Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 779 - Chương 779: Trần Lam: Tôi Đi Trước Dò Đường

Chương 779: Trần Lam: Tôi đi trước dò đường Chương 779: Trần Lam: Tôi đi trước dò đường

Buổi sáng lúc ăn cơm, Hồ Lâm Ngữ phát hiện khí sắc của Thẩm Ấu Sở hơi khá hơn một chút, trong lòng không khỏi bội phục Trần Hán Thăng.

Tên cặn bã này thật là có chút bản lĩnh. Cũng không biết đêm qua ở trong phòng khách lẩm nhầm cái gì, thế mà cũng có thể dỗ dành được Thẩm Ấu Sở có chút bội phục.

Tuy rằng bí thư Hồ cũng không biết tình hình cụ thể, chẳng qua khẳng định có liên quan tới Tiêu Dung Ngư, hơn nữa kết hợp với tính tình thường ngày của Trần Hán Thăng, cũng đủ cho cô ấy tự tưởng tượng ra 80% chân tướng sự việc.

Hiện tại, thời điểm này nên tiếp tục bạo lực lạnh với Trần Hán Thăng, tiếp tục khinh bỉ và cô lập hắn, cho hắn biết thế nào là khó khăn của thế giới xã hội chủ nghĩa.

Ngàn lần không nghĩ tới, người phản chiến đầu tiên thế mà là “người bị hại” Thẩm Ấu Sở.

“Hận sắt không thành thép mà.”

Hồ Lâm Ngữ lắc đầu, đồng thời cũng khó hiểu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì Thẩm Ấu Sở mới có thể rời khỏi Trần Hán Thăng đây?

“Có lẽ để thành toàn cho hạnh phúc của Trần Hán Thăng, như vậy cô ấy mới chủ động rời đi.”

Tiểu Hồ phán đoán như vậy là có căn cứ. Đã từng vì chẩn đoán “bị ung thư” sai lầm, vì không muốn liên lụy Trần Hán Thăng, Thẩm Ấu Sở đã ngây ngốc lựa chọn rời đi.

Trần Hán Thăng không biết nội tâm tò mò của Hồ Lâm Ngữ, hắn ăn xong bèn đi công ty Quả Xác mở họp. Càng ngày càng tới gần thời điểm cuối năm, công việc cũng càng ngày càng nhiều hơn, chẳng qua nhiệm vụ trên người Trần Hán Thăng không tăng thêm tí nào.

Đây là bởi vì sau khi đoàn đội hình thành quy mô, trách nhiệm dần dần phân nhỏ xuống các cấp. Năm đó ở Chuyển phát nhanh Hỏa Tiễn 101, Trần Hán Thăng phải tự mình đi hỏi đặt tiệc tất niên ở chỗ nào, hiện tại có nhân viên của phòng hành chính chuyên môn phụ trách.

Nội dung cuộc họp cũng không phức tạp, có vài điểm chủ yếu như sau:

Một là quy hoạch và mục tiêu phát triển năm sau, đơn giản mà nói chính là bộ phận kinh doanh và bộ phận mạng so đấu với nhau, các lãnh đạo của bộ môn khác, bao gồm ông chủ Trần Hán Thăng đều ngồi hóng chuyện.

Trong lúc so đấu khó tránh khỏi sẽ khoác lác, Trần Hán Thăng nhớ kỹ những lời khoác lác của Hoàng Lập Khiêm và Thôi Chí Phong, ngày nào đó tâm trạng không tốt sẽ xách bọn họ tới hỏi khi nào có thể thực hiện mấy lời này.

Hai là nếu công ty Samsung Hàn Quốc đồng ý hợp tác, nên tiến hành học tập từ phương diện nào.

Trước mắt, trừ bỏ Khổng Tĩnh và Nhiếp Tiểu Vũ, những người khác đều không biết kế hoạch đối với Samsung của Trần Hán Thăng, bọn họ đều cho rằng Trần Hán Thăng chuẩn bị từ bỏ mua bán với Ấn Độ mà ngược lại hợp tác với Samsung.

Ba là điện tử Xiaomi bên cạnh sẽ đưa ra thị trường vào ngày mai, Quả Xác bên này cần hỗ trợ gì.

