Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 767 - Chương 767: Thẩm Ấu Sở: Cho Dù Thế Giới Rất Lớn, Nhưng Cậu Là Người Quan Trọng Nhất

Chương 767: Thẩm Ấu Sở: Cho dù thế giới rất lớn, nhưng cậu là người quan trọng nhất Chương 767: Thẩm Ấu Sở: Cho dù thế giới rất lớn, nhưng cậu là người quan trọng nhất

Đã hơn nửa tháng không gặp, nhìn thấy Kim Dương Minh vẫn tự phụ như vậy, Trần Hán Thăng cuối cùng cũng yên tâm.

Chỉ có khi Tiểu Kim như thế này, mới có thể tự do chuyển đổi giữa các vai trò vị trí ở độ khó khác nhau và có thể hoàn thành các nhiệm vụ có độ khó cao được hắn giao.

Sau khi nói xong chuyện này, Kim Dương Minh cũng dừng chơi game, kéo Trần Hán Thăng đi ra ban công bên ngoài: “Trần ca, kỳ thực tao có một vấn đề muốn thảo luận với mày, trước đó mày luôn bận, nên tao vẫn chưa có thời gian để nói với mày.”

“Bởi vì Đông Nhi sao?”

Trần Hán Thăng hỏi thẳng.

Kim Dương Minh sửng sốt: “Sao mày biết được vậy?”

“Tao cũng không mù, mày cũng nhiều lần biểu hiện ra, tao có thể đoán được, chắc hẳn là vì người nhà của mày không đồng ý nhỉ.”

Trần Hán Thăng không ngạc nhiên, nói còn nhướng mày cười tươi rói.

“Mẹ kiếp, có phải mày lắp đặt camera giám sát trong nhà tao không?”

Hai tay Kim Dương Minh nắm lấy lan can sắt của ban công, lắc mạnh, những quả cầu tuyết trên đó từ từ rơi xuống, cuối cùng thở dài nói: “Trong kỳ nghỉ hè, tao cũng đã thử đề cập với mẹ, lúc ấy không dám nói Đông Nhi làm giúp việc, chỉ dám nói cô ấy là một cô gái từ dưới quê lên làm việc ở Kiến Nghiệp, nhưng mẹ tao trực tiếp từ chối, mẹ hy vọng tao sẽ tìm người ở Kiến Nghiệp.”

“Tao có thể hiểu được, mẹ của mày bắt buộc mày phải tìm một cô gái địa phương, nhưng điều đó cũng không có gì là sai.”

Trần Hán Thăng phân tích, nói: “Quan trọng vẫn là thân phận của Đông Nhi, dù sao thì mày vẫn có hộ khẩu ở Kiến Nghiệp mà.”

“Ờmmm...”

Kim Dương Minh do dự một chút: “Trần Ca, chúng ta thương lượng đi, mày đừng nhân cơ hội này mắng tao được không?”

“Ha ha, sorry.”

Trần Hán Thăng thành thật cười, Tiểu Kim vẫn rất thông minh, người bình thường không thể lợi dụng được cậu ấy.

“Thực ra cũng không phải vấn đề gì lớn.”

Trần Hán Thăng suy nghĩ một lúc: “Lần sau khi mày nói chuyện với dì, chỉ cần nói mày thích cô gái khi còn trẻ là trợ lý cho tổng giám đốc chuỗi cửa hàng trà sữa toàn quốc, tiền lương hơn nghìn, vẻ ngoài bảy điểm ưa nhìn, còn được hai vị lãnh đạo hết sức tin tưởng và coi trọng, lúc đó có lẽ dì sẽ đồng ý đấy.”

“Mày không nói nhảm không được sao!”

Kim Dương Minh không vui khi bị trêu chọc: “Điều quan trọng là Đông Nhi không có điều kiện như vậy!”

“Có đúng thật vậy không?”

Trần Hán Thăng hỏi ngược lại: “Mày thử ngẫm lại mà xem?”

Kim Dương Minh chớp chớp mắt, chậm rãi tỉnh táo lại, hình như đúng là như vậy.

Quán trà sữa ‘Ngộ Kiến’ ≈ Chuỗi quán trà sữa toàn quốc;

Giúp việc ≈ Trợ lý;

Tiền lương hơn nghìn, chỉ cần tăng lương là được;

Vẻ ngoài của Đông Nhi cũng là bảy điểm;

Cô ấy đúng thật là được Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ vô cùng tin tưởng.

