Nội thành Cảng Thành cũng không lớn, chưa tới 20 phút Trần Hán Thăng đã đến khu dân cư Thương Ngô.
Thực ra thì đối với việc này, chỉ cần hắn không có ý định lựa chọn Thẩm Ấu Sở hay là Tiêu Dung Ngư, vấn đề cũng sẽ không được giải quyết, có điều Tiểu Ngư Nhi đã ôm đồm toàn bộ nguyên nhân “chia tay”, giúp Trần Hán Thăng che giấu chân tướng sự thật, cũng khiến cho cha mẹ hai nhà không trở thành kẻ thù.
Sau khi Trần Hán Thăng biết được, với tính cách của hắn chắc chắn sẽ không núp ở đằng sau, hắn dự định sẽ cùng chia sẻ gánh nặng với Tiểu Ngư Nhi.
Sau một trận gõ cửa”thùng thùng thùng”, Tiêu Hoành Vĩ tới mở cửa, ngón tay ông còn đang kẹp tàn thuốc, hai hàng lông mày đen ngòm nhíu chặt, có lẽ cũng đang buồn bực.
Sau khi Lão Tiêu nhìn thấy Trần Hán Thăng, đầu tiên là có hơi ngạc nhiên, rất nhanh sau đó lại có chút phẫn nộ.
“Chú Tiêu, chào buổi sáng.”
Trần Hán Thăng chào hỏi, vẻ mặt vẫn là như thường ngày.
Lão Tiêu nhìn chằm chằm Trần Hán Thăng không nói lời nào, gió lạnh quanh quẩn trong hành lang, sinh ra tiếng “vù vù”, một lúc sau Tiêu Hoành Vĩ mới nghiêng người nhường một đường, ra hiệu cho đứa “con rể ” này vào nhà.
Nếu như những gì vừa nãy Tiểu Ngư Nhi nói chính là thật, Trần Hán Thăng đã từ “sắp thành con rể” biến thành “con rể hụt” rồi.
“Chú Tiêu, Tiểu Ngư Nhi đâu?”
Trần Hán Thăng thay xong giày rồi hỏi.
“Phòng ngủ.”
Lão Tiêu trả lời ngắn gọn một câu.
“Vâng.”
Trần Hán Thăng gật đầu một cái, hắn không có lập tức đi tìm Tiêu Dung Ngư, ngược lại lại ngồi trên ghế salon trong phòng khách cùng Tiêu Hoành Vĩ, còn ân cần giúp châm thuốc.
Lão Tiêu vốn dĩ vẫn còn từ chối, nhưng biết sao được da mặt Trần Hán Thăng thực sự quá dày, vẫn cứ luôn đưa bật lửa lên bên mép, nhìn ánh mắt chân thành của Trần Hán Thăng, cục trưởng Tiêu có hơi mềm lòng, không cẩn thận để cho “kẻ tình nghi” Trần thực hiện được ý đồ.
“Mấy đứa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiêu Hoành Vĩ phiền muộn hít hai hơi thuốc: “Nhà cũng đã mua rồi, thân thích cũng đã gặp rồi, mắt thấy sắp kết hôn, kết quả lại nháo thành như vậy, yên ổn sống qua ngày không tốt sao?”
Lúc nói chuyện tâm tình Lão Tiêu quá kích động, khói thuốc lá bay lả tả khắp nơi.
Nhìn từ góc độ của cha mẹ, trăm phần trăm đều không hy vọng Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư chia tay, nhưng lần này căn bản không giống như người yêu cãi nhau nữa rồi, dù sao Tiểu Ngư Nhi cũng đã nói lời chia tay ở ngay trước mặt vợ chồng Trần Triệu Quân, cô chắc chắn biết rõ ảnh hưởng của việc nói như vậy.
“Đều là con sai.”
Trần Hán Thăng thành khẩn nói.
“Đương nhiên là cậu sai rồi!”
Lão Tiêu trợn hai mắt nhìn: “Tiểu Ngư Nhi có tính tình gì, tôi còn có thể không biết hay sao, con bé sao có thể mắc sai lầm được chứ, hơn nữa chính miệng con bé còn nói không yêu cậu, nhưng rốt cuộc có yêu hay không, lẽ nào chúng tôi là người mù sao ... “
“Kẽo kẹt ~ “
Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, hóa ra là Tiêu Dung Ngư nghe thấy động tĩnh nên đi ra.
“Dì Lữ.”
Trần Hán Thăng chào hỏi Lữ Ngọc Thanh, lần này Lữ Ngọc Thanh không có phản ứng.
Trần Hán Thăng cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn gật đầu một cái với Biên Thi Thi: “Thi Thi.”
“Hừ!”
Biên Thi Thi hừ lạnh một tiếng, có điều trong lòng cô cũng có chút bội phục, mặc dù Trần Hán Thăng là một tên cặn bã nam, nhưng lá gan cũng thật lớn, đã đến nước này rồi mà còn dám một mình một ngựa tới đây, không sợ chú Tiêu dì Lữ hỏi ra được sự thật sẽ chôn sống hắn hay sao.