Những việc này trong lòng Trần Hán Thăng đã có chuẩn bị từ trước, hơn nữa tối qua ngủ không được tốt, hắn buồn bã ỉu xìu ngáp ngủ mấy cái. Thật vất vả chờ tới khi hội nghị kết thúc, Trần Hán Thăng trở lại văn phòng xoa huyệt Thái Dương, thuận tiện tìm ra phương thuốc kia, phương thuốc này vốn dĩ cũng có tác dụng bổ dưỡng cơ thể.

Chép lại nội dung trên giấy, Trần Hán Thăng bảo thư ký nhỏ đi bệnh viện bốc thuốc giùm.

“Đây là thứ gì?”

Nhiếp Tiểu Vũ tò mò như trẻ con, lăn lộn qua lại đánh giá.

“Gần đây bị cảm lạnh.”

Trần Hán Thăng tùy ý nói: “Đây là phương thuốc dân gian, sau khi cô mua về, tốn chút tiền nhờ người ta hỗ trợ sắc thuốc hộ nhé.”

“Ồ, không nghĩ tới bộ trưởng Trần coi trọng trung y thế.”

Nhiếp Tiểu Vũ nghe nói chỉ là thuốc trị cảm, nhảy nhót dẫn theo tài xế đi ra ngoài.

Trần Hán Thăng rất yên tâm Nhiếp Tiểu Vũ, cô ấy biết đây là thuốc cho hắn uống, chắc chắn sẽ vô cùng cẩn thận.

Buổi trưa ăn cơm xong, Nhiếp Tiểu Vũ bưng một chén thuốc ấm nóng bốc khói tới đây: “Bộ trưởng, uống thuốc đi.”

Trần Hán Thăng nhíu mày: “Lần sau cô đổi cách nói đi, tôi nghe giống như Phan Kim Liên dụ dỗ Võ Đại Lang uống thuốc độc trong “Thủy Hử Truyện” ấy.”

“Ha ha…”

Bí thư nhỏ cười một hồi, giống như nhớ ra cái gì, bĩu môi nói: “Thuốc này hơi bị đắng, chẳng dễ uống tí nào.”

“Thuốc bổ thân thể, khó tránh khỏi bị đắng…”

Trần Hán Thăng còn chưa nói xong, đột nhiên ngẩn người: “Sao, cô mẹ nó cũng uống?”

“Ờ!”

Nhiếp Tiểu Vũ vung mái tóc ngắn, đúng lý hợp tình mà nói: “Tối hôm qua tôi cũng bị cảm nhẹ, cho nên uống một chén thuốc, dự phòng cảm mạo.”

“...”

Trần Hán Thăng trầm mặc một hồi: “Nhiếp Tiểu Vũ, nếu là tôi ăn phân, cô cũng sẽ bắt chước tôi ăn hai ngụm sao?”

Buổi chiều, trong văn phòng lại tới một người càng hoạt bát nghịch ngợm.

So với Nhiếp Tiểu Vũ, Trần Lam mới là em gái chính thức của Trần Hán Thăng, trưởng công chúa của điện tử Quả Xác.

“Anh! Anh có nhớ em không?”

Trần Lam cũng không cần gõ cửa, trực tiếp xông vào phòng, hỏi.

“Em cảm thấy sao?”

Trần Hán Thăng đầu cũng không ngẩng lên, chỉ hừ cười một tiếng.

“Chắc chắn là nhớ em rồi, rốt cuộc em đáng yêu như thế cơ mà.”

Trần Lam vui vẻ nói, chạy đến bên cạnh Trần Hán Thăng, nhìn xem anh trai đang bận chuyện gì.

Phát hiện chỉ là một đống số liệu và báo cáo công tác, Trần Lam rất mau không có hứng thú, ngồi ở trên tay vịn của ghế dựa, ôm cổ Trần Hán Thăng hỏi: “Anh, đêm nay là giao thừa, anh định đi đâu chơi?”

“Thương Nghiên Nghiên còn chưa trở về sao?”

Trần Hán Thăng hỏi.

Thương Nghiên Nghiên hai ngày trước trở về Thượng Hải, cho nên cô cũng không biết chuyện Tu La Tràng bùng nổ.

“Không có đâu.”

Trần Lam lắc đầu: “Chị Nghiên Nghiên đến sau Tết Nguyên Đán mới trở về. Mấy ngày nay em vẫn luôn bận ôn tập chuẩn bị kiểm tra cuối kỳ, vất vả lắm mới chờ tới đêm giao thừa đi chơi thả lỏng một chút.”

