Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 773 - Chương 773: Giữ Lại Bi Thương Cho Mình

Chương 773: Giữ lại bi thương cho mình Chương 773: Giữ lại bi thương cho mình

Câu trả lời này, thực tế là quyết định kỹ lưỡng của Tiêu Dung Ngư sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ, nếu như nói thật, trực tiếp tố cáo Trần Hán Thăng một chân đạp hai thuyền, kết quả sẽ như thế nào đây?

Đầu tiên, mối quan hệ của sẽ tan vỡ ngay tại chỗ;

Thứ hai, Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh sẽ càng nghĩ càng tức giận, thậm chí sẽ còn coi cả nhà lão Trần như kẻ thù;

Thứ ba, không ngoại trừ khả năng lão Tiêu sẽ “bất chấp một đối một”.

Có điều, sau khi Tiểu Ngư Nhi bày tỏ thái độ “không yêu Trần Hán Thăng nữa”, tương đương với việc chuyển phần lớn áp lực lên trên người mình, Trần Hán Thăng cũng từ một “người gây hại” biến thành “người bị hại” .

Mối quan hệ giữa hai nhà cũng sẽ không trở nên quá gay go, cho dù không thể làm thông gia, cũng vẫn có thể miễn cưỡng làm một người bạn bình thường, xét từ đại cục, giải thích như vậy vừa giữ được mặt mũi cho Trần Hán Thăng, cũng không khiến cho cha mẹ hai bên trở thành kẻ thù.

Thế nhưng đối với cá nhân cô mà nói, lời nói dối này thực sự quá tàn nhẫn, vốn dĩ, cô cũng đã lên xong kế hoạch cho tương lai của mình với Trần Hán Thăng.

“Xin lỗi, dì Lương, xin lỗi, chú Trần, xin lỗi, cha và mẹ ... “

Tiêu Dung Ngư cố nén nước mắt, giống như đang xin lỗi vì “hành động tùy hứng” của mình, lồng ngực đột nhiên lại cuộn lên lần nữa, sinh ra một cảm giác khó chịu buồn nôn đến cực điểm, cô vội vội vàng vàng chạy về phía phòng vệ sinh.

“Tiểu Ngư Nhi ... “

Lữ Ngọc Thanh, Lương Mỹ Quyên và Biên Thi Thi lập tức đuổi theo.

Tiêu Hoành Vĩ và Trần Triệu Quân đối mặt với nhau ở trong căn phòng khách yên tĩnh, bọn họ đều là những cán bộ đầy kinh nghiệm trong nhà nước, liếc mắt là đã nhìn ra chắc chắn là có ẩn tình, nhưng làm thế nào cũng nghĩ không hiểu, tại sao thái độ của Tiểu Ngư Nhi lại kiên quyết như vậy.

Không bao lâu sau Tiêu Dung Ngư được đỡ ra ngoài, nhưng khi bước vào phòng ngủ, Lữ Ngọc Thanh đột nhiên ngăn Lương Mỹ Quyên ở bên ngoài: “Mỹ Quyên, anh chị đi làm đi, trước hết cứ để cho con bé yên tĩnh một mình một chút, tôi sẽ xin nghỉ ở nhà chăm sóc nó.”

Tuy rằng như vậy có chút không được lễ phép cho lắm, nhưng Lữ Ngọc Thanh đang sốt ruột vì con gái cưng cũng không lo được nhiều như vậy, con gái vẫn là nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, làm gì có lúc nào cô phải thương tâm như vậy chứ.

“Tiểu Ngư Nhi ... “

Lương thái hậu thành thật đứng ở bên ngoài, vẻ mặt quan tâm mà khó xử.

Trần Triệu Quân đi tới ôm vợ mình, khuyên: “Hiện tại tâm trạng của Tiểu Ngư Nhi không được ổn định, chúng ta đi trước đi, tìm hiểu tình hình cụ thể rồi nói sau.”

Tiêu Hoành Vĩ đưa vợ chồng lão Trần đi, ông cũng không có tâm tư đi làm nữa, cũng xin nghỉ một ngày ở nhà trông nom giống vợ.

Thực ra thì đến lúc này rồi, cả bốn vị phụ huynh đều lo sợ bất an, trong lòng bọn họ đều mơ hồ có một loại dự cảm không rõ, cục diện này đã không phải là một trận giận dỗi sau khi cãi nhau nữa rồi.

...

Sau khi Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên xuống lầu, Lương thái hậu đứng ở ngoài hành lang, nhìn chằm chằm vào trận tuyết rơi dày đặc một lúc, đột nhiên không nói một lời chạy ra ngoài.

“Bà muốn đi đâu vậy?”

Lão Trần vội vã mở ô ra, đuổi theo hỏi.

“Đương nhiên là chạy đi hỏi con trai ông một chút rồi!”