Trần Hán Thăng chào hỏi với một đám người xong, cuối cùng mới đưa ánh mắt đặt lên người Tiểu Ngư Nhi, nhìn chăm chú một lúc rồi mới chua chát nói: “Tại sao cậu lại khóc, mí mắt đều sưng lên hết rồi.”
Câu nói này suýt chút nữa càng khiến tâm tình của Tiểu Ngư Nhi tan vỡ, cô thật sự đã rất vất vả mới kiềm nén được, dùng một giọng mũi nặng nề nói với Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh: “Cha mẹ, buổi trưa con muốn ăn sườn xào chua ngọt, cha mẹ đi mua thức ăn trước đi.”
Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh đưa mắt nhìn nhau, Tiểu Ngư Nhi đây là muốn đẩy mình đi, một mình nói chuyện với Trần Hán Thăng.
“Vậy được, cha mẹ xuống siêu thị dưới lầu đi dạo.”
Lão Tiêu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đồng ý.
Một là bản thân ông yêu chiều con gái, bình thường rất ít khi từ chối yêu cầu của Tiểu Ngư Nhi;
Hai là phương thức giáo dục của Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh, rất giỏi việc lắng nghe và tôn trọng suy nghĩ của con cái;
Ba là dưới tình huống như vậy, Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư nhất định nên có thời gian nói chuyện thích hợp, như vậy mới có thể giải quyết vấn đề.
Sau khi vợ chồng Lão Tiêu rời khỏi đây, Biên Thi Thi lo lắng cho thân thể của bạn thân, cô chỉ đứng ở một bên không nói lời nào.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, đã từng là một cặp tình nhân vô cùng ân ái, bây giờ một bên là đôi mắt tiều tụy, một bên là vẻ mặt áy náy, bầu không khí dường như cũng bị đông cứng, đông cứng tới mức có hơi nghẹt thở.
Thực ra từ tối ngày hôm qua đến giờ, suy nghĩ của Trần Hán Thăng vẫn không có thay đổi, từ đầu đến cuối hắn vẫn muốn cứu vãn với Tiêu Dung Ngư.
Có điều, Tiểu Ngư Nhi từ sau lần “không cẩn thận đi tới bạc đầu” đó, thì dường như đúng với những gì cô đã nói vậy, cả đời này đã không còn gì tiếc nuối nữa, việc chủ động gánh vác trách nhiệm ngày hôm nay, có lẽ sẽ là điều cuối cùng cô làm vì Trần Hán Thăng.
“Khụ ... “
Cuối cùng, vẫn là Trần Hán Thăng ho khan một tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: “Tiểu Ngư Nhi, em không cần phải làm như vậy, bởi vì phía Samsung bên kia bất cứ lúc nào cũng có thể vạch trần.”
“Đó là vấn đề của anh.”
Vành mắt Tiêu Dung Ngư hồng hồng, giọng điệu lạnh lùng, xa cách giống như một người xa lạ vậy: “Em nói như vậy, không phải vì anh, cũng không phải vì chú Trần và dì Lương, mà là ... Em thật sự không yêu anh, không còn một chút tình cảm nào với anh nữa.”
Biên Thi Thi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Tiểu Ngư Nhi thực sự là kiêu ngạo tới mức khiến người ta đau lòng, rõ ràng cô làm vậy là vì Trần Hán Thăng, rõ ràng là không muốn hai nhà trở thành kẻ thù, nhưng hết lần này tới lần khác lại không muốn để cho Trần Hán Thăng có một chút suy nghĩ cảm kích nào.
Đây có lẽ chính là lời nói tuyệt tình nhất, nhưng lại làm ra hành động thâm tình nhất.
Trần Hán Thăng cũng không phải người ngu, hắn đương nhiên nghe ra được, tâm tình phức tạp rối như tơ vò, trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Vậy em sẽ tha thứ cho anh chứ?”
“Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không!”
Tiêu Dung Ngư ngước cằm lên, thẳng thắn dứt khoát trả lời.
“Được ... “
Vẻ mặt Trần Hán Thăng càng thêm ủ rũ.
“Anh đi đi.”
Tiêu Dung Ngư đột nhiên đi ra mở cửa, quay đầu đi không muốn nhìn Trần Hán Thăng: “Vừa nãy em chỉ nói rõ với anh, lý do đoạn tình cảm bảy năm này của chúng ta kết thúc chính là “em không yêu anh”, không còn nguyên nhân nào khác, anh không cần phải nói với cha mẹ em, chú Trần dì Lương những nguyên nhân khác.”
“Ừm.”
Trần Hán Thăng biết ý này, đối với quan hệ hai nhà mà nói, hiện giờ đây chính là câu trả lời tốt nhất, không nên phụ lòng sự vất vả của Tiểu Ngư Nhi.
“Vậy anh đi đi.”
Tiêu Dung Ngư thúc giục lần nữa.
“... Anh đi đây.”
Trần Hán Thăng mở miệng còn muốn nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng kiên quyết của Tiểu Ngư Nhi, hắn biết trừ phi lập tức chi tay với Thẩm Ấu Sở, nếu không không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng dậy rời đi.
