“Bộ trưởng Trần, vừa nãy cậu nói sai rồi, lời giải thích chính xác chính là lấy bật lửa tới, rồi đốt một điếu thuốc hút trước.”
Cô thư ký nhỏ sửa lại một cách rất nghiêm túc.
“Cô nói bậy nhiều quá rồi đấy.”
Trần Hán Thăng không muốn phản ứng lại với Nhiếp Tiểu Vũ, áy náy giơ điện thoại về phía Khổng ngự tỷ, ra hiệu bản thân có chút việc.
Khổng Tĩnh gật đầu một cái rời đi, Nhiếp Tiểu Vũ ở bên cạnh kì cà kì kèo không muốn đi.
Hiện tại chuyện làm ăn của Quả Xác tốt như vậy, mỗi ngày đều có tin tốt truyền đến, điều lúc này có thể làm cho Trần Hán Thăng hoảng loạn, chỉ có thể là ảnh hưởng mà “Tu La tràng” mang đến.
“Khi nào thì mấy cô ấy đi?”
Trần Hán Thăng hỏi Vương Tử Bác, cũng không có đuổi cô thư ký nhỏ trung thành tuyệt đối đi.
“Không xác định thời gian, bất cứ lúc nào cũng có thể.”
Vương Tử Bác đề nghị: “Lần này trước hết mày đừng có quay lại, để tao đi theo nhìn xem một chút đã, có kết quả gì sẽ nói cho mày biết.”
“Đừng có nói nhảm nữa, đây nhất định phải nói rõ ràng ngay trước mặt lão Trần và Lương thái hậu, bây giờ tao đi Đại học Đông Đại.”
Trần Hán Thăng đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, giống nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn Nhiếp Tiểu Vũ một cái.
“Tối nay lúc tôi tới khu dân cư Thiên Cảnh Sơn ăn cơm, sẽ nói với Ấu Sở là cậu đi công tác.”
Nhiếp Tiểu Vũ lập tức nói, cô ấy đã có kinh nghiệm rồi.
“Không phải cái này, cô đi tìm một chiếc điện thoại di động mới cho tôi.”
Trần Hán Thăng dặn dò: “Nhớ phải cắm sim vào đấy.”
Nhiếp Tiểu Vũ không biết ông chủ muốn làm gì, có điều bản thân điện tử Quả Xác chình là một nhà máy sản xuất điện thoại di động, cho nên sẽ rất nhanh chóng hoàn thành yêu cầu của hắn.
Trần Hán Thăng cầm lấy điện thoại di động mới chơi một lúc, cảm thấy âm báo cuộc gọi tương đối rõ ràng về mọi mặt, lúc này mới xuống lầu lái xe.
Suốt cả dọc đường Vương Tử Bác đều không thúc giục, chứng tỏ Tiểu Ngư Nhi và Biên Thi Thi vẫn chưa xuất phát, lúc đi qua KFC, Trần Hán Thăng còn đột nhiên dừng lại mua một ít đồ chiên rán và điểm tâm ngọt.
...
Đi tới cổng Đại học Đông Đại, Vương Tử Bác đã đến rồi, cậu ấy đứng bên cạnh quán bán khoai nướng, vừa ngửi mùi thơm ngọt ngào, vừa nhân cơ hội sưởi ấm.
“Tiểu Trần.”
Sau khi Vương Tử Bác nhìn thấy chiếc xe Porsche, chạy tới gõ gõ cửa sổ.
“Lên xe đi.”
Trần Hán Thăng gọi một tiếng.
Trong buồng xe khá là ấm áp, gió ấm từ máy điều hòa thổi ra nhẹ nhàng, chỉ là Trần Hán Thăng hoàn toàn không có ham muốn trao đổi, sau khi chia điếu thuốc cho Vương Tử Bác, hắn bèn tiếp tục nhìn chằm chằm cổng trường Đại học Đông Đại mà thất thần.
Những bông tuyết vẫn chưa dừng rơi, từng bông từng bông tung bay ở trên nắp động cơ, trong nháy mắt đã bị hòa tan thành nước, dọc theo miếng sắt rơi tí tách tí tách xuống mặt đất, bầu trời cũng vẫn tối om om như cũ, lại thêm bầu không khí u ám đặc trưng của Kiến Nghiệp, trong lòng Vương Tử Bác dường như cũng lấp lấy bởi một đống rơm rạ.
“Tử Bác.”