“Mẹ nó!”

Kim Dương Minh đột nhiên quét đi phiền muộn giữa lông mày: “Trần ca

đúng là lợi hợi, cùng là một người nhưng từ miệng mày ra, thân phận trực tiếp chuyển biến kinh thiên động địa, điều quan trọng là không hề khoác lác chút nào.”

“Đây là chính là ‘Năng lực’.”

Trần Hán Thăng đắc ý nói, một lúc sau hắn gọi Trương Vệ Vũ tới Đại học Tài chính, để giới thiệu gã làm quen với Kim Dương Minh.

Quãng thời gian ở ký túc xá vẫn rất vui vẻ, đặc biệt là được chém gió cùng đám ngốc này, chơi game cũng dường như có thể quên đi rất nhiều phiền muộn, nhưng khi rời khỏi trường Đại học Tài chính lúc sáu giờ tối, sự ngột ngạt do “Tu La Tràng” gây ra lại lần nữa ập đến.

Làm sao có thể diễn tả được cảm giác này, giống như một người lớn tuổi trong gia đình qua đời, lúc đó vì có rất nhiều người thân ở bên nên không cảm thấy quá buồn, nhưng cho đến khi chỉ còn lại một mình, lúc đó mới chợt nhận ra điều này.

Hóa ra người thân đã qua đời.

Trần Hán Thăng cũng cảm thấy tương tự, trên đường hắn lái xe trở về khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, trong lòng không nhịn được nghĩ đến, nếu như Tiêu Dung Ngư không nhìn thấy Thẩm Ấu Sở, hắn phải làm gì bây giờ?

Hôm nay là ngày thứ hai sau lễ Giáng sinh, khả năng cao là sẽ có một bữa tối ngọt ngào cùng với Tiểu Ngư Nhi.

“Haiz!”

Trần Hán Thăng không biết đã thở dài bao nhiêu lần trong ngày hôm nay, hắn đỗ xe ở tầng dưới trong khu dân cư xong, đi lên tầng.

Sau khi mở cửa, cũng không biết là cảm thấy có gì đó không ổn, hay là do tình hình thực tế như thế, Trần Hán Thăng luôn cảm thấy mọi người đang “coi thường” mình.

Bà nội đang yên lặng ngồi trên ghế sô pha, nhưng khi Trần Hán Thăng vào cửa, bà dường như nhìn hắn nhiều hơn bình thường;

A Ninh đang xem TV, trước kia cô bé sẽ chạy tới gọi “anh”, nhưng hôm nay cô bé vẫn không di chuyển mà vẫn đang nhìn chằm chằm vào phim hoạt hình.

Bí thư Hồ là người rõ ràng nhất, vẻ mặt khinh thường hiện rõ trên mặt của cô ấy.

Tối nay cô thư ký nhỏ cũng tới ăn cơm, cô ấy liếc nhìn sếp nhà mình một cái rồi tiếp tục ôm A Ninh xem phim hoạt hình.

“Thằng khốn nạn thì sao chứ, chẳng lẽ thằng khốn nạn đáng bị coi thường sao, lũ khốn nạn bọn tôi làm gì mới có thể chân chính đứng lên?”

Trần Hán Thăng vùng dậy ở trong lòng, nhưng hắn vẫn im lặng đóng cửa lại.

Tuy nhiên, thái độ Thẩm Ấu Sở vẫn kiên định, cô vẫn lấy dép ra như thường lệ, im lặng cúi xuống, đặt chúng dưới chân Trần Hán Thăng.

“Việc này...”

Trần Hán Thăng đã quen với hành vi này trước đây, nhưng bây giờ hắn đột nhiên cảm giác mình “không xứng đáng”, lẩm bẩm nói: “Lần sau anh sẽ tự làm.”

“Hở?”

Thẩm Ấu Sở liếc nhìn Trần Hán Thăng với đôi mắt hoa đào sáng ngời, cô cúi đầu không gây tiếng động, nhân tiện thu dọn tủ giày.

“Ấu Sở à.”

Hồ Lâm Ngữ ở bên cạnh nói: “Không phải tớ đã sớm nói với cậu là đừng làm như vậy rồi sao, cậu khúm núm làm thế để được gì, hắn không có tay hay sao?”

