Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 766 - Chương 766: Lần Hợp Tác Thứ Hai Của Ngọa Long Phượng Sồ

Chương 766: Lần hợp tác thứ hai của ngọa long phượng sồ Chương 766: Lần hợp tác thứ hai của ngọa long phượng sồ

“Đây là lý do thật sự à?”

Khổng Tĩnh nghiêng đầu, cô cũng coi như khá hiểu biết ông chủ, cho nên không thể chỉ vì Tết Âm Lịch mà dời lại thời gian hợp tác được, đây không giống với phong cách làm việc thường ngày của Trần Hán Thăng.

“Chị Tĩnh thật là thông minh.”

Trần Hán Thăng kéo ghế dựa ra rồi ngồi xuống: “Vừa nãy tôi ngồi nói chuyện với bên Samsung một chút, bọn họ hy vọng điện thoại Quả Xác đừng tiến vào thị trường Ấn Độ, cho nên tôi đưa ra một điều kiện, hai nhà tiến hành hợp tác kỹ thuật, tốt nhất là có thể giúp chúng ta giải quyết vấn đề thời lượng pin và độ dày điện thoại.”

Khổng ngự tỷ yên lặng nghe, điện thoại Quả Xác đã đưa ra thị trường được một tháng, tuy rằng bởi vì ngoại hình và giá cả mà nhận được nhiều khen ngợi, nhưng lượng điện vẫn luôn là một vấn đề, hơn nữa điện thoại cũng khá dày, nhìn từ mặt bên có hơi ảnh hưởng đến mỹ quan.

“Nếu Samsung đồng ý thì tôi tính đưa kỹ sư của Samsung đến Kiến Nghiệp, để kỹ sư của viện nghiên cứu Quả Mễ đi theo học tập một chút.”

Trần Hán Thăng nói: “Như vậy sau một tháng, chúng ta ít nhiều gì cũng sẽ có chút tiến bộ, khi đó mới bán hàng cho Ấn Độ, chúng ta vừa học được kiến thức, vừa không bị thiệt về chuyện tiền nong, Tết Âm Lịch là một lý do rất thích hợp.”

“Bên Samsung nên giải thích như thế nào đây?”

Khổng Tĩnh đưa ra nghi vấn: “Bọn họ sẽ không đưa kỹ sư qua đây không công đâu, chắc chắn phải ký kết một hiệp nghị gì đó.”

“Không thực hiện là được rồi.”

Trần Hán Thăng cười nhạo nói: “Tôi có thể đơn phương hủy bỏ hiệp định mà, Samsung cứ việc kiện, phải bồi thường tiền coi như tôi thua, tóm lại chúng ta có chủ nghĩa bảo hộ địa phương, tuy ở Quốc tế Samsung rất trâu bò, nhưng ở trong nước thì lại không làm gì được tôi.”

“Như vậy không tốt lắm đâu, lật lọng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của xí nghiệp đấy.”

Khổng ngự tỷ không quá đồng ý, cô cũng không rõ vì sao Trần Hán Thăng lại “Hận” Samsung như vậy, trước kia nói vài câu thì còn có thể hiểu được, bây giờ chính là lừa đảo thương mại sống sờ sờ đấy.

Trần Hán Thăng cũng không biết nên giải thích thế nào mới tốt, Samsung làm hại ông đây “Vợ con ly tán”, sao tôi có thể không hận nó được?

Nếu không phải Nhan Ninh thọc chuyện này ra ngoài thì Tiểu Ngư Nhi sẽ không đau lòng rời đi, Thẩm ngốc nghếch cũng sẽ không yên lặng khổ sở, mà mình cũng không phải rối rắm như vậy, vẫn có thể vui vẻ làm sát thủ thời gian như trước.

“Cứ dựa theo ý tưởng này mà làm.”

Trần Hán Thăng hàm hồ nói: “Đến lúc đó để anh Giai dẫn đội, trong vòng một tháng cố gắng học thêm một chút.”

“Được rồi.”

Khổng Tĩnh nhớ kỹ chuyện này, Trần Hán Thăng có quyền lên tiếng tuyệt đối ở Quả Xác, giống như lần hợp tác với Qzone lúc trước, ngay từ đầu Khổng ngự tỷ cũng không đồng ý, nhưng Trần Hán Thăng kiên trì phải làm, nên cô cũng chỉ có thể phối hợp vô điều kiện.

...

Đến thời gian ăn cơm trưa, Trần Hán Thăng do dự rất lâu giữa “Nhà ăn công ty” và “Khu dân cư Thiên Cảnh Sơn”, cuối cùng vẫn lựa chọn nhà ăn.

Bây giờ Trần Hán Thăng tương đối kháng cự gặp mặt Thẩm Ấu Sở, trừ phi hắn có thể trực tiếp từ bỏ Tiêu Dung Ngư, thành thành thật thật chung sống với Thẩm ngốc nghếch, nếu không cho dù nói cái gì ở trước mặt cô ấy thì ý nghĩa của nó cũng không lớn.

