Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 780 - Chương 780: Trần Lam Cũng Sẽ Thao Tác Bất Ngờ

Chương 780: Trần Lam cũng sẽ thao tác bất ngờ Chương 780: Trần Lam cũng sẽ thao tác bất ngờ

Buổi chiều 3 rưỡi, Trần Lam bị Trần Hán Thăng lừa dối đi tìm Tiêu Dung Ngư, cô bé cái gì cũng không biết, còn tưởng rằng tình cảm giữa anh và chị dâu Tiểu Ngư Nhi vẫn tốt đẹp như cũ.

Tiêu Dung Ngư cũng không khó tìm, thông thường cô đều ở đại học Đông Đại hoặc là công ty luật Dung Thăng ở Tân Nhai Khẩu. “Cô em chồng” Trần Lam cũng không cần gọi điện hẹn trước, trực tiếp hưng phấn chạy tới văn phòng luật sư 1802 cao ốc quốc tế.

Sắp tới cuối năm, công ty luật rảnh rỗi hơn nhiều. Quan niệm của người Trung Quốc đều tương đối truyền thống, ngay trước Tết âm Lịch không muốn gây chuyện, cho dù có mâu thuẫn cũng sẽ chờ đến đầu xuân năm sau mới tiến hành tố tụng hoặc là lên tòa.

Cao Văn đang uống cà phê trong văn phòng, tâm trạng của cô ta rất không tệ. Danh tiếng của công ty luật Dung Thăng càng lúc càng lớn, thu vào cũng càng ngày càng nhiều, công việc của bọn họ cũng từ giải quyết vụ án dân sự lúc mới bắt đầu mở công ty, dần dần chuyển hướng tranh chấp về tài chính, còn có vài vụ mang tính ngoại giao.

Hiện tại có thể có được cục diện như vậy, ngoại trừ có vụ kiện hôn nhân vượt quốc thêm vào, còn bởi vì có giáo sư Tôn Bích Dư chống lưng đằng sau, hiện tại lại thêm ông chủ công ty điện tử Quả Xác Trần Hán Thăng.

Có một số vụ án về thương nghiệp, ngoại trừ cung cấp một số kiến nghị về phương diện kinh doanh, Trần Hán Thăng còn tìm một số bạn bè hỗ trợ khuyên bảo, ví dụ như Trình Đức Quân và Vương Chí Kiệt. Thậm chí hắn còn quen biết rất nhiều nhân vật đầu sỏ của xí nghiệp internet, ví dụ như Hàng Châu Mã Vân, Thâm Quyến Mã Hóa Đằng, NetEase Đinh Lôi,...

Cuối cùng Cao Văn cũng phản ứng lại, mấy năm sau, Trần Hán Thăng rất có thể cũng là một trong các “đầu sỏ”.

“Leng keng.”

Chuông cửa vang lên một tiếng, Cao Văn nghiêng đầu nhìn thoáng qua, hóa ra là Trần Lam, em gái của Trần Hán Thăng, hẳn là tới tìm Tiêu Dung Ngư.

Lá gan Trần Lam rất giống anh trai cô ấy, không coi ai ra gì chạy tới văn phòng của Tiêu Dung Ngư, đi dạo một vòng, phát hiện Tiêu Dung Ngư không ở đây, lúc này tới gần hỏi: “Chị Văn Văn ơi, chị dâu của em đâu rồi?”

“Chị dâu của em xin nghỉ rồi.”

Cao Văn cười nói: “Hai ngày trước cô ấy trở về Cảng Thành, anh trai em không nói cho em biết sao?”

“Không có.”

Trần Lam có chút nghi hoặc, cô ấy cảm thấy có một tia không bình thường.

“Em tìm Thi Thi hỏi đi.”

Cao Văn chỉ văn phòng của Biên Thi Thi, phát hiện cô ấy không ở trong phòng, nói: “Có khả năng đi vệ sinh rồi.”

Hai người đang nói chuyện, Biên Thi Thi từ trong phòng vệ sinh đi ra, cô ấy nhìn thấy Trần Lam, dường như hơi bị giật mình, hỏi: “Sao em lại tới đây?”

“Hả?”

Trần Lam càng buồn bực: “Em không thể tới sao, chị Thi Thi?”

“Ồ…”

Biên Thi Thi nghẹn một chút, dựa theo biểu hiện này của Trần Lam, cô ấy hẳn là không rõ chuyện giữa Trần Hán Thăng và Tiểu Ngư Nhi.

“Em đi vào văn phòng của chị trước.”

Biên Thi Thi mời một câu, không có sự đồng ý của Tiểu Ngư Nhi, cô ấy tạm thời không nói cho sư tỷ Cao Văn và sư tỷ Lật Na biết chuyện.

Trong văn phòng độc lập ngăn cách, liếc mắt một cái là có thể quan sát toàn cảnh Tân Nhai Khẩu, Biên Thi Thi mới hỏi Trần Lam: “Trần Hán Thăng biết em tới đây không?”

“Biết ạ.”

Trần Lam nói: “Em chính là đi từ xưởng điện tử Quả Xác tới đây mà.”