Lương Mỹ Quyên trầm mặt: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Bà không tới phòng làm việc sao ... “

Trần Triệu Quân vừa muốn nói chuyện, đã thấy Lương Mỹ Quyên lấy điện thoại di động ra xin nghỉ.

Một công chức như Lương Mỹ Quyên, là công chức lâu năm trong đơn vị, không muốn làm quan, cũng không phải “lão đại tỷ” xấu tính, thỉnh thoảng xin nghỉ vì chuyện trong nhà, lãnh đạo đều sẽ cố ý dặn dò làm xong thì quay lại.

Đặc biệt là bây giờ con trai người ta rất có tiền đồ, là một ông chủ lớn ở thành phố tỉnh lỵ, những vị lãnh đạo này đều là những người có đầu óc, bọn họ sẽ không cố gắng kết giao, nhưng đồng thời nhân tiện, tuyệt đối sẽ tình nguyện để lại một ấn tượng tốt.

“Vậy tôi cũng xin nghỉ.”

Trần Triệu Quân nhìn Lương thái hậu có vẻ tức giận, thật sự có chút lo lắng.

Trần Hán Thăng ngông cuồng ngang ngược, nhưng chỉ sợ mẹ ruột Lương Mỹ Quyên, ngoại trừ việc bản thân biết hiếu thuận ra, còn có một ký ức sâu sắc về việc bị một cây gậy đánh từ nhỏ đến lớn.

...

Không ngoài dự đoán của lão Trần, sau khi Lương Mỹ Quyên về đến nhà, bà đi vào nhà bếp lấy ra một cái chày cán bột thích hợp trước.

“Lần này Trần Hán Thăng phải ăn đòn rồi.”

Trong lòng Lão Trần nghĩ.

Hành động này đã vài năm chưa được thấy rồi, trước đây con trai chọc cho Lương thái hậu tức giận, nếu như bà tùy tiện cầm lấy món đồ gì đó, khoa tay múa chân muốn đập muốn đánh, thực ra cũng chỉ là hù dọa mà thôi.

Đợi đến khi bà cố tình chọn “binh khí”, thì đó chính là lúc đang thật sự muốn động thủ.

Rất nhanh, Lương Mỹ Quyên bèn rút ra một cái chày cán bột không to không nhỏ, như vậy có thể đánh đau Trần Hán Thăng, nhưng cũng sẽ không đánh hỏng Trần Hán Thăng.

“Thùng thùng thùng.”

Lương Mỹ Quyên ra sức gõ vào cửa phòng ngủ của con trai.

“Làm gì vậy?”

Trần Hán Thăng vẫn chưa ý thức được nguy hiểm đang đến gần, rất không kiên nhẫn rời giường mở cửa ra: “Tối hôm qua con mất ngủ rất khuya mới được nghỉ ngơi ... Cha, mẹ, hai người ăn sáng chưa, hiện giờ con xuống lầu đi mua cho hai người.”

Sau khi thấy rõ chày cán bột trong tay mẹ ruột, Trần Hán Thăng lập tức nhanh trí chuẩn bị thay quần áo, đáng tiếc Lương thái hậu đã sớm nhìn thấu, bà đánh một cái “bốp” vào vai của Trần Hán Thăng: “Con còn có thể mất ngủ sao, không phải con thích nhất là ngủ muộn dậy muộn sao?”

“Con đúng là đáng đánh mà!”

Trần Hán Thăng thấy chạy không thoát, nhanh chóng chui vào trong chăn, trong miệng còn nói năng hùng hồn: “Ngủ sớm dậy sớm sẽ tốt cho thân thể, ngủ muộn dậy muộn sẽ tốt cho tâm tình mà, con có làm gì sai sao?”

“Còn dám lắm lời!”

Lương Mỹ Quyên quan sát thấy vị trí mông của Trần Hán Thăng, lại đánh “bốp” một tiếng.

Tuy rằng đánh xuyên qua chăn cũng không đau lắm, nhưng Trần Hán Thăng vẫn lập tức cau mày, cắn răng chịu đựng làm ra dáng vẻ giả vờ như sắp bị đánh chết.

“Tôi thấy cũng đủ rồi ... “

Lão Trần khuyên nhủ.

“Không cho phép ông nói chuyện!”

Mày liễu Lương Mỹ Quyên dựng thẳng lên: “Tôi muốn đánh cái tên chó này từ lâu lắm rồi, ai cũng không thể ngăn cản được đâu!”

Lương thái hậu thực sự cũng đã nhịn rất lâu rồi, bà vừa đánh vừa mắng, Trần Hán Thăng cũng bướng bỉnh, vừa cố bảo vệ đầu không để ý đến cái mông đang chịu đòn, vừa lớn tiếng phản bác.

