Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 770 - Chương 770: Không Cẩn Thận Lại Đi Tới Khi Bạc Đầu

Chương 770: Không cẩn thận lại đi tới khi bạc đầu Chương 770: Không cẩn thận lại đi tới khi bạc đầu

“Tiểu Ngư Nhi, cậu tuyệt đối không được đồng ý.”

Biên Thi Thi lại kiên quyết không đồng ý, đây đã thời đại nào rồi, Trần Hán Thăng nghĩ mình là ai chứ?

“Tớ đương nhiên sẽ không đồng ý.”

Tiêu Dung Ngư trả lời cũng không do dự chút nào, Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác nghe thấy, hai người cũng không hề có chút bất ngờ nào.

Đây chính là Tiêu Dung Ngư, cô xinh đẹp như vậy, ưu tú như vậy, kiêu ngạo như vậy, tự tin như vậy, sao cô có thể chung sống hòa bình với Thẩm Ấu Sở chứ, lúc Trần Hán Thăng thèm khát mới dám tưởng tượng một chút.

“Như vậy thì tốt rồi.”

Biên Thi Thi nói: “Tối hôm qua tớ thấy cậu vẫn cứ luôn xem lại những tin nhắn trước đây, còn tưởng đã tha thứ cho cậu ta rồi.”

“Sẽ không tha thứ, chẳng qua là tiếc nuối thôi.”

Tiểu Ngư Nhi nhẹ nhàng nói, một lát sau giọng nói của cô đột nhiên trở nên nghẹn ngào: “Tớ chỉ tiếc nuối, không thể tiếp tục đi tiếp với Tiểu Trần, cũng cảm thấy rất có lỗi với sự mong đợi của ba mẹ.”

“Đừng khóc, đừng khóc nữa.”

Biên Thi Thi vội vàng dỗ dành: “Còn khóc nữa mắt cậu sẽ lại sưng lên nữa đấy, chúng ta đừng nói đến chuyện này, sau khi trở về giải thích rõ ràng với chú dì, thì không còn chút liên quan gì với cái tên cặn bã nam kia nữa.”

Tiếp đó chính là tiếng ồn ào lấy khăn tay lau nước mắt, Trần Hán Thăng điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút, tay trái cầm lấy tay lái, tay phải ra sức xoa ngực.

Vương Tử Bác biết trong lòng Trần Hán Thăng khó chịu, chỉ chỉ vào cái bật lửa và điếu thuốc lá, hỏi dò có muốn hút một điếu không.

Trần Hán Thăng lắc đầu một cái, suốt cả dọc đường hắn đều không dám bóp còi, cũng lo lắng âm thanh “xoàn xoạt” của cái bật lửa sẽ bị mấy người Tiểu Ngư Nhi nghe được, như vậy có thể sẽ phải bỏ qua rất nhiều tin tức quan trọng.

Trong lòng Vương Tử Bác thở dài một hơi, nếu như Trần Hán Thăng không phải là bạn thân của mình, cậu ta thật sự muốn chửi một câu “tự làm tự chịu”, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của bạn thân, Vương Tử Bác lại cảm thấy rất thông cảm.

“Thi Thi, còn một tháng nữa là đến Tết Nguyên đán rồi, sau Tết Nguyên đán tớ muốn sang Mỹ.”

Tiêu Dung Ngư điều chỉnh lại tâm tình xong, lại nói chuyện lần nữa: “Sang năm vụ kiện hôn nhân xuyên quốc gia sẽ phải lên toà rồi, đúng lúc bên đó cũng đang thiếu một người phụ trách, chúng ta không thể chuyện gì cũng đều dựa hết vào Triệu Đồng sư tỷ được, dù sao chị ấy cũng chỉ là người của nhà xuất bản tạp chí thôi.”

“Nếu cậu muốn đi, vậy tớ cũng đi.”

Biên Thi Thi giòn giã nói.

“Cậu đi làm cái gì chứ?”

Tiêu Dung Ngư sửng sốt một chút: “Tớ rời đi là vì không muốn nhìn thấy bất kỳ ngóc ngách hay con đường nào ở Kiến Nghiệp, tớ luôn cảm thấy những nơi đó có rất nhiều kỷ niệm, tớ nhìn thấy đều muốn khóc, “

“Lý do của cậu cũng thật đơn giản nha.”

Biên Thi Thi cười nói: “Bởi vì những con phố ngõ hẻm của Kiến Nghiệp, còn có quán đồ ngọt, những chỗ này đều có bước chân của tớ và cậu, tớ không muốn nhớ lại những gì đã qua với Trần Hán Thăng, tớ cũng không muốn nhớ lại những gì đã qua với cậu, cho nên mới quyết đoán chạy trốn theo cậu, chỉ là ... “

“Chỉ là có chút không nỡ rời bỏ tên ngốc Vương Tử Bác kia.”

