Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 777 - Chương 777: Phương Châm Mười Sáu Chữ Xử Lý Tu La Tràng.

Chương 777: Phương châm mười sáu chữ xử lý Tu La Tràng. Chương 777: Phương châm mười sáu chữ xử lý Tu La Tràng.

“Đúng vậy, chỉ có thế.”

Trịnh Quan Đề cười trả lời, cô nói một câu giống câu của Trần Hán Thăng, chỉ là đổi câu nghi vấn thành câu khẳng định.

Đi đến cửa công ty điện tử Xiaomi đèn đuốc sáng trưng, cô bạn thân Trịnh kéo cổ áo khoác gió, tiêu sái phất tay tạm biệt.

Trịnh Quan Đề độc lập thông tuệ, phần lớn tinh thần sức lực đều dồn vào sự nghiệp, nhu cầu về mặt tình cảm cũng không mãnh liệt, có lẽ “bạn thân nam” có thân phận ngang nhau, thủ đoạn tương đương, cũng không theo đuổi bám riết, vừa lúc thích hợp cô.

Trần Hán Thăng cũng trở lại văn phòng công ty điện tử Quả Xác, yên lặng chải chuốt kế hoạch đối phó Samsung một lần. Nhìn thời gian còn chưa tới 9 giờ, hắn do dự một chút, vẫn là lái xe đi tới khu dân cư Thiên Cảnh Sơn.

Kỳ thật, sau khi mâu thuẫn bùng nổ, cảm thụ và biểu hiện của hai cô gái là hoàn toàn khác nhau.

Tiêu Dung Ngư là chủ động tìm đến, phát hiện sự thật bạn trai bắt cá hai tay, Tiểu Ngư Nhi kiêu ngạo lập tức xoay người bỏ đi, đồng thời trở về Cảng Thành nói thẳng trước mặt cha mẹ cô và cha mẹ của Trần Hán Thăng là không kết hôn gì nữa.

Mà Thẩm Ấu Sở thuộc về bên bị động, lễ Giáng Sinh thi xong, cô gái xinh đẹp tên Tiêu Dung Ngư kia đột nhiên xuất hiện, sau đó khóc lóc cầm đi cái đèn bàn.

Nếu chuyện chỉ có như vậy, dựa vào khả năng nói dối của Trần Hán Thăng, hắn tuyệt đối có thể cứu vớt tình huống, chỉ là tình huống tiếp theo tương đối không tốt, Trần Hán Thăng thật sự lo lắng cho sự an toàn của Tiêu Dung Ngư. Hắn không có khả năng an tâm ngồi ở trên sô pha trong khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, chỉ huy Vương Tử Bác và Biên Thi Thi đi tìm Tiểu Ngư Nhi.

Cho nên hắn cũng đi theo rời đi. Hắn vừa đi, tình hình bèn không xong, Thẩm Ấu Sở đại khái có thể phát hiện ra là kỳ thật Trần Hán Thăng đuổi theo Tiêu Dung Ngư, đặc biệt hắn còn liên tục biến mất mấy ngày, nội tâm Thẩm Ấu Sở cũng thấp thỏm mấy ngày.

Chỉ là bởi vì còn có bà nội và A Ninh, ban ngày Thẩm Ấu Sở có thể ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, chặt chẽ giữ gìn cái nhà này, chỉ có ở buổi tối đêm khuya tĩnh lặng, cô mới dám trộm chảy nước mắt lúc ngủ.

Khoảng 9 giờ, Trần Hán Thăng trở lại khu dân cư Thiên Cảnh Sơn. Nơi này không lớn mà có nhiều người ở, cho nên luôn rất náo nhiệt.

Trong phòng khách đặt một cái máy sưởi, ánh đèn đỏ hồng tô đậm không khí ấm áp. Hồ Lâm Ngữ và Đông Nhi đang tập trung tinh thần xem phim “Ỷ Thiên Đồ Long ký”, bà nội ngồi ở bên cạnh, híp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, cũng không biết bà có hiểu được gút mắc tình cảm phức tạp của nhân vật Trương Vô Kỵ hay không.

A Ninh hẳn vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn hơi ướt, gót chân nhỏ trắng trẻo hướng về phía máy sưởi.

