Tiểu Ngư Nhi là một cô gái mơ mộng, cô thích một mối tình ngọt ngào, mong chờ một kết cục hoàn mỹ, đáng tiếc Trần Hán Thăng đã hai lần làm cho cô thất vọng rồi.
Trong lần “Tu La tràng” đầu tiên, bởi vì Trần Hán Thăng từ đầu đến cuối vẫn chưa từng tỏ tình với cô, sau khi chia tay Tiểu Ngư Nhi bèn tạo một tài khoản QQ, giả vờ là “Trần Anh Tuấn” tỏ tình với mình, để đoạn tình cảm này không còn điều gì tiếc nuối nữa;
Trong lần “Tu La tràng” thứ hai, bởi vì hai người đã đi đến mức nói đến chuyện cưới xin, sau khi chia tay Tiểu Ngư Nhi bèn kéo Trần Hán Thăng đi tản bộ trong tuyết, đợi tới khi tóc phủ đầy bông tuyết, giả vờ như là không cẩn thận đi tới bạc đầu, khiến cho đời người không còn điều gì tiếc nuối nữa.
Nghĩ đến một cô gái như Tiêu Dung Ngư, cũng sẽ phải ngu ngốc tự lừa dối bản thân, không chỉ Trần Hán Thăng quặn đau trong lòng, Vương Tử Bác và Biên Thi Thi cũng thấy vô cùng khó chịu.
“Trần Hán Thăng, Tiểu Ngư Nhi yêu cậu hơn so với những gì cậu tưởng tượng đấy, sớm muộn gì cậu cũng sẽ hối hận thôi!”
Biên Thi Thi lau nước mắt một cái rồi nói: “Còn nữa, trừ khi cậu có thể triệt để cắt đứt với Thẩm Ấu Sở, nếu không cũng đừng hòng đến tìm Tiểu Ngư Nhi, bởi vì cậu như vậy sẽ tiếp tục làm tổn thương cậu ấy đấy.”
“Cậu nói rất có lý.”
Trần Hán Thăng cúi đầu, áy náy nói: “Thế nhưng tớ không thể đồng ý được.”
“Cậu ... “
Biên Thi Thi giậm chân một cái, hung hăng trừng mắt nhìn Vương Tử Bác một cái, sau đó đi lên lầu tìm Tiểu Ngư Nhi.
Vương Tử Bác vặn vẹo cái mông, thực ra thì trong toàn bộ sự việc cậu ấy là người vô tội nhất, nhưng cứ mỗi khi quan trọng không hiểu sao lại phải gánh nồi.
“Tiểu Trần, mày đang khóc sao?”
Vương Tử Bác nhìn Trần Hán Thăng, đột nhiên phát hiện khóe mắt cái tên không tim không phổi, không kiêng kỵ bạn thân này, cũng có một chút nước mắt.
“Đàn ông không dễ rơi nước mắt, chẳng qua là chưa chạm đến chỗ thương tâm thôi.”
Trần Hán Thăng thở phào một hơi: “Tao thật sự hận, bản thân lại biến thành một tên ngốc thích khóc nhè như vậy.”
“... “
Vương Tử Bác gãi đầu một cái, cũng đã đến lúc như này rồi, mà sao Tiểu Trần còn tỏ vẻ như vậy.
“Đi thôi.”
Trần Hán Thăng nhìn thấy chiếc đèn treo trong phòng khách của Tiểu Ngư Nhi đột nhiên sáng lên, đã biết cô đã về đến nhà rồi, ngoắc ngoắc tay gọi Vương Tử Bác rời đi.
...
Trần Hán Thăng vừa mới trở về Cảng Thành không lâu, hiện giờ đột nhiên lại quay về lần nữa, các vị phụ huynh cũng đoán chắc là có chuyện gì đó, nhưng biểu hiện của bọn họ lại không giống nhau.
Sau khi Lục Ngọc Trân nhìn thấy Vương Tử Bác, còn cho rằng đã có chuyện gì đó xảy ra với đứa con trai biết điều này, nghiêm khắc hết hỏi đông hỏi tây, Vương Tử Bác không thực sự muốn giải thích, Lục Ngọc Trân cảm thấy Vương Tử Bác đang giấu giếm cái gì đó, giọng điệu càng quyết liệt hơn.
Cuối cùng, hai mẹ con ầm ĩ một trận, ai cũng không chịu nghe ai.
