Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 790 - Chương 790: Hắn Không Nghĩ Sẽ Làm Chuyện Xấu Với Tôn Đường Đường

Chương 790: Hắn không nghĩ sẽ làm chuyện xấu với Tôn Đường Đường Chương 790: Hắn không nghĩ sẽ làm chuyện xấu với Tôn Đường Đường

Trần Hán Thăng không biết cha mẹ ở nhà đang rất lo lắng, thậm chí họ còn xảy ra bất đồng, sau khi cúp điện thoại, hắn cầm một tờ báo có nội dung: “Điện tử Quả Xác bị cơ quan chức năng kiểm tra đột xuất”, rồi lái xe thẳng đến đại học Đông Đại.

Trên đường đi, Trần Hán Thăng gọi điện thoại cho Vương Tử Bác để hỏi Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi đang ở đâu.

“Họ đã ở công ty luật vào buổi sáng, chị Triệu Đồng của “Tờ báo pháp luật” cũng có ở đó.”

Vương Tử bác ngập ngừng trả lời.

“Ồ.”

Trần Hán Thăng gật đầu, Triệu Đồng là một phóng viên đang thường trú tại Hoa Kỳ, chắc là Tiểu Ngư Nhi tìm cô ấy để thảo luận và xin lời khuyên về việc sang Hoa Kỳ vào năm tới.

“Xem ra việc cô xuất ngoại là điều khó tránh khỏi, hiện tại chỉ có thể giải quyết đường vòng, hắn phải bớt chút thời gian tìm Triệu Đồng đào sâu quan hệ, tranh thủ đem cô ấy biến thành công cụ ở bên người.”

Triệu Hán Thăng nghĩ thầm, ngón tay hờ hững gõ gõ vô lăng.

“Tiểu Trần, mày còn ở đó không?”

Vương Tử Bác cảm giác Trần Hán Thăng bên kia đột nhiên ngừng nói, có chút lo lắng hỏi.

“Tao đây.”

Trần Hán Thăng nói: “Hiện tại tao muốn đi tìm giáo sư Tôn”.

Trần Hán Thăng kể cho Vương Tử Bác nguyên nhân và toàn bộ câu chuyện về “Cuộc kiểm tra bất ngờ”, Vương Tử Bác nghe xong có chút ngẩn người: “ Giáo sư chắc chắn đang rất tức giận, mày còn qua đó làm gì, mày không sợ bị mắng sao?”

Đây là suy nghĩ của những người bình thường, dù sao Trần Hán Thăng cũng đã làm sai trước, hắn đã làm tổn thương học trò yêu thích của giáo sư Tôn, nên bà cảnh cáo hắn cũng là một điều dễ hiểu.

Bất quá lúc này hắn nên trốn thật xa, nhưng hắn lại cố tình đến gần.

“Mày không hiểu, cái này gọi là biết nắm bắt thời cơ.”

Trần Hán Thăng mỉm cười: “Nếu không có lời cảnh cáo của giáo sư Tôn, tao thực sự không có lý do gì để đến đó. Nhưng bây giờ thì khác rồi, tao có thể đóng vai thành người bị hại.”

“Còn có thể làm như vậy sao?”

Vương Tử Bác lo lắng hỏi.

Trần Hán Thăng cũng không giải thích gì nhiều, khi hắn đến nhà giáo sư Tôn vào buổi tối, như thường lệ có rất nhiều sinh viên đang ngồi trong phòng khách.

Sắp đến kỳ thi cuối kỳ, mấy hôm nay trong nhà giáo sư luôn chật kín người, nhìn thấy trên ghế sô pha đều đã có người ngồi, Ngô Diệc Mẫn nhìn thấy đám người thì bộc lộ sự khó chịu, khinh thường, cùng có chút tức giận nhưng cô ta không dám nói gì.

Cô ta cảm thấy mẹ mình thân thiết với sinh viên Tiêu Dung Ngư là điều hoàn toàn dễ hiểu, dù sao mọi phương diện điều kiện của Tiểu Ngư Nhi đều rất xuất sắc, nhưng mẹ cô vẫn hết lòng vì những học sinh có hoàn cảnh khó khăn, mẹ cô ta làm như vậy cũng không nhận được gì mà đúng không?