“Nếu biết… Trần Hán Thăng đây là muốn làm gì?”

Biên Thi Thi nhỏ giọng nói thầm, ánh mắt cũng qua lại đánh giá Trần Lam.

“Làm sao vậy, chị Thi Thi?”

Trần Lam chu môi: “Em chính là nhớ chị dâu Tiểu Ngư Nhi, cho nên tới đây thăm chị ấy, chẳng lẽ không được sao?”

“Cái này…”

Biên Thi Thi không biết nên giải thích như thế nào.

“Chẳng lẽ là mấy ngày hôm trước em không tới đây, chị dâu tức giận rồi, nhưng mà em đang bận ôn thi cuối kỳ mà.”

Trần Lam vẻ mặt tủi thân nói.

“Không phải nguyên nhân này…”

Biên Thi Thi cũng rất khó xử.

“Em đây biết rồi.”

Trần Lam đứng lên, rõ ràng không có nước mắt, cô ấy còn cố tình xoa xoa đôi mắt: “Chắc chắn là chị dâu cảm thấy em quá nghịch ngợm cho nên không thích em, em đây đi rồi. Tóm lại cha mẹ không thích em, anh trai cũng không thích em, em vốn cho rằng gặp được chị dâu yêu thương em nhất trên thế giới này, không nghĩ tới mọi người đều là lừa gạt em, có lẽ cuộc sống chính là tàn nhẫn như thế đi…”

Trần Lam nói phải đi, nhưng mà căn bản không nhúc nhích bàn chân tí nào, chỉ chờ một câu an ủi.

Quả nhiên, Biên Thi Thi lắc đầu nói: “Em đừng nghĩ lung tung, cô nhóc mới học đại học năm nhất, chỗ nào tới nhiều cảm xúc thương xuân bi thu như thế. Em chờ chút, chị gọi điện cho Tiểu Ngư Nhi.”

Biên Thi Thi nói xong bèn đi ra ngoài. Trần Lam cau mày, cô ấy muốn gặp chị dâu Tiểu Ngư Nhi mà còn phải gọi điện dò hỏi trước sao. Cô ấy cũng trực tiếp móc ra di động gửi tin nhắn cho Trần Hán Thăng.

Trần Lam: Anh, em cảm thấy rất không bình thường.

Trần Hán Thăng: Cái gì không bình thường?

Trần Lam: Có phải anh và chị dâu Tiểu Ngư Nhi cãi nhau phải không, em luôn cảm thấy có chỗ nào kỳ quái.

Trần Hán Thăng: Đừng nói bừa, tình cảm giữa anh và Tiểu Ngư Nhi rất tốt, mỗi ngày đều ngọt ngào phát cơm chó.

Trần Lam: Tốt, em biết rồi.

Trần Hán Thăng: Em biết cái gì?

Trần Lam: Chỉ cần lật ngược câu trả lời của anh lại thì chính là đáp án chính xác, quả nhiên anh và chị dâu cãi nhau!

Lúc này đây, thời gian Trần Hán Thăng gửi tin nhắn trả lời chậm hơn một chút. Hai phút sau tin nhắn của hắn mới “ting ting” một cái gửi tới.

Trần Hán Thăng: Em gái thật là mắt sáng như đuốc. Anh thừa nhận, bọn anh thật là cãi nhau. Nếu em có thể hỗ trợ dỗ được chị dâu, anh sẽ đồng ý một điều kiện của em.

Trần Lam: Nào có anh trai như thế chứ. Cãi nhau xong đưa em gái tới dò đường, khó trách vừa nãy chủ động cho em tiền, còn nói cái gì trước khi chém đầu, kẻ phạm tội tử hình cũng được ăn cơm no, hóa ra là ý này.

Trần Hán Thăng: Em cứ nói đi, có muốn thứ gì không.

Trần Lam: Em muốn thi lấy bằng lái, nhưng mà cha em không đồng ý.

Trần Hán Thăng: Để anh đi thuyết phục chú hai, nếu chú hai còn không cho phép, anh sẽ cho em tiền đi học lấy bằng lái.

Trần Lam: Ok, phải giữ lời nhé. Hy vọng sau này hai người có thể hiểu chuyện một chút, yên lành sinh hoạt, chớ để cho mấy đứa nhỏ tụi em phải nhọc lòng.

Một lát sau, Biên Thi Thi ở bên ngoài nói chuyện điện thoại xong, xách túi lên. nói: “Chúng ta trở về trường học, chị dâu của em… Tiểu Ngư Nhi ở ký túc xá, cô ấy nói nếu Trần Hán Thăng không muốn nói, vậy thì cô ấy sẽ nói thật cho em biết.”

“Dạ.”

Trần Lam ngoan ngoãn gật đầu, nghĩ thầm thông minh như em đây đã biết, còn không phải là cãi nhau sao.

Hai người đi xe bus trở về đại học Đông Đại, thời gian ước chừng 5 giờ, vừa lúc là thời gian các học sinh đi nhà ăn ăn cơm chiều. Bọn họ vừa đi vừa thương lượng tối nay đón giao thừa thế nào.