Cha của Tử Bác căn bản vẫn chưa thức dậy, ban ngày công việc của ông ấy vừa mệt vừa cực khổ, ngủ say tới mức không nghe thấy động tĩnh gì bên trong nhà chính cả.
Sau khi Trần Hán Thăng về nhà, Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên cũng khá là kinh ngạc, lão Trần yên lặng quan sát vẻ mặt con trai, Lương Mỹ Quyên cũng đang dò hỏi nguyên nhân.
“Có cái gì tốt mà hỏi chứ, hai người là tò mò bé con kêu be be à?”
Trần Hán Thăng ương ngạnh suy nghĩ nói: “Đây là nhà con, con muốn về thì về thôi.”
“Vậy con cũng là con trai của mẹ đấy, làm mẹ chẳng lẽ không tư cách hỏi sao?”
Lương Mỹ Quyên đưa tay phủi mấy bông tuyết trên người Trần Hán Thăng một cái: “Sao quần áo lại ướt hết thế này, con mới từ Kiến Nghiệp chạy về Cảng Thành à?”
“Con biến thành Ultraman Ace bay về đấy.”
Trần Hán Thăng vỗ vỗ cái bụng: “Mẹ, con đói rồi, mẹ mau làm cho con một ít mì sợi đi.”
Lương thái hậu vẫn còn dông dài mấy câu, lão Trần nháy mắt, ra hiệu vợ mình cứ đi làm cơm trước đã, để ông ở lại đây hỏi thăm.
Khi gặp phải chuyện gì đó, Lương Mỹ Quyên vẫn luôn rất tin tưởng chồng mình, bà đi vào trong phòng bếp mở ra bếp gas lên, Trần Triệu Quân tìm một chiếc khăn lông khô trước, sau đó xách máy sưởi ra: “Lau tóc đi, cẩn thận đừng để bị cảm.”
Trần Hán Thăng nhận lấy khăn lông, vừa lau qua loa, vừa mở tivi lên xem, cơ thể dưới sự sưởi ấm của máy sưởi, dần dần ấm lên.
“Hút thuốc không?”
Lão Trần ngồi xuống bên cạnh, còn đưa cho con trai một điếu.
Trong căn phòng khách bình thường này, tivi đang phát sóng chương trình ầm ĩ, cha đang ở bên cạnh, mẹ đang nấu món mì xương sườn thơm nức mũi trong phòng bếp, Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên, tuyết mùa đông vẫn đang rơi đầy trên đường, nhưng lại không rơi vào trong nhà được, người nhìn ra ngoài qua một ô cửa sổ, đột nhiên cảm thấy thật hạnh phúc.
“Vẫn là ở nhà thoải mái nhất.”
Tâm trí của Trần Hán Thăng theo bản năng được thả lỏng ra.
Vị chủ nhiệm phòng lão Trần này vẫn rất lợi hại, ôn hòa mà cơ trí, làm việc cũng rất kiên nhẫn, tuy Trần Hán Thăng chỉ sợ Lương thái hậu, nhưng Trần Triệu Quân biết cách làm thế nào để hiểu rõ được đứa con trai bướng bỉnh khó thuần này của mình.
“Chuyện làm ăn gần đây thế nào rồi?”
Đôi mắt lão Trần nhìn chằm chằm vào chương trình trên tivi, dường như chỉ đang vô thức hỏi.
“Vẫn ổn ạ.”
Trần Hán Thăng trả lời như có như không.
“Ừ.”
Trần Triệu Quân gật đầu một cái, lại nhảy sang một đề tài tiếp theo: “Lần này con trở về, Tiểu Ngư Nhi có biết không?”
“Cô ấy cũng quay về rồi.”
Vẻ mặt Trần Hán Thăng có hơi mất kiên nhẫn.
Sau khi lão Trần phát hiện ra, thì lập tức không ép hỏi nữa, ngược lại lại trò chuyện về một vài đề tài không quá quan trọng, đợi đến khi Lương Mỹ Quyên bưng bát mì xương sườn nóng hổi lên, lúc Trần Hán Thăng mở to miệng ăn, Trần Triệu Quân mới hỏi lần nữa: “Lần này trở về dự định ở lại bao lâu, có muốn thương lượng chuyện tiền kết hôn sang năm một chút không?”
“Con bận lắm.”
Khoé miệng Trần Hán Thăng giật giật, cuối cùng vẫn là từ chối, sau khi hắn nhanh chóng ăn xong, bỏ bát đũa lại rồi đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.
“Tên chó này xảy ra chuyện gì vậy?”