“Thả lỏng à…”

Trần Hán Thăng ngẫm nghĩ, quay đầu lại nhìn chằm chằm em gái mình giống như lần đầu mới biết.

“Nhìn em làm gì?”

Trần Lam có chút nghi hoặc, sau đó ôm lấy cánh tay Trần Hán Thăng làm nũng: “Anh, đêm nay anh chuẩn bị đi chơi với chị dâu Ấu Sở hay chị dâu Tiểu Ngư Nhi thế, cho em đi cùng với, gần đây em học tập rất nghiêm túc đó.”

“Chậc…”

Trần Hán Thăng chép miệng nói: “Loại chuyện đi chơi giao thừa lằng nhằng này, anh và hai chị dâu của em đều không có hứng thú.”

“Ở lì trong nhà sao?”

Tiểu Trần Lam có chút thất vọng, dẩu miệng tỏ vẻ rất không vui. Mỗi khi đến kỳ kiểm tra, chuyên ngành y cần phải học tập ôn bài rất nhiều nội dung, mấy ngày nay cô ấy thật sự rất vất vả.

“Chẳng qua…”

Trần Hán Thăng kéo dài giọng.

“Chẳng qua cái gì?”

Trần Lam lập tức hỏi, cô ấy biết anh trai cũng rất mê chơi, cho rằng Trần Hán Thăng thay đổi ý định.

“Có lẽ chị dâu Tiểu Ngư Nhi của em sẽ cảm thấy hứng thú, không bằng em đi tìm cô ấy.”

Trần Hán Thăng vỗ đầu em gái: “Khả năng sẽ có bất ngờ vui vẻ cũng chưa biết chừng.”

“Hình như cũng đúng.”

Vẫn cứ chẳng hay biết gì Trần Lam gật đầu, lầm bầm lầu bầu nói: “Chị dâu Tiểu Ngư Nhi vốn dĩ rất hoạt bát, em năn nỉ một chút, nói không chừng chị ấy sẽ dẫn em đi Tân Nhai Khẩu ăn bữa tiệc lớn.”

“Được đó, em đây sẽ đi tìm chị dâu Tiểu Ngư Nhi.”

Trần Lam nói là làm, lập tức lên xe buýt đi công ty luật.

Chẳng qua khi cô ấy vừa đi tới cửa văn phòng, Trần Hán Thăng đột nhiên gọi lại cô ấy: “Gần đây có thiếu tiền không?”

“Không thiếu… À không, rất thiếu tiền, cực kỳ thiếu tiền đó!”

Trần Lam lúc bắt đầu thì chuẩn bị ăn ngay nói thật, sau lại phản ứng lại, vội không ngừng giả nghèo.

Kỳ thật cô ấy làm sao sẽ thiếu tiền, chú hai thím hai vốn là nhân viên công vụ và giáo viên, tiền sinh hoạt hàng tháng đều đúng hạn gửi tới thẻ của Trần Lam, hơn nữa có rất nhiều “các chị dâu theo gió vượt sóng” giúp đỡ, bản thân Trần Lam cũng có một quỹ tiền lớn.

“Xoạt!”

Trần Hán Thăng từ trong ví tiền rút ra một xấp tiền mặt, hắn cũng không đếm, trực tiếp đưa cho Trần Lam, nói: “Không dùng hết thì để lại tiết kiệm, một người muốn học kiếm tiền thì đầu tiên phải học tiêu tiền.”

“Anh!”

Trần Lam cảm động nói: “Sao hôm nay anh tốt với em thế?”

“Xem em nói kìa, kẻ phạm tội tử hình đều được ăn bữa cơm no trước khi bị chém mà…”

“Anh không phải ý này, anh là cảm thấy không thể để em đổ máu lại rơi nước mắt…”

“Người công cụ cũng là người, cho thêm chút thù lao thì sao…”

Cuối cùng, nhìn em gái đang trợn mắt há hốc mồm, Trần Hán Thăng nhét tiền mặt vào trong túi xách của em gái: “Tóm lại nhận lấy là được rồi. Em đi chơi đi, anh còn có một số việc phải làm.”

Chờ đến sau khi Trần Lam vẻ mặt sững sờ rời đi, Trần Hán Thăng mới sâu kín thở dài một hơi, em gái tốt của anh à, từ khi em đòi cái máy nghe nhạc kia, em đã nhận được kịch bản thuộc về mình.

Đi thôi, Pikachu - Lam, đi dò đường cho anh!

Bình Luận (0)
Comment