Trần Hán Thăng đột nhiên gọi một tiếng, rồi chỉ một cặp tình nhân học sinh trên đường Văn Lan ngoài cửa sổ.
Bọn họ đang cùng che một chiếc ô, ngọt ngào rúc vào nhau, giống như hắn và Tiểu Ngư Nhi đã từng làm vậy.
“Sao thế?”
Vương Tử Bác đến gần nhìn một chút.
“Thấy không, đây chính là kết quả của việc không cố gắng phấn đấu.”
Trần Hán Thăng khinh thường nói: “Tuyết lớn như vậy, bọn họ cũng không mua nổi hai cái ô, ông đây nhìn cũng thấy khó chịu, phi, rác rưởi!”
Khoé miệng Vương Tử Bác giật giật, Tiểu Trần đây là đang ghen tỵ một cách lộ liễu.
“Tiểu Trần! “
Vương Tử Bác nhìn thấy đồ ăn KFC bên cạnh, nói sang chuyện khác hỏi: “Mày chưa ăn cơm à?”
“Ăn rồi.”
Cánh tay của Trần Hán Thăng khoác lên trên cửa sổ, vừa nuốt mây nhả khói, vừa giải thích: “Lát nữa mày đi đưa mấy người Tiểu Ngư Nhi.”
“Ừ.”
Vương Tử Bác gật đầu một cái.
Cậu ấy cho rằng Trần Hán Thăng là đang lo lắng cho Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi, có điều khi mở túi ra nhìn một chút, Vương Tử Bác không nhịn được nói: “Điểm tâm ngọt và khoai tây chiên thì còn có thể, tất cả những túi khác đều là những món ăn đầy dầu mỡ như đùi gà gà viên, các cô ấy chắc là sẽ không ăn đâu.”
“Không ăn là được rồi.”
Trần Hán Thăng lôi chiếc điện thoại di động mới vừa nãy ra, trước tiên dùng điện thoại của mình gọi tới, đợi sau khi gọi được rồi, hắn liền trực tiếp nhét chiếc điện thoại di động mới đó vào giữa những chiếc đùi gà kia, tiện thể xé một cái lỗ nhỏ ở dưới đáy túi.
“Ý, ý gì thế, mày muốn nghe trộm sao?”
Vương Tử Bác lắp bắp nói.
“Sao lại gọi là nghe lén được, đây là để càng hiểu rõ hoàn toàn sự tức giận của Tiểu Ngư Nhi.”
Trần Hán Thăng liếc nhìn Vương Tử Bác một cái, bất mãn nói.
“Đầu óc mày cũng quá xảo quyệt rồi đấy.”
Vương Tử Bác nhấc túi đồ ăn vặt lên, cảm giác cẩn thận từng li từng tí giống như ôm một viên c4 vậy, trong miệng lẩm bẩm nói: “Lần này về Cảng Thành, mày chuẩn bị giải thích như thế nào với dì Lương và chú Trần đây, không chừng bọn họ sẽ rất khó vượt qua đấy, haizz, sao lại biến thành như vậy chứ ... “
“Tử Bác.”
Trần Hán Thăng ngắt lời nói: “Trong số các trang web lưu trong điện thoại di động của mày, có trang web 18+ nào không?”
“Có.”
Đây là “bí mật” mà trong lòng các nam sinh biết rõ, Vương Tử Bác cũng không có nói dối với bạn thân, gật đầu một cái thừa nhận.
“Vậy mày tự xem trang web 18+ đi.”
Trần Hán Thăng bình tĩnh nói: “Tao thấy nói chuyện với mày thật phiền phức.”
“... “
Vương Tử Bác nghẹn một chút, lần này cũng không dài dòng nữa.
Không lâu sau đó, chiếc xe Chevrolet màu đỏ sáng bóng chậm rãi rời khỏi cổng trường Đại học Đông Đại, Trần Hán Thăng nhìn Vương Tử Bác một cái, Vương Tử Bác mau chóng cầm theo ba túi đồ ăn KFC đi tới.
Lúc mới bắt đầu còn ầm ĩ nên không nghe rõ nói cái gì, nhưng Biên Thi Thi vẫn nhận lấy, sau khi quay trở lại xe một lần nữa Vương Tử Bác vừa mới định nói chuyện, Trần Hán Thăng liền “suỵt” một cái, ấn mở loa ngoài điện thoại của mình, lập tức truyền tới tiếng nói của Biên Thi Thi.
Mặc dù hơi mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể nghe thấy tiếng, những túi đồ ăn vặt này chắc là đang được để ở trước mặt.
