“Ba, ba đừng nên hỏi nữa.”
Tiêu Dung Ngư cắt đứt suy nghĩ muốn truy cứu đến cùng của lão Tiêu, cô cũng không giải thích nguyên nhân cụ thể, chỉ nói với Lữ Ngọc Thanh rằng: “Con mệt mỏi quá, muốn đi tắm rửa nghỉ ngơi.”
“Được, mẹ đi lấy áo ngủ cho con.”
Lữ Ngọc Thanh vội vàng gật đầu một cái: “Buổi tối đã ăn cơm chưa, mẹ làm đồ ăn cho hai đứa ... “
Tiểu Ngư Nhi vốn dĩ không muốn ăn, nhưng nghĩ đến bạn thân chắc là đói bụng rồi, miễn cưỡng ăn hai cái sủi cảo rồi mới đi tắm rửa.
“Lão Tiêu, ông cảm thấy đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong phòng ngủ, hai vợ chồng Lữ Ngọc Thanh và Tiêu Hoành Vĩ đóng cửa thương lượng.
“Tám chín phần là cãi nhau với Trần Hán Thăng rồi.”
Lão Tiêu trực tiếp nói: “Tiểu Ngư Nhi không phải một cô gái thích khóc, hồi cấp ba con bé giận dỗi với chúng ta cũng không khóc, sau khi lên đại học, hình như chỉ từng rơi nước mắt vì Trần Hán Thăng!”
“Cái tên chó chết này!”
Nói tới đây, Tiêu Hoành Vĩ không nhịn được mắng một câu: “Lúc nào cũng khiến cho con gái nhà chúng ta khổ sở.”
Lữ Ngọc Thanh cũng đoán là như vậy, có điều bà nhìn thấy lão Tiêu vẫn luôn sờ vào vị trí bên hông, kỳ quái hỏi: “Ông muốn làm gì?”
“Không có.”
Lão Tiêu khoát khoát tay: “Trước đây tôi đã cảnh cáo Trần Hán Thăng, nếu như còn dám làm chuyện có lỗi với Tiểu Ngư Nhi nữa, thì đừng có trách tôi không khách khí!”
“Cái gì gọi là ‘nữa’ ?”
Lữ Ngọc Thanh ngẩn người: “Trước đây Trần Hán Thăng đã từng làm chuyện có lỗi với Tiểu Ngư Nhi sao?”
“... Tôi cũng không rõ lắm, có điều thằng nhóc này rất thích chơi bời, nói không chừng còn cấu kết làm bậy với những cô gái khác ở bên ngoài.”
Lão Tiêu vẫn không có nói thật.
Trần Hán Thăng đã có thân phận “con rể tương lai” rồi, hai nhà cũng chỉ thiếu chút nữa là thành thông gia, cho nên lão Tiêu xử lý mối quan hệ này cũng rất thận trọng.
“Không có chứng cứ thì không nên suy đoán lung tung.”
Từ sau khi Trần Hán Thăng gặp thân thích xong, Lữ Ngọc Thanh đúng là vô cùng hài lòng với người con rể này: “Trước đây con gái của La Hải Bình, da trắng, mắt to, lớn lên cũng rất xinh đẹp, con bé hình như cũng thích Hán Thăng đấy, có điều tôi thấy Trần Hán Thăng rất đứng đắn quy củ, ngay cả một sợi tóc cũng không muốn chạm vào cô gái nhà người ta.”
Lúc hai người đang thảo luận, nghe thấy cửa phòng vệ sinh bị mở ra, Lữ Ngọc Thanh đứng lên nói: “Tối nay tôi sẽ ngủ cùng con gái, nhân tiện dò hỏi nguyên nhân một chút, thực ra thì người yêu cãi nhau là chuyện rất bình thường mà, giải quyết ổn thoả là được rồi.”
...
Ở trong mắt Lữ Ngọc Thanh, con gái có lớn hơn nữa cũng chỉ là một đửa trẻ, trước đây mỗi khi tâm trạng Tiểu Ngư Nhi không tốt, cô cũng sẽ đòi ngủ với mẹ.
Sau khi tắt đèn, hai mẹ con thủ thỉ nói chuyện, hoặc là về yêu đương, hoặc là về sự nghiệp, đến sáng ngày hôm sau, tình cảm sẽ càng thêm hòa thuận.
Có điều đêm nay Tiểu Ngư Nhi không có ý định này, chỉ không nói một lời quay người đi, Lữ Ngọc Thanh cho rằng Tiêu Dung Ngư còn đang tức giận với Trần Hán Thăng, nên nói ra chuyện ngày xưa lúc yêu đương của bà và lão Tiêu thời còn trẻ, định mượn chuyện đó để khuyên bảo con gái.
Có điều vừa mới nói, Lữ Ngọc Thanh đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, bởi vì vai Tiểu Ngư Nhi vẫn luôn hơi run nhẹ.
Trong lòng Lữ Ngọc Thanh hoảng hốt, vội vã đưa tay sang thăm dò, trên gối và khuôn mặt của con gái toàn là nước mắt.
