Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 775 - Chương 775: Ước Mơ Của Tôi Là Trở Thành Người Làm Vườn, Trồng Cây “Điều” Trong Lòng Cô!

Chương 775: Ước mơ của tôi là trở thành người làm vườn, trồng cây “điều” trong lòng cô! Chương 775: Ước mơ của tôi là trở thành người làm vườn, trồng cây “điều” trong lòng cô!

“Cái gì mà không cảm nhận được cảm giác chia tay, mày cứ mạnh miệng đi, Tiểu Trần.”

Vương Tử Bác khinh bỉ nói: “Cũng không biết mấy ngày hôm trước có ai nói mình đột nhiên biến thành một đứa ngốc thích khóc nhè.”

“Hì hì.”

Trần Hán Thăng nhếch miệng cười, yên lặng lái xe không nói chuyện nữa. Ngẫu nhiên chiếc xe Chevrolet của Tiểu Ngư Nhi dừng lại ở trạm xăng dầu để nghỉ ngơi, Trần Hán Thăng bèn đi theo ngừng ở phía sau.

Mặc kệ là đi mua nước hay là xuống xe vận động bả vai cho đỡ mỏi, Tiêu Dung Ngư đều trực tiếp làm lơ Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác, Biên Thi Thi cũng xem nhẹ Trần Hán Thăng, cô chỉ biết giơ nắm đấm nhỏ, hung ác khoa tay múa chân cách không khí đánh đấm Vương Tử Bác mấy cái.

“Cảm giác như vậy hơi bị xấu hổ.”

Vương Tử Bác gãi đầu, nói.

“Hừ, có ảnh hưởng gì tới mày đâu.”

Trần Hán Thăng cười nhạo một tiếng: “Tuy rằng cha và mẹ đã ly hôn, nhưng cũng không ảnh hưởng tới lòng yêu thương thằng con ngốc mà.”

“Mẹ nó!”

Vương Tử Bác sững sờ một lúc lâu mới phản ứng lại, đuổi theo Trần Hán Thăng mắng: “Ai là cha con với mày!”

Ước chừng 12 giờ trưa thì về tới Kiến Nghiệp, bên này tuyết đã ngừng rơi, chẳng qua thời tiết càng thêm rét lạnh, sương giá mùa đông bám vào trên cửa sổ xe. Trải qua cầu Trường Giang, sương mù trên mặt nước mênh mang một mảnh.

Nếu là trước đây thì Trần Hán Thăng sẽ luôn cùng Tiêu Dung Ngư ăn một bữa cơm trưa ngọt ngào. Hiện giờ đương nhiên cũng có cơm trưa, chỉ là người ta không muốn ăn cùng Trần Hán Thăng.

Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi cùng đi ăn cơm, Vương Tử Bác giống con chồng trước bám theo phía sau, ăn một miếng vặn vẹo mông hai cái, còn phải bị Biên Thi Thi trừng mắt một cái.

Trần Hán Thăng một mình lái xe về khu đại học Giang Lăng. Sau khi trở lại văn phòng, hắn ngồi gác chân trên ghế, ngơ ngẩn rơi vào trầm tư.

Lần này về nhà, vốn dĩ hắn cho rằng sẽ xảy ra một phen lộn xộn, không nghĩ tới Tiểu Ngư Nhi chủ động gánh chịu nguyên nhân chia tay, dẫn tới toàn bộ quá trình tiến hành trong một loại trạng thái ngược tâm đau lòng mà lại bình tĩnh.

Đương nhiên kết quả cũng không thay đổi, Tiêu Dung Ngư vẫn là quyết định rời xa Trần Hán Thắng.

“Sau này lại tới công ty luật thì mình còn phải kéo theo tên ngốc Vương Tử Bác này, không thì có khả năng không ai thèm đáp lời mình.”

Trần Hán Thăng âm thầm cân nhắc, lại từ trong ngăn kéo móc ra phương thuốc kia.

Hắn vốn định dùng phương thuốc này để khiến Tiểu Ngư Nhi mang thai, như vậy có thể tranh thủ thêm chút thời gian cho hắn, không nghĩ tới còn chưa kịp sử dụng phương thuốc này, Tiểu Ngư Nhi phải đi nước Mỹ.

“Vốn tưởng rằng mày có thể giải quyết, không nghĩ tới đảo mắt đã biến thành đồ râu ria.”

Trần Hán Thăng dùng ngón tay búng tờ giấy: “Trực tiếp vứt đi thì có chút đáng tiếc. Lúc trước tới bệnh viện hỏi thăm, bác sĩ từng nói cũng có tác dụng điều tiết thân thể, mấy ngày nay mình nghỉ ngơi cũng không được tốt lắm, nhưng thật ra mình có thể thử dùng hai thang thuốc xem sao.”

