Trần Hán Thăng càng ngày càng chán ghét Samsung, theo cách nhìn của hắn, xí nghiệp “Hàn Xẻng” này không chỉ cố ý gây sự, còn ra vẻ không biết gì, theo lẽ thường mà bàn chuyện làm ăn với hắn.
Hắn phân tích trong lòng, Samsung đoán rằng hắn không dám công khai trở mặt cho nên gây sự không kiêng nể gì.
Rốt cuộc, nếu công bố tin tức “ông chủ công ty Quả Xác bắt cá hai tay” ra ngoài, sẽ gây tổn hại tới danh dự của cả Trần Hán Thăng lẫn công ty Quả Xác.
Chẳng qua, kẻ lưu manh mặt dày như Trần Hán Thăng làm sao có thể chịu để thế lực khác kiềm chế, đặc biệt là Nhan Ninh làm việc không màng quy củ giang hồ, thế mà dám dùng chuyện riêng tư của hắn để uy hiếp hắn, Trần Hán Thăng đã quyết định trở mặt.
Trước khi làm vậy, Trần Hán Thăng quyết định khiến Samsung bị ghê tởm một phen.
Lần hợp tác kỹ thuật này, đúng như lời của Nhan Ninh, bên tổng bộ rất có khả năng sẽ đồng ý, bởi vì Samsung chỉ cần chia sẻ một ít kỹ thuật tích lũy là có thể ngăn cản điện tử Quả Xác tiến vào thị trường Ấn Độ, làm thế nào đều sẽ không lỗ.
Còn về khả năng Quả Xác không thực hiện nghĩa vụ, Samsung chưa từng nghĩ tới, bởi vì dù sao Quả Xác cũng là một xí nghiệp nổi tiếng.
Về vấn đề này, Hồng Sĩ Dũng rất muốn kể lại sự tích đẫm máu và nước mắt của anh ta cho Samsung, đại đa số thời điểm, Trần Hán Thăng sẽ tuân thủ khế ước, nhưng nếu chọc giận hắn, khế ước lập tức biến thành vứt đi.
Buổi chiều, Trần Hán Thăng xử lý xong việc ở Quả Xác, lại đi bộ đến điện tử Xiaomi ở bên cạnh.
Còn có hai ngày nữa là tới mùng 1 tháng 1 năm 2006, Xiaomi sẽ mở cuộc họp báo di động ở trung tâm triển lãm quốc tế Kim Lăng, người chủ trì là bà chủ xinh đẹp Trịnh Quan Đề của điện tử Xiaomi.
Trịnh Quan Đề bắt chước cách marketing di động Quả Xác, nhưng không bắt chước hoàn toàn.
Bởi vì trước khi Quả Xác bán ra di động, MP4 đã tích lũy được không ít fans, hơn nữa có đủ loại phương thức thu hút lưu lượng hoa hòe lòe loẹt như Qzone và Audition Online, cho nên vẫn luôn hấp dẫn được lượng lớn sự chú ý.
Chẳng qua Xiaomi cũng có đặc điểm riêng của mình, Trịnh Quan Đề mời Song Hye-kyo làm người đại diện hình tượng cho sản phẩm, đây cũng là kiến nghị của Trần Hán Thăng, bởi vì tham gia diễn xuất trong hai bộ phim “Trái tim mùa thu” và “Ngôi nhà hạnh phúc”, Song Hye-kyo có độ nổi tiếng cao trong nước.
So sánh với rất nhiều minh tinh trong nước, kỳ thật phí đại diện của cô ấy cũng không cao, đặc biệt là khí chất của Song Hye-kyo rất phù hợp với phong cách “tình yêu say đắm thuần khiết” của di động Xiaomi, lại phối hợp với quảng cáo che trời lấp đất, danh tiếng của chiếc “điện thoại di động âm nhạc đầu tiên trong nước” đã tuyên truyền rộng rãi.
Hiện tại trong xưởng điện tử Xiaomi có hàng loạt xe chở hàng ra ra vào vào, các nhà buôn đã nhạy bén ý thức được đây sẽ là một mẫu sản phẩm điện thoại di động trong nước bán rất chạy.
Đối mặt với loại cục diện này, người vui mừng nhất là lãnh đạo khu Giang Lăng. Nhìn tình hình kinh doanh rầm rộ hiện nay của Quả Xác, đó chính là tương lai của Xiaomi, trong khu trực thuộc, đồng thời nổi lên hai nhà máy sản xuất di động, tỷ lệ này còn thấp hơn cả tỉ lệ trúng vé số.
