Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 791 - Chương 791: “Người Được Yêu” Của Trần Hán Thăng

Chương 791: “Người được yêu” của Trần Hán Thăng Chương 791: “Người được yêu” của Trần Hán Thăng

Trần Hán Thăng thực sự không có bất kỳ suy nghĩ nào với Tôn Đường Đường, chỉ cần xét về mặt ngoại hình thì Thẩm Ấu Sở cùng Tiêu Dung Ngư đều rất đẹp, hơn nữa phản ứng của Tôn Đường Đường rất chậm, thậm chí Trần Hán Thăng còn không có hứng thú bắt nạt cô ta.

Nhưng giáo sư Tôn lại không tin, “sinh viên yêu thích nhất” của bà đã rơi vào tay Trần Hán Thăng, “cháu gái không được yêu thích” này nhất định không thể để bị hủy hoại.

Cũng may Trần Hán Thăng da mặt dày nên dù có bị hiểu lầm cũng không sao, đến bữa tối, hắn cũng tùy tiện đi đến bên cạnh bàn ăn.

Khóe miệng giáo sư Tôn giật giật, đặt đũa xuống đi về phòng làm việc, Trần Hán Thăng chỉ có thể chán nản gãi đầu: “Chị Ngô, trước kia giáo sư vẫn rất yêu thích tôi, nhưng bây giờ lại đối xử với tôi như vậy, cho nên tình yêu cũng sẽ biến mất, phải không?”

“Hả….”

Ngô Diệc Mẫn miễn cưỡng nở nụ cười, nếu như tình yêu thực sự biến mất, con gái cô ta sẽ là người đầu tiên cảm nhận ra điều đó.

“Tôi đi đây.”

Trần Hán Thăng đứng dậy nói, nếu đổi thành người khác, hắn nhất định sẽ đuổi theo, nhưng đây là giáo sư Tôn người vừa dễ thương vừa kiêu ngạo, Trần Hán Thăng vẫn hy vọng bà có thể ăn cơm đúng giờ.

“Giáo sư Tôn, tôi đi trước.”

Trước khi Trần Hán Thăng rời đi còn không quên đi tới cửa phòng làm việc nói hai từ: “Tàn nhẫn”

“Nhưng mà giáo sư vẫn chưa bồi thường tổn thất cho tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trở lại!”

Hắn nói xong bèn chuẩn bị xuống lầu, tóm lại hắn đã đạt được mục đích khi đến đây, có cớ này lần sau hắn có thể thường xuyên tới nơi này.

“Hán Thăng.”

Tuy nhiên, Ngô Diệc Mẫn lại đuổi theo phía sau hắn.

“Có chuyện gì vậy chị Ngô?”

Trần Hán Thăng quay đầu lại hỏi.

“Cái kia…”

Ngô Diệc Mẫn do dự một chút rồi nói: “Tôi không biết tại sao cậu và Tiểu Ngư Nhi lại chia tay, nhưng tôi có thể nhận ra cậu vẫn còn tình cảm với Tiểu Ngư Nhi, cho nên cậu có cần giúp đỡ gì thì không nên khách khí, dù sao chúng ta đều hi vọng cậu và Tiểu Ngư Nhi sẽ kết hôn với nhau.”

“…Vâng.”

Trần Hán Thăng đột nhiên muốn cười to, nếu đây là phim truyền hình, hắn thích hợp đóng một nhân vật phản diện.

Giáo sư Tôn và Tiểu Ngư Nhi chắc chắn thuộc về hình ảnh nhân vật chính diện, nhưng không nghĩ rằng giữa hai người họ lại có một kẻ phản đồ, chị Ngô chắc chắn thuộc loại người này, người đã bán “nhân vật chính diện” cho đại ác ma Trần Hán Thăng vì lợi ích.

Nhưng trên thực tế, Trần Hán Thăng lại rất hoan nghênh và đáp lại: “Công ty sẽ có rất nhiều hoạt động quảng cáo vào cuối năm, số lượng nữ người mẫu sẽ không đủ, đến lúc đó hãy để cho Đường Đường đi giúp đỡ, tiền lương một ngày sẽ là năm nghìn.”