Trần Lam vui vẻ lắng nghe, vẻ mặt hướng tới, Biên Thi Thi ở bên cạnh có chút không đành lòng.

Nếu cô gái nhỏ biết Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đã chia tay, cô ấy chắc chắn sẽ mờ mịt không biết theo ai.

Trở lại ký túc xá, các bạn cùng phòng đều không ở, chỉ có Tiêu Dung Ngư ngồi ngay ngắn trước bàn học, xem ra cô đã chờ ở nơi này một lúc.

“Chị dâu!”

Trần Lam thân mật gọi một tiếng.

Chẳng qua Tiêu Dung Ngư không nhiệt tình đáp lại như trước kia. Khóe miệng cô khẽ động đậy, đại khái tiếng “chị dâu” này làm cô nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, trong nháy mắt có chút hoảng hốt.

“Anh trai em không nói cho em biết chuyện giữa chị và anh ấy sao?”

Sau khi lấy lại tinh thần, Tiêu Dung Ngư bình tĩnh hỏi.

“Không có, anh trai em không có chủ động nói gì.”

Trần Lam khẳng định trả lời.

Cô ấy cũng rất thông minh, những điều cô ấy phát hiện ra là dựa trên manh mối mà cô ấy tìm được, không phải Trần Hán Thăng chủ động nói cho cô ấy biết, cho nên không tính là cô ấy nói dối.

“Ừ, vậy chị nói cho em nghe.”

Tiêu Dung Ngư thở ra một hơi dài. Nhìn ra được tâm trạng của cô cũng có chút kích động, tóc đuôi ngựa khẽ lúc lắc, chờ tới khi ổn định lại, Tiêu Dung Ngư mới nhẹ nhàng nói: “Chị và anh trai em đã chia tay.”

“Cái gì?!”

Trần Lam bị hoảng sợ, không phải nói cãi nhau sao, làm sao trong chớp mắt đã chia tay?

“Chị dâu, chị đừng nói giỡn mà.”

Trần Lam bắt lấy tay của Tiêu Dung Ngư, hoảng loạn nói: “Không phải chỉ cãi nhau sao, sao lại chia tay chứ?”

“A Lam, bọn chị thật sự đã chia tay.”

Hốc mắt Tiêu Dung Ngư hơi đỏ lên, giọng nói cũng bắt đầu trở nên nghẹn ngào: “Sau này chị cũng không còn là chị dâu của em nữa, em có thể không cần tới đây…”

Câu nói “Em không cần tới tìm chị” quá quyết tuyệt, dựa theo tính cách của Tiêu Dung Ngư, cô thật sự không thể nói ra lời này với em gái Trần Lam.

“A Lam, bọn họ thật sự đã chia tay.”

Biên Thi Thi cũng ở bên cạnh nói: “Em hãy tiếp thu sự thật này, về nguyên nhân thì em có thể đi hỏi anh trai em.”

Kỳ thật, ở trong lòng Biên Thi Thi, cô có thể đoán trước cảnh tượng tiếp theo, đơn giản là Trần Lam ôm Tiêu Dung Ngư khóc lớn một hồi, sau đó lưu luyến cáo biệt, từ nay về sau hai người như người xa lạ, không còn bất kỳ mối liên quan gì nữa.

Duyên phận chị dâu em chồng kiếp này hẳn là đã hết.

Chẳng qua, biểu hiện của Trần Lam khiến Biên Thi Thi bị chấn động.

Khi Trần Lam xác định anh trai mình thật sự chia tay với chị dâu Tiểu Ngư Nhi, đầu tiên là có chút mê mang, sau khi phản ứng lại, cô ấy chớp mắt, đột nhiên xông tới ôm lấy Tiêu Dung Ngư, hơn nữa lớn tiếng nói: “Em mặc kệ, chị và anh trai chia tay nhau là chuyện của hai người, tóm lại chị vĩnh viễn là chị dâu của em.”

Tiêu Dung Ngư rõ ràng sửng sốt một chút, dựa theo quan hệ hiện tại thì lẽ ra cô nên đẩy ra cô nhóc, chẳng qua biểu hiện này của cô nhóc lại khiến Tiêu Dung Ngư theo bản năng ôm lấy bả vai của Trần Lam mà an ủi.

“Logic và cách làm như này, không hổ là thế hệ sau xuất sắc của nhà Trần Hán Thăng.”

Biên Thi Thi tấm tắc tán thưởng một tiếng.

Trước kia từng nghe Trần Hán Thăng đánh giá cô em gái này có phong cách rất giống anh trai, Vương Tử Bác cũng thường xuyên khen ngợi A Lam vô cùng thông minh, nếu cô ấy nghiêm túc học tập, hẳn là có thể thi đỗ các trường đại học cao cấp trong dự án 985.

Hiện tại chính là như vậy, Tiêu Dung Ngư không thể nhẫn tâm cự tuyệt Trần Lam, khiến cho “cây cầu em gái” này đã được nối nhịp.

Bình Luận (0)
Comment