Mà khổ sở nhất chính là các hãng sản phẩm di động trong nước, bởi vì Xiaomi và Quả Xác là hai loại phong cách hoàn toàn khác nhau, một hãng thời thượng, một hãng đáng yêu thuần khiết, xu thế cạnh tranh cũng không rõ ràng, nhưng khi hai hãng cộng lại, vừa lúc có thể chia cắt thị trường sản phẩm điện thoại di động trong nước.
…
Bảo vệ của xưởng điện tử Xiaomi có biết Trần Hán Thăng, cho nên sẽ không ngăn trở hắn, Trần Hán Thăng thoải mái đi vào trong văn phòng của Trịnh Quan Đề.
Tháng này Trịnh Quan Đề vẫn luôn vội vã, đã có một khoảng thời gian chưa nhìn thấy Trần Hán Thăng, nhưng mà hồi lễ Giáng Sinh, Trần cặn bã cố ý tặng một quả táo nhỏ tới, rốt cuộc hắn còn nhớ rõ tình cảm “bạn thân”.
“Trần tổng sao có rảnh tới đây chỉ đạo công tác?”
Trịnh Quan Đề liếc hắn một cái.
“Nhớ cô bạn thân chứ sao.”
Trần Hán Thăng nói năng ngọt xớt.
Trịnh Quan Đề cười, cô cũng không cảm thấy kỳ quái đối với câu trả lời này, tiếp tục nhìn màn hình máy vi tính.
Trần Hán Thăng cũng không khách sáo, tự ngồi vào ghế sô pha, cầm tập tranh tuyên truyền quảng cáo lật xem.
Trong tập tranh, Song Hye-kyo mặc quần áo kiểu sinh viên nữ, bước đi trong khung cảnh vườn trường đại học, trong tay cầm di động Xiaomi màu trắng thuần khiết, tai đeo tai nghe, vừa đi vừa nghe nhạc, tóc dài tung bay rất sống động.
“Ảnh chụp cũng không kém.”
Trần Hán Thăng nghĩ trong lòng.
Ngẫu nhiên có nhân viên cấp dưới của Xiaomi tiến vào, bọn họ nhìn thấy Trần Hán Thăng ngồi trong văn phòng cũng không cảm thấy kinh ngạc, lịch sự chào hỏi một tiếng, sau đó báo cáo công tác với Trịnh Quan Đề.
Không khí vẫn như cũ trắng bệch ảm đạm, Trần Hán Thăng lật xem tập tranh xong, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt phiền muộn.
Trịnh Quan Đề có chút kỳ quái, nhưng không chủ động dò hỏi, trong văn phòng chỉ có mùi hương cà phê nồng đậm quanh quẩn.
Cứ như vậy yên tĩnh ngồi một lúc lâu, Trần Hán Thăng đột nhiên nói: “Đề ca, cô có biết người ở đại học Đông Đại cùng tên với người ở đại học Tài chính kia không?”
“Tôi biết.”
Trịnh Quan Đề gật đầu, cô không hiểu tại sao Trần Hán Thăng lại đột nhiên hỏi chuyện này.
Trần Hán Thăng thường xuyên bị thiệt, lại còn bị Trịnh Quan Đề đặt tên hiệu là “Trần cặn bã”, trừ bỏ bởi vì bản thân cô bạn thân Trịnh có thủ đoạn cao, một nguyên nhân khác là cô tận mắt nhìn thấy lần mâu thuẫn đầu tiên, đã biết Trần Hán Thăng bắt cá hai tay từ trước.
“Ừm, tôi đây nói cho cô.”
Trần Hán Thăng thở dài một hơi: “Hai người bọn họ lại chạm mặt, lần thứ hai bùng nổ mâu thuẫn.”
“Phải không?”
Phản ứng của Trịnh Quan Đề bình tĩnh hơn Vương Tử Bác và Nhiếp Tiểu Vũ nhiều, cô yên lặng đánh giá Trần Hán Thăng một hồi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Lễ Giáng Sinh.”
Trần Hán Thăng lắc đầu nói.
Lúc này lại có cấp dưới tiến vào báo cáo công tác, hai người đồng thời tạm dừng câu chuyện, chờ tới khi Trịnh Quan Đề xử lý công việc xong, cô mới lần nữa hỏi: “Hiện tại tình huống như thế nào.”
“Để chữa thương, Tiêu Dung Như chuẩn bị đi nước ngoài.”