Lương Mỹ Quyên: Con thi đậu hạng hai, thực ra mẹ đã rất hài lòng rồi, nhưng từ sau khi con lên đại học, ngoại trừ gây dựng sự nghiệp kiếm tiền ra, học tập có chút tiến bộ nào không?

Trần Hán Thăng: Sao lại không có tiến bộ chứ, tuy rằng hiện tại con đang là học sinh của một trường đại học hạng hai, nhưng sau này có thể là học sinh tốt nghiệp một trường đại học hạng nhất mà, bản thân trường học cũng tương đối không chịu thua kém, nó đang đánh vào tiêu chuẩn của một trường đại học hạng nhất mà, đây không phải tiến bộ sao?

Lão Trần: ...

...

Lương Mỹ Quyên: Cứ coi như là con dính được chút hào quang của trường học, vậy về phương diện tình cảm thì sao, lại còn một chân đạp hai thuyền, Trần Hán Thăng con cứ làm một người bình thường, đàng hoàng cưới một người vợ, đời người cũng đã thành công một nửa rồi, Ấu Sở hay Tiểu Ngư Nhi ai cũng dư sức để kết hôn với con mà!

Trần Hán Thăng: Cưới một người vợ là thành công một nửa, vậy con cưới hai người sẽ trực tiếp thành công, có cái gì không đúng chứ?

Lão Trần: ...

...

Lương Mỹ Quyên: Con xem đó là thật lòng sao, con chẳng qua chỉ là nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp liền động lòng mà thôi, đến lúc nào con mới có thể bỏ những thứ đó sang một bên, nghiêm túc suy nghĩ xem rốt cuộc là mình thích ai chứ?

Trần Hán Thăng: Thật xin lỗi, con không bỏ được!

Lão Trần: ...

...

Bởi vì Trần Hán Thăng mạnh miệng, khiến cho bản thân phải lãnh thêm mấy gậy vào người, trên chăn đâu đâu cũng là dấu vết của chày cán bột, cuối cùng Lương thái hậu cũng mệt mỏi, bà lau lau mồ hôi trên trán, uể oải nói: “Trần Hán Thăng, cuối cùng mẹ muốn hỏi một câu, nguyên nhân con và Tiểu Ngư Nhi chia tay là gì?”

Trần Hán Thăng ngẩn người, thò đầu từ trong chăn ra: “Ai nói chia tay, bọn con chỉ là đang cãi nhau mà thôi ... “

“Tiểu Ngư Nhi nói.”

Lão Trần ở bên cạnh chen vào một câu: “Con bé ở ngay trước mặt cha mẹ và lão Tiêu, nói thẳng đã không còn chút tình cảm nào với con nữa, cho nên định sẽ chia tay với con, cũng không có ý định kết hôn với con nữa.”

“Cô ấy nói như vậy sao?”

Trần Hán Thăng nhất thời có chút mờ mịt.

Hắn đương nhiên có thể hiểu được dụng ý của Tiểu Ngư Nhi, chỉ là có hơi không kịp phản ứng, vấn đề khó khăn được giải quyết dễ dàng như vậy sao, bản thân cũng không cần phải trả giá chút nào sao?

Cô gái vui tươi hoạt bát kia, cô gái có lúm đồng tiền ở khóe miệng kia, cô gái thích buộc tóc đuôi ngựa kia, cô gái thích hai tay ôm cổ mình, ngửa đầu gọi “Tiểu Trần” kia, cô gái đại diện cho “bạch nguyệt quang” kia ...

Cô ấy đã ôm lấy phần khó khăn nhất, để lại phần thoải mái nhất cho Trần Hán Thăng.

Nếu như phải dùng một bài hát để hình dung, vậy thì chính là <Giữ lại bi thương cho mình>.

“Trần Hán Thăng, Tiểu Ngư Nhi yêu cậu hơn so với những gì cậu tưởng tượng đấy!”

Câu nói kia của Biên Thi Thi tối hôm qua, bỗng chốc hiện ra văng vẳng bên tai.

“Không được, con muốn đi tìm cô ấy!”

Trần Hán Thăng trở mình xuống giường.

“Chờ đã ... “

Lương Mỹ Quyên có chút chần chờ, Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh nói không chừng còn đang tức giận, tuy rằng bà vừa đánh Trần Hán Thăng, nhưng là mẹ ruột đánh con trai, sao có thể sẽ mạnh tay được chứ.

“Để nó đi đi, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Trần Triệu Quân thở dài một hơi: “Cho dù có như thế nào, tóm lại bọn chúng vẫn phải tự mình đối mặt và giải quyết, sau cuộc nói chuyện lần này, kết quả chắc hẳn có thể rõ ràng, nuôi con trai quá khó khăn, thật sự muốn một chiếc áo bông nhỏ mà.”

Bình Luận (0)
Comment