Biên Thi Thi khịt mũi một cái, giả vờ thoải mái nói: “Có điều tục ngữ có câu, nam nhân như quần áo, chị em như tay chân, tớ quyết định không cần quần áo nữa, ai bảo cậu ta cứ dính sát bên cạnh bộ quần áo thối như Trần Hán Thăng kia làm gì.”

“Tớ ... “

Vương Tử Bác hoàn toàn không phản ứng kịp, rõ ràng là mâu thuẫn của Tiểu Trần và Tiểu Ngư Nhi mà, sao lại vô duyên vô cớ liên luỵ đến cả mình và Biên Thi Thi thế này.

Nhưng cậu ấy có thể ngăn cản được sao?

Tiểu Ngư Nhi thương tâm như vậy, Biên Thi Thi vốn dĩ nên ở bên cạnh bạn tốt mà.

Giống như lúc Trần Hán Thăng uất ức buồn khổ, thì mình cũng ở bên cạnh hắn như vậy đó.

“Haizz!”

Bây giờ Vương Tử Bác không chỉ thông cảm với Trần Hán Thăng, mà cũng bắt đầu đau lòng cho chính bản thân mình rồi.

...

Lượng pin dự phòng của điện thoại di động Quả Xác vô cùng bình thường, chưa tới hai tiếng đã tự động tắt máy rồi, có điều Trần Hán Thăng cũng thu được một tin tức quan trọng.

Những từ khoá quan trọng của tin tức là “sang năm, vụ kiện hôn nhân xuyên quốc gia, nước Mỹ, Triệu Đồng”, về cơ bản đều tập trung vào việc sau khi Tiêu Dung Ngư rời khỏi Kiến Nghiệp, sẽ đi tới đâu và phải làm chuyện gì, đồng thời việc Biên Thi Thi cũng ở bên cạnh, tương đương với việc mang theo một gián điệp.

“Chỉ cần có thể xác định vị trí của Tiểu Ngư Nhi, tao sẽ không phải hoảng sợ nữa rồi.”

Trong lòng Trần Hán Thăng suy nghĩ, trước mắt chuyện phải làm, chính là làm sao để bình yên vượt qua cửa ải hiện tại này.

Bọn họ xuất phát từ Kiến Nghiệp lúc hơn 3 giờ chiều, nhưng bởi vì nguyên nhân thời tiết, nên tới hơn 8 giờ tối mới quay trở lại khu dân cư Thương Ngô.

Mấy ngày nay toàn tỉnh đã chứng kiến một đợt nhiệt độ hạ thấp và lượng tuyết rơi lớn trên diện rộng, bông tuyết ở Cảng Thành còn lớn hơn so với ở Kiến Nghiệp, mấy cái đèn lồng màu đỏ được treo trên cổng chính của khu dân cư Thương Ngô còn có chữ “Chúc mừng năm mới, hoan hỉ đón xuân”, nhìn từ xa liền có một cảm giác năm mới nồng đậm và ấm áp.

“Tiểu Trần, Tiểu Ngư Nhi về đến nhà rồi.”

Vương Tử Bác chỉ vào chiếc xe Chevrolet phía trước nói.

“Ừm.”

Trần Hán Thăng cũng chú ý tới, hắn dừng lại ở một khoảng cách không xa không gần cách khoảng hơn ba mươi mét.

Trong khu dân cư vô cùng yên tĩnh, đám người đô thị nhỏ gặp phải loại thời tiết này, cơ bản đều trốn ở nhà xem ti vi.

Sau khi Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi xuống xe, hai bóng dáng cao gầy mờ mờ ảo ảo dưới ánh đèn đường, Tiểu Ngư Nhi ngước đầu nhìn bầu trời một lúc, đột nhiên giẫm “bộp bộp bộp” lên đống tuyết đi về phía chiếc xe Porsche.

Sau lưng còn truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của Biên Thi Thi: “Tiểu Ngư Nhi, cậu làm cái gì vậy ... “

“Tiểu Trần!”

Giọng nói của Vương Tử Bác có hơi run rẩy, đây là Tiêu Dung Ngư chuẩn bị tức giận mắng Trần Hán Thăng một trận, hoặc là hung hăng tát một bạt tai.

Trần Hán Thăng cũng không hiểu được suy nghĩ của Tiểu Ngư Nhi, có điều trước khi Tiêu Dung Ngư tới đây, hắn vẫn xuống xe trước.