“... Tiểu Ngư Nhi, cậu có muốn ăn chút gì đó không?”
Biên Thi Thi nói: “Vương Tử Bác mua một ít bánh đậu đỏ, cậu ta cũng đúng là đồ ngốc, còn mua gà rán nữa chứ, bây giờ ai còn ăn được những thứ đồ này nữa.”
Vương Tử Bác vặn vẹo cái mông mình, bản thân cậu ấy cũng không phải rất ngốc, chẳng qua chỉ là đang vác nồi thay Tiểu Trần mà thôi.
“Cậu ăn đi, tớ không muốn ăn.”
Đây là câu trả lời của Tiêu Dung Ngư.
Từ tối ngày 25 đến nay, đây là lần thứ hai nghe thấy Tiểu Ngư Nhi nói chuyện, tâm tình của Trần Hán Thăng có chút kích động.
Có điều nhớ tới việc mình đang “nghe trộm sóng gió”, lúc này mới cẩn thận hít vào thở ra một hơi, chẳng qua là vẫn còn có chút tiếc nuối, nếu như có video thì tốt rồi, như vậy mới có thể quan sát được vẻ mặt của Tiểu Ngư Nhi.
Bên trong loa ngoài không có ai nói chuyện, Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác cũng không lên tiếng, không nhanh không chậm đi theo phía sau chiếc xe Chevrolet.
“Tiểu Ngư Nhi.”
Một lát sau, Biên Thi Thi lại nói: “Hình như tớ nhìn thấy xe của Trần Hán Thăng.”
“Ừm.”
Tiêu Dung Ngư nhàn nhạt trả lời một câu, cô đã sớm chú ý tới thông qua kính chiếu hậu rồi.
“Còn có ... “
Biên Thi Thi do dự một chút: “Vừa nãy lúc xuống lầu, tớ nhìn thấy người tuyết kia lại đắp lại lần nữa rồi.”
Lần này Tiêu Dung Ngư không hề trả lời, có thể đắp lại người tuyết đã bị phá nát, cũng chỉ có thể là Trần Hán Thăng.
Hai chiếc xe rất nhanh đã đi qua trạm thu phí, sau khi lên đường cao tốc Kiến Cảng thì bắt đầu tăng tốc, bông tuyết đã biến thành các hạt tuyết, “bẹt bẹt” đập vào cửa sổ, có điều trong xe vẫn vô cùng yên tĩnh.
“Thi Thi.”
Không biết qua bao lâu, Tiêu Dung Ngư cuối cùng cũng chủ động mở miệng, giọng điệu lại không có hoạt bát như bình thường.
“Thực ra suốt hai ngày nay, tớ đã nghĩ thông suốt rất nhiều vấn đề.”
Lúc Tiểu Ngư Nhi nói chuyện, mang theo giọng mũi trầm thấp: “Tiểu ... Tiểu Trần ... “
Nghe thấy Tiêu Dung Ngư liên tục gọi “Tiểu Trần”, Vương Tử Bác nhìn bạn thân một cái, khuôn mặt Trần Hán Thăng không có cảm xúc gì, chỉ là kiềm nén tiếng hít thở càng ngày càng nặng.
“Tiểu Trần thực ra rất thông minh, tuy tớ đã cho số anh ấy và cả số của ký túc xá vào danh sách đen, nhưng nếu anh ấy muốn tìm tớ, cũng có thể đổi sang một số điện thoại mới gọi, nếu như anh ấy thật muốn giải quyết chuyện này, kiểu gì cũng có thể tìm được tớ.”
Tiểu Ngư Nhi dừng một chút: “Thậm chí với tính cách của anh ấy, còn có thể làm ra một vài chuyện, ép tớ phải xuất hiện, nhưng anh ấy đều không có ... “
“Ý cậu là gì?”
Biên Thi Thi hỏi: “Trần Hán Thăng không muốn giải quyết sao?”
“Anh ấy muốn giải quyết, nhưng không buông bỏ được Thẩm Ấu Sở.”
Tiêu Dung Ngư trầm mặc một lúc: “Trước đây lá gan của Tiểu Trần đã lớn rồi, anh ấy nói không chừng còn đang suy nghĩ, xem có cách nào tốt, có thể để tớ và Thẩm Ấu Sở chung sống hòa bình không.”
“Cậu ta đang nằm mơ à! ! !”
Biên Thi Thi đột nhiên gia tăng âm lượng, cực kỳ tức giận bác bỏ một câu.
…