“Cạch cạch…”

Cánh cửa chống trộm không khóa lại bị mở ra, Ngô Diệc Mẫn cũng lười phản ứng, cứ tưởng là một học sinh nghèo khác đến xin lời khuyên, nhưng sau đó lại cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì trước giờ sinh viên khi thay giày luôn yên tĩnh và tôn trọng nhưng động tác của người này gây tiếng động rất lớn.

Ngô Diệc Mẫn ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra một nụ cười tự nhiên và nhiệt tình nói: “Hán Thăng đến à, đã lâu không gặp.”

Ngô Diệc Mẫn hoàn toàn không biết chuyện Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đã chia tay, giáo sư Tôn cũng không nói chuyện này cho cô ta biết, có thể thấy cô ta bị ma quỷ lừa gạt, chuyện này đã bị “ra rìa” một cách mơ hồ ở trong nhà.

“Tôi quá bận rộn công việc, nhìn chị Ngô ngày càng trẻ ra đấy, chị cùng Tôn Đường Đường đi dạo phố, nhìn giống hai chị em hơn là mẹ con.”

Trần Hán Thăng cười tủm tỉm nói.

Ngô Diệc Mẫn cũng đã từng chán ghét bộ dáng lưu manh của Trần Hán Thăng, nhưng khi Trần Hán Thăng “làm ăn phát đạt” thái độ của Ngô Diệc Mẫn bắt đầu thay đổi.

Trần Hán Thăng hiểu tất cả mọi thứ, bao gồm cả tính cách của Ngô Diệc Mẫn, nhưng bề ngoài hắn vẫn tỏ ra vui vẻ, hòa đồng.

Đây chính là cách ứng xử của hắn, nếu lúc trước Hoàng Tuệ không lừa dối người bạn thân nhất của hắn là Vương Tử Bác, Trần Hán Thăng có thể sẽ không quan tâm đến điều đó, nói không chừng hắn còn có thể hòa thuận với “chị tiểu Tuệ” hơn.

Mọi người trong phòng khách cũng đã nhận ra Trần Hán Thăng, bọn họ đều lịch sự đứng dậy chào hỏi, họ rất tôn trọng chàng trai trẻ xây dựng sự nghiệp bằng hai tay trắng này.

Tuy nhiên mọi người cũng không quá ngạc nhiên, vài ngày trước Trình Đức Quân chủ tịch của công ty chuyển phát nhanh Thâm Thông cũng đã đến thăm, Trình tổng so với Trần Hán Thăng còn giàu hơn, nhưng ông ta cũng rất tôn trọng giáo sư.

“Trần Hán Thăng, cậu đến đây làm gì?”

Thái độ của giáo sư Tôn dường như không chào đón hắn lắm, bà lạnh lùng nghiêm mặt, ánh mắt của bà xuyên qua mắt kính dán chặt vào Trần Hán Thăng.

Thằng nhóc này gan cũng quá lớn, bà đã phát ra những cảnh cáo nặng rồi mà hắn vẫn dám công khai tới đây.

Thái độ của giáo sư trở nên u ám, sinh viên trong phòng không ai dám lên tiếng cả, ngay cả Ngô Diệc Mẫn cũng có chút sững sờ, Trần Hán Thăng đáng lẽ phải là một nhân vật tốt.

“Giáo sư Tôn, tôi tới đây để đòi lại công lý.”

Trần Hán Thăng đã thu liễm dáng vẻ tươi cười, đưa tờ báo tới và nghiêm túc nói: “Sinh viên của bà đột nhiên đến công ty của tôi để kiểm tra và chỉ ra một số vấn đề, gây ra nhiều cuộc thảo luận trong xã hội, nó đã được đăng trên báo. Tôi, với tư cách là một người kinh doanh lương thiện, mấy ngày nay đã phải chịu áp lực rất lớn, thể xác và tinh thần đã bị tổn thương nghiêm trọng, thậm chí đã từng có ý tự sát.”

“Đừng nói nhảm!”

Giáo sư Tôn tức giận nói, nhưng bà không biết đó là lời mô tả về Trần Hán Thăng như một “người kinh doanh trung thực với nhiệm vụ của mình” hay là câu nói phóng đại về “những ngày qua bị tổn hại nghiêm trọng về thể chất và tinh thần.”