Đã từng một đôi tình nhân yêu nhau như vậy, hoặc là nói hiện giờ vẫn còn yêu nhau, hai người đã không còn là tình nhân, lại mặt đối mặt quan sát lẫn nhau.

Trần Hán Thăng nhìn đôi mắt sưng đỏ và gương mặt trái xoan hao gầy của Tiểu Ngư Nhi, ánh mắt đều là vẻ áy náy.

Tiêu Dung Ngư rất bình tĩnh, cô vừa không có đánh Trần Hán Thăng, cũng không có mắng Trần Hán Thăng, chỉ đưa ra một yêu cầu: “Tiểu Trần, anh có thể đi dạo với em một chút không?”

Trần Hán Thăng có chút bất ngờ, có điều hắn lập tức gật đầu một cái: “Để anh cầm ô.”

“Không che ô.”

Tiêu Dung Ngư duỗi cánh tay ra, vẫn kéo Trần Hán Thăng lại giống như trước đây: “Không che ô đi dạo một chút.”

“Được.”

Tuy rằng Trần Hán Thăng không thể hiểu được, nhưng vẫn đồng ý.

Hai người cứ như vậy mà đi dạo vòng quanh khu dân cư, Tiêu Dung Ngư rất chăm chú đi dạo, mặc cho bông tuyết rơi lên đỉnh đầu, tâm tư của Trần Hán Thăng thì tương đối phức tạp, hắn đang phân tích ý nghĩa hành động này của Tiểu Ngư Nhi.

“Khụ! “

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút liền quyết định xin lỗi trước, vội ho một tiếng: “Tiểu Ngư Nhi, xin lỗi ... “

“Tiểu Trần, hiện giờ em chỉ muốn tản bộ thôi.”

Tiêu Dung Ngư lắc đầu một cái nói.

“Ừ! “

Chưa đi được mấy bước, Trần Hán Thăng lại chuẩn bị giúp Tiểu Ngư Nhi phủi bông tuyết trên đầu đi: “Cẩn thận bị cảm lạnh đấy ... “

“Không cần anh quan tâm!”

Tiêu Dung Ngư có hơi tức giận, việc cô ấy khóc nức nở sắp đến rồi.

Trần Hán Thăng không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng thu tay về, Tiểu Ngư Nhi cũng hít sâu mấy cái nhịn nước mắt xuống, bình tĩnh nói: “Em chỉ muốn đi dạo thôi.”

“Được!”

Trần Hán Thăng rũ mắt xuống nói.

Lần này hai người đều không tiếp tục nói nữa, yên tĩnh đi dạo xung quanh khu dân cư Thương Ngô một vòng, hai vòng, ba vòng ... Giống như dáng vẻ hai người thân mật đi dạo khi vẫn chưa chia tay vậy.

Vương Tử Bác và Biên Thi Thi đứng ngay ở ven đường ngơ ngác nhìn, một lúc sau Vương Tử Bác chậm chạp nói: “Tiểu Ngư Nhi, cậu ấy chuẩn bị hoà giải rồi sao?”

“Mơ à!”

Biên Thi Thi tức giận nói: “Trừ phi Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở hoàn toàn chia tay, nếu không Tiểu Ngư Nhi tuyệt đối sẽ không thể tiếp nhận mối tình tay ba này, Vương Tử Bác nếu như cậu dám học theo Trần Hán Thăng, cậu vào bệnh viện, tớ vào tòa án, chắc chắn là vậy!”

“Tớ không dám đâu.”

Vương Tử Bác vặn vẹo cái mông mình, thực ra cậu ấy rất muốn hỏi bạn gái một câu, sang năm chuẩn bị đi Mỹ bao lâu, nhưng mà tình hình hiện tại không thích hợp cho lắm.

Cuối cùng, sau khi Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư yên lặng đi hết năm vòng, đỉnh đầu hai người đã chất đầy những bông tuyết màu trắng, Tiểu Ngư Nhi đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn Trần Hán Thăng, trong ánh mắt rất nhiều rất nhiều những kỷ niệm và sự bất đắc dĩ.

“Tiểu Trần.”

Tiêu Dung Ngư nước mắt giàn giụa trên mi mắt, nhưng cô vẫn cố gắng nở ra một nụ cười ngọt ngào nhất: “Anh nói xem chúng ta cứ như vậy, có phải sẽ không cẩn thận đi tới khi bạc đầu không, em đã không còn tiếc nuối nữa, hẹn gặp lại nha ... “

Bình Luận (0)
Comment