Trần Hán Thăng nhỏ giọng nói: “Thẩm Ấu Sở ngoài mềm trong cứng, tôi còn chưa kịp trấn an.”
“Đây là chuyện sớm hay muộn.”
Trịnh Quan Đề đứng lên, tự mình rót ly cà phê cho Trần Hán Thăng: “Người như cậu vậy, hẳn là đã có chuẩn bị từ trước.”
“Quá đột ngột, vượt qua dự tính của tôi.”
Trần Hán Thăng kể chuyện Samsung ở sau lưng cố ý làm hỏng việc.
Đại khái bởi vì là “bạn thân” lực lượng ngang nhau, cho nên Trần Hán Thăng kể lại rất chi tiết, có rất nhiều cảm thụ hắn không nói cho Vương Tử Bác biết, nhưng lại nói cho Trịnh Quan Đề nghe.
“Kỳ thật tôi cũng không nghĩ tới Tiêu Dung Ngư sẽ chủ động gánh chịu tất cả nguyên nhân, tôi thật sự đau lòng.”
“Còn có Thẩm Ấu Sở, sau khi xảy ra chuyện này, tôi vẫn luôn vội vàng dỗ dành Tiêu Dung Ngư, không thể không xem nhẹ Ấu Sở.”
“Đề ca, làm một tên cặn bã cũng thật không dễ dàng gì.”
···
Sau khi mâu thuẫn bùng nổ, Trần Hán Thăng vẫn luôn không có thời gian rảnh tìm người trò chuyện tâm sự. Trịnh Quan Đề cũng đủ nghĩa khí, cô bảo thư ký Tưởng Vân Vân từ chối tất cả khách thăm và cuộc gọi tới, nghiêm túc nghe hết chuyện tình cảm của nam bạn thân.
“Đứng ở góc độ của nữ.”
Trịnh Quan Đề khoanh hai tay ôm ngực, bình luận: “Kỳ thật tôi rất khinh bỉ cậu, nhưng đứng ở góc độ của bạn thân, tôi lại đồng tình cậu. Buổi tối tôi mời cậu đi ăn nước BBQ?”
“Cô bận như thế?” Trần Hán Thăng bĩu môi: “Sẽ không ảnh hưởng tới công việc chứ?”
Hai ngày trước khi đưa di động Quả Xác ra thị trường, Trần Hán Thăng đều phải ở trong xưởng, cho nên hiện tại Trịnh Quan Đề hẳn là cũng rất bận.
“Chắc chắn sẽ ảnh hưởng, nhưng mà ai bảo chúng ta là bạn thân chứ.”
Trịnh Quan Đề xách lên túi nhỏ, giấu mái tóc xinh đẹp ở dưới áo lông vũ: “Đi thôi, gần đây áp lực lớn, tôi cũng rất nhớ xiên thịt dê.”
Hai người cũng không lái xe, song song đi bộ đến quán đồ nướng. Trịnh Quan Đề cùng Trần Hán Thăng trò chuyện rất lâu, chờ tới khi màn đêm buông xuống, Trần Hán Thăng mới đưa Trịnh Quan Đề trở về.
EQ của Trịnh Quan Đề rất cao, cô rất giỏi dẫn dắt đề tài câu chuyện, cho nên Trần Hán Thăng thẳng thắn tâm sự xong, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Ban đêm nhiệt độ thấp, trên đường của khu công nghiệp cũng không có mấy người đi đường, Trần Hán Thăng hút thuốc, trong lòng nghĩ làm thế nào dỗ dành Thẩm Ấu Sở.
Xưởng điện tử Xiaomi càng lúc càng gần, trải qua cây đèn đường bị hỏng nào đó, ngay trong hoàn cảnh nửa sáng nửa tối, Trịnh Quan Đề nhẹ nhàng ôm lấy Trần Hán Thăng.
“Trần cặn bã, lúc trước thời điểm tôi bất lực nhất, cậu cho tôi một cái ôm, còn có một chén miến tiết vịt ấm lòng kia.”
Trịnh Quan Đề vỗ lưng Trần Hán Thăng: “Hiện tại tôi cũng trả lại cậu một cái ôm, hy vọng cậu có thể thuận lợi giải quyết vấn đề này.”
“Ặc…”
Trần Hán Thăng có thể cảm nhận được cô bạn thân Trịnh đang chân thành an ủi và chúc phúc hắn, nhưng mà hắn vẫn là miệng tiện mà hỏi nhiều một câu: “Chỉ có thế?”