Trần Hán Thăng phớt lờ Hồ Lâm Ngữ, tính tình của Tiểu Hồ rất tệ, nhưng cô ấy rất chân thành với Thẩm Ấu Sở, chỉ dựa vào điều này, Trần Hán Thăng sẽ không bận tâm nữa.

Khi đến giờ ăn cơm, cảm giác bị “coi thường” này vẫn tồn tại, như thể “nghe bài hát nào cũng nghe thấy như đang hát về minh”, Trần Hán Thăng cảm thấy những gì họ đang nói dường như đang ám chỉ chính mình.

Ví dụ, bộ phim truyền hình nổi tiếng gần đây “Ỷ Thiên Đồ Long Ký”, vì có sự tham gia của những mỹ nam mỹ nữ như Giả Tịnh Văn, Cao Viên Viên, Tô Hữu Bằng, Đào Hồng nên giới trẻ rất thích xem.

Nhiếp Tiểu Vũ và Đông Nhi đang thảo luận về cốt truyện, Hồ Lâm Ngữ thỉnh thoảng xen vào vài lời, nhưng Trần Hán Thăng lại cảm thấy tức cái lồng ngực.

“Bọn họ ám chỉ mình là Trương Vô Kỵ sao? Vậy Triệu Mẫn là ai, Chu Chỉ Nhược là ai? Hơn nữa, mình cũng không nhu nhược như Trương Vô Kỵ, Tiểu Hồ thật là đáng ghét!”

Trần Hán Thăng vội vàng ăn nốt hai miếng: “Ăn xong rồi, hôm nay trong xưởng còn có việc, anh đi trước đây.”

Ngoài Thẩm Ấu Sở, không ai đáp lại trên bàn ăn tối.

Thẩm Ấu Sở không ngờ lúc này Trần Hán Thăng lại rời đi, cô ngẩn người đứng dậy, chạy vào phòng ngủ lấy một đôi dép bông.

“Anh mang đến văn phòng đi đi.”

Thẩm Ấu Sở đưa nó cho Trần Hán Thăng.

“Úi!”

Hồ Lâm Ngữ ở bên cạnh cười khẩy: “Có một số người, không biết trân trọng, lúc buổi chiều tớ có kéo Ấu Sở đi mua sắm ở Khu thương mại Nghĩa Ô để giải sầu, không ngờ không lâu sau, điều duy nhất mà đứa ngu ngốc này nghĩ tới là trong ký túc xá nhà máy của người nào đó không có dép bông đi, cô ấy lo lắng người nào đó tắm xong sẽ lạnh chân, chậc chậc...”

“Cảm ơn, anh đi đây.”

Trong lòng Trần Hán Thăng càng cảm thấy nặng nề, cầm lấy đôi dép bông sau đó rời đi không nói lời nào.

Thẩm Ấu Sở nhìn cánh cửa chống trộm đã đóng chặt, ngây ngốc đứng một lúc, sau đó trở lại bàn ăn, cầm đũa lên ăn.

Vẻ mặt cô bình thản, như không có chuyện gì xảy ra.

“Hôm nay anh Trần xảy ra chuyện gì vậy?”

Đông Nhi rất kỳ quái: “Hính như anh ấy vẫn luôn quan sát cái gì đó, vừa rồi không có gan hỏi.”

“Quan sát biểu cảm của mọi người mà thôi.”

Hồ Lâm Ngữ cười lạnh: “Người có lương tâm cắn rứt chính là như vậy, nếu như người khác có hơi hành xử khác thường chút, hắn sẽ cảm giác mình đang bị nhắm tới.”

“Ồ.”

Đông Nhi cái hiểu cái không gật gật đầu, nhưng cô ấy có thể cảm giác được, sau khi cô gái xinh đẹp kia đến vào buổi chiều lễ Giáng sinh, bầu không khí trong nhà dường như có chút thay đổi.

“Ấu Sở thật mạnh mẽ, nhưng cô ấy cũng quá ngu ngơ.”

Cô thư ký nhỏ ở bên cạnh yên lặng nhìn, mặc dù thân phận của Nhiếp Tiểu Vũ là “đảng Trần”, nhưng không có nghĩa không có sở thích của mình, cũng không biết Bộ trưởng Trần sẽ giải quyết tình hình này như thế nào.

Từ bỏ một cái thì dường như sẽ có lỗi với cái còn lại, nhưng trên thực tế, bây giờ nghĩ lại, “tôi muốn tất cả” dường như có thể chấp nhận được.

