"Chị dâu ~"
Trần Lam không những phản ứng nhanh nhạy, mà còn cực kỳ biết diễn kịch, cô ấy ôm Tiêu Dung Ngư một lúc, ôn nhu yếu đuối nói: "Chị dâu, em đặc biệt tới tìm chị đón giao thừa đấy, chị đừng đuổi em đi mà, nếu không thì, một cô gái đáng thương cô độc lại không nơi nương tựa như em tới Tân Nhai Khẩu, lúc vượt qua đèn xanh đèn đỏ, nhỡ đâu có một chiếc xe không cẩn thận lao tới ... "
"Được rồi, lát nữa chị sẽ dẫn em đi ăn cơm."
Tiêu Dung Ngư suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đồng ý.
Thực ra, lúc Trần Lam vừa mới chạy tới ôm, lần đầu tiên cô còn không có kiên quyết xoay người, lần thứ hai đã rất khó từ chối rồi.
"Ừm! "
Trần Lam nghe lời gật đầu một cái, bày ra dáng vẻ của một nữ sinh cấp ba.
Dù sao A Lam cũng mới lên đại học được nửa năm, lại không nói chuyện yêu đương, còn được anh trai và mấy người chị dâu cưng chiều, người chiến thắng trong cuộc đời chính là Trần Lam.
"Nhưng mà."
Tiêu Dung Ngư dừng một chút nói: "Sau này em đừng gọi chị là chị dâu nữa, chị và anh trai em đã chia tay rồi ... "
"Em không chịu!"
Trần Lam bĩu môi, làm nũng như một đứa trẻ: "Em đã quen gọi như vậy rồi, vậy thì dứt khoát như vậy đi, từ hôm nay trở đi, chúng ta nói chuyện của chúng ta, tuy rằng em gọi anh ấy là anh, gọi chị là chị dâu, nhưng hai người căn bản không phải người yêu, vậy có được không?"
"..."
Mí mắt Tiêu Dung Ngư giật giật, còn có thể mô tả một mối quan hệ như vậy sao?
"Vậy thì một lời đã định."
Trần Lam lập tức kéo lấy cánh tay của Tiêu Dung Ngư: "Vậy lát nữa em sẽ nhắn tin cho anh trai em, nói em đã đến chỗ của chị dâu, để anh ấy khỏi phải lo lắng."
"Đi thôi, trước tiên đi ăn cơm đã."
Tiêu Dung Ngư không muốn nhiều lời chút nào, cầm chiếc túi lên đi xuống lầu, đầu óc của con bé này, thực sự không khác gì Trần Hán Thăng.
Trần Lam vui vẻ đi theo bên cạnh, trong miệng còn gọi "chị dâu dài, chị dâu ngắn", điều này khiến cho Biên Thi Thi không thể không cảm thán, thành công thực đúng là không phải ngẫu nhiên mà có.
Thực ra Tiểu Ngư Nhi rất thông minh, cô khẳng định là đã nhìn thấu thủ đoạn của Trần Lam.
Nhưng vẫn không có cách nào từ chối, có thể thấy được có lúc da mặt và năng lực phản ứng, thật sự có thể xoay chuyển càn khôn.
Cơm tối ăn ở gần trường học, bởi vì Tiêu Dung Ngư phải đi gặp giáo sư Tôn, cho nên cũng không có ý định đón năm mới này.
"Em cũng muốn tới nhà giáo sư Tôn!"
Trần Lam nghe được kế hoạch này, lập tức ồn ào muốn đi cùng.
"Bọn chị không phải tới để làm hoạt động đón giao thừa đâu."
Tiêu Dung Ngư nói thật: "Giáo sư Tôn rất nghiêm túc thận trọng, bà ấy khá thích sự yên tĩnh."
"Em vốn một một cô gái yên tĩnh mà."