“Tiểu Ngư Nhi, tại sao con lại khóc vậy?”
Lữ Ngọc Thanh giúp con gái lau nước mắt, đồng thời trong lòng cũng rất khó chịu: “Trần Hán Thăng cũng thật là quá đáng, bắt nạt con gái nhà ta đến mức này, thật sự cho rằng nhà mẹ đẻ không có ai sao?”
Mãi đến tận bây giờ, Lữ Ngọc Thanh vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình, còn lấy “nhà mẹ đẻ” và “nhà chồng” để hình dung mối quan hệ của hai nhà.
Tiêu Dung Ngư không nói lời nào, chỉ quay lại ôm Lữ Ngọc Thanh, không bao lâu sau đã thấm ướt vạt áo ngủ của mẹ.
Đôi mắt của Lữ Ngọc Thanh nhìn chằm chằm trần nhà, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng con gái để an ủi, nghĩ sáng mai nhất định phải hỏi cho rõ ràng một chút.
Một lát sau, Lữ Ngọc Thanh nhận ra Tiểu Ngư Nhi trong ngực hơi động đậy một chút, hình như đang ngửa đầu nhìn xem mình đã nghỉ ngơi chưa, bà nhắm mắt lại giả vờ như đang ngủ, sau khi Tiểu Ngư Nhi nhìn xong, hít mũi lặng lẽ cầm điện thoại di động lên.
Lúc Lữ Ngọc Thanh mở mắt ra lần nữa, bà phát hiện Tiểu Ngư Nhi đang lật xem từng tấm hình.
Những tấm hình này chắc là mới chụp gần đây, dưới bầu trời tuyết, trên mặt đất còn có hai người tuyết một lớn một nhỏ, Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đang tạo đủ kiểu pose dáng thân mật.
Tiểu Ngư Nhi cười tươi như hoa, trên mặt lộ ra một nụ cười thỏa mãn tràn đầy vui vẻ.
Bức ảnh hạnh phúc như vậy, thậm chí còn lây sang cả Tiêu Dung Ngư bây giờ, cô xem lại những kỷ niệm, dưới ánh sáng ảm đạm của màn hình điện thoại di động, khoé miệng cũng không kiềm chế được mà nâng lên.
Lữ Ngọc Thanh thở phào một hơi, cho rằng cùng lắm là tới ngày mai sẽ có thể hòa hảo lại, nhưng chỉ một giây sau, Tiêu Dung Ngư đột nhiên ấn vào nút “xóa”, tấm hình cũng lập tức nhảy ra hai lựa chọn “Xoá hay không xóa (y)or(n)”.
“y” chính là yes, “n” chính là no, Tiêu Dung Ngư đã do dự ở “yes” rất lâu, tiếp đó lại chuyển sang “no”, sau đó lại chuyển sang “yes” ·····
Cứ di chuyển đổi qua đổi lại như vậy, cô thực sự không có cách nào quyết định được, dứt khoát “tạch” một tiếng tắt điện thoại di động, ôm mẹ thật chặt lần nữa.
Cũng may, điện thoại di động không có trí tuệ và hành động độc lập, những tấm hình đó vẫn được giữ lại.
...
Sáng ngày thứ hai, Lữ Ngọc Thanh kể lại chuyện tối hôm qua cho chồng biết, động tác đang đánh răng của lão Tiêu lập tức trở nên rất lớn, dường như đang tức giận.
“Ông đừng có kích động.”
Lữ Ngọc Thanh nói: “Chúng ta gọi sang nhà Hán Thăng nói chuyện một chút xem, xem xem rốt cuộc là vấn đề gì?”
“Tôi biết rồi.”
Tiêu Hoành Vĩ trầm giọng đáp.
“Đinh đoong, đinh đoong.”
Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên, Lữ Ngọc Thanh đi ra mở cửa, không ngờ lại là Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên.
Trên tay bọn họ còn mang theo bữa sáng, phía ngoài giày còn dính bông tuyết, xem ra là trực tiếp đi bộ tới đây.
“Lão Trần, Mỹ Quyên, sao hai người lại tới đây?”
Lữ Ngọc Thanh khách khí nói.
Mặc dù bởi vì sự thương tâm khổ sở của Tiểu Ngư Nhi, Lữ Ngọc Thanh khá là có thành kiến với Trần Hán Thăng, nhưng đối với hai vợ chồng lão Trần, Lữ Ngọc Thanh vẫn xem là thông gia như trước.
Trước khi biết nguyên nhân cụ thể, Lữ Ngọc Thanh sẽ không giận cá chém thớt lên Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên, sau khi Tiêu Hoành Vĩ nghe thấy động tĩnh, ông cũng đi ra và chào hỏi như thường lệ.
“Hán Thăng nói, Tiểu Ngư Nhi trở về rồi.”
Lương Mỹ Quyên cười nói: “Con bé thích ăn bánh bao chiên và tào phớ ở cổng trường Nhất Trung Cảng Thành, nên chúng tôi có mua một ít.”