Lương Mỹ Quyên bên cạnh vội vàng hỏi.
“Hán Thăng và Tiểu Ngư Nhi bên kia, rất có thể là đã xảy ra vấn đề rồi.”
Trần Triệu Quân chậm rãi nói, trong đôi mắt bình tĩnh tràn đầy vẻ lo lắng.
“Cái gì?”
Lương Mỹ Quyên bị doạ giật mình: “Nhà cũng mua rồi, thân thích cũng gặp rồi, tôi cũng chấp nhận số mệnh rồi, còn có thể xảy ra vấn đề gì được chứ?”
“Cái gì mà chấp nhận số mệnh chứ.”
Lão Trần nhíu mày một cái: “Lời này mà truyền ra ngoài, lỡ như để lão Tiêu và Lữ Ngọc Thanh nghe được, trong lòng bọn họ sẽ nghĩ như thế nào đây?”
“Tôi biết, ý của tôi là đã buông bỏ khúc mắc với Ấu Sở rồi, giữa hai đứa nhỏ Tiểu Ngư Nhi và Hán Thăng này đừng xuất hiện khúc mắc gì nha.”
Lương Mỹ Quyên đứng ngồi không yên nói: “Lát nữa chúng ta đi hỏi lại một chút đi.”
“Đừng hỏi, tối nay rõ ràng là nó không muốn nói chuyện nhiều.”
Trần Triệu Quân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tiểu Ngư Nhi cũng đã trở về nhà rồi, không bằng chúng ta làm như vậy đi, ngày mai trước khi đi làm đi vòng qua khu dân cư Thương Ngô một lát, một là để tìm hiểu tình hình, hai là nếu thật sự có vấn đề gì, chúng ta nói một chút, cũng có thể giải quyết ngay trước mặt luôn; ba thì là, nếu như vấn đề thật quá nghiêm trọng, hai người chúng ta coi như là cùng tới cửa xin lỗi, dù sao cũng còn tốt hơn là để lão Tiêu tự mình tìm đến.”
“Nghiêm trọng như vậy sao, lão Trần?”
Lương Mỹ Quyên nhìn ông chồng nhà mình.
Trần Triệu Quân không nói lời nào, ông cũng hi vọng là bản thân biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ.
...
So với Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác, động tĩnh trong nhà Tiểu Ngư Nhi là lớn nhất, Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh nhìn thấy con gái trở về, tâm trạng không có vui vẻ cho lắm, ngoại trừ sự kinh ngạc thì chính là sự lo lắng.
Điều này cũng là chuyện bình thường thôi, vậy mới nói khi con cái đi học ở một nơi khác, điều cha mẹ sợ nhất chính là nửa đêm, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại của phụ đạo viên trường học hoặc là đứa bạn cùng phòng của con.
Tình huống của Tiểu Ngư Nhi bây giờ cũng gần như vậy, lần này cô trở về khá là bất ngờ, hơn nữa khoảng cách với lần trước cũng chưa được mấy ngày, đặc biệt là sau khi nhìn thấy rõ Tiểu Ngư Nhi khóc sưng cả mắt, trái tim hai người đều như bị bóp chặt.
“Con gái, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lữ Ngọc Thanh kéo Tiểu Ngư Nhi vào trong ngực, đau lòng vuốt ve khuôn mặt tiều tuỵ của con gái.
Đối mặt với sự yêu thương của cha mẹ mình, Tiểu Ngư Nhi vừa mới lau khô nước mắt ở cửa lại không kiềm chế được, mà nhào vào trong lòng Lữ Ngọc Thanh thấp giọng khóc thút thít.
Điều này khiến “nô lệ của con gái” là lão Tiêu rất lo lắng, Tiêu Dung Ngư không thể trả lời được, ông liền hỏi Biên Thi Thi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Hán Thăng đâu? Giữa bọn chúng có phải đã cãi nhau không ... “
“Dạ ... “
Biên Thi Thi cắn môi một cái, cô cũng ở trong một tình thế tương đối khó khăn.
Bạn học Thi Thi vẫn biết nặng nhẹ, cô không có tùy tiện “ra mặt” giúp bạn thân, hô to hét lớn cáo trạng, loại chuyện này nên để Tiểu Ngư Nhi tự mình nói rõ với cha mẹ.
Dù sao, đây cũng là cuộc tranh chấp giữa hai gia đình, chỉ cần hơi lơ là một chút, rất có thể sẽ gây ra vấn đề lớn.
…