Trần Lam bĩu môi một cái: "Chị dâu, có phải chị muốn đuổi em đi đúng không, một cô gái đáng thương cô độc lại không nơi nương tựa như em tới Tân Nhai Khẩu, lúc vượt qua đèn xanh đèn đỏ, nhỡ đâu có một chiếc xe không cẩn thận lao tới ... "
"Được rồi, em có thể đi theo, nhưng không được phép nghịch ngợm. ."
Trong mắt Tiêu Dung Ngư đầy vẻ bất đắc dĩ: "Giáo sư Tôn có một đứa cháu ngoại, hình như chỉ lớn hơn em một chút, em có thể chơi cùng với em ấy."
"Được rồi."
Trần Lam đáng yêu trả lời: "Em thích nhất là được nói chuyện với chị gái nhỏ."
...
Tới khoảng hơn sáu giờ, Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi cùng với Trần Lam, ba người cùng nhau đi tới nhà giáo sư Tôn.
Có lẽ là vì sắp đến kỳ thi cuối kỳ, nên trong phòng khách có không ít học sinh đang ôm sách vở, trước mặt mỗi người còn có một ly hồng trà nóng hổi, bọn họ đều tới đây để xin chỉ dẫn về vài vấn đề.
Giáo sư Tôn Bích Dư kiên nhẫn nghiêm túc trả lời, chỉ là khuôn mặt con gái bà là Ngô Diệc Mẫn thỉnh thoảng có chút buồn bực, mẹ mình thật sự quá tốt với những học sinh này rồi, hơn nữa còn không nhận chút thù lao nào, đã vượt quá phạm vi và nghĩa vụ của một “cô giáo” rồi.
Có điều Ngô Diệc Mẫn bởi vì lý do thất bại trong hôn nhân, nên địa vị ở nhà của cô tương đối "thấp kém", cho nên dù có ý kiến cũng không dám than phiền.
Sau khi Tiêu Dung Ngư tới đây, Ngô Diệc Mẫn cũng nhiệt tình hơn, vị này có thể không giống vậy, bản thân không chỉ xinh đẹp ưu tú, giáo sư Tôn cũng vô cùng thương yêu, quan trọng là cô ấy còn có một người bạn trai siêu cấp có tiền.
"Tiểu Ngư Nhi tới rồi sao?"
Ngô Diệc Mẫn cười hỏi: "Ăn cơm chưa, tôi vừa mới mua một ít bánh bột mì."
"Cảm ơn chị Ngô, tôi ăn rồi."
Tiêu Dung Ngư khách khí nói, rồi lại chào hỏi các vị sư huynh sư tỷ khác trong phòng khách.
Mọi người đều lễ phép đáp lại, dù sao giữa "học sinh" và "đệ tử" cũng không giống nhau, học sinh của giáo sư Tôn có rất nhiều, học trò ở khắp thiên hạ, nhưng người được coi là đệ tử, thực ra lại không được mấy người.
Vị hoa khôi của Đại học Đông Đại này chính là đệ tử cuối cùng của bà, cũng là đệ tử nhỏ nhất được sủng ái nhất.
"Mấy ngày trước sao đột nhiên trò lại về nhà vậy."
Giáo sư Tôn căn bản không để ý đến việc có thêm một Trần Lam, chỉ quan sát Tiểu Ngư Nhi một chút, phát hiện vẻ mặt của cô tiều tụy hơn rất nhiều, quay đầu nói với những học sinh khác: "Hôm nay tới đây thôi, các trò đi ăn cơm trước đi, ngày mai lại tới nữa."
Đợi đến khi những học sinh khác đã đi hết, giáo sư Tôn nâng cặp kính lão lên, quan tâm nói với Tiểu Ngư Nhi: "Trò theo tôi vào thư phòng."
"Bà ấy đã nhận ra được gì rồi sao."
Trong lòng Biên Thi Thi nghĩ, nhân tiện giới thiệu Trần Lam làm quen với Tôn Đường Đường.