“A?”
Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh cũng cảm thấy quá khách khí rồi, bọn họ đại khái cũng có thể hiểu rõ tâm ý của hai người lão Trần, đây là lấy danh nghĩa mua bữa sáng tới, mục đích chính là tới hóa giải mâu thuẫn đây mà.
“Lão Trần ... Cái anh này, haizz!”
Tiêu Hoành Vĩ thở dài một hơi, dù sao thì cũng là chủ nhiệm Trần, Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên đã làm đến bước này rồi, ngược lại lão Tiêu lại cảm thấy áy náy: “Mâu thuẫn giữa mấy đứa nhỏ, thì cứ để cho chúng nó tự xử lý, anh mà cứ cố gắng làm như vậy, cũng khiến cho tôi thấy ngại lắm.”
Trần Triệu Quân cười một tiếng: “Chúng tôi không có ý gì khác, chỉ là yêu quý Tiểu Ngư Nhi thôi mà.”
Lữ Ngọc Thanh cũng đặc biệt đi đánh thức Tiểu Ngư Nhi: “Con gái, chú Trần và dì Lương của con tới đây, bọn họ bất chấp tuyết lớn mà tới cổng trường Nhất Trung mua bữa sáng cho con, con mau dậy ăn đi, có chuyện gì thì cũng nhân tiện nói với dì Lương một chút, để cho dì ấy khuyên bảo một chút.”
Ý là nói, nếu có uất ức gì thì nhân cơ hội này nói cho cha mẹ Trần Hán Thăng, sau khi vượt qua lần này, hai nhà vẫn vui vẻ chuẩn bị cho đám cưới.
Bốn vị trung niên nói chuyện công việc đều rất có nề nếp, cực kỳ chú trọng tính chất và quy củ, nếu như chỉ là một vấn đề bình thường, thực ra thì đến bước này đã được giải quyết rồi.
Có điều, vấn đề giữa Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư căn bản không phải là một vấn đề bình thường.
Sau khi Tiêu Dung Ngư bước ra khỏi phòng ngủ, Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên nhìn thấy hai mắt đầy tia máu của Tiểu Ngư Nhi, Lương Mỹ Quyên lập tức đau lòng tiến lên, vừa đau lòng an ủi, vừa mắng con trai nhà mình.
Trần Triệu Quân thầm nghĩ đúng là làm đúng rồi, nếu không với trạng thái này của Tiểu Ngư Nhi, lão Tiêu và Lữ Ngọc Thanh không chừng sẽ rất khó chịu với Trần Hán Thăng.
“Con gái à.”
Lương Mỹ Quyên hỏi: “Rốt cuộc tình hình là thế nào vậy, cháu nói cho dì, quay về dì nhất định sẽ hung hăng dạy dỗ Trần Hán Thăng.”
Tiêu Dung Ngư nhìn Lương thái hậu, người phụ nữ trung niên này suýt chút nữa đã trở thành “mẹ chồng” cô, đột nhiên nhẹ nhàng nói: “Dì Lương, cảm ơn dì, nhưng cháu và Trần Hán Thăng đã chia tay rồi.”
“Cái gì?”
Lương Mỹ Quyên ngơ ngác chớp mắt mấy cái, ba vị phụ huynh khác cũng đều là ngẩn ra.
“Tiểu Ngư Nhi.”
Lữ Ngọc Thanh vội vàng nói: “Làm gì có chuyện vừa cãi nhau thì đã chia tay chứ, có gì bứt rứt thì cứ nói cho dì Lương, để dì ấy quay về mắng Hán Thăng một trận.”
Ở trong mắt bốn vị phụ huynh, với quan hệ hiện giờ của hai nhà, “chia tay” chỉ có thể là một câu nói lúc giận rỗi, sau khi ầm ĩ xong thì thôi.
“Không phải vậy, dì Lương.”
Giọng nói của Tiêu Dung Ngư lại trở nên nghẹn ngào, nhưng giọng điệu lại kiên quyết như chém đinh chặt sắt: “Cháu và Trần Hán Thăng thật sự đã chia tay rồi, cháu sẽ không gả cho anh ấy nữa!”
“Bịch!”
Tào phớ trong tay Tiêu Hoành Vĩ rơi vãi xuống sàn gỗ xa hoa, lẩm bẩm hỏi: “Tại sao vậy?”
Mọi người đều nhận ra được mức độ nghiêm trọng của sự việc, trong phòng khách là một vẻ yên tĩnh, Biên Thi Thi cũng mở cửa phòng ngủ ra.
“Bởi vì.”
Tiêu Dung Ngư im lặng một lúc lâu, dùng hết sức lực của mình nói ra một lời nói dối lớn: “Bởi vì, cháu không yêu Tiểu Trần.”
“Trần Hán Thăng, cậu mở mắt ra mà xem một chút đi.”
Biên Thi Thi yên lặng nói, đến cuối cùng thì, Tiểu Ngư Nhi vẫn vì cậu mà chịu đựng tất cả!
…