“Buổi tối rồi trở về ăn một bữa cơm.”

Trần Hán Thăng nghĩ trong lòng, chỉ vì muốn nhìn trạng thái của Thẩm Ấu Sở thôi, ăn xong rồi đi ngay, tuyệt đối không ở lại.

Buổi chiều Trần Hán Thăng không ở văn phòng, cũng không đi tìm Tiêu Dung Ngư.

Tiểu Ngư Nhi chỉ block số điện thoại của Trần Hán Thăng, vẫn chưa kịp xóa QQ, nhưng tối hôm qua Trần Hán Thăng chần chừ nhìn giao diện cuộc trò chuyện rất lâu, cuối cùng vẫn không nhắn lại một chữ nào.

Vẫn là vấn đề giống nhau, trừ phi hắn có thể cắt đứt hoàn toàn với Thẩm Ấu Sở, thành thành thật thật chung sống với Tiểu Ngư Nhi, nếu không dù nói cái gì thì mọi người đều biết đó chỉ là lời nói dối.

“Thế gian làm gì có phương pháp đẹp cả đôi đường!”

Trần Hán Thăng thở dài một tiếng, vậy mà lại lái xe trở về trường học, hắn có chút việc muốn tìm Kim Dương Minh.

Đại học Tài Chính vẫn là dáng vẻ trước kia, chỉ bởi vì tuyết rơi mà trở thành một vùng trắng xóa, thỉnh thoảng còn có sinh viên năm nhất, năm hai ăn mặc kín mít đi học.

Loại thời tiết này, năm ba, năm tư là trực tiếp không đi học luôn.

Nhóm đàn em không biết chiếc Porsche này là của Trần Hán Thăng, cho nên hắn một đường thông suốt trở lại 602 quen thuộc, Quách Thiếu Cường, Lão Đới và Kim Dương Minh đều ở ký túc xá, Lý Quyến Nam thì chắc là ở cửa hàng Hỏa Tiễn 101.

Sau khi Quách Thiếu Cường và Kim Dương Minh thấy Trần Hán Thăng trở về, lập tức kêu to tiến đến ôm ôm ấp ấp, chỉ có lão Đới trốn ở trong chăn nhìn, ậm ừ một câu: “Lão Tứ trở lại rồi à.”

Trần Hán Thăng thấy bọn họ thì cũng rất vui vẻ, vừa cười hì hì châm thuốc, vừa hỏi tình hình gần đây.

“Lão Đới.”

Trần Hán Thăng cũng không quên Đới Chấn Hữu, đưa một điếu Trung Hoa qua: “Hút một điếu Hoa Tử đi.”

“Ờ.”

Đới Chấn Hữu chậm rãi nhận lấy, nhìn Trần Hán Thăng nói: “Hình như Lão Tứ gầy đi rồi.”

“Haiz, có nhiều chuyện phải lo lắng quá ấy mà.”

Trần Hán Thăng không nhịn được mà thở dài một hơi.

Quách Thiếu Cường không tin: “Mày mà còn có chuyện phải lo lắng á, mấy ngày hôm trước bọn tao còn thảo luận liệu mày có thể trở thành người giàu nhất nước ở tuổi bốn mươi hay không đấy.”

“Người giàu nhất nước thì thôi bỏ đi.”

Trần Hán Thăng nhếch miệng cười: “Tao không có tổ tông nào xuất hiện trên sách lịch sử hiện đại, nên không ngồi vững được ở cái vị trí người giàu nhất nước này đâu.”

“Cho nên nói, chuyện làm ăn cũng không phải dễ dàng.”

Kim Dương Minh “cạch cạch” chơi Audition Online, trong miệng chỉ điểm giang sơn: “Nhưng sau này Tứ ca có thể trở thành người giàu nhất Kiến Nghiệp, tao cảm thấy không có vấn đề gì lớn, lão Quách, lão Đới, đây là cơ hội ôm đùi cuối cùng của bọn mày đấy.”

“Thôi.”

Quách Thiếu Cường xua tay: “Tao đã quyết định về quê rồi, cha mẹ cũng sắp xếp xong hết rồi.”

“Về quê cũng không tồi.”

Trần Hán Thăng phun ra một ngụm sương khói: “Mười lăm năm sau nhìn lại, trước kia tốt nghiệp đại học về quê, có thể đã có xe, có phòng, có vợ, có con, mà những người ở lại thành phố lớn, nói không chừng ngoại trừ tiền và kinh nghiệm thì chẳng lưu lại được gì cả.”

“Đó chính là vấn đề năng lực.”

Kim Dương Minh dõng dạc nói: “Trong ký túc xá của chúng ta, ngoại trừ tao và Tứ ca ra thì những người khác muốn tìm vợ đều rất khó khăn, nói không chừng còn phải đi đến bước đường xem mắt đấy.”