Trong Đại học y Kiến Nghiệp có không ít du học sinh ngoại quốc, Trần Lam cũng không cảm thấy kinh ngạc, hơn nữa anh trai Trần Hán Thăng từ trước đến nay đều luôn khịt mũi coi thường những người nước ngoài, cho nên cô cũng không cảm thấy cô gái mang dòng máu lai Tôn Đường Đường này cao quý, còn đưa tay nhéo khuôn mặt của người ta một cái: "Thật là giống búp bê sứ."
"Cô là ai, cô đang làm cái gì vậy!"
Ngô Diệc Mẫn nhìn thấy con gái bị "bắt nạt", cau mày đi tới quát lớn.
Cô ta đã ly hôn rồi, con gái chính là toàn bộ hi vọng của cô ta, chẳng qua là Tôn Đường Đường có chút ngờ nghệch ngốc nghếch, cho dù giáo sư Tôn có tiền có tài nguyên, cũng chỉ có thể cung cấp một chỗ ăn ở miễn phí.
Ngô Diệc Mẫn đã từng đề cập tới, hy vọng mẹ mình có thể lót đường cho Tôn Đường Đường, nhưng lại bị giáo sư Tôn từ chối, bà ấy cảm thấy đứa cháu ngoại này không thích ứng được với môi trường ở Trung Quốc, còn cần được mài giũa thêm một chút.
Thỉnh thoảng Điện tử Quả Xác sẽ cung cấp một ít trợ giúp, nếu có vài hoạt động cần người mẫu hoặc nhân viên tiếp tân, bộ phận hành chính sẽ gọi Tôn Đường Đường tới.
Thù lao nhận được cũng rất phong phú, Ngô Diệc Mẫn đương nhiên biết, đây là Trần Hán Thăng nể mặt Tiêu Dung Ngư, nên mới âm thầm tiến hành giúp đỡ.
"Chị Ngô, thật ngại quá."
Biên Thi Thi thấy Ngô Diệc Mẫn có hơi tức giận, nhanh chóng chạy tới giảng hoà: "Vừa rồi A Lam nói đùa thôi."
"Em chỉ nhéo một cái thôi mà, cũng không nhéo xấu được đâu."
Trần Lam thực sự cảm thấy rất kinh ngạc, trước đây cô cũng từng nhéo Thẩm Ninh Ninh như vậy, Tiểu A Ninh vừa cười, vừa cong cái mông nhỏ lên, trốn trong lồng ngực của chị dâu Ấu Sở.
"Đây là học sinh của mẹ tôi sao?"
Ngô Diệc Mẫn nhìn Trần Lam: "Tuổi còn quá nhỏ, hiện giờ bà ấy đã không nhận dạy sinh viên chưa tốt nghiệp nữa rồi."
"Không phải là học sinh."
Biên Thi Thi giải thích: "Đây là em gái của Trần Hán Thăng, Trần Lam."
"Ồ, là em gái của Hán Thăng à."
Ngô Diệc Mẫn ngẩn người: "Chẳng trách tác phong lại quen mắt như vậy ... Cô đã ăn cơm chưa, vừa mới nấu cháo xong, có muốn ở lại đây ăn cùng chút không?"
"Hừ, tôi ăn rồi."
Trần Lam lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, có chút mất hứng.
Ngô Diệc Mẫn cũng không để ý lắm, nếu là em gái của Trần Hán Thăng, vậy thì có gì phải cẩn thận, còn giựt giây Tôn Đường Đường: "Nhanh đi chào hỏi em gái một chút đi, nếu rảnh rỗi em gái cứ thường xuyên tới chơi, Đường Đường nhà chúng tôi ở Kiến Nghiệp cũng không có bạn bè gì, a a a ~ "
Biên Thi Thi cũng ở bên cạnh thầm nghĩ, chị Ngô là loại người gì, trong lòng mọi người cũng đều biết rõ, chẳng qua là ngại mặt mũi giáo sư Tôn, không người nào tình nguyện nói ra.