Trước đây, lương của nhân viên chỉ có hai nghìn mỗi ngày, nhưng Trần Hán Thăng cố tình tăng gấp đôi số tiền trong câu hứa hẹn, ý nghĩa rất rõ ràng.

“Được.”

Ngô Diệc Mẫn vội vàng nói: “Tôi cũng sẽ giúp cậu khuyên nhủ Tiểu Ngư Nhi, đừng vứt bỏ tình cảm nhiều năm của mình vì sự tùy hứng nhất thời.”

Đây chỉ là một câu nói nhảm, nếu Tiêu Dung Ngư đã chia tay với Trần Hán Thăng khi hắn đã mua nhà và chuẩn bị kết hôn rồi, thì đó phải là một lý do rất nghiêm trọng, Ngô Diệc Mẫn làm sao có thể đi động viên Tiêu Dung Ngư được.

Tuy nhiên, Trần Hán Thăng vẫn cảm ơn một cách khách sáo, trực tiếp lái xe rời khỏi Đại học Đông Đại, khi Ngô Diệc Mẫn vừa trở về nhà liền thấy giáo sư Tôn rời khỏi phòng làm việc.

“Mẹ.”

Ngô Diệc Mẫn ngồi xuống, quan sát khuôn mặt của mẹ mình và thận trọng nói: “Hán Thăng đã chia tay với Tiểu Ngư Nhi, con đã rất sốc khi nghe chuyện này, cảm giác thật đáng tiếc.”

Giáo sư cụp mí mắt không đáp hồi lâu, chỉ húp một ngụm cháo nhỏ.

“Con muốn khuyên nhủ Tiểu Ngư Nhi?”

Thấy mẹ im lặng, Ngô Diệc Mẫn lá gan lớn hơn một chút nói: “Dù sao thì họ cũng rất xứng đôi.”

“Trần Hán Thăng cho con lợi ích gì?”

Giáo sư Tôn nhìn sang con con gái, nhẹ nhàng nói: “Mới như vậy con đã bị hắn mua chuộc sao?”

“Con…”

Ngô Diệc Mẫn không dám nói nữa, cô ta cúi đầu xuống im lặng thu dọn bát đĩa, bầu không khí trong phòng khách có chút quái dị, chỉ có cô ngốc Tôn Đường Đường là không để ý chút nào.

“Reng reng reng!”

Trong bữa cơm, điện thoại di động của giáo sư Tôn đột nhiên vang lên, nhìn thấy người gọi đến là Tiêu Dung Ngư, nếp nhăn nơi khóe mắt của giáo sư Tôn đột nhiên đều giãn ra, giọng nói bà bỗng trở nên ân cần: “Tiểu Ngư Nhi, trò đã ăn cơm tối chưa…hắn đã đi rồi, tôi không nói gì với hắn cả… bên Triệu Đồng nói như thế nào, cái này không cần lo lắng, tôi sẽ qua đó nhanh thôi…”

Giáo sư Tôn vừa nói chuyện với Tiêu Dung Ngư vừa đi vào phòng làm việc, Ngô Diệc Mẫn không thể nghe thấy về sau giáo sư nói gì nữa, nhưng sự vô tình “Phân biệt đối xử” của mẹ vẫn khiến Ngô Diệc Mẫn rất buồn.

“Cho dù bà ấy có ý kiến lớn với mình đi chăng nữa thì Tôn Đường Đường cũng là cháu gái của bà, nhưng tình cảm của bà ấy đối với Tiểu Ngư Nhi rõ ràng còn nhiều hơn mẹ con mình.”

Trong lòng Ngô Diệc Mẫn cảm thấy không công bằng, cô ta biết rằng mẹ của mình có rất nhiều tiền, dù sao thì bà đã biên soạn rất nhiều sách giáo khoa và bà đã tham gia đánh giá rất nhiều cuộc thi, chưa kể đến bà còn được trợ cấp từ nhà nước và đại học Đông Đại trong những năm qua dành cho các giáo sư ở độ tuổi đáng kính.

Trong tay giáo sư có rất nhiều tài nguyên, nhưng bà rất ít khi nói ra chỉ thỉnh thoảng tiết lộ cho Tiểu Ngư Nhi biết.