Cô bé không xem hiểu phim truyền hình, một mình lật xem “100000 câu hỏi tại sao”, ngẫu nhiên hỏi một ít vấn đề kỳ quái. Hồ Lâm Ngữ thường xuyên không trả lời được, chỉ có thể nghiêm túc cảnh cáo A Ninh chú ý đôi mắt, không cần đọc sách nhiều vào buổi tối.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, Thẩm Ấu Sở đang giúp bà nội lấy nước ngâm chân.

Bà già rồi hay sợ lạnh, mỗi tối mùa đông ngâm chân một lúc, lại nằm trên thảm điện, như vậy mới có thể ngủ thoải mái.

Một màn này vốn là một hình ảnh rất ấm áp, chỉ là Trần Hán Thăng bước vào cửa khiến cho bầu không khí đột nhiên đình trệ một chút, ý cười trên mặt mọi người dường như đều biến mất. Đông Nhi còn đứng lên giải thích một câu: “Anh Tiểu Trần, em định giúp bà ngâm chân, nhưng mà chị Ấu Sở kiên trì muốn tự làm…”

“Không sao.”

Trần Hán Thăng tùy ý xua tay, hắn hiểu rõ tính tình của mỗi người bạn bên người, Đông Nhi là một cô gái cần mẫn chăm chỉ thật thà, cô ấy sẽ không làm biếng.

Huống chi trong nhà còn có bí thư Hồ rất bao che người nhà, cô ấy cũng không nói gì.

Thẩm Ấu Sở nghe được tiếng nói, mở cửa thấy Trần Hán Thăng, cô đơn giản lau giọt nước trên tay, bèn tới gần định hỗ trợ lấy dép lê.

“Để anh làm, anh tự làm được.”

Trần Hán Thăng vội vàng tìm dép lê để thay, hắn có chút không dám tiếp tục hưởng thụ sự chăm sóc dịu dàng của Thẩm Ấu Sở.

Đổi dép xong, đi đến phòng tắm, Trần Hán Thăng muốn quan sát vẻ mặt của Thẩm Ấu Sở.

Đại khái là bởi vì đang làm việc nhà, Thẩm khờ khạo chỉ mặc quần áo đồng phục cũ, bộ quần áo rộng thùng thình che lấp hết toàn bộ dáng người cao 1 mét 7. Cô tùy ý buộc tóc đuôi ngựa thấp, mái tóc mềm mại rũ trên vai, có vài sợi tóc ngẫu nhiên rời rạc rũ xuống từ trên trán, cô bèn nhẹ nhàng vén lên.

“Hả?”

Thẩm khờ khạo nhận thấy Trần Hán Thăng đứng ở cửa, ngẩng đầu mở to đôi mắt đào hoa đơn thuần sáng ngời, nhỏ giọng hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.”

Trần Hán Thăng nói: “Buổi tối có bữa ăn xã giao, ông chủ xí nghiệp bên cạnh mời.”

“Ồ.”

Thẩm Ấu Sở gật đầu, cô dùng ngón tay thử xem độ ấm của nước, cảm thấy đã được rồi, chuẩn bị bê thùng nước tới phòng khách cho bà ngâm chân.

Hết thảy dường như không có biến hóa gì, trừ bỏ mí mắt cô hơi sưng.

“Để anh làm cho.”

Trần Hán Thăng ngày thường lười chảy thây, lần này thế mà giành lấy thùng gỗ, chủ động bê tới phòng khách.

Thẩm Ấu Sở đứng ở tại chỗ có chút không kịp phản ứng, chớp hàng lông mi thật dài, sau đó cầm khăn lông đi ra ngoài.

“Ấy chà, thật là hiếm lạ.”

Hồ Lâm Ngữ nhìn thấy Trần Hán Thăng hiếm khi nguyện ý chia sẻ việc nhà, giống như phát hiện lục địa mới, nói: “Đây là chột dạ đúng không, nếu không thì dựa vào tính cách của Trần tổng, làm sao sẽ làm mấy việc nhỏ như này.”

“Thôi đi.”

Trần Hán Thăng tức giận nói: “Kính già yêu trẻ là đức tính truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa chúng ta, là tấm gương cho sinh viên trẻ, tớ lúc nào cũng không dám quên trách nhiệm trên người.”