Ngô Diệc Mẫn nói xong bèn đi vào nhà bếp, ngược lại Tôn Đường Đường cũng rất nghe lời, đặc biệt lấy đồ ăn vặt ra chiêu đãi Trần Lam.
Trần Lam nhận lấy khoai tây chiên, liếc mắt nhìn Tôn Đường Đường, ho khan một tiếng hỏi: "Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?"
"19 tuổi."
Tôn Đường Đường thành thật nói, tiếng Trung của cô đã tốt hơn rất nhiều so với trước đây rồi, chỉ là khẩu âm vẫn còn hơi lạ.
"Được lắm, thật sự là lớn hơn mình một tuổi rồi."
Trần Lam đảo mắt một cái, mở miệng nói: "Năm nay tôi 20 tuổi, vậy cô nên gọi tôi gì đây?"
"Chị! "
Tôn Đường Đường tin ngay, còn gọi rất vừa miệng.
"Không sai, thật lễ phép."
Trần Lam hài lòng nheo mắt lại.
"A Lam, em thực sự đúng là giống hệt anh trai em."
Biên Thi Thi lắc đầu một cái nói.
"Chị Thi Thi, sao chị mắng người chứ?"
Trần Lam rất bất mãn: "Em và anh ấy không giống nhau một chút nào, em lớn lên giống chị dâu Tiểu Ngư Nhi mới đúng!"
"Chị không phải nói đến ngũ quan."
Biên Thi Thi cười một tiếng: "Chị đang nói đến tính cách, vĩnh viễn không bao giờ chịu thua thiệt."
Lúc các cô đang nói chuyện phiếm ở bên này, thư phòng đột nhiên vang bên này "kẽo kẹt" mở ra, giáo sư Tôn Bích Dư mặt trầm như nước: "Thi Thi, trò cũng vào đây một chút, tôi có mấy lời muốn hỏi một chút."
Trong lòng Biên Thi Thi có hơi hồi hộp, bà ấy đã trải qua nhiều mưa gió như vậy, thậm chí bao gồm cả thời kỳ dân quốc loạn lạc, chuyện Tiểu Ngư Nhi chia tay sợ là không thể giấu nổi rồi.
Khuôn mặt Trần Lam không có cảm xúc, vẻ mặt đầy ngây thơ nhìn chằm chằm tivi, nhưng đợi sau khi Biên Thi Thi rời đi, cô lập tức liên hệ với Trần Hán Thăng.
Trần Lam: Anh, anh ở đâu vậy?
Trần Hán Thăng: Anh đang ăn cơm với Thẩm Ấu Sở, lát nữa chuẩn bị đi dạo ở sông Tần Hoài một chút.
Trần Lam: Vậy thì anh xong rồi, em và chị dâu Tiểu Ngư Nhi đang ở Miếu Phu Tử, anh chờ xem hai chị dâu đánh nhau đi.
Trần Hán Thăng: Ha ha, nhà giáo sư Tôn chơi vui không?
Trần Lam: ... Sao anh biết được?
Trần Hán Thăng: Vương Tử Bác nói cho anh biết, đừng quên cậu ấy là bạn trai của Biên Thi Thi.
Trần Lam: Anh, vẫn là anh lợi hại, trong tay cất giấu nhiều người công cụ như vậy, theo dõi chị dâu Tiểu Ngư Nhi khắp mọi nơi.
Trần Hán Thăng: Khách khí rồi khách khí rồi, thực ra thì anh vẫn còn có một người công cụ bí ẩn nữa chưa được kích hoạt, con gái của giáo sư Tôn là chị Ngô, mấy ngày ngày lễ tết trước đã cho anh mấy bao lì xì, còn nhờ anh thỉnh thoảng cung cấp một vài trợ giúp, hiện giờ chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào người công cụ này cũng có thể kích hoạt.
Trần Lam: ... Anh, em so với đẳng cấp của anh, quả nhiên vẫn còn cách rất xa.
…