“Cháu gái của giáo sư luật đứng đầu trong ngành lại làm một người mẫu bán thời gian, nói ra chắc nhiều người sẽ không tin điều đó.”

Ngô Diệc Mẫn cười tự giễu, nói với con gái Tôn Đường Đường: “Sau này, mẹ sẽ chủ động đem tin tức của Tiểu Ngư Nhi nói cho Trần Hán Thăng, thực ra điều đó có thể hiểu được, ai bảo hắn đã trả một khoản thù lao lớn.”

Do đó, từ Vương Tử Bác cho đến những sinh viên do giáo sư Tôn lãnh đạo, sau đó là Ngô Diệc Mẫn, khả năng về sau sẽ có những người khác nữa, những người này đều trở thành “tai mắt” của Trần Hán Thăng.

Nếu dùng một câu trong “Đội bóng Thiếu Lâm” để miêu tả trọng tài, nhà tài trợ, hội đồng tổ chức đều là người của tôi, anh lấy gì mà đấu với tôi!

Tất nhiên, ngoại trừ Vương Tử Bác là muốn giúp đỡ Trần Hán Thăng từ tận đáy lòng, còn những người khác đều là vì địa vị xã hội cùng khối tài sản khổng lồ của Trần Hán Thăng.

Vào khoảng 9 giờ tối, Trần Hán Thăng trở lại Thiên Cảnh Sơn Hoa Uyển, ở chỗ này hắn nhìn thấy Thẩm Ấu Sở đang giúp Tiểu A Ninh tắm rửa, sau đó giúp bà cô ấy ngân chân, một lúc sau Trần Hán Thăng trở lại ký túc xá của điện tử Quả Xác.

Vừa rồi hắn vẫn quan sát Thẩm Ấu Sở, phát hiện từ sau đêm giao thừa, cảm xúc của "Thẩm khờ khạo" ổn định hơn rất nhiều, đôi mắt đào hoa cũng không còn sưng đỏ nữa, trước khi khi đi ngủ còn ngoan ngoãn nói “Chúc ngủ ngon” với Trần Hán Thăng như trước kia.

“Ngủ ngon.”

Trần Hán Thăng cũng trả lời một câu, sau đó lại tiếp tục nghịch điện thoại di động.

“Chúc ngủ ngon” của Thẩm Ấu Sở có nghĩa là “ngủ”, nhưng “chúc ngủ ngon” của Trần Hán Thăng tương đương với “đọc email công việc trong nửa giờ + kiểm tra không gian QQ trong nửa giờ + nghe nhạc của nhóm Ngũ Nguyệt Thiên” cho đến khi tinh thần mệt mỏi hắn mới chuẩn bị nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Trần Hán Thăng đã nghe thấy tiếng chim hót lanh lảnh vào sáng sớm, một lát sau, đối diện truyền tới tiếng đóng cửa.

“Đã lâu rồi mặt trời mới rực rỡ như vậy.”

Trần Hán Thăng mở mắt ra, nhìn thấy rèm cửa bị ánh mặt trời chiếu sáng vào, nhịn không được đi tới “roẹt” một tiếng kéo ra.

Quả nhiên đúng như dự đoán, những tia nắng mặt trời rực rỡ, cứ như vậy “dun, dun, dun” đổ xuống, hắn cảm thấy rất tuyệt khi được ngắm cảnh này.

Trong phòng làm việc, sau khi ăn sáng xong, Trần Hán Thăng đang chuẩn bị giải quyết công việc thì Khổng Tĩnh gõ cửa bước vào với một nụ cười tươi trên mặt.

“Điều gì có thể làm cho chị Tĩnh vui vẻ như vậy?”

Trần Hán Thăng nói đùa: “Nhất định là do hẹn hò thành công rồi.”

“Sai!”

Chị Tĩnh cụp mắt nói: “Thật ra người mà Trần tổng đang tìm kiếm đã xuất hiện, Vương Hưng-người đang làm tổ ở đường Trung Sơn Nam, anh ta đã xem quảng cáo của chúng ta.”

Bình Luận (0)
Comment