Sau khi ăn xong, Nhiếp Tiểu Vũ ở lại chơi một lúc, chủ yếu là nói chuyện với Thẩm Ấu Sở, cảm xúc của Thẩm Ấu Sở dường như không thay đổi nhiều, vẫn rất ít nói, như thể không bị ảnh hưởng bởi “Tu La Tràng”.

Khoảng 8 giờ rưỡi, Nhiếp Tiểu Vũ nắm cổ tay của Thẩm Ấu Sở, nói: “Ấu Sở, tôi đi trước, mai tôi vẫn muốn tới đến ăn chực, có được không?”

“Được.”

Thẩm Ấu Sở nhẹ giọng nói: “Ngày mai muốn ăn cái gì, tôi làm cho cô ăn.”

Khi Nhiếp Tiểu Vũ nghe thấy điều này, mũi cô ấy đột nhiên chua xót, tại sao Bộ trưởng Trần lại làm tổn thương một cô gái tốt bụng như vậy?

“Thật sự là kỳ quái, chung quanh Trần Hán Thăng đều là người tốt, vì sao hắn không tiếp thu cái tốt đó chứ, người xưa nói gần đèn thì rạng mà...”

Sau khi Nhiếp Tiểu Vũ rời đi, Hồ Lâm Ngữ nhịn không được nói.

Tình hình thực sự là như vậy, hầu như không có kẻ xấu nào trong số những người bạn của Trần Hán Thăng, hoặc sau khi hắn lựa chọn và sàng lọc xong, những kẻ xấu như “Hoàng Tuệ” hoàn toàn không thể đến gần bên cạnh.

Bí thư Hồ vẫn đang nói huyên thuyên, Thẩm Ấu Sở đã ôm tiểu A Ninh nói: “Để chị giúp em tắm.”

Vào mỗi buổi tối mùa đông, Thẩm Ấu Sở sẽ giúp em gái tắm, điều này tốt cho sức khỏe của A Ninh hơn, phương pháp này cũng truyền thống hơn, đó chính là đặt một cái chậu nhựa trong phòng tắm và đổ đầy nước ấm vào đó.

Thẩm Ấu Sở buộc mái tóc dài của cô bé thành búi, để lộ vầng trán mịn màng, xắn tay áo lên, nhẹ nhàng xoa cơ thể của em gái mình.

A Ninh là một đứa trẻ vừa hiểu chuyện vừa thông minh, khi tắm không nghịch ngợm chút nào, thậm chí còn biết dùng giọng nói chưa hết trẻ con nói chuyện với chị mình.

Thế giới của trẻ con ngây thơ nhưng rất kỳ lạ, A Ninh thường hỏi một số câu hỏi hoang đường, hoặc kể cho chị gái nghe những câu chuyện giữa những bạn nhỏ của mình.

Hôm nay, cô bé “khoe” việc học của mình trước Thẩm Ấu Sở.

“Chị ơi.”

A Ninh ngọt ngào nói: “Hôm nay chị Lâm Ngữ dạy em một bài thơ cổ, để em đọc thuộc lòng cho chị nghe được không ạ?”

“Được!”

Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng gật đầu.

“ ‘Phong Kiều Dạ Bạc’, (Đường) Trương Kế.”

Khi A Ninh đang ngâm thơ, cô bé ngẩng đầu ưỡn ngực lên, khuôn mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc:

“Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên

Giang phong ngư hỏa đối sầu miên

Cô Tô thành ngoại Hàn San tự

Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền.

Dịch:

Quạ kêu, trăng lặn, sương rơi

Lửa chài, cây bãi, đối người nằm co

Con thuyền đậu bến Cô Tô

Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn San

“A Ninh thật giỏi.”

Thẩm Ấu Sở vừa dội dội nước ấm lên người A Ninh, vừa khen ngợi em gái mình.

A Ninh tựa như được khích lệ, tiếp tục lớn tiếng nói: “Chị, em còn thuộc lòng công thức phép cộng nữa cơ, 1+1=2, 1+2=3, 1+3=4...”

Sau khi đọc xong công thức cộng, A Ninh kiêu ngạo nói: “Chị Lâm Ngữ hôm nay cũng khen em, chị ấy nói em tiến bộ nhiều lắm, chị, chị có vui không?”

“Đương nhiên là chị vui rồi.”

Thẩm Ấu Sở từ trong lòng nói ra.