Trên thực tế, người đứng đầu cuộc thanh tra đã báo cáo qua, sự việc này tuy đột ngột nhưng nhưng trong chương trình không có sơ hở gì, vấn đề nhỏ cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến điện tử Quả Xác, ông cũng đã truyền đạt rõ ràng ý tứ của giáo sư Tôn cho Trần Hán Thăng, xin hãy tránh xa Tiêu Dung Ngư.

Tuy nhiên, việc xuất bản báo hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của giáo sư, bà không bao giờ nghĩ rằng đây là bài báo mà Trần Hán Thăng đã mua bằng tiền của mình.

“Tóm lại sự việc đã như vậy, bà nhất định phải cho tôi một lời giải thích!”

Trần Hán Thăng vỗ sau lưng vài sinh viên, ý bảo họ đứng dậy khỏi ghế sô pha, sau đó tự mình ngồi xuống: “Nếu không tôi sẽ không rời đi. Tôi sẽ ăn tại nhà bà, ngủ tại nhà của bà!”

“Ồ…”

Những sinh viên trong phòng vẻ mặt ngơ ngác nhìn nhau, nếu như họ không nhầm thì ông chủ lớn của điện tử Quả Xác hình như đang giở trò lưu manh.

“Hừ!”

Giáo sư Tôn sẽ không chiều theo ý của Trần Hán Thăng, bà ấy để sinh viên trở về trước, một mình đi thẳng vào phòng làm việc, không quan tâm việc Trần Hán Thăng vẫn đang ở trong phòng khách.

Ngô Diệc Mẫn có chút khó xử, cô ta nhìn cánh cửa gỗ đang đóng kín của phòng làm việc, lại nhìn Trần Hán Thăng một cái, cuối cùng không còn cách nào khách đành bất lực liên lạc với Tiêu Dung Ngư, hy vọng cô có thể đến giải quyết sự việc hộ mình.

Nhưng sau khi Tiêu Dung Ngư biết chuyện, cô chỉ bình tĩnh nói: “Chị Ngô, em và Trần Hán Thăng đã chia tay rồi, nhưng chị đừng lo lắng, Trần Hán Thăng sẽ không ở lại lâu, bởi vì anh ấy còn phải giải quyết chuyện công ty.”

“Hai người đã chia tay rồi hả?”

Ngô Diệc Mẫn không kịp phản ứng, làm sao hai người có thể chia tay, không phải họ đã mua nhà và chuẩn bị kết hôn rồi sao?

Ngô Diệc Mẫn không biết phải nói chuyện với Trần Hán Thăng như thế nào, do dự một lúc rồi cô ta đi vào bếp, cuối cùng trong phòng khách chỉ còn lại Trần Hán Thăng cùng với con lai Tôn Đường Đường.

Cô gái này trông vẫn ngốc nghếch, với đôi mắt xanh mở to, ngây người nhìn Trần Hán Thăng.

“Này! Cô gái ngốc nghếch.”

Trần Hán Thăng chỉ vào ấm trà, thản nhiên nói: “Đi vào lấy cho tôi cốc nước.”

Mạch não của Tôn Đường Đường thực sự rất chậm, phải mất một lúc cô ta mới phản ứng cầm chiếc cốc dùng một lần lên, khoảnh khắc cô ta cúi người xuống, có thể nhìn ra được dáng người của cô ta cũng rất tốt.

Khi Tôn Đường Đường đi lấy cốc, hắn đã bình luận một câu: “Chậc chậc chậc, thật sự với chỉ số thông minh của cô, có người lừa bán cô đi, cô còn có thể giúp người ta kiếm tiền.”

Khi Trần Hán Thăng đang nói hươu nói vượn, phòng làm việc đột nhiên mở ra với một tiếng “rầm”, giáo sư Tôn đột ngột đi ra, bà trừng mắt nhìn Trần Hán Thăng, sau đó dắt tay cháu gái đi về phòng làm việc.

“Mẹ kiếp, cậu có ý gì?”

Trần Hán Thăng không hiểu chớp chớp mắt: “Giáo sư có phải quá đề phòng không? Tôi không có ý định lừa gạt cô ngốc này.”

Bình Luận (0)
Comment