Có điều sau khi cửa chống trộm đóng “rầm” một tiếng, đôi chân của Tiêu Dung Ngư đã mềm nhũn, suýt chút nữa ngã quỵ trên đất, cũng may Biên Thi Thi vẫn luôn ở bên cạnh, nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy.
“Thi Thi, tớ và Tiểu Trần đã kết thúc rồi, anh ấy không phải là bạn trai của tớ nữa, nhưng tớ vẫn còn yêu anh ấy.”
Tiêu Dung Ngư lại nước mắt giàn giụa lần nữa.
“Tớ biết, Tiểu Ngư Nhi cậu không sai, là Trần Hán Thăng đã đánh mất cậu, đó là tổn thất của cậu ta, chúng ta không thể lại đau lòng vì cậu ta nữa.”
Biên Thi Thi ngồi xổm xuống an ủi: “Trạng thái hiện tại của cậu đã rất kém rồi, mỗi lần chảy nước mắt đều muốn ói, nhất định phải suy nghĩ cho thân thể của mình, đừng quên còn có chú Tiêu và dì Lữ.”
Những lúc đau khổ đến cực điểm, quả thực sẽ thương tâm đến mức buồn nôn, Biên Thi Thi hi vọng bạn tốt có thể nhanh chóng thoát khỏi trạng thái như thế này.
“Tớ biết rồi.”
Tiêu Dung Ngư yên lặng khóc một lúc, rồi chủ động lau khô nước mắt nói: “Tuổi tác của cha mẹ cũng đã lớn rồi, tớ không thể vì chuyện của mình mà khiến cho bọn họ lo lắng nữa, sau này cứ nghiên cứu học thuật cho tốt đi, không nói chuyện yêu đương không kết hôn, thỉnh thoảng lấy những hồi ức đó ra để tưởng nhớ một chút là tốt rồi.”
Tiểu Ngư Nhi nói xong, trực tiếp đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, Biên Thi Thi nhìn bóng lưng của bạn tốt, luôn cảm thấy giữa Trần Hán Thăng và Tiểu Ngư Nhi vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.
...
Sau khi Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh trở về từ siêu thị, phát hiện Trần Hán Thăng đã rời đi, còn lại một đống nghi ngờ vẫn chưa hỏi rõ ràng, có điều tinh thần Tiểu Ngư Nhi dường như đã tốt hơn một chút, cũng có chút sức ăn, bọn họ cũng dần dần thấy yên tâm.
Chỉ là đột nhiên con gái khá là thích ngủ, sau khi ăn cơm trưa xong, cô trực tiếp ngủ thẳng đến sáng ngày thứ hai, Biên Thi Thi giải thích mấy ngày nay ở ký túc xá Tiểu Ngư Nhi đều không chợp mắt, tinh thần và thân thể đều khá mệt mỏi.
Hai người Lão Tiêu đau lòng hiểu được, sau khi trải qua thương lượng, bọn họ quyết định không ép hỏi nguyên nhân nữa, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi.
Trần Hán Thăng ở nhà đương nhiên cũng miệng kín như bưng, mặc kệ Lương thái hậu có đánh chửi thế nào, hắn cũng không chịu nói thật.
Đến ngày 29, Tiêu Dung Ngư ở nhà đã ngủ nguyên một ngày rồi, sáng ngày 30, cô mới cùng Biên Thi Thi lái xe quay lại Kiến Nghiệp.
Trần Hán Thăng cũng không nhanh không chậm đi theo phía sau, Vương Tử Bác thông qua Biên Thi Thi cũng biết rõ ràng những gì đã xảy ra trong hai ngày nay, do dự không biết nên an ủi bạn thân thế nào.
“Con mẹ nó mày cứ nhìn tao làm gì?”
Trần Hán Thăng phát hiện Vương Tử Bác vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, bất mãn mắng.
“Tao muốn hỏi một chút.”
Vương Tử Bác lúng ta lúng túng nói: “Tiểu Ngư Nhi không tha thứ mày, mày dự định sẽ giải quyết thế nào.”
“Không giải quyết.”
Trần Hán Thăng thản nhiên nói: “Có những lúc tha thứ chưa chắc đã là chuyện xấu, như vậy chứng tỏ trong lòng cô ấy, tao đã không còn quan trọng như vậy nữa.”
“Kiểu tự an ủi mình, hình như cũng có chút đạo lý đấy.”
Vương Tử Bác lẩm bẩm một tiếng: “Vậy chút tình cảm này của bọn mày, rốt cuộc đã thành thế nào rồi?”
“Đại khái, có lẽ, có thể là đã chia tay rồi đi.”
Trần Hán Thăng nhún vai một cái: “Có điều tao cũng không có chút cảm giác chia tay nào.”
“Tại sao?”
Vương Tử Bác hỏi: “Bởi vì vẫn còn yêu sao?”
“Không phải”
Trần Hán Thăng lắc đầu một cái: “Chỉ cần có đủ nhiều bạn gái, tao vĩnh viễn sẽ không lĩnh hội được cảm giác chia tay.”