“Cốc cốc cốc!”

Lúc này, bên ngoài văn phòng truyền tới tiếng đập cửa, Trần Hán Thăng còn chưa kịp phản ứng, người bên ngoài đã “cồm cộp” đi vào.

Trần Hán Thăng không ngẩng đầu cũng biết người đó chắc chắn là Nhiếp Tiểu Vũ, cũng chỉ có cô ấy mới dám làm như vậy.

“Tiểu Vũ, cậu không xem phim truyền hình sao?”

Trần Hán Thăng vừa cất phương thuốc đi, vừa hướng về phía thư ký oán giận nói: “Những nhân vật thư ký trong phim truyền hình toàn phải chờ ông chủ nói “mời vào” thì mới có thể vào phòng, tại sao cô không học tập bọn họ điều này?”

“Có ý tứ gì?”

Nhiếp Tiểu Vũ đáng yêu nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội.

“Thôi bỏ đi.”

Trần Hán Thăng cũng không thể so đo với bí thư nho nhỏ trung thành của mình, xua tay, hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì, Samsung bên kia có phản hồi tin tức gì không?”

“Samsung bên kia không có phản ứng gì, công tác cũng không có chuyện lớn gì.”

Nhiếp Tiểu Vũ đút hai tay vào trong túi của áo lông vũ: “Tôi chỉ là muốn hỏi bộ trưởng Trần một chút, lần này ngài trở về Cảng Thành giải quyết vấn đề thế nào rồi?”

“Khá tốt.”

Trần Hán Thăng bậy bạ nói: “Chỉ là bí thư và thị trưởng quá khách sáo, bọn họ cứ đòi mời tôi ăn cơm, tôi nói lần này về nhà là bởi vì việc cá nhân, cần phải giản lược mọi việc, tuyệt đối không được cấm đường nhiễu dân…”

“Ồ… òa…”

Nhiếp Tiểu Vũ cười một hồi, nói: “Bộ trưởng Trần đang khoác lác, có phải có nghĩa là cậu và Tiểu Ngư Nhi đã khôi phục mối quan hệ?”

“Khôi phục cái con khỉ, Tiêu Dung Ngư làm sao dễ nói chuyện như thế.”

Trần Hán Thăng lắc đầu: “Tôi đây là khổ trung mua vui mà thôi. Hai ngày nay Thẩm Ấu Sở thế nào?”

“Ấu Sở vẫn là giống như trước kia, không có thay đổi gì quá lớn.”

Nhiếp Tiểu Vũ nghĩ một hồi, nói: “Cũng có thể là tôi không phát hiện ra. Bộ trưởng Trần, Ấu Sở nhìn có vẻ nhu nhược, kỳ thật nội tâm rất cứng cỏi.”

“Ừ.”

Trần Hán Thăng yên lặng một lúc, nói: “Vậy chứng tỏ cô ấy hẳn đã biết mình sai rồi, tôi bèn cố mà tha thứ cô ấy vậy.”

“Gì?”

Nhiếp Tiểu Vũ còn tưởng rằng mình nghe lầm, rõ ràng tất cả chuyện này đều là lỗi của bộ trưởng Trần, thế mà hắn vẫn còn mặt mũi nói “tha thứ cho Thẩm Ấu Sở.”

“Cô không hiểu chuyện tình yêu rồi, để tôi dạy cô một chiêu.”

Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Nhiếp Tiểu Vũ, Trần Hán Thăng cười hì hì giải thích nói: “Về sau nếu cô xảy ra mâu thuẫn với bạn trai, đừng vội tức giận cãi nhau, trước tiên tự kiểm điểm bản thân đã, nhỡ đâu là lỗi do mình, nếu xác nhận là mình sai rồi thì có thể nghĩ cách đổ lỗi cho người yêu.”

“Hừ, cậu chính là bắt nạt Ấu Sở thiện lương mà thôi.”

Nhiếp Tiểu Vũ phỉ nhổ, lại kiêu căng ngạo mạn mà nói: “Đám bạn trai đó của tôi rất ôn nhu, bọn họ đều rất nặng tình và chung thủy.”

“Đều là người trong thế giới giả tưởng mà thôi.”

Trần Hán Thăng biết đám bạn trai của bí thư nhỏ là ai, đơn giản là những nhân vật truyện tranh đẹp trai như hoa Echizen Ryoma, Fuji Shyusuke, Tezuka Kunimitsu,...