Trần Hán Thăng nhếch miệng cười, sinh viên bây giờ chỉ có hai loại quan niệm:

Một, sau khi tốt nghiệp cố gắng ở lại thành phố lớn, về nhà sẽ bị người ta khinh thường.

Hai, kết hôn thì nhất định là phải tự do yêu đương, xem mắt là thủ đoạn cuối cùng khi không tìm được đối tượng.

“Hôm nay Tứ ca có việc gì không.”

Kim Dương Minh vẫy tay: “Nếu không vội thì ngọa long phượng sồ chúng ta cùng tranh bá Audition Online đi.”

“Ok!”

Trần hán thăng bật máy tính bàn của mình, hắn để máy tính lại ở ký túc xá cho đám bạn cùng phòng chơi trò chơi, download phim giáo dục.

Giao diện của Audition Online còn có hoạt động rút thăm trúng thưởng được liên hợp tổ chức với điện thoại Quả Xác, sau khi Trần Hán Thăng tiến vào trò chơi, tiện tay đăng ký một cái tên, Kim Dương Minh cực kì ghét bỏ: “Sao ông đặt cái tên ghê tởm thế, nhìn id của tôi đi.”

Id của Kim Dương Minh tên là “溡緔ヤ Kim”(từ trung quốc giống như ký tự đặc biệt Au bên mình), mang đậm nét đặc sắc phi chủ lưu, Trần Hán Thăng đặt tên là “Gà tây vị cơm cháy”, đáng khinh đến nỗi thường xuyên khiến người ta hiểu sai nghĩa.

Trần Hán Thăng không quan tâm, chơi vài ván game rồi nói: “Tiểu Kim, tao có hai việc muốn bàn bạc với mày một chút.”

“Chuyện gì thế?”

Kim Dương Minh cũng không ngẩng đầu lên, vẫn tập trung tinh thần gõ bàn phím như cũ.

“Tao có một đồng hương muốn mở một chỗ ăn chơi như quán bar gì gì đó, đang định tìm một ‘Biết Tuốt của Kiến Nghiệp’ làm đối tác, tao đề cử mày với anh ta rồi.”

Trần Hán Thăng nói.

“Tôi đúng là Biết Tuốt của Kiến Nghiệp rồi còn gì nữa.”

Kim Dương Minh cũng không khiêm tốn: “Quy mô của quán Bar tầm bao nhiêu, đầu tư có bao nhiêu, địa điểm ở phố quán Bar 1912 à?”

“Chắc là ở Giang Lăng.”

Trần Hán Thăng nhớ lại một chút: “Nếu mày có hứng thú thì tao có thể hẹn đồng hương kia đến để hai người nói chuyện.”

“Được rồi.”

Kim Dương Minh bĩu môi: “Nể mặt Tứ ca, tao có thể bớt thời giờ chỉ đạo một chút, còn gì nữa không?”

“Tao muốn điều tra thân phận của một người.”

Trần Hán Thăng thò lại gần nói: “Nếu muốn lấy trực tiếp thì cô ta chắc chắn sẽ không cho tao, cho nên tao muốn giả vờ thành công ty tìm kiếm nhân tài, gạ hỏi tin tức của cô ta.”

“Ý của Tứ ca là...”

Kim Dương Minh dừng chơi game, quay đầu nhìn Trần Hán Thăng: “Để tao ra mặt giả vờ làm công nhân của công ty tìm kiếm nhân tài?”

“Không sai.”

Trần Hán Thăng vỗ bả vai Kim Dương Minh: “Tao rất yên tâm với kỹ thuật diễn của mày, cô ta là người Trung Quốc nhưng lại làm việc ở Hàn Quốc, nếu có xí nghiệp trong nước muốn đào cô ta, thì nói không chừng cô ta lại muốn về cũng nên.”

“...”

Tiểu Kim không đồng ý ngay lập tức.

“Có báo đáp.”

Trần Hán Thăng bổ sung một câu, đương nhiên là hắn chuẩn bị mổ xẻ bối cảnh gia đình của Nhan Ninh.

Nhan Ninh có thể tìm được Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, thì Trần Hán Thăng nhất định phải tìm được cha mẹ anh chị em của Nhan Ninh, loại người lưu manh như hắn không sợ nhất chính là cách chơi này.

“Tiền công thế nào cũng được.”

Kim Dương Minh cuối cùng cũng nói ra nguyên nhân: “Nhưng lần sắm vai gần nhất của tao là con cháu của cán bộ cấp cao, bây giờ lại giả vở làm công nhân nhỏ ở công ty tìm kiếm nhân tài, chiều ngang của nhân vật có hơi lớn rồi đấy, lần sau nhân vật mà tài sản thấp hơn hai chục triệu là tao không nhận đâu.”

...

Bình Luận (0)
Comment