“Nếu chị vui rồi, thì chị có thể đừng khóc nữa được không ạ?”

Thẩm Ninh Ninh quay đầu lại nói: “Tối hôm qua, em đã nhìn thấy chị âm thầm khóc.”

Ngày lễ Giáng sinh, Tiêu Dung Ngọc trực tiếp tới cửa, sao Thẩm Ấu Sở có thể không buồn được, nhưng cô còn có bà nội và em gái phải chăm sóc, Thẩm Ấu Sở không muốn bọn họ suy nghĩ lung tung, cho nên cô không ngừng giấu đi cảm xúc, thậm chí lặng lẽ rơi nước mắt.

Không ngờ khi ngủ với em gái, cô vẫn bị A Ninh phát hiện.

Tiểu A Ninh không biết làm thế nào để an ủi chị gái mình, nhưng cô bé nhớ ra rằng Thẩm Ấu Sở sẽ rất vui mỗi khi cô bé học hành có tiến bộ, vì vậy cô bé đã học thuộc lòng thơ cổ và công thức phép cộng, hy vọng chị gái sẽ vui vẻ hơn.

Nhìn người em hiểu chuyện của mình, Thẩm Ấu Sở không kìm được nữa, nước mắt “tí tách, tí tách, tí tách” rơi trong chậu, giống như mưa rơi xuống ao, tạo nên từng gợn sóng lăn tăn.

“Chị, đừng khóc, chị đừng khóc, để em kể cho chị nghe câu chuyện “Bạch Tuyết” nhé, có được không ạ?”

Khi Thẩm Ấu Sở vừa khóc, A Ninh cũng khóc theo, vừa lau nước mắt cho Thẩm Ấu Sở, cô bé vừa nức nở nói: “Rất lâu trước đây, hoàng hậu có một cô con gái xinh đẹp, cô ấy, tên là Bạch Tuyết...”

Thẩm Ấu Sở không ngờ em gái mình đã phát hiện ra điều mà người bạn tốt Hồ Lâm Ngữ của cô cũng không phát hiện ra.

“A Ninh!”

Thẩm Ấu Sở sụt sịt nói: “Đây là bí mật giữa chị và em nhé, được không? Không được nói cho bất luận người nào, kể cả bà nội, chị Lâm Ngữ hay chị Đông Nhi.”

“Anh trai thì sao ạ?”

Thẩm Ninh Ninh hỏi.

“Anh trai cũng không nói.”

Bên trong đôi mắt anh đào của Thẩm Ấu Sở ngấn nước mắt: “Bây giờ anh trai chắc chắn cũng rất đau lòng, đừng làm anh ấy thêm đau khổ.”

“Em sẽ không nói, chị cũng không được khóc nữa.”

An Ninh dùng bàn tay nhỏ nhắn sờ sờ mặt Thẩm Ấu Sở: “Em không muốn chị phải đau khổ.”

“Được!”

Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng gật đầu: “Em tiếp tục kể chuyện cho chị nghe đi.”

Mặc dù trong phòng tắm có máy sưởi nhưng Thẩm Ấu Sở vẫn lo nước sẽ lạnh, vừa khịt mũi vừa giúp A Ninh tắm nhanh, nhưng khi cô bước ra khỏi phòng tắm, Thẩm Ấu Sở cố gắng hít một hơi thật sâu, đợi đến khi nhìn không còn gì bất thường, Thẩm Ấu Sở mới ôm cô bé đi vào phòng ngủ.

“A Ninh, nghỉ ngơi trước đi.”

Thẩm Ấu Sở đặt A Ninh lên giường: “Chị đi đan áo len rồi ngủ sau.”

“Đan cho anh trai ạ?”

A Ninh nhẹ nhàng hỏi.

“Đan cho mẹ của anh trai.”

Thẩm Ấu Sở rất có kiên nhẫn, sẵn sàng trả lời mọi câu hỏi của em gái mình.

“Ồ.”

A Ninh còn chưa chui vào trong chăn, đột nhiên ngây ngô hỏi: “Chị, đôi mắt chị to như vậy, có thể chứa cả một tòa nhà, biển cả, nhưng tại sao lúc anh trai làm chị buồn, đôi mắt của chị không đựng được nước mắt.”

“Bởi vì.”

Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng nói: “Bọn họ không quan trọng bằng anh trai.”

···

Bình Luận (0)
Comment