Kế tiếp, Trần Hán Thăng lại nói quá trình về nhà của mình cho bí thư nhỏ nghe, nghe tới chuyện xưa “không cẩn thận, tới đầu bạc” của Tiêu Dung Ngư, Nhiếp Tiểu Vũ cắn răng, oán hận nói: “Cảm giác đồng cảm quá mạnh, tôi sắp không nhịn được muốn đánh bộ trưởng Trần rồi!:

“Khả năng sang năm Tiêu Dung Ngư sẽ xuất ngoại, tôi cũng không định từ bỏ, chẳng qua tạm thời chỉ có thể bế tắc như vậy.”

Trần Hán Thăng thở dài một hơi: “Vốn dĩ định mời Thẩm Ấu Sở đi chơi Giáng Sinh lại gặp phải chuyện này, tôi định mời cô ấy đi chơi Tết, xem như đền bù một chút, cũng coi như lời xin lỗi.”

Hiện tại cũng không cần quản lý thời gian, dù sao Tiểu Ngư Nhi cũng sẽ từ chối hắn.

“Tôi cũng không biết nên đánh giá như thế nào, hai người bọn họ đều là những cô gái tốt, bộ trưởng Trần, cậu đừng phụ lòng bọn họ.”

Bí thư nhỏ rầu rĩ nói.

Nhiếp Tiểu Vũ rốt cuộc ngượng ngùng nói thẳng câu danh ngôn “tôi muốn tất cả” kia, chỉ là mơ hồ tỏ vẻ một chút. Lúc gần rời đi, hình như lại nghĩ tới điều gì, cô ấy nói: “Bộ trưởng Trần, tôi nhận được điện thoại của trường học nhắc nhở hai ta đừng quên tháng sau trở về tham gia cuộc thi cuối kỳ.”

“Á đù, tôi đã được miễn thi để học lên mà còn phải thi cuối kỳ sao?”

Trần Hán Thăng kinh ngạc hô một tiếng, nếu không có bí thư nhỏ nhắc nhở, hắn suýt nữa quên mình vẫn là một người sinh viên.

Nhiếp Tiểu Vũ cũng có cảm giác tương tự, bĩu môi nói: “Tôi suýt nữa quên chuyên ngành của mình là gì, không nghĩ tới còn phải đọc sách học tập. Nói tóm lại, tôi đã chuyển lời cho cậu rồi, có thi hay không thì tùy cậu.”

Đương nhiên Trần Hán Thăng không muốn trở về thi cuối kỳ, hắn cố ý gọi điện cho Lục Cung Siêu, xin cho mình được miễn thi.

Chẳng qua, Lão Lục luôn chiếu cố học trò yêu thích lần này lại không đồng ý, ông ấy ân cần dặn dò: “Hiện tại cậu là tiêu điểm chú ý trong giới truyền thông, càng nên chú trọng hình tượng, làm gương tốt. Lúc cần thi thì vẫn nên trở về thi, thành tích không quan trọng, chủ yếu là để thể hiện thái độ, chớ để người khác bắt được nhược điểm.”

“… Thôi được rồi.”

Trần Hán Thăng không có cách nào, chỉ có thể đồng ý.

Lão Lục suy xét rất chu toàn, chỉ là ông ấy không biết Trần Hán Thăng quyết định cãi lộn quy mô lớn với Samsung, khi đó, hình tượng hay mặt mũi gì đó của hắn đều không còn quan trọng nữa.

Ăn cơm trưa xong, Trần Hán Thăng lại liên hệ Nhan Ninh, dò hỏi rốt cuộc ước định hợp tác kỹ thuật thế nào rồi. Nếu chuyên gia Samsung còn không tới, Quả Xác sẽ hợp tác với công ty bên Ấn Độ.

“Trần tổng rất sốt ruột à.”

Nhan Ninh cười đáp: “Tôi đã báo cáo với tổng bộ, bọn họ còn đang bàn bạc, chẳng qua, tôi nghĩ là vấn đề không lớn, Samsung đã hợp tác với các nhà máy trên toàn thế giới, dùng kỹ thuật giúp đỡ xí nghiệp địa phương cũng là nghĩa vụ của bạn bè…”

“Bạn bè?”

Trần Hán Thăng cười nhạo trong lòng một tiếng, ngắt cuộc gọi sau đó khinh thường nói: “Cô hại thảm ông đây như vậy, còn muốn làm bạn bè? Ông đây thật muốn làm người làm vườn, trồng cây “điều” trong lòng cô, để xem cô có học được “biết điều” không!”

Bình Luận (0)
Comment