ấn Độ kia, chỉ là tháng sau không được, sang tháng sau nữa rồi hẵng bắt đầu hợp tác.”
“Lý do là gì?”
Khổng Tĩnh ngẩng đầu, ôn hòa hỏi.
“Lý do à...”
Trần Hán Thăng suy nghĩ: “Tháng sau là Tết Âm Lịch, Tết Âm Lịch cũng không phải là một loại hình thức, đây là kỳ nghỉ mà người dân chúng ta coi trọng nhất, hy vọng đối phương có thể tôn trọng phong tục truyền thống của chúng ta một chút.”
···