Tuy rằng to mồm khoác lác nhưng rốt cuộc vẫn là Thẩm Ấu Sở giúp bà ngâm chân, bởi vì bà không muốn Trần Hán Thăng ngồi xổm trước mặt bà.

Trần Hán Thăng cũng không miễn cưỡng bà, hắn lại đi giảng giải cho A Ninh về “100000 câu hỏi tại sao”, đồng thời còn nghiêm túc thảo luận với Hồ Lâm Ngữ về võ công của Trương Vô Kỵ và Trương Tam Phong, rốt cuộc ai mạnh hơn.

Tóm lại, hắn hy vọng có thể lại lần nữa dung nhập vào trong tập thể này, làm bộ chưa xảy ra bất kỳ chuyện gì, như vậy hắn cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ.

Khoảng 10 giờ, bà đã đi ngủ trước, Thẩm Ninh Ninh cũng ngáp ngủ mấy cái. Trần Hán Thăng ôm A Ninh về phòng ngủ, đắp chăn cho cô bé đàng hoàng rồi mới chuẩn bị rời đi, A Ninh ở sau lưng nhỏ giọng nói: “Anh ơi…”

“Hả?”

Trần Hán Thăng xoay người. Thẩm Ninh Ninh nằm trong chăn, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ, đôi mắt to đơn thuần đang nhìn chằm chằm Trần Hán Thăng.

“Làm sao vậy?”

Trần Hán Thăng quay lại ngồi cạnh mép giường, khẽ nhéo cái mũi nhỏ của A Ninh.

Hắn tất nhiên là thật lòng yêu thương cô bé, lần gặp mặt đầu tiên, A Ninh chỉ khoảng 4,5 tuổi, cánh tay nhỏ gầy guộc, nhìn thấy người xa lạ Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác thì chỉ dám tránh ở đằng sau Thẩm Ấu Sở.

Hiện tại nhoáng một cái đã học tiểu học, vừa hiểu chuyện vừa ngoan ngoãn nghe lời.

“Em muốn nói cho anh một bí mật, nhưng mà chị không cho em nói.”

A Ninh gập ghềnh biểu đạt: “Nhưng mà… em rất muốn nói ra.”

“Ha ha…”

Trần Hán Thăng bị ý nghĩ mâu thuẫn của bạn nhỏ chọc cười, cong lưng nói: “Em nói cho anh trước, anh lập tức quên nó đi, như vậy thì em sẽ không tính là để lộ bí mật.”

“Ừm…”

A Ninh ngẫm nghĩ. Nếu là cô nhóc béo Quách Giai Tuệ thì đã bị gạt rồi, chẳng qua Thẩm Ninh Ninh thông minh hơn, cho nên càng đau lòng chị họ. Cô bé từ trong chăn lổm ngổm bò dậy, ghé vào lỗ tai Trần Hán Thăng nói: “Anh à, mỗi ngày buổi tối chị đều khóc.”

“À.”

Trần Hán Thăng nghĩ thầm quả nhiên vẫn thế.

Lần “Tu La Tràng” đầu tiên, ban ngày Thẩm Ấu Sở làm ở Chuyển phát nhanh Hỏa Tiễn 101, nhìn có vẻ không có việc gì, buổi tối trở về ký túc xá, cô sẽ một mình nằm trên giường buồn bã khổ sở.

Hơn nữa không chọn áo ngực tốt, cũng dẫn tới sự kiện “ung thư giả” xảy ra.

“Chị lo lắng chị Lâm Ngữ phát hiện, mỗi ngày buổi sáng chị đều phải đổi một cái vỏ gối mới.”

Thẩm Ninh Ninh nói một hồi, trong giọng nói cũng mang theo một tia nức nở: “Anh ơi, em không muốn chị khóc, chị vừa khóc, em cũng muốn khóc theo…”

“Chị em vốn dĩ không khóc mà.”

Trần Hán Thăng cau mày, rất nghiêm túc mà nói: “Vỏ gối ướt chỉ là chị ấy ngủ chảy nước miếng làm ướt. Em đừng suy nghĩ lung tung, bạn nhỏ phải có dáng vẻ của bạn nhỏ, có rảnh chịu khó nghiên cứu thêm về bé rối Teletubbies và anh em Hồ Lô, đây mới là nhiệm vụ chủ yếu của em.”

“Ồ.”

A Ninh cúi đầu, ngẫu nhiên còn dùng mu bàn tay nhỏ nhắn lau qua khóe mắt một chút, hành động và biểu cảm này rất giống Thẩm Ấu Sở sau khi thành niên.

“Ngủ đi, lần sau anh sẽ bảo chị em đừng chảy nước miếng.”

Trần Hán Thăng dỗ Thẩm Ninh Ninh lại lần nữa tiến vào chăn, sau khi tắt đèn, Trần Hán Thăng sâu kín thở dài một hơi.

Thẩm Ấu Sở chắc chắn là khóc thật, hắn giải thích như vậy chỉ là không muốn để A Ninh lo lắng.

“Tiểu A Ninh thật là đáng yêu.”

Trần Hán Thăng có chút đáng tiếc, nếu “Tu La tràng” xảy ra muộn thêm vài ngày nữa, như vậy hắn đã có cơ hội sử dụng phương thuốc.

Nếu Tiêu Dung Ngư sinh con gái, có lẽ sẽ giống mẹ nó xinh đẹp ngọt ngào hoạt bát.

“Đáng tiếc…”

Trần Hán Thăng lắc đầu, cái kế hoạch này cuối cùng không thành công.

Trần Hán Thăng đi ra phòng ngủ, Hồ Lâm Ngữ cùng Đông Nhi còn đang xem TV, Thẩm Ấu Sở ngồi cạnh bàn ôn tập.

Thẩm khờ khạo đang là sinh viên năm bốn, đang trong giai đoạn kiểm tra cuối kỳ quan trọng nhất.

Trần Hán Thăng yên ắng không tiếng động ngồi dựa trên sô pha, trong lúc ngồi xuống không cẩn thận đụng vào cẳng chân của thư ký Hồ, cô ấy lập tức ghét bỏ thu chân lại, còn dùng tay phủi như phủi bụi trên chân.

“Đậu má nhà cậu, Hồ Lâm Ngữ!”

Trần Hán Thăng nói thầm trong lòng một tiếng, chẳng qua nhìn bóng hình Thẩm Ấu Sở, hắn lại có chút khó khăn.

Cần phải giải thích chuyện này cho Thẩm Ấu Sở một chút, không thể để cô nghẹn ở trong lòng mãi như thế. Trần Hán Thăng trầm ngâm một hồi, cuối cùng tổng kết ra phương châm mười sáu chữ:

“Mơ hồ việc lớn, xem nhẹ chi tiết, chuyên chú hiện tại, xây dựng tương lai.”

Mơ hồ việc lớn: Đó chính là mơ hồ mối quan hệ giữa hắn và Tiêu Dung Ngư. Chủ động thừa nhận có liên hệ lẫn nhau giữa hai bên trong ba năm này, đến nỗi có phải người yêu hay không, trả lời mơ hồ, vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Xem nhẹ chi tiết: Trong ba năm này, các chi tiết đi ăn cơm, gặp mặt, tặng quà cho Tiêu Dung Ngư, vv.. trừ phi Thẩm Ấu Sở chủ động dò hỏi, nếu không hắn kiên quyết không nói ra.

Chuyên chú hiện tại: Trước mắt Tiêu Dung Ngư tạm thời rời khỏi hắn, cho nên có lượng lớn thời gian rảnh rỗi, như vậy có thể ở bên Thẩm Ấu Sở lâu, thậm chí có thể cố ý xây dựng một đêm giao thừa lãng mạn.

Xây dựng tương lai: Hứa hẹn đủ loại tương lai tốt đẹp, tốt nhất đều là những việc có thể thực hiện được, ví dụ như chọn một trường tiểu học tốt cho A Ninh, Tết âm Lịch có thể đón Lão Trần và Lương Thái hậu về đây, người một nhà đoàn tụ ăn tết.

Cân nhắc một hồi như vậy, Trần Hán Thăng dần dần có cách xử lý, chỉ là bí thư Hồ vẫn còn ở bên cạnh, hắn còn phải uyển chuyển khuyên cô ấy đừng làm kỳ đà cản mũi.

“Hồ Lâm Ngữ, khi nào cậu chết?”

Trần Hán Thăng lịch sự hỏi.

Bình Luận (0)
Comment